Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 88: Chương 88: Kiếp này (4)




Edit: Phưn Phưn

"Wow, Hoắc gia lớn quá đi."

Kiều Hiểu Vân mở cửa sổ xe hơi nhỏ của mình, vừa cẩn thận cầm tay lái, vừa để xe hơi tiến chậm trên đường, vừa dùng ánh mắt dò xét hai bên.

"Phong cách này... Giống như một khu rừng nhiệt đới tư nhân vậy. Tớ lớn đến từng này, cuối cùng cũng thấy "Có thể phi ngựa trong nhà" trong truyền thuyết rồi."

Tần Khả ngồi bên ghế phụ, dở khóc dở cười.

"Với tốc độ này của cậu, không bằng dứt khoát dừng xe, tớ đưa cậu đi tham quan một lát?"

"Gì? Việc này hình như không tốt lắm đâu?"

Kiều Hiểu Vân nhận lời theo bản năng, nói xong mới phản ứng lại là Tần Khả đang chọc mình, không khỏi bực bội xấu hổ, "Trời ạ không phải là lần đầu tiên tớ thấy ngôi nhà thế này sao —— hơn nữa Khả Khả, lúc trước thời điểm cậu và Hoắc Trọng Lâu kết hôn cũng chưa làm hôn lễ chính thức, bằng không khẳng định là sớm mấy năm tớ đã có thể có thêm kiến thức, đúng không?"

Tần Khả mỉm cười, "Bây giờ cũng đâu có muộn?"

"Kết hôn với ly hôn sao có thể giống nhau ——"

Kiều Hiểu Vân lanh mồm lanh miệng, đại não còn chưa kịp ngăn cản, thì lời cũng đã nói ra ngoài, cô nàng nghẹn vài giây, trở tay che miệng mình lại.

"Khụ, tớ nói giỡn."

Tần Khả mỉm cười nhìn cô nàng, "Làm gì vậy? Không phải cậu nói muốn theo tớ tới cùng à? Sao lại không nói nữa?"

Kiều Hiểu Vân chẹp miệng, "Này vốn dĩ... Quả thật tớ rất tin tưởng. Nhưng mà trên đường tớ đã suy nghĩ, dựa theo thế lực của Hoắc gia, nếu Hoắc Trọng Lâu thật sự muốn ly hôn với cậu, vậy khẳng định không cần phải kéo dài tới bây giờ, cho nên anh ta..."

Kiều Hiểu Vân tức tối vỗ tay lái, thở phì phì lẩm bẩm: "Tớ thấy anh ta rõ ràng định ôm cờ đỏ trong nhà bên ngoài thì ôm cờ màu, nếu thật sự như vậy, anh ta không đồng ý ly hôn với cậu... Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tần Khả cười khẽ.

"Chuyện tớ đã muốn làm, sẽ không có ai có thể ngăn cản."

Kiều Hiểu Vân bị giọng điệu nhẹ bỗng này làm sợ hãi không nhẹ, hơn nửa ngày mới tìm về được giọng nói của mình, dựng ngón cái lên.

"Đẹp trai."

"Lo lái xe đi."

"Ờ." Kiều Hiểu Vân quay lại. Sau một lúc trong xe yên tĩnh, thân xe quẹo qua một khúc cua cuối cùng, chậm rãi đậu ở trước nhà chính Hoắc gia. Nhìn dãy nhà đầy khí thế kia, Kiều Hiểu Vân nuốt nước miếng, "Khụ, lỡ như, tớ nói là lỡ như... Lỡ như Hoắc Trọng Lâu cứng rắn muốn giữ cậu lại, ừm, bảo vệ rồi vệ sĩ Hoắc gia gì đó, chắc là không ít đâu nhỉ?"

Tần Khả cười tháo dây an toàn, thuận tay vỗ lên chỗ ngồi một cái, "Không phải còn có xe cậu ở đây à? Cùng lắm thì cậu dẫn tớ chạy?"

"Gì ——??"

Kiều Hiểu Vân còn chưa kinh ngạc xong, thì Tần Khả đã đẩy cửa xe bên ghế phụ rồi bước xuống xe.

Kiều Hiểu Vân vội vàng tắt máy, lấy chìa khóa xe rồi đẩy cửa bên ghế lái định đuổi theo, chỉ là vừa mở cửa, thì thấy một người mặc lễ phục đang đứng bên ngoài xe.

"Tiểu thư Kiều, chìa khóa đưa cho tôi là được, tôi giúp ngài đưa tới bãi đậu xe."

"À, ờ."

Kiều Hiểu Vân ngơ ngác, giơ tay đưa chìa khóa xe qua.

Cứ như vậy đưa mắt nhìn xe của mình bị lái ra ngoài, Kiều Hiểu Vân đột nhiên bừng tỉnh.

"A a! Khả Khả! Công cụ chạy trốn của bọn mình bị đoạt mất rồi!!"

"......"

Phía trước mấy mét, dưới bậc thang Tần Khả đau đầu mà người hầu ở bên cạnh thì kinh ngạc, quay đầu nhìn Kiều Hiểu Vân.

Cô bất đắc dĩ nói giỡn: "Khiêm tốn, Hiểu Vân."

"...!"

Kiều Hiểu Vân tỉnh táo lại, chậm nửa nhịp che kín miệng.

Cô nàng cười ngây ngô với hai anh trai mặc lễ phục đang đứng hai bên sườn để tiếp khách, xấu hổ bước từng bước nhỏ lên, kéo Tần Khả đi đến bậc thang ——

"Khả Khả đi mau, người ta mắc cỡ muốn chết hu hu hu."

Tần Khả dở khóc dở cười, chỉ có thể để mặc cho Kiều Hiểu Vân kéo mình đi lên.

Trước cửa nhà chính, người hầu trong nhà đứng ở hai bên sườn, vừa thấy Tần Khả và Kiều Hiểu Vân đi lên liền đồng loạt khom người ——

"Tiểu thư Tần, hoan nghênh về nhà."

"..."

Bước chân của Tần Khả dừng lại, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái, kéo lấy Kiều Hiểu Vân đang thất thần, đi qua cánh cửa bọn họ kéo ra cho mình.

Đi qua huyền quan, đang vào bên trong phòng khách.

"Khả Khả, sao bọn họ lại giống như... Đều không bất ngờ với việc cậu trở về?"

"..." Ánh mắt Tần Khả chợt lóe, ngay sau đó cười một tiếng, "Có lẽ là nhân viên bảo vệ ở cửa trang viên đã báo cáo."

"À à, thì ra là vậy."

Kiều Hiểu Vân trả lời, ánh mắt lướt một vòng ở phía trước, "Không phải nói có tiệc tối à? Sao lại không thấy khách đâu, mà chỉ có người hầu?"

"Phòng tiệc ở lầu hai. Chỉ cần đi lên cầu thang, là có thể tới."

"Vậy bọn mình..."

Tần Khả rủ mắt, "Bên đó đông người, bọn mình vẫn là tránh đi."

Kiều Hiểu Vân sửng sốt, dường như cô nàng nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nhìn Tần Khả.

Yên lặng vài giây, cô nàng mới thở dài một tiếng.

"Kì thật có đôi khi, tớ cảm thấy cậu và Hoắc Trọng Lâu rất hợp nhau, vì sao lại phải đi tới hôm nay chứ..."

Tần Khả không nghe được nửa câu sau, chỉ cười hỏi: "Sao đột nhiên lại nói vậy?"

"Bởi vì... Cảm giác cậu đối xử với những người khác đều rất lạnh nhạt, ừm, dĩ nhiên là đối xử với tớ cũng tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà, đối với Hoắc Trọng Lâu, rất nhiều thời điểm tớ đều thấy được cậu dung túng anh ta rất vô độ, luôn giữ vững nguyên tắc nhưng vì anh ta mà từng chút từng chút thỏa hiệp..."

Kiều Hiểu Vân hơi ngượng ngùng sờ cái ót,

"Cũng có thể là do tớ nghĩ nhiều."

Ánh mắt Tần Khả khẽ lung lay.

Sau đó cô bật cười, nhưng cũng không khẳng định hay phủ nhận lời nói của Kiều Hiểu Vân, chỉ kéo Kiều Hiểu Vân đi sang hành lang dài bên trái.

"Bọn mình đi vòng từ bên này lên, là có thể đi qua lầu hai..."

"Tiểu thư Tần."

Đột nhiên một giọng nói ngắt lời Tần Khả.

Tần Khả ngưng cười, quay đầu nhìn về phía giọng nói đó truyền tới, là một gương mặt cô không quen thuộc cho lắm, có lẽ là người mới tới trong một năm rưỡi này, cũng có thể là trợ lý hoặc cấp dưới của Hoắc Tuấn trong công ty...

Tần Khả thu hồi lại ý thức đã bay xa, cười nhạt, "Có việc gì không?"

"Tiểu thư Tần muốn đi gặp thiếu gia Trọng Lâu đúng không? Ngài ấy đang ở trên phòng tiệc lầu hai, nghe nói ngài đã trở lại, kêu tôi mời ngài lên gặp ngài ấy."

"... Phòng tiệc?"

Tần Khả khẽ nhíu mày gần như không thể phát hiện.

"Anh ấy muốn tôi lên phòng tiệc lầu hai gặp anh ấy? Không phải ở đó đang có tiệc tối sao?"

"Thiếu gia Trọng Lâu đã nói như vậy."

Tần Khả: "Tôi không có chuẩn bị tham gia tiệc tối, vẫn là không nên đi quấy rầy khách ——"

"Tiểu thư Tần," Người nọ cười khổ, "Xin ngài đừng làm khó tôi, tôi là nhận được lệnh của thiếu gia Trọng Lâu cần phải mời ngài lên lầu, nếu ngài không đi, thiếu gia Trọng Lâu cũng sẽ không gặp ngài ở chỗ khác."

"......!"

Nghe xong lời này phản ứng của Tần Khả vẫn lạnh nhạt, còn Kiều Hiểu Vân bên cạnh cô đã nhịn không được nổi giận.

"Muốn gặp Khả Khả, bảo Hoắc Trọng Lâu tự mình xuống dưới! Anh ta cho rằng mình là ai chứ, bây giờ Khả Khả là vợ của anh ta, không phải cấp dưới của anh ta càng không phải là người hầu của anh ta! Anh ta dựa vào cái gì mà bảo Khả Khả ——"

"Hiểu Vân, không sao cả."

Tần Khả khẽ mỉm cười, dường như không hề tức giận chút nào, đáy mắt còn hiện lên cảm xúc như có thâm ý.

"Nếu anh ấy muốn gặp ở phòng tiệc, vậy thì gặp ở phòng tiệc."

"Khả Khả, có phải cậu quá nuông chiều Hoắc Trọng Lâu rồi không!?"

Kiều Hiểu Vân tức giận không nhịn được nắm chặt quyền.

"Vậy mời hai vị tiểu thư theo tôi lên lầu."

"..."

Tần Khả quay người lại, trấn an vỗ tay của Kiều Hiểu Vân, sau đó hai người đi theo sau lưng người nọ, vòng lên trên phòng tiệc ở lầu hai.

Phòng tiệc ở nhà chính Hoắc gia có một cửa chính và hai cửa phụ nằm ở bên hông. Bình thường phòng tiệc chưa bao giờ mở cửa chính, cũng chỉ khi Hoắc lão gia hiện tại đã ít khi lộ diện đi tới, thì mới đặc biệt mở ra để chứng tỏ địa vị đứng đầu của mình.

Theo lẽ thường, Hoắc Trọng Lâu cũng tiến vào từ cửa chính, chỉ là tính tình của anh tùy tiện, lần nào cũng giống như những vị khách khác, đi từ hai cửa bên hông vào phòng.

Tần Khả ở Hoắc gia mấy năm, đối với chuyện này cũng đã quen thuộc.

Cho nên ngay khi cô nhìn thấy người nọ đi ở phía trước cũng không quay đầu lại bước thẳng tới cửa chính của phòng tiệc, còn ra hiệu bảo người hầu hai bên mở cửa, thì Tần Khả cũng đã ngơ ra.

"Anh..."

Người nọ dường như cũng đã sớm đoán được, ngay lúc xoay người lại, nghiêng sang bên, tránh đường đi.

Anh ta khom người làm lễ, chậm rãi vươn cánh tay đẩy ra cánh cửa ở trước mặt ——

"Tiểu thư Tần, mời."

Theo cửa chính mở rộng ra, Tần Khả còn không có cơ hội để nói lời còn lại —— nghe thấy động tĩnh, tất cả các khách mời trong phòng tiệc gần như đều dần dần ngừng cười nói, giống như bệnh dịch lây lan, từng ánh mắt đều dồn dập kéo tới.

Cuối cùng đều đồng loạt dừng ở chỗ trống chính giữa cửa chính, trên người Tần Khả và Kiều Hiểu Vân.

