Mọi người vẫn còn đang đứng ngẩn ra, bỗng cột khí đen lại xuất hiện, tách thành những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào đám Âm Thi. Không quá nửa khắc sau, lũ Âm Thi chưa kịp chạy thì đã bị hút cạn sức sống, thân thể khô quắt lại trong tích tắc.
Bọn chúng hoảng loạn, không dám tin vào chuyện đang xảy ra. Trước cơn đau đớn gấp vạn lần những sát thương do Thiên Sư Đường gây ra, bọn Âm Thi chỉ biết nằm quằn quại, gào khóc thảm thiết cho đến khi tan thành tro bụi.
“Thiên Thần...... Tại sao......” Đáng tiếc rằng chúng mãi mãi không còn cơ hội nghe câu trả lời nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chưa qua mấy khắc, tất cả Âm Thi đều tan thành tro bụi.
“Không ổn!” Từ đường chủ biến sắc, “Thứ đó hút hồn phách Âm Thi để xuất thế trước dự tính!”
Mọi người lập tức tái mặt. Mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng chắc chắn đó không phải thứ tốt lành gì cho cam.
“Mau ngăn nó lại!” Từ đường chủ hét lớn. Hắn nhanh chóng rút hết tử phù và ném thẳng về phía trước. Các trưởng lão cũng vội vàng kết ấn làm phép.
Tiếc là không còn kịp nữa! Đột nhiên từ đường sụp đổ kèm tiếng rầm vang dội, màn khí dày phóng vụt lên, bao trùm cả bầu trời. Chưa đầy nửa khắc sau, trời đang sáng chợt chuyển tối sầm lại như ban đêm, khung cảnh xung quanh bỗng mịt mờ.
Mặt đất càng rung lắc dữ dội. Đám khí dần tụ thành một cái bóng khổng lồ. Bóng hình âm u, cao vút tựa núi non sừng sững giữa đất trời. Không rõ đó là thứ gì, chỉ thấy nó đen kịt, tản ra bức bách khổng lồ như muốn ép người ta quỳ phục xuống, không thể ngẩng đầu.
Từ đường chủ nghiến răng chống lại áp lực đáng sợ kia, hắn hét lớn, “Chư vị trưởng lão, mau cùng ta bày trận phong ấn tà!”
Nói xong, Từ đường chủ liền cắn ngón tay, bắt đầu bấm quyết niệm chú. Thấy vậy, các trưởng lão cũng lập tức xếp thành hàng, nhanh chóng vẽ bùa kết ấn, cùng nhau ngâm pháp chú.
“Huyền thanh tại thượng, uyên tổ hộ hữu, vạn pháp quy dương, chư tà bất xâm, phong ma trấn linh!”
Trong chớp mắt, ánh sáng bừng lên, nhiều sợi xích vàng hiện ra giữa không trung, chúng lao về phía tên quái vật và quấn lấy gã. Ngay khi các sợi xích sắp siết chặt vào, bỗng nhiên giọng nam lạnh lẽo lại vang lên.
“Ngu xuẩn!” Tiếng nói không lớn nhưng lại như phảng phất bên tai tất cả mọi người.
Ngay sau đó, phong ấn mười vị trưởng lão cùng bày còn chưa xong bỗng vỡ tan. Bọn họ chợt thấy khí huyết cuộn trào, lượng lớn linh lực bị bắn ngược lại. Đám người lảo đảo, đồng thời hộc máu.
“Từ đường chủ!” Các đệ tử đằng sau gào lên. Rốt cục thứ kia là cái gì mà ngay cả các vị trưởng lão Thiên Sư Đường còn không đối phó nổi vậy chứ?
Vân Hiểu đỡ lấy Tiêu trưởng lão đứng cạnh, nàng vô thức đặt tay lên mạch môn đối phương, phát hiện khí trong cơ thể ông rất loạn, kinh mạch nghịch chuyển, giống như bị...... Phản phệ.
“Tại sao?” Từ đường chủ giật lùi hai bước mới đứng vững được. Hắn nhìn tên quái vật khổng lồ với vẻ không thể tin nổi. Sao phong ấn chẳng những không hoạt động mà còn phản phệ lại họ? Lẽ nào kẻ này không phải là tà ma ư?
Giọng nói âm u vang tận tầng mây như thể tiếng trời, “Đám phàm nhân ngu muội, ta chính là Thiên Thần thượng giới! Chớ to gan làm càn! Nếu biết thành tâm cung phụng ta, ta sẽ rộng lượng tha thứ cho các ngươi và ban cho thân thể vĩnh hằng!”
Vĩnh hằng!?
Mọi người nhớ lại dáng hình tởm lợm của lũ Âm Thi, bỗng thấy phát ói.
“Tà vật, chớ mê hoặc lòng người!” Từ đường chủ cao giọng phản bác, “Đệ tử Huyền Môn chúng ta tuyệt đối không cho phép ngươi gây hại thế gian.” Nói xong, không màng thương tích, hắn lại rút linh phù trấn tà ra.
Các vị trưởng lão cũng lập tức ra tay. Trong chớp mắt, mấy chục lá linh phù tung bay, hóa thành một pháp ấn khổng lồ phi thẳng vào bóng đen.
