Chất lượng điện thoại của Điền Điền không tốt lắm. Khi nói chuyện với người khác trong không gian yên tĩnh, đầu dây bên kia chỉ cần nói hơi lớn một chút thì người ngồi bên cạnh đã có thể nghe rõ mồn một, chẳng hề riêng tư chút nào. Thế nên, ngay từ đầu Liên Gia Kỹ đã nghe rõ ý định của Jack. Anh ta muốn thuyết phục Điền Điền mặc bikini tham gia bữa tiệc trên hồ bơi đó. Nghe đến đây, long mày anh bỗng cau lại.
Liên Gia Kỳ biết người của công ty Kinh Kỉ là như thế nào. Công việc được sắp xếp cho những người mẫu dưới cờ của họ, có những việc có vẻ rất mờ ám. Chẳng hạn, ăn cơm chùa chính là một việc như vậy. Nhưng xã hội là thế. Bữa cơm của những người giàu có luôn cần sự hiện diện của các người đẹp bên cạnh, còn những người thừa nhận rằng mình “lòng cao hơn trời, thân thì hèn kém” cũng muốn thông qua những bữa cơm như vậy để leo cao “mượn thế gió lớn, đưa mình lên mây”. Thị trường có nhu cầu thì tự nhiên những bữa cơm như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Những cô gái xinh đẹp như khổng tước lần lượt bay vào các câu lạc bộ cao cấp. Mục đích rất rõ ràng, họ đều mong muốn tìm được một lầu son gác tía xa hoa.
Liên Gia Kỳ không thích các cô gái tham gia những “bữa tiệc” sắc đẹp như vậy. Trong những dịp như vậy, anh chưa từng nói chuyện với bất cứ người đẹp nào ngồi bên. Trong bữa tiệc của chủ tịch Hoắc hôm đó, ban đầu anh hoàn toàn không để ý gì đến Điền Điền ngồi bên cạnh. Sau đó, cô bỗng nhiên đứng dậy giáng cho anh một cái tát. Không hiểu vì sao mình bị đánh, đương nhiên anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Sau khi biết nguyên do, anh không còn giận dữ nữa nhưng ngạc nhiên lại tăng thêm bội phần. Hóa ra là cô !
Tám năm trước, cô bé con đó, lòng đầy thù hận, cắn vào cánh a=tay Liên Gia Kỳ mãi không chịu buông ra, đến giờ anh vẫn còn nhớ rất sâu sắc. Khi đó, cô đu bám lơ lửng trên cánh tay anh, hai hàm răng vừa nhỏ, vừa sắc đâm vào da thịt anh, máu tươi chảy ròng ròng. Anh đâu đến lạnh cả người. Khó khăn lắm cô mới buông ra nhưng cánh tay anh thì đã có một vết thương đẫm máu. Vết cắn đó rất sâu, sau khi lành, trên cánh tay anh vẫn còn lại vết sẹo hình bầu dục, rõ ràng là hình hàm răng.
Cô bé con tám năm trước bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mối thù hận của cô đối với anh vẫn không hề nguôi ngoai theo thời gian. Sau khi nhận một cái bạt tai nảy đom đóm, anh lập tức nhìn thấy nỗi căm thù sâu trong mắt cô. Liên Gia Kỳ có thể hiểu được mối hận ấy, cũng biết là không thể nào hóa giải được. Nhưng trong những bữa tiệc kiểu này, thấy Điền Điền phải đi tiếp khách, anh thật sự rất đau lòng. Anh nghĩ, chính vì người bố bị tai nạn xe mà mấy năm qua, con gái của ông mất đi sự che chở, phải tham gia vào đội ngũ “khổng tước đợi tuyển chọn”. Điều này khiến anh cảm thấy như thể “tôi không hại người nhưng người vì tôi mà chết”. Nếu không phải vì vụ tai nạn kia, bây giờ cô vẫn là công chúa nhỏ trong vòng tay thương yêu, che chở của bố mẹ. Khoản tiền năm trăm nghìn tệ bối thường năm đó đâu? Lẽ nào nó không giúp được gì cho cuộc sống của họ sao?