Đây chính là lần đầu tiên Kiều Hiểu Vân bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cô nàng khẩn trương đến nỗi sắp đi cùng tay cùng chân, theo bản năng trốn phía sau Tần Khả.

Mà động tác này của cô nàng cuối cùng cũng gọi ý thức của Tần Khả trở về.

Ánh mắt Tần Khả phức tạp nhìn người trẻ tuổi đang khom người, cuối cùng chỉ có thể thầm buông tiếng thở dài, "Đi thôi." Cô hạ giọng nói với Kiều Hiểu Vân ở bên cạnh.

Kiều Hiểu Vân khẩn trương hỏi: "Thật, thật sự đi vào à?"

Tần Khả không còn cách nào khác, "Không thể lui được nữa, cũng không thể tránh, không đi vào thì phải làm thế nào?"

"..."

"Nếu không tớ đếm một hai ba, hai bọn mình cùng quay đầu chạy xuống lầu?"

Kiều Hiểu Vân: "......"

Kiều Hiểu Vân nhỏ giọng nói thầm, "Vậy thì có nhát quá không?"

Tần Khả bật cười. Cô duỗi tay, đè lên eo Kiều Hiểu Vân, "Eo thẳng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thôi."

"... Ừ, đi! Núi đao biển lửa tớ cũng theo cậu qua đó!"

Được Tần Khả khích lệ, Kiều Hiểu Vân gần như đã giác ngộ được ánh sáng hy sinh đầy vẻ vang của mình.

Tần Khả mỉm cười, cùng Kiều Hiểu Vân đi vào.

Phòng tiệc ở lầu chính hết sức rộng rãi, hai bên là khu vực tự phục vụ rượu, ở giữa là ngọn đèn rực rỡ, vách tường trắng sáng như gương.

Lúc các khách mời chú ý tới cửa chính mở ra, thì đã bắt đầu không hẹn mà cùng tản ra hai bên tạo thành một con đường trống từ cửa chính.

Tần Khả và Kiều Hiểu Vân đi ở giữa các khách mời đang dần tản ra, còn có thể nghe thấy âm thanh hai bên thấp giọng bàn luận:

"Hai người này là ai vậy, sao có thể ăn mặc tùy tiện mà vào thế?"

"Không biết, có phải là vào nhầm không?"

"Sao có thể? Đây chính là Hoắc gia, người nào có thể vào nhầm, còn có thể vào nhầm tới tận nơi này?"

"Cũng đúng."

"Điểm chú ý của mấy người có hơi lệch rồi đó —— Hai cô này tiến vào từ cửa chính, tôi cũng đã tới tiệc tối của Hoắc gia vài lần rồi, chỉ có một lần duy nhất nhìn thấy Hoắc lão gia đi từ nơi này —— đây chính là cánh cửa mà chỉ có chủ nhân hiện tại mới có thể đi."

"Chủ nhân... hiện tại?"

"Này, hình như tôi nghĩ tới một người."

"Nhìn tuổi này, có lẽ thật sự là..."

"Gì? Mấy người đang nói ai thế? Thần bí như vậy —— Hai cô gái này còn quá trẻ tuổi, tôi có cảm giác chưa từng gặp qua mà?"

"Chưa gặp qua là đúng rồi. Vị phu nhân chính thức hiện giờ của Hoắc gia, vợ của Tiểu Hoắc gia —— cả phòng tiệc lớn như thế này, có mấy người thực sự may mắn được gặp qua chứ?"

"??"

"Ý mấy người là, cô ta chính là Hoắc Trọng... Khụ, người vợ mà Tiểu Hoắc gia cưới mấy năm trước!?"

"Trời ạ..."

Dần dần thân phận của Tần Khả càng bị nhiều người đoán ra được, hơn nữa truyền đi, toàn bộ tiếng bàn luận ở phòng tiệc cũng dần nhiều lên.

Chẳng qua trên tổng thể thì vẫn yên tĩnh như cũ —— không ai dám lớn tiếng ồn ào.

Dù sao cũng gần một hai năm, tin tức tình cảm vợ chồng Hoắc gia bất hòa, hôn nhân tan vỡ đã sớm truyền đi khắp Tứ Cửu thành, mà trong bọn họ lại có rất ít người gặp qua vị phu nhân của Hoắc gia, rốt cuộc tại sao lại đến vào lúc này —— mọi người đều rất tò mò.

Sau mấy bước chân, đám người hoàn toàn tản ra hai bên.

Mà chỉ có một vòng nhỏ hẹp không tản ra, cũng đã hoàn toàn lộ ra dưới mí mắt Tần Khả.

Đó là bốn người đứng chung một chỗ, một nam một nữ đưa lưng về phía Tần Khả hơi tránh người đi.

Mà trước bọn họ, nghiêng người về phía Tần Khả, trên người mặc một bộ âu phục với đường may khéo léo, giữa ngón tay của người đàn ông cầm một ly rượu vang, trong khuỷu tay là một cánh tay quyến rũ động lòng người của cô người mẫu.

Không biết có phải không nghe được động tĩnh vừa rồi hay không, anh nói chuyện với người đối diện câu gì đó, mới chậm rãi nâng mắt, tầm mắt nhìn tới đây.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bước chân Tần Khả hơi ngừng rồi dừng lại.

Một lát sau, mặt cô không thay đổi dời tầm mắt đi, nhìn xuống cô gái đang kéo lấy cánh tay của người đàn ông.

Ngũ quan rất xinh đẹp, dáng người lồi lõm quyến rũ, mặt mũi trông khá quen mắt, có lẽ là một người mẫu có chút danh tiếng nào đó.

Tần Khả ung dung đánh giá.

Mà trong không khí im lặng này, tinh thần hóng hớt của các khách mời đã sắp không thể kiềm chế được.

"Tình huống này là thế nào? Niềm vui cũ đụng phải niềm vui mới, không lẽ sắp xảy ra chuyện lớn gì đó?"

"Nói là niềm vui mới niềm vui cũ thì không thích hợp cho lắm, dù thế nào thì cũng là phu nhân chính thức của Hoắc gia, còn kia chỉ là minh tinh nhỏ thôi."

"Không phải, mấy người cảm thấy cô ta thật sự được tính là phu nhân chính thức của Hoắc gia à? Đến cả một hôn lễ chính thức cũng không có, cũng coi như có tin tức đính hôn đi, nhưng tôi thấy căn bản Tiểu Hoắc gia không coi cô ta ra gì đâu nhỉ? Bằng không, cả một hai năm có thể chơi không chút kiêng kị gì, lại còn dám trực tiếp mang phụ nữ khác về lộ diện trong buổi tiệc nhà mình?"

"Điều này cũng đúng."

"Nghe nói chỉ là cô bé lọ lem không có bối cảnh, thật đáng thương, vẫn không tránh được tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục bên ngoài, chính mình lại bị bỏ quên đến tận chân trời."

"Còn không có bối cảnh? Vậy thì càng không có cách nào đấu lại Hoắc gia rồi, bị uất ức cũng chỉ có thể nhịn..."

Nghe rõ những tiếng bàn luận đó, Kiều Hiểu Vân đã tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng đương sự bên cạnh cô nàng thì vẫn bình tĩnh như cũ.

Đứng giữa tiêu điểm của mọi người vài giây, Tần Khả lại di chuyển lần nữa, đi tới.

Thật ra trong khoảng cách cuối cùng này, cũng chỉ cách có vài chục bước chân.

Giây sau, cô đã đứng trước mặt Hoắc Tuấn.

Tầm mắt lại lần nữa đi xuống.

Con ngươi Tần Khả khẽ run, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua gương mặt của người đàn ông.

Trong phòng tiệc vô cùng yên tĩnh, giọng nữ nhẹ đến nỗi có chút không thật.

"Đã lâu không gặp."

"...!"

Con ngươi của Hoắc Tuấn bỗng chấn động, đau đớn như bị kim đâm, sâu trong tròng mắt đen như mực đột nhiên trở mình, những thứ cảm xúc dữ tợn đã chôn sâu lại sôi trào trỗi dậy.

Mà mấy giây sau, anh cũng chỉ khàn giọng, dời mắt đi chỗ khác, trầm giọng cười một tiếng.

"Đúng vậy, thật đúng là... Đã, lâu, không, gặp."

Hoắc Tuấn cười, nhìn Tần Khả, ánh mắt như ẩn giấu con dao, sắc bén giống như tảng băng.

"Tôi còn tưởng rằng, đời này em cũng không định trở về đấy."

Tần Khả im lặng vài giây, nhẹ giọng nói:

"Là học thêm một năm rưỡi, em đã nói với anh."

"Vậy ban đầu tôi đã nói với em chưa —— nếu ngày đó em thật sự vứt bỏ tôi rời đi, vậy em vĩnh viễn cũng đừng trở lại nữa." Hoắc Tuấn trầm giọng.

"...??"

Bên cạnh Kiều Hiểu Vân kinh ngạc nhìn Tần Khả —— Cô nàng cũng không biết lúc ấy Hoắc Tuấn lại nói câu tàn nhẫn như vậy.

Hơn nữa, cách dùng từ "Vứt bỏ" này, không hiểu sao lại có cảm giác... vô cùng đáng thương.

Kiều Hiểu Vân còn đang miên man suy nghĩ, thì nghe thấy Tần Khả ở bên cạnh chần chờ lên tiếng:

"Đó là nghiêm túc? Em tưởng là đang nói lẫy."

Kiều Hiểu Vân hơi nghẹn: "......"

Hai giây sau cô nàng liếc nhìn vẻ mặt Hoắc Tuấn gần như trầm lạnh giống như sắt, cuối cùng cũng nhịn không được, kéo lấy góc áo Tần Khả rồi hạ giọng đến mức thấp nhất, nặn ra từ trong kẽ răng: "Chị hai à đang còn rất nhiều người nhìn kia kìa... Dù cậu thật sự cho rằng như vậy thì cũng không nên nói ra đâu..."

Hoắc Tuấn lạnh lẽo trừng Kiều Hiểu Vân, rồi mới dời tầm mắt về lại trên người Tần Khả.

Anh nở một nụ cười lạnh như băng.

"Cho nên bây giờ, em còn về làm gì?"

"......"

Tần Khả nhìn anh.

Đối mặt mấy giây, Tần Khả lại không trả lời, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: "Cô ta là ai?"

Theo giọng nói, ánh mắt Tần Khả theo khuỷu tay của Hoắc Tuấn, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia.

Trong nháy mắt khi vấn đề này được hỏi ra, phòng tiệc yên tĩnh cũng không thể kiềm chế được nữa mà bắt đầu xôn xao, chỉ là sau khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh lại đè nén gần như biến mất.

Mỗi người đều nín thở, chỉ chờ Hoắc Tuấn trả lời.

Hoắc Tuấn cười giễu cợt.

Con ngươi đen nhánh lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm Tần Khả.

"Dù sao tôi cũng có phải có một người bạn gái... À, giới thiệu một chút, là bạn gái mới hôm nay tôi vừa quen được."

"?!"

Thiếu chút nữa hai mắt Kiều Hiểu Vân trợn ra khỏi hốc mắt.

Làm thế nào cô nàng cũng không thể nghĩ tới, lúc trước tận mắt cô nàng thấy người đàn ông này yêu Tần Khả sâu đậm đến mức nào, vào lúc này lại có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Kiều Hiểu Vân tức điên lên ——

"Hoắc, Trọng, Lâu! Mẹ nó anh ——"

"Hiểu Vân."

Tần Khả nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng lại lạnh đến cực điểm.

Trong lòng Kiều Hiểu Vân bỗng run lên, gần như theo bản năng hạ thấp giọng, "Nhưng, Khả Khả..."

Tần Khả giữ cô nàng lại.

Sau đó Tần Khả nâng mắt lên, đối mặt với Hoắc Tuấn, "Anh vừa mới hỏi em, về làm gì?"

"Đúng vậy."

Mặt Hoắc Tuấn vẫn lạnh lùng không thay đổi.

"Nếu đã vứt bỏ tôi, vậy còn trở về làm gì, chúng ta cứ mỗi người qua ——"

"Ly hôn đi."

".........!"

Giống như một quả bom yên lặng nổ tung trong phòng tiệc, trong nháy mắt mọi người sau khi nghe rõ những lời này thì đều ngơ ngác.

Hoắc Tuấn đứng mũi chịu sào.

Tiếng ù tai đâm vào đầu kéo dài tới mười mấy giây mới lắng xuống.

Lúc Hoắc Tuấn lại ngẩng đầu lên, thì tròng trắng trong đáy mắt đã hiện lên những tơ máu khiến cho người ta sợ hãi. Khóe miệng anh nhếch lên, nặn ra một nụ cười gần như dữ tợn ——

"Em nói... Cái gì?"

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, lời vừa ra khỏi miệng đã hung hăng hất người phụ nữ bên cạnh mình ra. Anh vượt lên trước một bước, đột nhiên kéo lấy gáy của cô gái đang cười nhạt đến trước người.

Anh cúi đầu, ánh mắt đe dọa.

"Em, nói, lại, một, lần, nữa?"

Kiều Hiểu Vân và các khách mời khác đều ngơ ngác.

Nhất là Kiều Hiểu Vân đang đứng gần nhất —— Cho tới bây giờ cô nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tuấn, ngũ quan đẹp trai vặn vẹo giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, đến cả nụ cười cũng như mang theo mùi máu tươi.

Thậm chí cô nàng hoài nghi, Tần Khả chỉ cần nói sai một chữ thôi, thì có khả năng người đàn ông đó sẽ trực tiếp bóp gãy cần cổ tình tế yếu ớt trong tay anh.

Nhưng ngay cả trong tình thế kinh hãi như này, Kiều Hiểu Vân nghe thấy, vậy mà cô gái lại cười khẽ một tiếng.

"Em nói, ly hôn đi."

"???"

Kiều Hiểu Vân chưa kịp ngăn lại, gần như muốn điên rồi.

Mà thậm chí Tần Khả hoàn toàn không cảm thấy tính mạng của mình đang chịu uy hiếp, còn thoải mái đưa tầm mắt xuống, nhìn thoáng qua người phụ nữ bị dọa đến nỗi run bần bật phía sau Hoắc Tuấn.

Sau đó đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, cười nhìn trở lại trên mặt người đàn ông.

"Không phải bạn gái mới sao? Nghe nói trước cô ta còn có không ít... Anh nói mỗi người cứ qua lại tự do? Phiền toái như vậy làm gì, cho nhau ghê tởm sao?"

Tần Khả nhẹ giọng cười, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô nhìn đôi mắt của anh, nhìn đôi con ngươi mỗi khi mình nói một chữ đều chấn động đến run rẩy, như đang chống lại một đao rồi một đao.

Nhưng con dao này không nhắm vào anh.

Mỗi một nhát cô đâm anh, thì thứ chảy xuống theo lưỡi dao, đều là máu của chính cô.

Đau nhưng cũng sảng khoải.

Cái loại đó đè nén trong ngực, gần như làm cho cô khó chịu hít thở cũng khó khăn, cuối cùng cũng chậm rãi tản đi.

Tần Khả ngừng cười.

"Giấy kết hôn hẳn là còn ở Hoắc gia —— cho nên em phải trở về. Hình như thời gian hôm nay đã hơi trễ, vậy ngày mai đi —— chọn ngày không bằng gặp ngày, buổi sáng ngày mai, chúng ta đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn..."

"Rắc" một tiếng.

Con ngươi Tần Khả co rụt mạnh mẽ, mà các khách mời gần đó, có vài người đều nhịn không được phát ra tiếng kêu sợ hãi.

——

Tay phải Hoắc Tuấn cầm ly rượu vang chậm rãi buông ra, ly thủy tinh bị bóp náp thành những mảnh nhỏ, hoặc nông hoặc sâu đâm vào lòng bàn tay của anh. Máu theo chỉ tay nhỏ xuống, rơi xuống mặt sàn trắng bóng đang phản chiếu ánh sáng, trong chốc lát liền tụ lại thành một vũng máu nhìn thấy ghê người.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Tần Khả vẫn luôn lạnh lẽo hoặc bình tĩnh, cuối cùng cũng đã trở nên hốt hoảng, cô muốn cố gắng đè xuống, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng cảm xúc chân thật của cô ——

"Hoắc Tuấn, anh..."

"Em muốn ly hôn, tốt thôi."

Hoắc Tuấn cười khàn, cắt ngang lời cô, con ngươi đen không nhìn thấy đáy.

Anh duỗi tay, đem lòng bàn tay đầy máu xòe ra trước mặt cô. Mảnh thủy tinh khảm trong thịt mơ hồ phản chiếu ánh sáng.

"Em chọn một mảnh, cắt xuống nơi này."

Hoắc Tuấn duỗi tay, chỉ lên động mạch trên cổ tay của mình, trên tay dính máu đỏ thẫm, gạch một đường lên trên cổ tay trắng nõn, để lại một vết máu nhàn nhạt.

Hoắc Tuấn nhìn Tần Khả, ý cười nơi đáy mắt đầy dữ tợn.

"Cắt sạch một giọt máu cuối cùng trên người anh đi, Tần Khả —— Anh đây lập tức ly hôn với em, anh sẽ thả em đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.