Tuy nhiên, pháp ấn mang uy lực kinh người vừa chạm vào bóng đen bỗng tắt ngóm hệt như đầu diêm ngấm nước, hoàn toàn không có hiệu quả.
Tất cả mọi người ngây ra nhìn bóng hình mang đậm tà khí.
Tại sao linh phù trấn tà không gây ảnh hưởng đến gã?
Chẳng lẽ...... gã là “Thần” thật ư?
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của mọi người trắng bệch lại.
“Hừ!” Cái bóng khổng lồ bỗng cười lạnh. Áp lực vô hình càng dữ dội hơn, nhiều đệ tử không chịu nổi bị ép quỳ xuống, các vị trưởng lão cũng phải cắn răng chống chịu. Bóng đen lại gắn từng chữ một, “Phục tùng hoặc —— chết!”
Lời vừa dứt, cái bóng khổng lồ liền phóng vài cột khí đen tấn công mọi người.
Các vị trưởng lão trợn mắt, họ nhận ra cột khí đó chính là chiêu hút khô đám Âm Thi. Tim như ngừng đập, tất cả vội lôi bùa phòng ngự và gọi kết giới cản công kích lại, chỉ trừ...... Vân Hiểu!
Chúng trưởng lão vốn đứng hàng đầu, mà Vân Hiểu đi bày trận về nên cũng đứng cạnh Tiêu Hằng Nhất. Hơn nữa, trước đó nàng đã dùng hết toàn bộ bùa phòng ngự để ngăn cản lũ Âm Thi kia, lại thêm nàng vốn chẳng có huyền mạch, nên bây giờ năng lực phòng ngự của Vân Hiểu là bằng không.
“Nha đầu!” Bạch Duật là người đầu tiên nhận ra vấn đề, lão hét lớn và vội nhào đến nhưng không kịp.
“Vân đạo hữu!” Tiêu Hằng Nhất cũng giật mình. Ông rất tin vào đạo pháp của Vân Hiểu nên vừa nãy cũng không mở tấm chắn cho nàng.
Vân Hiểu: “......” CMN!
Thấy cột khí ngày càng gần, sắp sửa đâm thủng thân mình, Vân Hiểu nghiến răng, móc lá bùa mà tổ sư gia cho trước khi đi ra. Nàng chẳng kịp nhìn xem đấy là bùa gì, hoảng hốt ném thẳng lá bùa về phía trước.
Đột nhiên tấm bùa lóe ánh vàng, dứt khoát đẩy lui toàn bộ đám khí đen.
“A!!!” Bóng hình khổng lồ gào lên, gã lảo đảo lùi về sau một bước, “Đó là gì?”
Pháp phù mà Vân Hiểu vừa ném bỗng bay vút lên, tỏa ra ánh vàng chói mắt.
“Lẽ nào đó là...... “ Từ đường chủ tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn lên ánh sáng kia, hắn chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường, “Đó là...... “
“Triệu thần phù!” Tiêu trưởng lão bật thốt ra trước.
Đây là rõ ràng là ánh trời! Chỉ Triệu thần phù mới gọi ra ánh sáng như vậy.
Triệu thần phù, nghĩa như tên, chính là pháp phù mời thần linh hạ phàm, nhưng đây cũng là loại pháp phù vô dụng nhất. Bởi vì tiên thần ở Thiên Giới xa xôi, không phải thích gọi là tới. Nghe đồn chỉ có người mang vận khí ngất trời mới được tiên thần đáp lại. Thế nhưng kể từ khi Huyền Môn được lập ra đến nay, chưa từng có ai gọi thần thành công. Cho nên người ta cũng dần ít vẽ loại bùa vô bổ này, biết trăm phần trăm rằng thần không tới thì dùng làm gì cho mất công.
Nhưng tình huống hôm nay...... rõ ràng bùa phát huy tác dụng á!
Từ đường chủ cùng đồng đội cũng hết sức sửng sốt. Thấy ánh sáng sắp biến mắt, hắn vội nhắc, “Vân đạo hữu, mau đọc thần chú! Mau lên!” Vầng sáng mà tan là không còn kịp nữa đâu!
Vân Hiểu lúc này mới định thần lại, nàng lớn giọng hô, “Thiên địa Huyền Môn, nghiễm tế sinh linh, tru tà hàng ma, triệu thỉnh Thần Linh!”
Nàng vừa dứt lời, ánh vàng chói mắt liền bay vút lên, xuyên thủng mây đen, hóa thành trụ sáng chọc trời. Ngay sau đó, chân mây bỗng vang vọng tiếng trời, một bóng người từ từ xuất hiện giữa không trung. Người nọ thân mang áo trắng không nhiễm trần thế, tiên khí vờn thân, gương mặt tuyệt sắc phi phàm, tản ra thiên uy khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Rõ ràng chưa hề ra tay nhưng sự xuất hiện của hắn dường như khiến đám tà khí xung quanh sợ hãi vội tản ra tứ phía. Hắn lạnh nhạt đảo mắt qua đám người dưới mặt đất. Dáng đứng hiên ngang giữa không trung, một tay cầm hai thanh pháp khí, tay kia giữ...... Bát!
Vân Hiểu: “......”
Bạch Duật: “......”
Tu đạo làm quái gì nữa?!
CMN, mất mặt quá! Huhu!
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha