Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 49: Chương 49: Em nuôi gia đình




Edit: Phưn Phưn

Nghe được vấn đề này của Hoắc Tuấn, Tần Khả mới nhớ tới buông di động nhìn thoáng qua thời gian.

Đã sắp mười giờ tối.

Than thở về đồng hồ sinh học của bản thân một tiếng, Tần Khả bất đắc dĩ nằm sấp trên giường.

"Buổi chiều quay chương trình, buổi tối có tiệc ăn mừng. Em vừa mới ra khỏi phòng tắm."

"Tiệc ăn mừng?" Hoắc Tuấn nhíu mày, "Các em mới quay kỳ thứ nhất, làm thế nào đã có tiệc ăn mừng?"

"..."

Thầm thở dài một tiếng vì Hoắc Tuấn nhạy bén, Tần Khả chần chờ không biết có nên nói cho Hoắc Tuấn biết về sự tồn tại của Tống Thanh Trác hay không.

Nhớ đến kết cục của Tống Thanh Trác ở kiếp trước chính là bị Hoắc Tuấn chặt gãy một chân, Tần Khả vẫn là nuốt lại lời sắp ra khỏi miệng —— hơn nữa cô hoàn toàn không muốn mình hư hư thực cũng trở thành chủ đề bán tán thứ hai sau Tề Điềm.

"Không có gì. Chỉ là kỳ thứ nhất tương đối vất vả, nên tổ chương trình mới đãi khách mời một chút."

"..."

Đầu bên kia điện thoại trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi làm cho Tần Khả bất an.

Ngay khi cô đang định thử Hoắc Tuấn có phải đã nghe ra mình đang giấu giếm gì đó không, thì cô lại nghe thấy giọng nói với thái độ bình thường ở đầu bên kia điện thoại:

"Chiều nay, tài khoản của anh nhận được một khoản tiền chuyển vào, vừa đủ hai vạn*."

(Hai vạn*: Tương đương với 67.701.610,25VND)

"..." Tần Khả im lặng, qua hai giây liền nhận tội, "Là em chuyển. Nếu đã không làm gia sư nữa, vậy thì số tiền trước đó em dạy Linh Linh càng không thể nhận. Tiền ứng trước của chương trình đã vào thẻ, cho nên bây giờ em trả tiền lại cho anh."

Một lần nữa đầu bên kia điện thoại lại trở nên im lặng.

Không biết qua bao lâu, Tần Khả mới nghe được đầu bên kia tựa như bất đắc dĩ mà khẽ cười một tiếng.

"Được, anh hiểu rồi."

"?" Tần Khả, "Anh hiểu gì cơ?"

Hoắc Tuấn: "Hiểu về sau phân công việc gia đình. Em nuôi gia đình là được."

Tần Khả: "......"

Tần Khả đỏ mặt cãi lại, "Ai phân công việc gia đình với anh chứ?"

Nghe ra được cô gái nhỏ ngượng ngùng, Hoắc Tuấn cười càng thêm vui vẻ.

"Mặc dù bây giờ anh không biết làm việc nhà, nhưng về sau để việc phân công được công bằng, anh sẽ bắt đầu học."

Tần Khả: "......" Hừ.

Trước kia chỉ cảm thấy người này điên, nhưng sau này càng thân thiết hơn, thì càng phát hiện người này chẳng những điên, mà còn ở trước mặt cô luôn... Không biết xấu hổ.

Tần Khả càng nghĩ, không hiểu sao gò má lại càng nóng lên.

Cô lăn một vòng trong chăn, lẩm bẩm một tiếng: "Sáng ngày mai lại quay một kỳ nữa là sẽ về... Có việc gì về chúng ta nói tiếp."

Nói xong, như là sợ Hoắc Tuấn lại nói thêm gì đó quá phận, cô gái nhỏ vội vàng cúp điện thoại đi.

Đầu bên kia điện thoại.

Mãi đến khi màn hình cuộc trò chuyện kết thúc dần tối đi, ý cười trên mặt Hoắc Tuấn mới dần nhạt đi.

