Edit: Phưn Phưn
Phòng trưng bày lần này là làm theo phong cách nghệ thuật Gothic, chỉ cần một tấm vé miễn phí là có thể vào sân xem triễn lãm. Trong đó các tác phẩm chủ yếu đều được sinh viên đại học nghệ thuật mô phỏng từ tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng, nên giá trị thưởng thức cũng có hạn.
Dù vậy, Tần Khả vẫn nhìn ra được, đi bên cạnh cô Hoắc Cảnh Ngôn không hề mất kiên nhẫn. Việc này làm cho Tần Khả phải cám khái rất nhiều —— kiếp trước cô nghĩ nguyên nhân là do tuổi tác, hôm nay nhìn thấy, có lẽ Hoắc Cảnh Ngôn vẫn luôn dịu dàng như một người cha người anh vậy.
Cô may mắn biết bao, cả hai kiếp đều có thể gặp được người thầy người bạn tốt này...
"Dường như em rất hứng thú với bức tranh này?"
Tần Khả đang thất thần thì đột nhiên bị giọng nói vang lên bên tai kéo về hiện thực.
Tần Khả ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy Hoắc Cảnh Ngôn đứng ở bên cạnh đằng sau vai cô, lúc này theo giọng nói hơi cúi người về phía trước, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào bức tranh trước mặt Tần Khả.
Vừa rồi Tần Khả nhìn bức tranh này đến thất thần, Hoắc Cảnh Ngôn hiển nhiên cho rằng cô đang thưởng thức tác phẩm mô phỏng này.
Tần Khả cũng không tiện phủ nhận, liền "Vâng" một tiếng, sau đó nhìn vào bức tranh đó cùng với Hoắc Cảnh Ngôn.
"Này hẳn là vẽ lại tác phẩm《 The Angel of the Annunciation》của Simone Martini[1]."
Hoắc Cảnh Ngôn vừa nhìn bút pháp miêu tả của họa sĩ, vừa giải thích cho Tần Khả.
"Simone Martini là một họa sĩ đại diện cho các họa sĩ người Ý, điển hình là họa sĩ ở Siena. Hơn nữa thầy của ông ấy, Duccio di Buôninsegna chính là người đầu tiên hoạt động ở Siena, phong cách của Simone Martini chịu ảnh hưởng từ thầy của mình. Em nhìn chỗ này, màu sắc tươi sáng, hình ảnh tráng lệ, đường nét tao nhã —— Học sinh này nắm bắt nét vẽ tinh túy của Siena rất tốt, đây cũng là điển hình của phong cách Siena."
Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn đứng thẳng dậy, cười nhìn Tần Khả.
"Trong phong cách nghệ thuật Gothic thứ mà hai thầy trò họ nhắm tới là nhân vật, nếu em có hứng thú với nghệ thuật Gothic, thì bọn họ chính là người mà em không thể bỏ qua trong cột mốc lịch sử."
Tần Khả nghiêm túc lắng nghe, nghe vậy thì gật đầu.
"Vâng ạ, cảm ơn thầy, em sẽ nhớ kỹ."
Hoắc Cảnh Ngôn đang muốn nói chuyện,
Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo xen vào giữa hai người.
"Tôi cũng có chút hứng thú với bức tranh này —— Thầy Hoắc có thể giới thiệu cho tôi nghe được không?"
"..."
Vừa nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn, Tần Khả kinh ngạc quay đầu nhìn ra đằng sau.
Đứng ở trên hành lang, mặc quần áo thể thao màu trắng, thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen đang cắm hai tay vào túi quần, ánh mắt bén nhọn nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng bên cạnh cô.
Tần Khả ngẩn ra vài giây mới hoàn hồn.
"Hoắc Tuấn? Sao anh lại ở đây?"
"..."
Thiếu niên vừa nghe thấy tiếng, chậm rãi rủ đôi mắt đen nhánh xuống, tia tàn bạo cũng bị đè xuống tận đáy mắt. Cùng cô gái nhỏ nhìn nhau vài giây, thiếu niên dời ánh mắt, môi mỏng khẽ cong.
Nụ cười trào phúng mang theo chút cảm giác lạnh lẽo.
"Tôi không thể tới xem triển lãm?"
Tần Khả bị lời này làm cho ngơ ngẩn.
Tầm mắt của cô chuyển sang bên cạnh, nhìn đến nam sinh mười hai mười ba tuổi đang đứng bên cạnh Hoắc Tuấn.
... Dáng dấp trông có hơi quen mắt.
Tần Khả chớp chớp mắt, bỗng hoàn hồn ——
"Em không phải là người vừa đứng chung với Lâm Lâm sao?"
Nam sinh kia làm mặt quỷ với Tần Khả, "Là tôi thì sao?"
Như là sợ Tần Khả chỉ trích cậu, nam sinh liền chỉ Hoắc Tuấn ——
"Đây là đại ca tôi vừa mới nhận, anh ấy bảo chúng tôi cầm ảnh chụp đến quảng trường nghệ thuật tìm chị, tôi chính là người đầu tiên tìm được chị!"
"Đại... Ca?"
Ánh mắt Tần Khả tế nhị nhìn Hoắc Tuấn.
Mặt Hoắc Tuấn đen lại rủ mắt xuống, "Ai bảo nhóc gọi tôi như vậy?"
Nam sinh kia bị ánh mắt của Hoắc Tuấn dọa sợ, nhất thời nhích sang bên cạnh, không quên tủi thân giải thích: "Em đã nói là em không lấy tiền, em từng thấy anh đánh nhau, nên muốn anh dạy em đánh nhau..."
Tần Khả: "..."
Thật sự không đành lòng nhìn hiện trường trẻ vị thành niên bị dạy hư, Tần Khả bất đắc dĩ nhìn Hoắc Cảnh Ngôn xin giúp đỡ.
Hoắc Cảnh Ngôn vốn đang vui vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thấy Tần Khả nhìn qua, dù sao bản thân là người làm thầy nên cũng không thể tiếp tục bàng quan được.
Anh cười cười, "Cậu vừa nói bức tranh nào?"
Hoắc Tuấn còn đang bực bội cau mày nhìn chằm chằm vào nam sinh kia, nghe vậy ngẩng đầu, không kiên nhẫn tiện tay chỉ qua phía đối diện.
Hoắc Cảnh Ngôn nhấc chân đi qua, ngăn nam sinh đó cách sang một bên.
"Đây là《Điệu nhảy của người La Mã》."
Hoắc Tuấn lười phải trả lời, nam sinh bên cạnh thì bị dời sự chú ý, cậu tò mò ngửa đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, "Sao anh lại biết người đang nhảy chính là người La Mã?"
Hoắc Cảnh Ngôn hiếm khi bị nghẹn họng.
Tần Khả ở bên cạnh bật cười, cô đi lên trước, "Thầy Hoắc là nói, bức tranh này tên là《Điệu nhảy của người La Mã》."
Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, "Trong tiết học thầy đã nói về người họa sĩ này, là Cimabue, đúng không?"
"Phải."
Hoắc Cảnh Ngôn vui mừng gật đầu, "Giovanni Cimabue[2], theo như lời người sáng lập bút pháp Siena cũng là họa sĩ tiêu biểu người Ý Duccio di Buoninsegna, ông ấy là người đầu tiên có gan dám chống lại những tác phẩm nghệ thuật mang đậm phong cách lễ nghĩa bảo thủ thịnh hành lúc bấy giờ của các bậc thầy lớn."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn nhìn vào bức tranh trước mặt.
Sau khi nhìn mấy giây, anh lắc đầu tiếc nuối, "Trình độ mô phỏng của họa sĩ này, còn không bằng sinh viên trước mô phỏng lại. Tác phẩm của Cimabue nghiêng về phong cách tự nhiên, tả thực —— màu sắc tươi sáng đối lập vô cùng rõ ràng, về điểm này, hiển nhiên bạn học sinh này làm không được tốt..."
Tần Khả biết rõ năng lực và trình độ Hoắc Cảnh Ngôn, cho nên cũng không kinh ngạc.
Mà Hoắc Tuấn cũng không quan tâm đến những cái này.
Vì vậy chỉ còn lại nam sinh mười hai mười ba tuổi, nghe Hoắc Cảnh Ngôn giải thích nói có sách mách có chứng thuộc như lòng bàn tay, cậu như lọt vào trong sương mù, trong chốc lát, ánh mắt cậu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đã đạt tới mức độ si mê cuồng nhiệt.
Vì vậy từ giữa buổi nhóm xem triễn lãm đột nhiên thay đổi —— nam sinh "Chiếm lấy" vị trí của Tần Khả, quấn lấy Hoắc Cảnh Ngôn không ngừng hỏi từ hành lang phía đông đến phía tây, Tần Khả đi bên cạnh hai người, ngay cả một khe hở để nói cũng không tìm được.
Tần Khả vốn muốn mượn lần này ra ngoài, lập kế hoạch để gặp người con gái mà Hoắc Cảnh Ngôn yêu nhất, mắt thấy đã phải chết yểu.
Cô có chút dở khóc dở cười.
"Là em hẹn Hoắc Cảnh Ngôn ra ngoài?"
Quẹo qua một đoạn phòng trưng bày, đi bên cạnh Tần Khả Hoắc Tuấn vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Tần Khả hơi ngẩn ra.
Giây sau, cô quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoắc Tuấn.
"Phải."
"..."
Đáy mắt Hoắc Tuấn lướt qua một tia lạnh lẽo.
Trên cái trán trắng nõn của thiếu niên hơi nổi gân xanh, sau mấy giây yên lặng, anh lạnh lùng cười nhạt, tầm mắt đảo qua những nhân vật trong bức tranh được treo ở phòng trưng bày.
Cuối cùng tầm mắt vẫn trở lại trên người Tần Khả.
"Hẹn anh ta tới nơi này, em quả thật gãi đúng chỗ ngứa?"
"..."
Tần Khả im lặng.
Thật ra lúc nhìn thấy Hoắc Tuấn, cô cũng đã đoán được rốt cuộc là ai đã vào phòng của mình, ở trong phòng mình nhìn thấy cái gì, lại làm cái gì.
Cô cũng đoán được, Hoắc Tuấn nhất định sẽ hiểu lầm tình cảm của cô đối với Hoắc Cảnh Ngôn.
Chỉ là bây giờ cô thật sự không muốn giải thích gì cả.
——
Đối với Hoắc Cảnh Ngôn, cô thậm chí đã nghĩ kỹ, đến cuối cùng không còn cách nào khác, cô sẽ trực tiếp nói cho Hoắc Cảnh Ngôn là bản thân mơ thấy ác mộng, trong mơ nhìn thấy tai họa sẽ xảy ra với bạn gái của Hoắc Cảnh Ngôn.
Cho dù không tin, lấy tính cách dịu dàng lại tinh tế của Hoắc Cảnh Ngôn mà nói, tất nhiên dưới yêu cầu của cô cũng sẽ không làm ra thay đổi gì cả.
Nhưng Hoắc Tuấn thì hoàn toàn khác.
Tần Khả rất rõ ràng, giải thích gì cũng vô dụng. Tính cách của Hoắc Tuấn quá lạnh lùng lại tàn bạo, giống như một lưỡi dao, sắc bén dễ gãy, nhưng lại quyết chí tiến lên.
Anh chỉ nhìn bản chất, còn lại bên ngoài thì hoàn toàn không quan tâm. Chỉ cần không cho anh một nguyên nhân khách quan bản thân tiếp cận Hoắc Cảnh Ngôn, thì Hoắc Tuấn sẽ không quan tâm đến lý do gì cả.
Mà Tần Khả lại không thể nói được nguyên nhân khách quan.
Cô gái nhỏ không nói lời nào.
Trong không khí yên lặng này, ánh mắt Hoắc Tuấn dần dần lạnh xuống.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, con ngươi đen nhánh, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"Cam chịu?"
"..." Tần Khả nhíu mày nhìn anh.
Ý cười trong mắt Hoắc Tuấn trầm xuống, anh duỗi tay khẽ vuốt gò má của cô gái nhỏ, lòng bàn tay ấm áp lại trơn bóng. Khiến người ta muốn đắm chìm vào.
Ánh mắt Hoắc Tuấn u ám.
"Tần Yên ngu xuẩn lại ham công danh lợi lộc, tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu ý đồ cô ta tiếp cận tôi và Hoắc Cảnh Ngôn —— nhưng còn em? Tần Khả, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?"
"..."
Tần Khả khẽ siết chặt đầu ngón tay, lui nửa bước.
Nhưng nửa bước này lại bị Hoắc Tuấn dễ dàng kéo trở về số không. Anh càng lúc càng tiến lên phía trước ——
"Trước kia tôi cho rằng em ngây thơ sạch sẽ, giống như viên ngọc không tì vết, tôi đứng rất xa nhìn em, tưởng tượng sau này em sẽ được mài giũa thành dáng vẻ xinh đẹp gì... Cho tới bây giờ tôi cũng không dám chạm vào, bởi vì sợ làm dơ."
