Edit: Phưn Phưn
Phòng ăn nhà chính Hoắc gia vừa rộng lại trống trải. Bàn ăn rất dài khiến cho Tần Khả có cảm giác giống như mình và người đàn ông đối diện đang ở hai cực khác nhau.
Nếu không phải trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng vang nhỏ do giọt nến nhỏ xuống cũng có thể nghe thấy được, vậy thì Tần Khả không hề nghi ngờ, chính mình muốn nói chuyện với đối phương thì phải gào lên mới được.
Giữa ánh nến chiếc mặt nạ hồ ly màu trắng che đậy hoàn toàn gương mặt của người đàn ông, chỉ có đôi con ngươi đen nhánh lộ ra bên ngoài, nhưng lại giấu dưới hai mắt cười cong cong của hồ ly, khiến cho Tần Khả không thể nhìn được rõ ràng.
Cô ngồi một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đứng dậy.
Hiển nhiên trong phòng ăn này không có người ngoài, ghế dựa hai bên bàn đều đã bị người giúp việc lấy đi.
Tần Khả hơi rề rà, dùng sức kéo lấy cái ghế dựa cao của mình.
Đối diện đang im lặng nắm chặt lấy dao nĩa cắt bò bít tết người đàn ông nghe thấy động tĩnh, hơi giương mắt.
"... Em định làm gì?"
"Dời ghế."
Cô gái nhỏ bình tĩnh trả lời.
"..." Tay cầm dao nĩa của người đàn ông hơi cứng lại, "Dời ghế làm gì?"
Cô gái nhỏ nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, mắt hạnh xinh đẹp cong cong.
"Đương nhiên là để gần anh hơn."
"..."
"Cách xa như vậy, có khác gì ăn cơm một mình đâu chứ?"
Nói xong, Tần Khả xoay người, tiếp tục dùng sức kéo ghế.
Trong phòng ăn thậm chí là toàn bộ phong cách của Hoắc gia, ghế dựa được thiết kế theo phong cách cổ điển, tự nhiên trình độ cảm thụ thị giác không hề kém, nhưng chỉ nhìn Tần Khả đứng lên cao tới lưng ghế, thì không nghĩ tới trọng lượng lại đáng sợ vô cùng.
Vì vậy Tần Khả mất cả nửa buổi, cũng chỉ có thể xê dịch ghế được một đoạn.
Phía bên kia bàn, vang lên một tiếng dao nĩa đặt xuống đĩa sứ.
Tần Khả quay đầu nhìn qua.
Thân hình của người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly cười tủm tỉm hơi cứng đờ, hiển nhiên là do cái tiếng vang bất ngờ này làm bại lộ tâm tình của anh.
Mà sau khi cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ, Hoắc Trọng Lâu dứt khoát không che giấu nữa.
Anh buông dao nĩa, bước chân vòng qua bàn dài, cuối cùng dừng ở bên cạnh cô gái nhỏ.
"... Để tôi."
Từ khoảng cách gần, nghe được giọng của người đàn ông càng thêm trầm khàn.
Tần Khả chớp mắt.
Cô không lui ra ngay, ngược lại là xoay người, dựa lên ghế cao, ngửa đầu nhìn mặt nạ hồ ly cười tủm tỉm.
Mãi đến khi người đàn ông bị nhìn chằm chằm đến nỗi ánh mắt dần trở nên không đúng.
"Không phải em muốn..."
"Em còn tưởng rằng, anh sẽ không chủ động để ý tới em."
"..." Người đàn ông im lặng nắm chặt tay thành quyền, dường như đang kiềm nén cảm xúc nào đó, cho nên dời mắt đi không dám đối diện với cặp mắt trong suốt sạch sẽ của cô gái nhỏ.
Anh trực tiếp vòng qua người cô, đến phía sau ghế dựa, khom người định dời cái ghế đó đi.
Nhưng một giây trước khi cái ghế bị người đàn ông im lặng khuân đi, thì đột nhiên cái ghế lại nặng hơn.
——
Cô gái nhỏ bỗng dưng đặt một đầu gối lên trên ghế, tay đè lên tay người đàn ông đang vịn ở lưng ghế dựa, tiến sát đến trước mặt anh.
Mặt nạ hồ ly trắng gần ngay trong gang tấc, mắt cười cong cong.
"......!"
Bóng lưng của người đàn ông chợt cứng đờ.
Mấy giây sau, anh lấy lại tinh thần, cuống quýt định lui người ra, đồng thời lẫn trong giọng nói là vẻ chán nản:
"—— Tần, Khả!"
Đến giờ phút này, nhìn cặp mắt cười vui vẻ của người kia, anh mới phản ứng kịp —— Để anh tới giúp khuân cái ghế này đi chính là kế hoạch của cô?
"Hung dữ cái gì."
Cô gái nhỏ lại càng cười đến rực rỡ.
Hoắc Trọng Lâu muốn rút bàn tay mình đang bị ngón tay của cô gái nhỏ nắm lấy, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nhiệt độ da thịt chạm vào nhau, sức nóng dường như tràn đến trái tim của anh, khắc thành một dấu vết không thể xóa nhòa.
Ngực của Hoắc Trọng Lâu ẩn ẩn đau.
Cảm xúc cùng khát vọng như con rắn độc điên cuồng quấn lấy gặm nhắm trái tim anh, mạch máu đập bên tai tựa như âm thanh của tiếng trống đánh ầm ĩ, buộc anh ra tay, buộc anh phải hung hăng trừng phạt cô gái nhỏ không biết sống chết ở trước mặt này, để cô biết cứ ngang ngược khiêu khích mình như vậy sẽ có kết cục thế nào.
Dù sao bốn bề vắng lặng, không ai dám tới quấy rầy, dù cho anh có ăn tươi nuốt sống cô ở chỗ này thì cũng không ai quản được.
Là cô tự tìm.
"Hoắc Trọng Lâu, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Bên tai một giọng nói mềm mại tựa như gió mát đột ngột lôi thần trí của Hoắc Trọng Lâu trở về.
Tất cả những ảo giác vặn vẹo rút đi giống như thủy triều.
Trước mắt anh chỉ có cô gái nhỏ này.
Tần Khả vẫn quỳ trên ghế dựa trước mặt anh, nắm lấy ngón tay anh đang đặt bên lưng ghế, ánh nến sau lưng phác họa ra từng đường nét xinh đẹp trên cơ thể cô, cũng làm cho ngũ quan vốn xinh đẹp của cô gái nhỏ trở nên dịu dàng.
Cô đẹp như vậy.
Cô xứng đáng có được những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này... Chứ không phải cả đời đều tuyệt vọng giãy giụa trong một góc bùn lầy đen tối bẩn thỉu.
Hoắc Trọng Lâu gần như thống khổ mà kiềm chế rủ mắt mình xuống, cũng hạ thấp giọng.
"Em gọi tôi là gì?"
"Hoắc Trọng Lâu." Tần Khả khẽ nghiêng đầu qua, cười lặp lại.
"Một tuần sau, tôi chính là anh rể của em." Giọng của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, cảm xúc hờ hững khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, "Em nên chú ý đúng mực —— Bởi vì tôi không hy vọng sẽ có bất kì phát sinh gì ảnh hưởng tới hôn lễ."
"......"
Tần Khả sửng sốt.
Ngay tại mấy giây cô thất thần, người đàn ông đã kéo tay cô ra, nâng người lên, sau đó khuân ghế dựa đi thẳng đến bên kia.
Ghế dựa đặt bên vị trí tay trái của anh.
Theo bản năng Tần Khả đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh.
Nếu không phải biết rõ chân tướng, vậy nói không chừng cô sẽ bị lừa dối bởi lý do đường đường chính chính này của anh.
——
Nhiệt tình thọc vào tim chính mình một đao như vậy, người này có phải là kẻ ngốc không.
Tần Khả bất đắc dĩ thầm than.
"Em còn muốn ngồi không?"
Người đàn ông không xoay người, đưa lưng về phía cô lạnh giọng hỏi.
Tần Khả hoàn hồn, dường như nghĩ tới gì đó, hai mắt cong cong.
Cô bưng đĩa đồ ăn của mình lên, đi thẳng đến vị trí bên kia.
Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, người đàn ông đã ngồi xuống lần nữa, thoạt trông mắt nhìn thẳng, đến cả khóe mắt cũng không thèm cho cô.
Tần Khả mỉm cười.
Cô đặt đĩa thức ăn xuống, lại đẩy ghế dựa của mình về phía người đàn ông.
Gần như có thể phát hiện được động tác của người nào đó dừng lại một giây.
Tần Khả cũng làm bộ không chú ý, cười ngồi xuống.
"Anh thích Tần Yên đến vậy à?"
"......"
Động tác cầm dao nĩa vừa được khôi phục lại tiếp tục ngừng lại.
Tần Khả cố nhịn cười.
Đoán được những câu này của mình đã làm cho Hoắc Trọng Lâu ghê tởm không nhẹ, cô rất biết nghe lời không đợi anh cố gắng tìm lí do, mà tự mình nói ra.
"Bọn em tới Hoắc gia cũng mới được một tuần, lập tức kết hôn ngay thì có phải là sớm quá không?"
Rốt cuộc Hoắc Trọng Lâu cũng đã có phản ứng.
Anh cầm lấy ly rượu vang bên cạnh, nhấp một ngụm rượu, "Đây là chuyện Hoắc gia đã quyết định, Ông Tần và bà Ân cũng đã đồng ý —— Em làm em gái, hẳn là không có quyền gì để lên tiếng."
"..."
Đây là đang nhắc nhở cô đừng ngu ngốc vì đám bạch nhãn lang[1] Tần gia đó nữa.
Tần Khả cười suy nghĩ.
Chỉ là người này không biết, lúc này trong tâm trong mắt của cô chỉ có một mình anh, cô chỉ lo nghĩ vì anh, căn bản không thèm để ý đến ba người Tần gia kia một chút nào.
Thật ra cô hoàn toàn có thể chờ.
Chỉ một tuần mà thôi, cô chỉ cần chờ Tần Yên bị dọa sợ khi nhìn thấy bộ dạng của anh, chờ đến khi cha mẹ Tần gia tới cầu xin mình thay thế Tần Yên gả vào Hoắc gia, vậy thì cô có thể thuận theo, tiết kiệm được những phiền phức không cần thiết.
Nhưng mà cô không nghĩ tới.
Cô không nghĩ tới người này thật sự vì cô mà ép bản thân mình đến bước kết hôn với Tần Yên, dù cho đã biết tất cả chân tướng, cô càng không thể đành lòng nhìn anh lựa chọn việc lợi dụng và ép khô cuộc đời mình như vậy.
Cô muốn có một kết quả, không phải là Tần Yên vứt bỏ anh, mà là anh chủ động đi theo lựa chọn chân chính trong lòng mình.
Tần Khả biết rõ, chỉ có như vậy, anh mới có thể thật sự buông tha cho chính anh.
Đúng lúc này, cửa nhà ăn bị gõ vang.
"Vào đi."
"..."
Nhóm người giúp việc đẩy xe ăn màu bạc đi tới, nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bên tay trái Hoắc Trọng Lâu, mấy người giúp việc phụ trách dọn đồ ăn đều sửng sốt.
——
Tuy rằng đã biết được từ chỗ Hoắc quản gia, em gái vị hôn thê của đại thiếu sẽ cùng ăn cơm, nhưng trước đó khi sắp xếp phòng ăn, đã xếp vị trí ở hai đầu, làm thế nào mà chỉ một lát, hai người đã ngồi cùng nhau, mà trông còn thân mật như vậy...
Dường như là không hẹn mà cũng nghĩ tới điều gì đó, mấy người chợt lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, làm bộ như cái gì cũng chưa nhìn thấy, vô cùng cẩn thận mà đẩy xe ăn lên, thay món ăn mới cho hai người.
Chú ý tới phản ứng của bọn họ, Hoắc Trọng Lâu nhíu mi.
Đại khái vừa rồi là bị cô gái nhỏ mê hoặc khiến cho đầu óc anh choáng váng, thế mà thật sự dung túng để cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, hơn nữa còn ngồi ở bên tay trái.
——
Ở Hoắc gia, từ trước đến nay vị trí bên tay trái đều là của phu nhân Hoắc gia, nơi này đã được mấy vị chủ nhân Hoắc gia đảm nhiệm, chưa bao giờ thay đổi.
Mà vừa rồi không biết là Hoắc Trọng Lâu xuất phát từ tâm tư nào, hay thật sự đã quên mất, lại không chút nghĩ ngợi liền đặt ghế ở ngay bên tay trái của mình.
Lúc này muốn sửa chữa thì cũng đã muộn.
Ở thời điểm mấy người giúp việc đã đổi món xong chuẩn bị rời đi, anh chỉ có thể lạnh lùng nói một câu.
"Quản cái miệng lại."
"...... Vâng, thiếu gia Trọng Lâu."
Mấy người giúp việc sợ tới mức cơ thể cứng đờ, người đứng ở sau cùng lại là cùng tay cùng cùng chân đi ra ngoài.
Một lần nữa cửa phòng ăn bị đóng lại.
Lúc Hoắc Trọng Lâu thu hồi tầm mắt, thì thấy hai tay cô gái nhỏ nâng má, đôi mắt cong cong nhìn anh cười.
Thân hình Hoắc Trọng Lâu cứng lại lần nữa.
Anh vừa định làm như không để ý mà rủ mắt, thì nghe thấy cô gái nhỏ cười lên tiếng hỏi: "Trông bọn họ rất sợ anh."
Hoắc Trọng Lâu rủ mắt, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
"Em nên học giống bọn họ sợ tôi."
"Vì sao?"
"..."
"Bởi vì anh là anh rể tương lai của em?"
"......"
Thấy người đàn ông không chịu trả lời, Tần Khả thầm nhíu mày, chỉ có thể đổi một cách khác để cạy miệng.
"Vậy tại sao anh lại muốn bọn họ quản miệng mình lại?"
"..."
Cuối cùng lần này cũng chạm đến đường dây cao thế của người nào đó, ngẩng đầu lên ánh mắt âm u nhìn cô. "Tôi đã nhắc nhở em một lần, tôi không hy vọng có bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tuần sau ——"
"Hoắc Trọng Lâu."
"..." Cô gái nhỏ đột nhiên ngắt lời làm cho bóng người Hoắc Trọng Lâu hơi cứng lại. Anh phát hiện bản thân không có cách nào để nói lời mà mình vốn muốn nói —— Bởi vì cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đã không còn dáng vẻ cười rực rỡ, mà ý cười đã dần thu lại, hơi rủ mắt, giống như bị tổn thương bởi lời anh nói.
Không hiểu sao trong phòng ăn lại yên lặng, đến mấy chục giây sau, cô gái nhỏ mới nhẹ giọng hỏi:
"Anh ghét em đến vậy sao?"
"......!"
Hoắc Trọng Lâu bỗng siết chặt dao nĩa trong tay, gần như là phải dùng hết toàn bộ lý trí mới ngăn chặn được câu phủ nhận sắp bật thốt ra khỏi miệng.
Anh cắn chặt răng, thấp giọng.
"Em là... Em gái của Tần Yên, tôi đương nhiên sẽ không... Ghét em."
"Chỉ bởi vì Tần Yên?"
Giọng của cô gái nhỏ càng hạ xuống, tựa như sắp nức nở, cô rủ mắt xuống, giọng thấp mềm, cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối.
Hoắc Trọng Lâu càng cắn chặt răng, xương gò má dưới mặt nạ cũng đã hơi run run.
Dường như cô gái nhỏ đã bị sự im lặng của anh làm cho tổn thương thêm. Cô im lặng buông dao nĩa trong tay mình xuống, đứng lên, trong giọng nói đều là sự mất mát, nhẹ đến nỗi như muốn tan ra.
"Em biết rồi... Xem ra anh thật sự rất ghét em."
Cô gái nhỏ chậm rãi nghiêng người, ngay lúc ánh nến rọi qua, vành mắt dường như cũng đã hơi phiếm hồng.
Tim Hoắc Trọng Lâu co rụt lại, gần như là lên tiếng theo bản năng: "Không phải ——"
Câu sau còn chưa ra khỏi miệng người đàn ông, cô gái nhỏ vốn đang nghiêng người đưa lưng về phía anh, đột nhiên phụt một tiếng bật cười.
"Thì ra là không phải à?"
Ngữ khí nhẹ nhàng hoạt bát, nào có vẻ đau lòng suy sụp như vừa rồi?
"......?"
Hoắc Trọng Lâu vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn, thì thấy cô gái nhỏ trước mặt quay lại lần nữa.
Cô dứt khoát không ngồi trở về, mà trực tiếp đi tới bên cạnh ghế của Hoắc Trọng Lâu, chống đầu gối lên cúi người xuống, nghiêm túc nhìn đôi mắt giấu bên dưới mặt nạ hồ ly cười tủm tỉm.
"Nếu không ghét em, vậy là thích sao?"
Hoắc Trọng Lâu: "......"
Dù có chậm chạp đi chăng nữa, thì lúc này anh cũng nhận ra mình lại bị cô gái nhỏ trước mặt này trêu chọc.
Mà lần này, Hoắc Trọng Lâu phát hiện bản thân cũng không hề tức giận, chỉ dùng con ngươi u ám nhìn cô.
"Tần Khả, em giỡn đủ chưa?"
"Ai nói với anh là em đang giỡn?" Tần Khả do dự, rủ mắt, lông mi thon dài hơi cong khẽ run.
Trong ánh nến, chút đỏ ửng lướt qua gò má của cô gái nhỏ tựa như ảo giác.
Cô cúi người tiến lên, hôn lên vị trí môi của cái mặt nạ hồ ly lạnh lẽo.
Thân hình Hoắc Trọng Lâu bỗng cứng đờ.
Không chờ anh phản ứng, cánh tay mảnh khảnh đã vòng ra sau cổ anh, cô gái nhỏ bám lên trên người.
Bên tai nhẹ giọng cười một tiếng.
"Hoắc đại thiếu."
"Bằng không... Em làm vợ bé của anh nhé?"
Chú thích:
Bạch nhãn lang[1]: Danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.