Thiên Sư Đường do tam tông tứ môn lục gia cùng nhau lập ra nhằm tiện cho việc quản lý huyền sĩ thiên sư. Huyền thành, nơi có Thiên Sư Đường, được coi như tổng bộ của tất cả đệ tử Huyền Môn. Vì lẽ đó, hai kì khảo hạch ghi danh mỗi năm, hay bất kì sự kiện trọng đại nào khác của Huyền Môn đều do Thiên Sư Đường đứng ra tổ chức. Vậy nên, khi Vân Hiểu và Bạch Duật đến nơi, đã thấy trong thành rất náo nhiệt, đệ tử Huyền Môn mặc đạo bào đi tới đi lui trên đường. Trên lưng họ mang đủ loại kiếm gỗ, cầm đủ kiểu pháp khí. Ai nấy đều mang theo dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hay có thể nói là sặc mùi thần côn.
Do gần sát ngày thi mới tới nơi, Bạch Duật và Vân Hiểu nhận ra tất cả khách điểm trong thành đều chật cứng rồi. Hai người đi lòng vòng mãi mà vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân. Trong lúc đang nghĩ cách kiếm nơi nghỉ qua đêm, hai người chợt nhìn đằng xa thấy một bóng hình quen quen.
“Lão Bạch, Vân đạo hữu, chỗ này, chỗ này!” Đằng xa, một nam tử áo xanh đang ra sức vẫy tay gọi hai người họ. Người đó vóc dáng cao to vạm vỡ, mặt mày dữ dằn, đứng giữa một đám đệ tử Huyền Môn gầy gò, trông hắn nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Lão Chu!” Bạch Duật bất ngờ, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Các ngươi bảo đến, nên ta cũng muốn tới thử vận.” Lão Chu cười đáp. Sau khi chào hỏi Vân HIểu, hắn trầm giọng nói, “Nhưng mà hai người tới muộn quá! Ngày mai chính là ngày ghi danh, tất cả khách phòng ba ngày tới đều bị đặt trước hết rồi.” Nói xong lại nhìn sang Vân Hiểu, “Ta nghĩ rằng ngươi đi cùng với một bé gái như Vân đạo hữu, nếu không có chỗ nghỉ thì rất bất tiện, cho nên ta tiện tay đặt trước hộ các ngươi hai phòng.” Hắn chỉ tay vào khách điếm phía sau.
Bạch Duật mừng rỡ, vỗ vỗ mạnh lưng hắn, nói, “Lão Chu, cám ơn nhiều nhé.” Cuối cùng cũng có chỗ ở.
“Tạ ơn Chu thúc.” Vân Hiểu cũng nói cảm ơn. Lão Chu đúng là đáng tin cậy hơn lão đầu nhiều!
“Không cần khách khí, Vân đạo hữu gọi ta là Lão Chu được rồi.” Lão Chu vừa cười vừa dẫn hai người tới gặp chưởng quầy, “Chưởng quầy, bằng hữu của ta đến, hai thẻ phòng ta đặt từ trước đâu rồi?”
“Đây đây!” Chưởng quầy vội lấy ra hai tấm thẻ phòng và xâu chìa khóa, “Hai phòng hảo hạng của khách quan đây ạ.”
Bạch Duật đưa tay nhận lấy, vừa định lên phòng, thì bỗng nghe thấy thanh niên áo trắng đứng cạnh lớn tiếng nói, “Chưởng quầy, cho ta một phòng hảo hạng.”
“Cái này......” Chưởng quầy thấy khó xử, đành nói với thanh niên, “Khách quan, thật ngại quá, khách điếm đã hết phòng rồi.”
Thanh niên cau mày, quay đầu nhìn ba người, “Ngươi vừa đưa cho phòng cho họ xong, đến lượt ta thì lại bảo không có là sao?”
“Xin lỗi khách quan, đó là hai gian phòng cuối cùng của khách điếm. Hơn nữa vị khách quan kia đã đặt trước tiền phòng ba ngày rồi ạ.” Chưởng quầy chỉ vào lão Chu nói.
Thanh niên lại càng nhăn mặt. Hắn nhìn hai tấm thẻ phòng trong tay Bạch Duật. Hình như không cam lòng rời đi, hắn ngẩng đầu, nhìn ba người một lượt, cố tình đảo mắt qua bên eo bọn họ dường như muốn tìm gì đó. Sau khi nhận ra không có thứ gì, hắn mang vẻ tự đắc nói, “Mấy người các ngươi, nhường cho ta một gian, ta sẽ trả gấp đôi tiền thuê phòng.”
Hắn dùng giọng điệu đương nhiên, cứ như thể được ban cơ hội nhường phòng cho hắn chính là vinh hạnh của bọn họ vậy. Mấy lời này quá chói tai, Bạch Duật và lão Chu lập tức vặn mày, “Vị công tử này, thật ngại quá, phòng này chúng ta đặt trước rồi, không tiện nhường lại.”
Thanh niên khịt mũi một cái, hoàn toàn không để lời từ chối của họ vào tai. Hắn trực tiếp ra giá, “Ta đưa ba mươi lượng, được rồi chứ?”
Nghe thấy thế, Bạch Duật bực bội liếc nhìn hắn rồi tiếp tục lắc đầu, “Chúng ta có ba người, không tiện nhường.”
“Năm mươi lượng!” Thanh niên trực tiếp tăng giá, “Năm mươi lượng được chưa? Đủ để các ngươi thuê phòng hai năm lận đấy. Hơn nữa đám người các ngươi có hai người đàn ông, cùng ở chung một phòng không được à? Đã thế còn được thêm năm mươi lượng nữa chứ.”
Bạch Duật tức giận. Chưa từng gặp cái thể loại tiểu bối nào không biết lễ độ như thế này. Vốn bọn họ cũng có ý định đó, nhưng nghe hắn nói thế thì không muốn nữa, “Không, tiện, nhường!”
Thanh niên cũng tức giận, quét mắt nhìn ba người một lượt, buộc miệng nói, “Các ngươi đừng không biết điều, ta chính là......” Hắn nói một nửa thì chợt ngừng lại, dường như kiêng dè điều gì. Một khắc sau, hắn lại tức giận nói tiếp, “Giờ các ngươi muốn sao? Cứ việc nói thẳng ra!” Hắn đã đi một vòng quanh thành nhưng thực sự hết nơi ở rồi.
Bạch Duật khịt mũi một cái, đang định nói đưa bao nhiêu tiền cũng không nhường, thì Vân Hiểu bên cạnh đột nhiên bước lên. Nàng nhìn thanh niên kiêu ngạo kia, sắc mặt không đổi, vẫn nghiêm túc đứng đắn như một người giáo viên chủ nhiệm, hỏi với vẻ chính trực, “Vị công tử này...... Muốn phòng của bọn ta?”
Bạch Duật và lão Chu cùng hồi hộp. Thanh niên này quá không coi ai ra gì, quả nhiên chọc giận nha đầu rồi.
“Đúng vậy!” Thanh niên vênh mặt lên, vẫn giữ khí thế kiêu ngạo bức ép người khác.
Bạch Duật và lão Chu đang chờ Vân Hiểu dạy cho gã một bài học, thì bỗng thấy nàng lấy tấm thẻ phòng trên tay Bạch Duật, giơ ra trước mặt thanh niên, gằn từng chữ một, “Ba trăm lượng, cảm ơn!”
Bạch Duật: “......”
Lão Chu: “......”
Thanh niên: “......”
(⊙_⊙)
Cái quỷ gì thế này?
Vân Hiểu ra giá rất thẳng thắn, hơn nữa nàng mang vẻ mặt đứng đắn cứ như thể vừa nói ra một đạo lý vô cùng hiển nhiên vậy. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả chưởng quầy nghe xong đều choáng váng.
Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thế nào gọi là công phu sư tử ngoạm (*).
(*)Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được con cá to. Đại khái là một phép ẩn dụ chỉ việc chặt giá, bán giá cắt cổ hoặc ra điều kiện quá cao.
Thanh niên sững người hồi lâu mới hiểu nàng đang nói cái gì, “Ba...... Ba trăm lượng! Ngươi đi cướp đấy à?!” Phải biết rằng cho dù là trong thời điểm như thế này, khách điếm tốt nhất trong thành một ngày cũng chỉ thu được năm lượng bạc, thế mà nàng lại dám thét giá tận ba trăm lượng.
“Ngươi muốn hay không?” Vân Hiểu vẫn như cũ, mặt không đỏ, thở không gấp, tay không run cầm thẻ phòng, “Không cần thì thôi. Lão nhân, lão Chu, chúng ta về phòng.”
Nói xong làm bộ xoay người chuẩn bị lên lầu. Thanh niên tức đến mức mặt mày xanh trắng, nhưng thấy bọn họ định đi thật, lại nhớ tới mục đích của mình, hắn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đứng lại! Ba trăm lượng, ta muốn!”
Nói xong, rút từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu, bước lên nhét vào tay Vân Hiểu, hung tợn nói, “Được rồi chứ? Đưa thẻ phòng đây!”
Vân Hiểu nhận lấy ngân phiếu, thỏa mái đưa thẻ phòng cho hắn, ngẫm nghĩ một chút rồi lại bỏ thêm một câu, “Công tử nếu sợ một phòng không đủ, chúng ta vẫn còn hai gian nữa nha.” Chính là loại phòng ba trăm lượng đó.
Hai mắt thanh niên tóe lửa, trợn trừng lên nhìn nàng, nhưng cũng không nổi giận ngay lúc đó, hắn nghiến răng nói, “Không cần!” Mặt hắn hầm hầm tức giận, xoay người bước thẳng lên lầu.
Vân Hiểu đưa ngân phiếu cho lão nhân, dặn dò một câu, “Cầm lấy này, chi tiêu trong quán thế là đủ dùng. Khi về, ông nhớ mua thêm nhiều nhiều gà nha!” Có vấn đề gì sao, không biết tận dụng thời cơ một chút thì lấy đâu ra tiền nuôi nổi quái thú nuốt vàng đây?
Bạch Duật: “......”
Lão Chu: “......”
Làm thế cũng được á?
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha