Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 30: Chương 30: Ác ý của Tần Yên




Edit: Phưn Phưn

"Khả Khả, thời gian này có hơi bận, tớ còn chưa kịp liên hệ với bạn học thích hợp." Ở đầu bên kia điện thoại Cố Tâm Tình áy náy nói, "Nhưng mà cậu yên tâm, cậu nhập học được hạng nhất, hơn nữa với thành tích thi lần này, tớ nhất định có thể giúp cậu tìm được người muốn mời cậu về làm gia sư."

"Ừ, cảm ơn cậu."

Nghe Cố Tâm Tình bảo đảm như vậy, Tần Khả thở phào nhẹ nhõm.

Không giống như mình khi đó học sơ trung hướng nội lại lạnh nhạt, tính cách của Cố Tâm Tình vô cùng vui vẻ, giao tiếp với mọi người rất tốt, cũng quen biết không ít bạn học trường khác.

Khi Tần Khả biết bởi vì cuộc thi chính mình rất có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn quyết liệt với Tần Yên thậm chí là cả Tần gia, nên trước khi về nhà cô đã nhờ Cố Tâm Tình giúp mình tìm một công việc gia sư.

"Nhưng mà Khả Khả, bây giờ cậu rất gấp để tìm việc làm gia sư sao?"

Cố Tâm Tình chần chờ, cẩn thận dò hỏi: "Buổi tối hôm nay cậu về nhà, bọn họ thật sự ép cậu?"

"Ừ." Đáy mắt Tần Khả lướt qua tia trào phúng, "Mẹ của Tần Yên nói với tớ, nếu tớ không để cơ hội này lại cho Tần Yên, thì đó chính là ích kỷ."

"......"

Ở đầu bên kia điện thoại Cố Tâm Tình dường như bị câm nín một lúc lâu, mới nhịn không được tức giận mở miệng: "Người nhà đó có thể không biết xấu hổ như vậy? Lúc cậu nói tớ còn tưởng là cậu nghĩ nhiều... Này, này quả thực quá đáng!"

Tần Khả thầm thở dài.

"Hôm nay Tần Hán Nghị đã lấy chuyện nuôi nấng ra uy hiếp tớ, cho nên tớ chỉ có thể mau chóng độc lập để dọn ra ngoài. Tớ nhớ nếu đoạt giải cuộc thi Toán học có thể nhận được một khoản tiền thưởng, nhưng cái đó lại quá lâu, tớ sợ chờ không kịp, nên chỉ có thể..."

Còn chưa nói hết, Tần Khả hơi nhíu mày lại.

"Tớ hiểu." Ngữ khí của Cố Tâm Tình kiên định, "Cậu yên tâm đi, Khả Khả, tớ nhất định nhanh chóng tìm giúp cậu —— ít nhất có thể sớm cho cậu thời gian độc lập, dọn ra khỏi nhà, cách bọn họ càng xa càng tốt!"

"Gây phiền toái cho cậu rồi."

"Không sao, có tin tức tớ nhất định sẽ thông báo cho cậu!"

"Ừ."

Cúp điện thoại, Tần Khả tâm sự nặng nề đứng ở trước bệ cửa sổ một lúc, rồi trở lại cạnh bàn đặt di động xuống.

Cô cầm lấy cuốn lịch đặt trên bàn.

Thứ bảy cuối cùng của tháng này được Tần Khả dùng bút đỏ khoanh lại —— ngày đó là sinh nhật của Hoắc Cảnh Ngôn.

Qua một tháng ở chung, Tần Khả dựa vào những thói quen và sở thích của Hoắc Cảnh Ngôn ở kiếp trước, rất nhanh đã có thể cùng tâm sự với Hoắc Cảnh Ngôn, chỉ là đối với cuộc sống tình cảm cá nhân của anh, một chữ Hoắc Cảnh Ngôn cũng chưa từng nhắc tới.

Thầm đếm những ngày còn lại, Tần Khả nhíu mày, âm thầm hạ quyết tâm —— cô không thể để chuyện này cứ thuận theo tự nhiên được.