Trong lòng đầy áy náy và nghi hoặc, hôm sau, Liên Gia Kỳ đã nhờ người đi thăm dò gia cảnh nhà Điền Điền và được biết cuộc sống của mẹ con cô không tồi. Cô chỉ làm người mẫu ngoài giờ học kiếm thêm tiền mà thôi. Cô vừa mới đi làm không lâu và cũng là lần đầu tiên đi ăn cơm chùa. Cô vô cùng thuần khiết, thường ngày cũng rất giữ mình, chưa từng nhận công việc phải mặc đồ bơi. Kết quả điều tra khiến Liên Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Bất luận thế nào, anh cũng hi vọng Điền Điền đừng vì tuổi trẻ nông nổi mà nhất thời lầm đường lạc lối.
Vì cách nghĩ này nên khi thấy Điền Điền và Du Tinh đi cùng La Thiên Vũ ở khách sạn Hoàng Triều, rõ ràng biết là cô sẽ không nghe lời khuyên của mình nhưng Liên Gia Kỳ vẫn chặn cô lại, chân thành khuyên mấy câu. Kết quả đúng như anh dự liệu, cô không những không chịu nghe mà còn căm hận anh hơn. Mấy ngày sau trong buổi trả lời phỏng vấn, cô đã đem đến cho anh rắc rối lớn trước mặt mọi người.
Phóng viên dồn dập hỏi xoáy khiến Liên Gia Kỳ hận là không thể rời khỏi đó ngay.
Trong lòng anh không kìm nén nổi cơn tức giận. Anh biết mối thù với nhà họ Diệp này không thể hóa giải được, nhưng Điền Điền cứ nghiến răng nghiến lợi muốn trả thù khiến anh không thể không đưa ra đối sách. Anh nghĩ, cách tốt nhất vẫn là đến nói chuyện với bà Điền Quyên, mẹ cô. Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt. Nếu không, sự việc chỉ càng ngày càng phức tạp hơn thôi.
Thế nên ngày tối hôm đó, Liên Gia Kỳ vội đến nhà họ Diệp, nhưng bà Điền Quyên không có ở nhà. Sau khi tình cờ gặp Điền Điền ở cầu thang, anh nhất thời không kìm nén được kích động đã nổi giận với cô. Lúc đó, anh đã ấn cổ tay cô vào tường. Cô cố gắng vùng ra và lại một lần nữa cắn anh. Vết răng hằn sâu khiến anh càng thêm tức giận. Có điều, ngẫm đi ngẫm lại, bất luận thế nào, anh vẫn có nợ với mẹ con cô, Điền Điền đã sớm mất đi người bố, bây giờ cô muốn trả thù anh cũng là chuyện thường tình. Anh chẳng có gì để biện minh cả.
Vụ tai nạn tám năm trước lại dấy lên ầm ĩ tám năm sau. Sau nhiều vụ căng thẳng liên quan, sự việc đã phơi đầy những điều ẩn kín. Bà Điền Quyên, mẹ Điền Điền đã công bố di thư ông Diệp Chấn Hùng để lại trước khi chết trước các phóng viên, nói rõ chân tướng của vụ tai nạn đó. Oán thù hi nhà Liên – Diệp cuối cùng cũng được hóa giải. Nhờ vậy mà Liên Gia Kỳ có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau khi sự thật được hé mở, không chỉ tâm trạng Gia Ký, anh trai anh được giải tỏa mà mối thù khác cốt ghi xương trong lòng Điền Điền cũng tan biến. Hận thù quá mức dễ dẫn con người ta đi đến chỗ lầm đường lạc lối.
Thực ra, anh đã sớm biết Hoắc Khởi Minh tiếp cận Điền Điền là muốn lợi dụng cô để công kích mình, và quả thực hắn ta đã thành công. Trong buổi phỏng vấn, Điền Điền bỗng nói ra trách nhiệm mà anh tuyệt đối không thể chối bỏ. Còn bây giờ, Điền Điền đã không còn hận anh nữa, Hoắc Khởi Minh cũng chẳng còn cách gì điều khiển được cô. Sau lần đó, Liên Gia Kỳ không hề gặp lại Điền Điền. Tuy cuộc sống của họ không có điểm chung nhưng trước đây vẫn tình cờ gặp mặt, đương nhiên là do Hoắc Khởi Minh sắp đặt. Bây giờ, cô không còn xuất hiện cùng Hoắc Khởi Minh nữa, rõ ràng họ đã ít đi lại với nhau. Trong mắt Liên Gia Kỳ, đương nhiên đây là chuyện tốt.
Trong buổi tiệc của tống giám đốc Đào, việc gặp lại Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ có phần bất ngờ. Còn phản ứng của cô là vội vàng quay người đi, rõ ràng có ý né tránh. Anh hiểu là cô không biết nên đối diện với mình như thế nào nên cũng không bắt chuyện để cô khỏi khó xử. Anh không phải là người hay để bụng, đặc biệt là với một cô gái trẻ. Khi Điền Điền ngất xỉu ở nhà vệ sinh, Liên Gia Kỳ đang chào tạm biệt tổng giám đốc Đào vì anh nhận ra sự có mặt của mình khiến Điền Điền nhấp nhổm không yên. Ánh mắt cô luôn lo lắng, ngồi trước mặt anh mà cô không dám ngẩng đầu lên, cứ cúi gằm xuống bàn. Nhưng Liên Gia Kỳ còn chưa kịp đi thì đã nghe Yoyo kêu thất thanh. Mọi người cùng chạy đến xem thì chỉ thấy Điền Điền ngất xỉu trên nền đá lạnh trong nhà vệ sinh, sắc mặt trắng bệch như tuyết ngày đông, dường như không có hơi ấm, mái tóc đen xõa xuống như chú chim kiệt sức rã cánh.
Dường như chẳng kịp suy nghĩ, Liên Gia Kỳ liền chủ động đề nghị: “Ông không cần cử người đâu. Vừa hay tôi cũng chuẩn bị về rồi, tiện đường đưa cô ấy đến Bệnh viện Nhân Tâm.”
Sự việc xảy ra ở bệnh viện có hơi xấu hổ một chút. Sau tấm rèm xanh, bác sĩ và Điền Điền nói chuyện, Liên Gia Kỳ nghe được mấy câu đã biết là không tiện, đang định rời đi thì bác sĩ đã khám xong và kéo màn ra. Khi Điền Điền phát hiện ra anh đứng bên ngoài thì mặt cô đỏ lựng đến tận mang tai vì xấu hổ. Sau đó, cô luôn ngại nhìn thẳng vào anh, còn tranh đi lấy thuốc và không chịu để anh đưa về. Cô vội vàng chặn chiếc xe taxi lại rồi đi luôn. Anh có muốn cũng chẳng thể ngăn nổi nên đành lái xe đi sau chiếc taxi đó đến khi cô về tới cổng trường rồi gọi cô để trả lại đồ.
Khi anh chuẩn bị rời đi, cô bỗng chạy ra khỏi cổng trường ngăn anh lại. Trước tiên, cô trả lại anh tiền thuốc, sau đó, cô do dự giây lát, cuối cùng thì đỏ mặt cúi đầu, tuy ánh mắt muốn né tránh nhưng giọng nói thì kiên quyết lạ thường: “Anh Liên, chuyện trước đây… xin lỗi anh.”
Nói xong, Điền Điền quay đầu chạy mất tựa như chú chim câu sự hãi vỗ cánh bay vọt qua cổng trường. Nhưng câu xin lỗi của cô lại khiến Liên Gia Kỳ mỉm cười. Bất luận thế nào, cô đã chịu đối diện và chấp nhận hiện thực rồi chứ không còn chạy trốn mãi nữa.
Nhưng Liên Gia Kỳ không ngờ, khi Điền Điền bắt đầu nhìn thẳng vào hiện thực thì cô lại nảy ra ý định hoàn trả lại anh năm trăm nghìn tệ. Vì việc này mà cô cố gắng hết sức để kiếm tiền, nhận việc liên tục và cũng chẳng quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình. Anh chỉ biết điều đó, vào ngày cô ngất xỉu. Rõ ràng ban ngày cô đã không đủ sức khỏe để hoàn thành công việc chụp hình, thế mà tối đến còn nhận lời đi ăn chùa. Đương nhiên là cô không thể chịu nổi.
Còn lần này, Jack gọi điện đến muốn sắp xếp Điền Điền tham gia bữa tiệc bên hồ bơi gì đó. Cô cũng không lập tức từ chối mà còn do dự vì muốn thương lượng với anh ta chuyện mặc bikini. Tất nhiên là miệng lưỡi Jack cũng không vừa. Liên Gia Kỳ ngồi bên nghe mà cau mày. Cuối cùng, không kìm chế được, anh bèn cướp di động của cô và thẳng thừng thay cô từ chối. “Điền Điền không có thời gian. Anh tìm người khác đi.”