Anh đặt điện thoại lên trên bàn, đồng thời tay phải vẫn luôn rủ bên người nâng lên —— thì thấy giữa bàn tay anh là ống nghe của chiếc điện thoại bàn.

"Cậu vừa nói..." Hoắc Tuấn hơi nheo mắt, cảm xúc trong mắt dần nhạt đi cũng không còn dịu dàng như khi nói chuyện với cô gái nhỏ nữa, cuối cùng ngưng tụ lại nơi đáy mắt lạnh lùng như tảng băng, "Người điều tra thông tin cá nhân của em ấy là ai?"

"Nhị thiếu Tống gia, Tống Thanh Trác."

"Vì sao anh ta lại điều tra em ấy?"

"Cái này tôi không chắc chắn, nhưng tôi vừa nhận được một tin."

"?"

"Tần Khả tham gia quay《Học bá xuất sắc nhất》, người đầu tư chính là Tống Thanh Trác."

"..."

Cảm xúc trong mắt Hoắc Tuấn lạnh lẽo.

Mấy giây sau, anh khẽ cười một tiếng, "Tiệc, ăn, mừng... Có những người hay thật, vậy mà cũng dám vươn móng vuốt đến địa bàn của tôi cơ đấy."

Nói xong, Hoắc Tuấn cúp điện thoại.

Anh đi mấy bước đến bên cạnh cửa, đẩy cánh cửa thư phòng ra ——

"Cố Cầm."

"Thiếu gia."

Lầu một truyền đến tiếng quản gia đáp lại.

"Đặt vé máy bay cho tôi, đi thành phố thủ đô."

"Vâng, thiếu gia. Chỉ là ngài muốn đi làm gì ạ, có cần tôi kêu người chuẩn bị trước hay không?"

Chống lên lan can bằng gỗ, Hoắc Tuấn rủ mắt, cười phóng túng, ánh mắt dọa người.

"Không cần, tôi tự đi."

"Đi chặt cái móng vuốt dám duỗi đến địa bàn của tôi."

Buổi sáng 5 giờ rưỡi ngày hôm sau, một tiếng rưỡi trước thời gian xuất phát, Tần Khả đã bị điện thoại của tổ chương trình đánh thức khỏi giấc ngủ.

Ngày hôm trước Tần Khả mới làm rối loạn đồng hồ sinh học của mình, buổi tối lại bởi vì thay đổi môi trường nên ngủ không ngon, dưới tiếng rung của di động Tần Khả mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ của phòng khách sạn, gần như có cảm giác mơ màng không biết đêm này là đêm nào.

Chờ cho lý trí dần tỉnh táo, Tần Khả sờ di động, giọng hơi khàn mà nhận điện thoại.

"... A lô?"

"Xin lỗi Tiểu Khả, đạo diễn bên này nói hôm nay thời tiết rất đẹp rất thích hợp, cho nên muốn quay trước thời gian đã định, có thể phiền em nhanh chóng đến đại sảnh khách sạn tập hợp, được không?"

"..."

Dù sao cũng coi như là chuyện công tác, Tần Khả chỉ có thể đè nén nội tâm nóng nảy, vặn ra một tiếng, "Vâng, em sẽ nhanh chóng xuống dưới."

Nửa giờ sau, Tần Khả nhanh chóng rửa mặt xong thì đi xuống lầu, tới đại sảnh khách sạn.

Bốn khách mời khác cũng lục tục xuống tới.

Tối ngày hôm qua thời gian bọn họ rời khỏi bữa tiệc ăn mừng còn trễ hơn Tần Khả, cho nên giờ phút này không người nào có sắc mặt tốt cả.

Đặc biệt là mang theo tinh thần tồi tệ này, đi tới cửa, nhìn bầu trời vô cùng tối đen, vẻ mặt của Lăng Sương thoạt nhìn như đồ tể muốn vào lò mổ thịt ——

"Đây là thời tiết rất đẹp rất thích hợp??"

Đối với từng chữ một bị Lăng Sương gằn ra, anh trai đạo diễn phụ trách ngày hôm nay càng co rụt lại sang bên cạnh.

July ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng cười không nổi, vẻ mặt bực bội:

"Tôi có một dự cảm xấu."

Tần Khả: "..."

Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.

Một giờ sau, toàn bộ nhân viên của《Học bá xuất sắc nhất》đứng bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang ở vùng ngoại thành, mặt không cảm xúc.

Tổ đạo diễn hôm nay mới đổi một người chủ trì vô cùng nhiệt tình ——

"Chào mừng các khách mời đến hiện trường của kỳ này. Tiếp theo chương trình kỳ này, tạm thời chúng ta sẽ hoạt động bên trong bệnh viện này."

Anh trai đó ngừng lại, "Tiếp theo, hoạt động của kỳ này chúng ta cũng sẽ có một cái tên chủ đề, nó chính là ——"

"Ma quỷ lộng hành."

Một âm thanh yết ớt truyền tới từ bên cạnh.

Lập tức vẻ mặt của mấy khách mời đều thay đổi.

Ánh mắt tập trung lại, lên tiếng chính là mặt không cảm xúc Lăng Sương.

Người chủ trì của tổ đạo diễn lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười "Ấy ấy, Lăng Sương không cần phải bi quan như vậy chứ? Hơn nữa chúng ta là《Học bá xuất sắc nhất》, hoàn toàn đều là tín ngưỡng khoa học."

July nhỏ giọng phá đám: "Cái thẻ cùng với ống thẻ của kỳ trước đều bày tỏ có lời muốn nói."

Người chủ trì: "......"

Người chủ trì miễn cưỡng cười vui: "Được rồi, mọi người thả lỏng chút đi. Chủ đề kỳ này của chúng ta rất khoa học! Môn học này gọi là vật lý trong cuộc sống."

"......"

Năm khách mời đồng loạt nhìn bệnh viện lớn bỏ hoang đã lâu kết hợp với thời tiết vô cùng âm u, đều tỏ ra nghi ngờ đối với lời này của anh đạo diễn.

Khóe miệng của anh đạo diễn giật giật, cuối cùng từ bỏ việc giải thích, nhìn nhân viên tỏ ý đưa bọn họ vào.

"Ít nhất là lần này không cần phải bịt mắt đi vào..." July đi tuốt đằng trước, nhỏ giọng tự mình an ủi.

Lăng Sương đi thứ hai thì cười lạnh.

"Nói không chừng là sợ khách mời đột nhiên phát bệnh tim, bị trực tiếp đưa đến ——"

Đột nhiên Cố Vân Thành tiếp lời: "Nơi này chính là bệnh viện."

"..."

Năm khách mời đều ăn ý mà lặng vài giây, sau đó thì một âm thanh yếu ớt truyền đến từ phía sau cùng của đội ngũ ——

"Dưới lầu có phòng xác kìa~~~"

"!!!!"

Đi đầu đội ngũ July cứng ngắc như bị điểm huyệt.

Những người còn lại cũng không tốt hơn chỗ nào.

Năm người cứng đờ quay đầu lại, thấy rõ người vừa lên tiếng.

Mấy giây sau, tiếng phẫn nộ cùng tiếng rít gào vang vọng khắp bệnh viện ——

"Tổ!! Đạo!! Diễn!!"

Nếu không phải có ống giảm thanh làm giảm đi tiếng la của các khách mời, vậy thì rất có thể lúc này cả cái bệnh viện đều là tiếng "Tít ——" bén nhọn.

Sau khi trải qua một đợt "Rèn luyện tim phổi", nhóm khách mới cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm* đi tới tầng ghi hình.

(Hữu kinh vô hiểm*: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.)

Gần như là trong nháy mắt khi Tần Khả vừa bước lên bậc thang cuối cùng, bên trong bệnh viện vang lên tiếng thông báo trầm thấp —— trầm thấp đến nỗi giống như bọn họ đang đọc lời than khóc vậy.

Đây là bệnh viện tâm thầm đã tồn tại nhiều năm trên trấn nhỏ, nghe đồn, nó thành lập trên một bãi tha ma. Người ở trấn nhỏ đều không tin lời đồn này, cho đến khi...

Lăng Sương: "Mẹ nó."

July than khóc: "Tôi muốn bỏ ghi hình! Thật đó!"

Sắc mặt Tề Điềm trắng bệch, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không dám mở miệng, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua anh quay phim đằng sau tìm kiếm sự an ủi hư vô "Đây chẳng qua chỉ đang ghi hình cho chương trình thôi".

Ngược lại Cố Vân Thành và Tần Khả đều không có biểu cảm, chỉ nghiêm túc nghe âm thanh nặng nề kia nói xong một câu cuối cùng ——

Cho đến một ngày, nơi này đã xảy ra một vụ án kì lạ.

Tiếng thông báo tới đây thì im bặt.

Để lại mấy khách mời nhìn nhau với vẻ mặt khó coi.

July: "... Xong rồi?"

Cố Vân Thành: "Ừ."

Lăng Sương: "Cho nên bọn họ muốn chúng ta làm gì?"

Tề Điềm: "Anh quay phim, các anh... Các anh biết không?"

Anh quay phim lắc đầu, mấy người đều thất vọng quay đầu lại, sau đó thì nghe Lăng Sương đứng ở phía trước sợ hãi la một câu: "Tần Khả, cô muốn đi đâu!?"

Bị gọi lại Tần Khả đã đi cách chỗ bọn họ tụ tập được năm sáu mét, lúc này đang đứng trước cửa phòng mà bên trong đó đen kịt âm u, vẻ mặt vô tội.

Cô đưa tay chỉ cửa phòng.

"Nếu đã đưa chúng ta đến tầng này, vậy hẳn là muốn chúng ta vào xem?"

Bốn người còn lại: "........."

Cũng đã nói như vậy rồi...

July và Cố Vân Thành khẽ cắn môi —— vẫn đang ghi hình đấy, không lẽ còn không can đảm bằng một cô gái ư?

Thấy hai người bọn họ cũng chậm rãi tiến lên, không cam lòng yếu thế trước mặt Tần Khả, Tề Điềm cũng hung hăng bước lên theo.

Ngược lại Lăng Sương cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi, cũng không còn vẻ ngoài thần tượng —— bởi vì cô nàng thật sự sợ ma.

Trong hoàn cảnh này lại càng sợ ở một mình.

Cho nên rất nhanh, cả năm người đều tập hợp bên ngoài cửa phòng bệnh thứ nhất.

"Ai mở cửa trước?" July nuốt một ngụm nước miếng, dè dặt hỏi.

Lăng Sương banh mặt, nghiêm túc nói: "Quyết định bằng kéo bọc chùy đi?"

Tần Khả: "?"

Lăng Sương: "Khụ, chính là kéo búa bao... Vừa rồi là tiếng địa phương."

Tần Khả: "..." Đáng thương thật, bị dọa sợ tới nỗi bắn luôn cả tiếng địa phương rồi.

Cố Vân Thành: "Ừ."

Chuyện lạ là nghe thấy Cố Vân Thành trịnh trọng tỏ vẻ đồng ý, Tần Khả thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

"Để tôi đi."

July gãi gãi đầu, "Cái này, cái này hình như không tốt lắm đâu?"

Cố Vân Thành hít sâu một hơi, dũng cảm rất có cảm giác phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn*, "Để... Tôi."

(Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn*: Nằm trong bài thơ "Dịch thủy ca":

"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."

Đại loại là có cảm giác bạn Cố cứ như tráng sĩ một đi không trở lại vậy đó =)))

"..."

Lần này thật sự là Tần Khả không nhịn cười được nữa.

Sau đó cô nhanh chóng nghiêm túc, "Để cho công bằng, mỗi người một cánh —— còn nhiều cửa lắm."

"..."

Mọi người nhìn nhau một cái.

Đương nhiên trong lòng bọn họ đều biết được, nếu như có xảy ra chuyện dọa người nào, vậy thì khẳng định khả năng lớn nhất gặp phải chính là cánh cửa đầu tiên —— Nếu là những cái sau thì ít nhiều cũng đã chuẩn bị một chút tâm lý.

Cho nên bây giờ là Tần Khả tự động đứng ra, còn cho bọn họ bậc thang.

Mấy người cũng không từ chối nữa, nhường đường cho Tần Khả.

Tần Khả tiến lên, kéo xuống tay cầm rồi bước thẳng vào —— Tiếng hét kinh hãi của bốn người đằng sau còn đang nghẹn ở cổ họng vẫn chưa kịp hét lên.

Cũng không cần bọn họ hét lên.

Tần Khả đã "Tách" một cái mở công tắc đèn trên tường ngay bên cạnh cửa phòng.

Trong nháy mắt toàn bộ căn phòng sáng lên giống như ban ngày.

Mà ngoài cửa sổ —— mùa đông mặt trời mọc rất trễ, hơn nữa thời tiết âm u, còn có dáng vẻ mây đen sắp kéo tới.

Ánh mắt của Tần Khả đảo xung quanh một vòng, nhanh chóng dừng lại trên giường bệnh duy nhất trong phòng bệnh trống không này.

Có một người đang nằm trên giường.

Nói cho chính xác...

Là bày một người, tay và chân còn có cổ đầu, đều bị dây lưng trói ở trên giường.

Những người còn lại cũng nhìn thấy được, Tề Điềm kêu một tiếng sợ hãi, July nép ra sau lưng Tần Khả, giọng nói run run hết sức chân thật ——

"Tần Tần Tần Khả... Anh ta anh ta anh ta anh ta... Chết sống..."

Tần Khả dở khóc dở cười.

"Là diễn viên quần chúng."

Lăng Sương: "Vậy anh ta diễn, là người hay ma?"

Diễn viên quần chúng trên giường: "........."

Cả bốn người bao gồm Cố Vân Thành ai nấy sắc mặt đều trắng bệch, Tần Khả hiếm khi nổi lên lòng chọc ghẹo.

Cô sờ cằm, cười giống như thật.

"Cũng không biết được, phải hỏi cho rõ một chút."

Lăng Sương: "......"

Cố Vân Thành chậm rãi hoàn hồn, định thần lại, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng mà nói một câu: "July sợ quá sắp khóc rồi."

"..."

Tần Khả quay đầu nhìn lại thì đúng là vậy thật.

Cô có chút buồn cười, "Chọc anh thôi —— Nhất định là diễn người sống, bằng không thì trói lên trên giường làm gì, cái này hiển nhiên chỉ dùng khi phòng ngừa bệnh tâm thần tái phát."

Tần Khả nói xong quay đầu lại đi về phía trước.

"Mau tới đây đi, để cho anh trai này diễn xong thì có thể rời đi —— Trói chặt như vậy, cũng không biết đã chờ chúng ta bao lâu rồi."

Người trên giường bị trói thành cái bánh chưng, đến cổ cũng không nhúc nhích được anh trai diễn viên quần chúng hết sức cảm động.

Cuối cùng cũng có người hiểu được.

Năm người cùng nhau tiến lên.

Mới vừa đi đến bên cạnh giường bệnh, không chờ Tần Khả mở miệng hỏi, đối phương đột nhiên chủ động nói chuyện:

"Có... Có người..."

Tần Khả sửng sốt.

"Chúng tôi?"

Anh trai diễn viên quần chúng rất chuyên nghiệp, cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, hơi thở mong manh khó khăn nói ra: "Có... Có ma..."

Mới vừa thở ra một hơi lại lần nữa bốn khách mời đột nhiên cứng đờ: "......"

Ngược lại Tần Khả cũng không bất ngờ.

Cô lại hỏi: "Ma gì cơ? Ở đâu?"

Anh trai quần chúng lại tiếp tục nói với hơi thở mong manh:

"Có ma... Có ma đang nhìn tôi chằm chằm..."

Tần Khả: "?"

Tần Khả ngồi dậy, ánh mắt chuyển một vòng quanh phòng bệnh hoàn toàn trống rỗng.

Thời điểm cái gì cũng chưa phát hiện, thì cô mới chú ý tới —— Bốn người nào đó đằng sau lưng, đã sắp mặc kệ hiềm khích lúc trước, mặc kệ giới tính mà sắp ôm nhau thành một cục.

Tần Khả bật cười.

"Các người tin thật à?"

"..."

July nuốt nước miếng, nhìn diễn viên quần chúng trên giường một cách kính nể:

"Anh trai ơi kỹ thuật diễn của anh tốt quá, sau này em có thể bái anh làm thầy được không?"

Nhưng mà anh trai chuyên nghiệp không hề để ý tới cậu, vẫn ở nơi đó lặp lại câu nói sau cùng:

"Có ma đang nhìn chằm chằm vào tôi."

Lại lấy không được bất cứ thông tin gì Tần Khả đứng tại chỗ suy nghĩ.

Phòng bệnh trống trải, quạnh quẽ, tĩnh mịch, âm u.

Ngoài cửa sổ đen kịt.

Hơn nữa "Bệnh nhân tâm thần" trên giường cứ lẩm bẩm.

Tần Khả nghe thấy, July đang ở sau lưng mình mặc niệm: "Tôi thuộc tín ngưỡng khoa học tôi không theo thần linh tôi thuộc tín ngưỡng khoa học tôi không theo thần linh..."

Tần Khả cười bất đắc dĩ.

"Mọi người xem thử dưới giường bệnh có gì không? Tôi đi phòng vệ sinh coi."

"...!"

Tần Khả còn chưa dứt lời, liền nhận được ánh mắt sợ hãi của bốn người.

Tần Khả nhịn cười: "Ý tôi không phải là vậy, tôi chỉ nói là có dấu vết không thiết thực hay là cái gì khác không."

Tốc độ nói của Lăng Sương rất nhanh cắt ngang lời của cô: "Không không không cô đừng giải thích càng giải thích càng đáng sợ."

Tần Khả gật đầu.

Cô vừa định đi đến phòng vệ sinh duy nhất trong phòng, thì nghe Cố Vân Thành nói: "Ba người bọn họ kiểm tra ở đây, tôi đi cùng với cô."

"Được."

Tần Khả không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Vì vậy mà hai người cùng bước vào phòng vệ sinh.

Nhưng mà độ sạch sẽ ngăn nắp của nơi này, gần như trống rỗng giống với bên ngoài —— nơi nhìn đến, ngoại trừ một bồn rửa tay, một bồn tắm, một tấm gương, một bồn cầu, thì cái gì cũng không có.

Tần Khả và Cố Vân Thành kiểm tra một vòng cũng không thấy được gì, đành phải trở lại phòng.

"Mấy người có phát hiện gì không?"

"Không..."

"Chậc, xem ra phòng này không có manh mối rồi, chúng ta tiếp tục xem phòng khác đi." Tần Khả nói.

Mọi người đều đồng ý.

Vì thế năm người lại rời khỏi căn phòng thứ nhất, đi về phía tiếp theo...

Trên hành lang tổng cộng có 6 căn phòng.

Năm người đi hết 5 phòng, phát hiện tình huống đều giống với phòng đầu tiên. Mà ở những phòng khác, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.

Mà vòng qua năm lần, hiển nhiên căn phòng thứ sáu lại đến lượt Tần Khả mở.

Lần này trước khi mở cửa, Tần Khả rõ ràng có chút chần chờ.

Cô quay đầu nhìn bốn người còn lại: "Nếu không phải trước đó chúng ta đã bỏ lỡ gì đó, vậy thì khả năng chỉ còn lại một phòng cuối cùng này."

"..."

Sắc mặt cả bốn người đều cứng đờ.

Tần Khả: "Tôi mở cửa nhé?"

Giọng nói của Lăng Sương cũng trở nên thấy chết không sờn: "... Mở đi."

Tần Khả mở cửa, vào phòng, bật đèn, liền mạch lưu loát.

Trong khoảnh khắc đèn sáng lên, không biết ai thấp giọng hít sâu một hơi.

——

Trong phòng không có gì cả.

Khác với những phòng trước đều có diễn viên quần chúng, căn phòng cuối cùng này, ngoại trừ dây lưng trên giường bệnh bị cởi ra, thì trống không không có gì cả.

"Quả, quả nhiên không giống..."

July run rẩy.

Tần Khả nhăn mi, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, cuối cùng ngừng ở một chỗ.

"Cửa toilet."

"... Cái, cái gì?" Lăng Sương nghe thấy được âm thanh hàm răng chính mình đang run cầm cập.

Tần Khả: "Mỗi phòng trước đó, cửa toilet đều đóng lại —— Phòng này thì không giống."

Theo giọng của Tần Khả, bốn người còn lại đều nín thở nhìn sang.

Quả nhiên, cửa mở ra một kẽ hở.

Bên trong đen kịt.

Mà giờ khắc này cả năm người đều không hẹn mà cùng im lặng, rốt cuộc bọn họ nghe được, khe cửa đó truyền đến âm thanh:

"Tách... Tách..."

Là tiếng nước.

Tại nơi âm u yên ắng, ánh sáng trong phòng cùng với khung cảnh âm u thê lương ngoài cửa sổ đan xen lẫn nhau, thêm tiếng nước quỷ dị kia làm cho người khác nghe được đều khiến da đầu tê dại.

Tần Khả hoàn hồn lại.

Cô lấy di động, mở chức năng đèn pin ——

"Chúng ta qua đó nhìn xem."

Lăng Sương: "Tôi có thể từ... Từ chối không?"

Tần Khả: "Có thể. Nhưng điều bất thường tùy thời đều có thể xảy ra, không nhất định là chỉ có một chỗ đâu."

Lăng Sương: "......"

Lăng Sương: "Tôi đi."

Năm người đều nhất trí nện bước dịch về phía trước.

Vẫn là Tần Khả và Cố Vân Thành sóng vai đi ở đằng trước.

Hai người đẩy cửa, dùng đèn pin chiếu lên cửa, không có gì bất thường.

Tần Khả duỗi tay mở ra công tắc đèn toilet.

Tầm mắt mọi người đảo qua.

"Giống như không có —— a a a a a a a a a a...!!"

Tề Điềm đột nhiên nhảy lên trên người Lăng Sương.

Ngoại trừ Tần Khả và Cố Vân Thành ra thì ba khách mời đã bắt đầu thét chói tai, tạo nên một dàn hợp xướng cao ba quãng.

Lúc này Tần Khả thật sự không cười nổi.

——

Vừa rồi ánh mắt của bọn họ đều đặt cùng một chỗ, chính là bồn tắm lớn bên trong cùng toilet.

Nhìn thoáng qua thì không có gì, nhưng đi vào trong thêm chút, là có thể nhìn thấy một người cong lưng nằm trong bồn tắm.

Nửa gương mặt đều ngâm trong nước, tư thế vô cùng quỷ dị, trông thế nào cũng không thấy giống người sống.

Tần Khả cũng nhịn không được đồng tử hơi co lại.

Mấy giây sau, cô bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, dở khóc dở cười mở miệng: "... Giả."

"—— Sao?"

Thét chói tai đến một nửa thì ba người dừng lại.

Tần Khả chỉ qua, "Tuy rằng quả thật là bắt chước người chết, nhưng mà hình nộm này độ mô phỏng rất tốt."

Lăng Sương nhìn thoáng qua, gắt gao quay đầu lại: "Điểm này cũng không an ủi được tôi."

Tần Khả còn muốn nói gì nữa, thì nghe tiếng loa thông báo lại vang lên.

Chẳng qua là không biết lương tâm của tổ đạo diễn được phát hiện, hay là thật sự sợ dàn hợp xướng cao ba quãng vừa rồi, lần này tổ đạo diễn thông báo dùng ngữ khí bình thường hơn vừa nãy rất nhiều ——

Chúc mừng khách mời phát hiện ra hiện trường vụ án.

Ánh mắt Lăng Sương giận dữ: "Ai cần chúc mừng, chuyện này đáng giá để chúc mừng à? Rốt cuộc là ai thiết kế cái kịch bản này vậy hả? Buổi tối ở nhà viết không sợ hả!?"

Người thông báo bịt tai không nghe thấy, nghiêm túc:

Theo giám định đầu tiên của pháp y, đây là hiện trường giết người thứ nhất, người chết là do chết đuối, trước khi chết từng thống khổ giãy giụa, nhưng không có dấu vết ngoại lực cưỡng ép.

Sau khi người dân của trấn biết được, mọi người đều rối rít đồn đãi là do hồn ma gây án. Mời các khách mời xác định thủ pháp gây tử vong, trả lại chân tướng như cũ, trấn an lòng dân.

Tiếng loa thông báo đã kết thúc được mấy giây, nhưng trong phòng vẫn như cũ là một khoảng yên lặng.

Cuối cùng July thở ra một hơi thật dài, ôm ngực buồn bã nói:

"Lòng dân đã sợ nứt ra rồi, trấn an không nổi."

Tần Khả quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngoại trừ mình và Cố Vân Thành ra, thì sắc mặt của ba người còn lại đều tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ. Đừng nói là xem xét tỉ mỉ rồi phán đoán, chỉ sợ bây giờ hỏi "Một cộng một bằng mấy", bọn họ đều phải mất nửa ngày mới phản ứng lại được.

Tần Khả bất đắc dĩ quay người lại, nhìn Cố Vân Thành.

"Chúng ta kiểm tra một chút?"

"Ừ."

Từ sau khi xác định đây chỉ là hình nộm, Cố Vân Thành cũng không còn cảm xúc dao động gì lớn. Lúc này anh gật đầu, lập tức đi lên trước cùng với Tần Khả.

Hình nộm làm rất giống thật, làn da sờ lên rất có độ co dãn, thậm chí trên người còn có dấu vết bị dây đai trên giường bệnh trói lại.

Khá tốt là sức nặng rất "Giả", Cố Vân Thành không cần Tần Khả hỗ trợ, liền tự lực kéo hình nộm chết đuối dưới bồn tắm lên.

Sau lưng luôn có tiếng hô khẽ trầm bổng.

Tần Khả vì điều chỉnh bầu không khí, vui đùa nói: "Chúng ta có được tính là phá hỏng hiện trường không?"

Cố Vân Thành: "Tôi cảm thấy thân phận của chúng ta hẳn là mấy tổ phá án các loại, cho nên không tính."

Tần Khả nghĩ nghĩ, cười nói.

"Cũng đúng."

Sau khi dời hình nộm ra ngoài, Cố Vân Thành liền bắt đầu nghiên cứu bồn tắm, vừa nghiên cứu vừa nói: "Nếu là hiện trường phạm tội đầu tiên, vậy thì nói cách khác, nó chính là chết đuối trong bồn tắm này."

Tần Khả gật đầu. "Ừ."

Cố Vân Thành nhíu mày.

Anh duỗi tay sờ thử đáy bồn tắm, "Cái đáy nút là cố định, nói cách khác có thể sau khi chết đuối người chết không rút nước..."

Cố Vân Thành nhíu mày nhìn hình nộm.

"Chiều sâu của nước không vượt quá mười centimet... Chết đuối?"

Ba ngời đứng ở ngoài cửa, Lăng Sương khẩn trương nhắc nhở một câu: "Hơn nữa, thông báo nói, trên người nhìn không ra dấu vết ngoại lực cưỡng ép..."

July run rẩy: "Đây, chẳng lẽ thật sự... Ma, ma làm nó chết đuối?"

Sắc mặt Tề Điềm tái xanh.

Cố Vân Thành thì xoay qua chỗ khác, hiếm khi nói đùa một câu.

"Không phải cậu không tin vào thần linh à?"

July khóc không ra nước mắt.

Lăng Sương cũng khẩn trương đến nỗi ánh mắt dao động: "Tần Khả, sao cô lại... Không nói gì?"

Tần Khả vẫn im lặng như cũ.

Lại qua mấy chục giây sau, cuối cùng đôi mắt của cô sáng lên.

"Tìm được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.