Cần phải tìm một cơ hội thích hợp, dựa theo những lời mà Hoắc Cảnh Ngôn nói, chỉ như vậy mới có thể thay đổi được kết cục giống như ở kiếp trước người phụ nữ mà anh yêu nhất bất ngờ gặp tai nạn...

Nghĩ như vậy, Tần Khả cầm lấy di động, sau khi ở trên mạng tìm một đống báo cáo và tin tức gần đây liên quan đến nghệ thuật, ánh mắt Tần Khả sáng lên.

Cô nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi qua cho Hoắc Cảnh Ngôn.

Thầy Hoắc, cuối tuần này thầy có rảnh không ạ? Chiều 2 giờ ngày thứ bảy ở Kiền Thành, ở phòng trưng bày có triễn lãm phong cách nghệ thuật Gothic[1]. Phong cách tác phẩm này tương đối kỳ lạ, em không dám tự đi, cho nên nếu thầy rảnh, em muốn mời thầy cùng đi thăm triển lãm.

Sau khi gửi đi, Tần Khả bắt đầu chờ tin nhắn trả lời, chỉ là chờ đã lâu, di động vẫn không thấy có động tĩnh.

Tần Khả không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt điện thoại di động lên trên bàn, chính mình đi lấy quần áo mới, vào phòng tắm tắm rửa.

Tần Khả đi vào phòng tắm rồi đóng cửa, rất nhanh tiếng nước chảy rào rào liền vang lên.

Ước chừng hai phút trôi qua.

Trong phòng Tần Khả chỉ nghe được tiếng nước chảy, đột nhiên ổ khóa ở bên ngoài cửa phòng có tiếng động.

Có chìa khóa cắm vào.

Ngoài cửa có người rón rén mở cửa phòng, Tần Yên yên lặng đi vào.

Vẻ mặt Tần Yên khó coi.

Cô ta vốn muốn đến chất vấn Tần Khả, có phải là dù thế nào cũng không nhường lại cơ hội đó cho cô ta. Nhưng cô ta nghe được tiếng Tần Khả khóa cửa phòng, nên lúc này mới cố ý đòi chìa khóa trong nhà từ chỗ Ân Truyền Phương, đặc biệt chuẩn bị bước vào cho Tần Khả một trận ra oai phủ đầu.

——

Cô ta phải cho Tần Khả biết bây giờ Tần Khả đang ăn nhờ ở đậu, là cô nhi được cha mẹ cô ta bố thí chăm sóc, đối với yêu cầu của bọn họ, Tần Khả càng phải biết thức thời một chút mới đúng!

Thật ra Tần Yên đối với danh ngạch cuộc thi Số học cũng không hề coi trọng cho lắm.

Bởi vì cô ta biết bằng thành tích của mình, không có khả năng lấy được giải thưởng gì, nhưng cô ta chính là không cam lòng cái danh ngạch này lại bị Tần Khả cướp đi —— đặc biệt nghĩ đến chuyện Tần Khả còn có thể đoạt giải, càng khiến cô ta thêm khó chịu.

Tối nay tới, cô ta lại càng muốn cảnh cáo Tần Khả cách xa Hoắc Cảnh Ngôn một chút —— chính mình đã không còn khả năng lợi dụng được tài nguyên và nhân mạch của Ngô Thanh Việt, vậy thì Hoắc Cảnh Ngôn chính là lựa chọn cuối cùng của Tần Yên.

Mà một tháng qua, cô ta rõ ràng phát hiện, quan hệ của Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn càng ngày càng thân thiết...

Nghĩ đến đấy, Tần Yên liền nhịn không được căm hận lại ghen tị bóp chặt lòng bàn tay.

Chẳng qua sau khi đi vào, Tần Yên mới phát hiện Tần Khả không có trong phòng ngủ, mà đã vào phòng tắm.

Ánh mắt Tần Yên lạnh lùng nhìn qua cửa phòng tắm một cái, ánh mắt lại quét khắp phòng, mặt không cảm xúc bước đến ngồi xuống bên cạnh bàn học.

Cô ta tùy tiện ném chìa khóa lên bàn, khoanh tay dựa vào ghế, còn điều chỉnh tư thế.

——

Cô ta muốn cho Tần Khả biết, rốt cuộc ai mới là đứa con gái chân chính, chủ nhân chân chính trong căn nhà này.

Tần Yên đang suy nghĩ xem sau khi Tần Khả đi ra mình phải uy hiếp nó như thế nào, lại đột nhiên nghe thấy di động trên bàn học vang lên.

Tần Yên cau mày nhìn sang.

Là một tin nhắn.

Tần Yên không có hứng thú, vừa chuẩn bị thu hồi tầm mắt, thân hình đột nhiên dừng lại.

Cô ta bỗng quay đầu, không thể tin tưởng mà nhìn tin nhắn kia.

Bên trên bất ngờ hiện lên tên người gửi tới ba chữ "Thầy Hoắc*".

(Trong tiếng trung là ba chữ "Hoắc lão sư")

Thoắt cái sắc mặt Tần Yên trầm xuống.

Cô ta không hề nghĩ ngợi, duỗi tay cầm lấy di động, mở tin nhắn kia ra.

Cô ta nhanh như gió đọc xong tin nhắn mà Tần Khả đã gửi, sau đó tầm mắt liền nhanh chóng chuyển xuống dưới.

Hoắc Cảnh Ngôn trả lời vô cùng thân thiết, nhìn không ra nửa điểm xa cách khi nói chuyện cùng với cô ta ——

Đương nhiên có thể. Phong cách Gothic là nét bút hỏng vì các nhà nghệ thuật thời kỳ phục hưng bị đóng dấu vào nhóm nghệ thuật vô lí lại man rợ, nhưng thầy không cho là vậy. Dẫu sao thì nó cũng bắt nguồn từ rất sớm, phong cách điêu khắc không dùng đến đồ trang sức để mượn cớ che đậy vừa vặn lại chính là sức hấp dẫn của nó. Nếu em thấy hứng thú, hôm đó chúng ta có thể ở phòng trưng bày trò chuyện cặn kẽ thêm một chút.

"...!"

Từng chữ từng chữ trong đoạn văn này Tần Yên nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, cho đến khi gần như có thể thuộc lòng nó. Ánh mắt cô ta căm hận gần như vặn vẹo trừng phòng tắm vẫn còn đang vang tiếng nước chảy.

——

Lại như vậy!

Mỗi một lần những thứ cô ta hao hết tâm tư cầu mà không được, Tần Khả luôn có thể dễ dàng lấy được!

Rốt cuộc Tần Khả dựa vào cái gì! Nó bất quá cũng chỉ là một đứa cô nhi không có gì cả —— Tần Khả có tư cách gì mà tranh đoạt với cô ta!?

Tần Yên gần như tức giận đến nổi điên.

Cô ta đứng lên định vọt vào phòng tắm chất vấn Tần Khả, chỉ là vừa bước được hai bước, đột nhiên cô ta như nghĩ ra cái gì, bước chân bỗng dừng lại.

Đứng bất động tại chỗ vài giây, tia vặn vẹo và hận ý trong mắt Tần Yên dần áp xuống.

Vẻ mặt cô ta phức tạp nhìn di động của Tần Khả đang bị nắm chặt trong tay mình.

Lại chần chờ rất lâu, cuối cùng Tần Yên cũng hạ quyết tâm.

——

Chất vấn cũng không thể thay đổi được gì.

Ở trong trường học Tần Khả lại như cá gặp nước, đơn giản chính là dựa vào thành tích nổi tiếng của mình, còn có sự bảo vệ của Hoắc Tuấn đối với nó.

Nếu ngược lại nó đắc tội Hoắc Tuấn...

Đáy mắt Tần Yên lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Cô ta nhanh chóng để lại di động của Tần Khả trên bàn, dọn xong vị trí, sau đó lấy ra di động của chính mình đổi lại thành chế độ im lặng, chụp hai tin nhắn ở trên màn hình.

Làm xong tất cả, Tần Yên lại để điện thoại di động trở lại giao diện tin nhắn, sửa lại tin nhắn mình vừa đọc được thành "Chưa đọc". Sau đó cô ta đẩy ghế dựa về lại chỗ cũ, cầm lấy chìa khóa không tiếng động đi ra ngoài.

Đến khi cửa phòng đóng lại, Tần Yên vẫn không quên nhẹ nhàng dùng chìa khóa khóa cửa lại từ bên ngoài.

——

Trong phòng yên lặng, rèm cửa sổ ngăn giữa ánh đèn cùng với bóng đêm ở bên ngoài vẫn không nhúc nhích.

Tựa như chưa hề có người tới đây.

Ngày hôm sau chính là thứ sáu.

Buổi tối trước khi tan học, Tần Yên bước nhanh lên tầng cao nhất có một lớp Tinh Anh ở trên đó —— chính là phòng học lớp mười hai Tinh Anh.

Trên hành lang ngoài cửa coi như yên tĩnh, chỉ có lẻ tẻ mấy nam sinh đang dựa trên bệ cửa sổ, nhìn sân bóng cách đó không xa cùng với ánh trăng mờ ảo trên bầu trời đêm của thành phố, cười đùa hoặc là nhỏ giọng trò chuyện gì đó.

Ở trung học Kiền Đức Tần Yên xem như cũng rất nổi tiếng, cô ta cũng giỏi trong việc tạo hình tượng cho bản thân, mặc dù là lớp mười hai, cũng có không ít nam sinh đều biết đến cô ta.

Cho nên vừa nhìn thấy Tần Yên lên lầu, rất nhanh mấy nam sinh gần đó liền chú ý tới.

Có người cười cười: "Tần Yên, lại tới tìm Tuấn ca của bọn anh? Hiếm thấy nha, học kỳ này hình như không thấy em tới."

Tần Yên vén tóc ra sau tai, chỉ cười dịu dàng.

"Chào học trưởng. Em quả thật tìm Tuấn ca có chút việc, có thể phiền anh giúp em gọi anh ấy ra một chút được không?"

"Học muội Tần Yên, anh cũng muốn giúp em lắm, nhưng đáng tiếc là Tuấn ca không nghe anh." Nam sinh kia cười nói.

"Vậy nhờ học trưởng nói cho học trưởng Hoắc Tuấn, chỉ cần nói..."

Ánh mắt Tần Yên lóe lên, đáy mắt lạnh lẽo đến rùng mình.

Cô ta cúi đầu cười lạnh một tiếng.

"Em có chuyện muốn tìm anh ấy, cùng với học muội Tần Khả lớp mười Tinh Anh, và thầy giáo khóa Thưởng Thức Nghệ Thuật của chúng ta Hoắc Cảnh Ngôn —— đều, có, liên, quan."

Chú thích:

Phong cách nghệ thuật Gothic[1]: Nghệ thuật Gothic là một phong trào nghệ thuật phát triển theo nghệ thuật Rôman ở Pháp vào thế kỷ 12, phát triển cùng lúc với kiến trúc Gothic. Nghệ thuật Gothic đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Tây Âu, gần như toàn bộ phía bắc dãy núi Anpơ, nhưng lại không gây ảnh hưởng nhiều đến các phong cách cổ điển của Ý. Ở nhiều nơi, đặc biệt là Đức, nghệ thuật Gothic vẫn tiếp tục được sử dụng tại thế kỷ 16, trước khi sáp nhập vào nghệ thuật Phục Hưng. Các thành phần chính trong nghệ thuật Gothic bao gồm điêu khắc, hội họa, thủy tinh vẽ, bích họa và trang trí bản thảo. Việc dễ dàng nhận ra sự thay đổi từ nghệ thuật Gothic đến nghệ thuật Phục Hưng hay ngược lại là đặc trưng được sử dụng để xác định rõ thời đại nghệ thuật này.

Những tác phẩm Gothic đầu tiên là những bức tượng điêu khắc, trên tường tại các tu viện hay các thánh đường. Các bức tượng của người đạo Cơ-đốc thường phản ánh các câu chuyện trong kinh thánh. Bức tượng đức mẹ Mary là một ví dụ điển hình, từ một bức tượng mang tính hình tượng đã chuyển sang một bức tượng mang rõ hình hài của một người mẹ nhân hậu, tay bồng đứa con và thể hiện sự trong sáng, tinh tế của người phụ nữ quý phái. Theo nguồn Wikipedia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.