Tần Khả sững sờ nghe anh nói.
Mà Hoắc Tuấn không để ý tới, ánh mắt âm u ——
"Nhưng mà bắt đầu từ khi nào, em đã trở thành một viên ngọc đen, Tần Khả? Giống như vừa nháy mắt một cái, thậm chí tôi còn chưa kịp phát hiện, em của bây giờ đã không còn giống với em của trước kia —— em tiếp cận Hoắc Cảnh Ngôn rõ ràng là có mục đích, giống như lúc trước ở quán bar Hell em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi!"
"...!"
Ánh mắt Tần Khả bỗng run lên.
Trong một cái chớp mắt này cô gần như sợ hãi nhìn Hoắc Tuấn.
Cô biết rất rõ Hoắc Tuấn sẽ không thể đoán được mục đích và nguyên nhân sau tất cả những hành vi của cô —— nhưng lúc này lại không ngờ tới, cô không biết Hoắc Tuấn hiểu biết rõ bản thân cô đến bao nhiêu, mới có thể đạt tới trình độ tinh vi như hiện giờ.
——
Nếu không có kiếp trước, vậy thì chỉ sợ Hoắc Tuấn còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô.
Mà Hoắc Tuấn thấy cô thất thố, chỉ cho là cô bị mình nói trúng tâm tư.
Anh càng lúc càng nắm chặt lấy cổ tay của Tần Khả.
Tần Khả bị kia đau nên hồi thần.
Cô nhíu mày, cố gắng làm cho ánh mắt mình lạnh lẽo, "Nếu anh đã nhìn thấu rồi, vậy anh còn ở lại bên cạnh tôi làm gì?"
Hoắc Tuấn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.
"Em có ý gì."
Tần Khả: "Không phải anh thích con gái ngây thơ sạch sẽ sao? Trước kia thì có lẽ tôi là vậy, nhưng bây giờ đã sớm không phải."
Tần Khả cắn răng, đáy mắt lộ ra hận ý khi những kí ức ở kiếp trước hiện lên.
Lại nghĩ tới biểu hiện hai ngày nay của ba người Tần gia, đáy mắt cô lại hiện lên ý cười lạnh lẽo.
"Anh muốn một Tần Khả ngây thơ sạch sẽ mặc cho anh trêu chọc? Cô ta đã sớm chết rồi. Hiện giờ tôi vì lấy lại đồ của mình, không tiếc bất cứ giá nào; vì đạt được mục đích của tôi, tôi cũng không quan tâm đến bất kì người nào khác."
Tần Khả nói xong một hơi, mắt lạnh nhìn Hoắc Tuấn.
"Vậy anh đã hiểu rồi chứ?"
Ánh mắt Hoắc Tuấn trầm xuống.
"Cho nên em muốn cái gì? Từ trên người Hoắc Cảnh Ngôn, có thứ gì anh ta có thể cho em mà tôi thì không thể?"
Tần Khả ngẩn ra, "Anh ——"
"Chỉ cần em nói, mặc kệ là phải trả cái giá gì, tôi đều cho em."
Chú thích:
Simone Martini [1]: (1284 – 1344), là một họa sĩ người Ý sinh ra ở Siena. Tác phẩm của ông có ảnh hưởng rất lớn đến phong cách Gothic được gọi là "Gothic quốc tế". Đặc trưng tác phẩm của ông là đường nét đẹp đẽ, đặc điểm chi tiết trang trí mang màu sắc rực rỡ giống như châu báu, điểm hình là các tác phẩm《Descent from the Cross》và《The Angel of the Annunciation》. Theo nguồn BaikeBaidu.
Giovanni Cimabue [2]: Cenni di Pepo (Giovanni) Cimabue (1240-1302) còn được biết đến với cái tên Bencivieni di Pepo hay Benvenuto di Giuseppe là một họa sĩ nổi tiếng người Italia với những tác phẩm tranh khảm vùng Florence. Cimabue được xem như họa sĩ Italia vĩ đại nhất của kỷ nguyên Byzantine. Ông cũng là người tiên phong chuyển sang chủ nghĩa tự nhiên với những chân dung được mô tả rất đời thực với nhiều thành phần và có tạo bóng đổ cho các chi tiết trong tác phẩm. Ông cũng được biết đến với người học trò nổi tiếng Giotto – một trong những nghệ sĩ Italia vĩ đại thời kỳ phục hưng.