Lệ Sâm chống một tay lên tay lái giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn Nam Ca, hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh như băng tỏ vẻ: “Cô xuống xe cho tôi.”
Nam Ca hăng hái xoay đầu, cô rất thích cảm giác linh hoạt của cổ, dù cô là Zombie nhưng đầu rơi vẫn sẽ chết nên cô phải bảo vệ cổ thật kỹ, bên trong cổ cô toàn là mạch máu dễ gẫy lắm nha.
Mải xoay cổ nhưng trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, anh vốn chính là gà yếu sao lại không cho cô nói?
Anh muốn tôi đi xuống tôi càng không muốn xuống, rồi sao
~~Nam Ca giả chết khiến Lệ Sâm không có biện pháp nào, anh thật không nghĩ tới chính mình lại bị một con Zombie làm á khẩu. Liếc Nam Ca một cái thật sâu, Lệ Sâm quyết định vẫn nên nổ máy xe rời đi thôi.
Khoảng nửa giờ sau địa hình trong trí nhớ của anh càng thêm rõ ràng, đã đến mục đích rồi. Anh dừng xe lại đi tới cửa xe phía Nam Ca ngồi, đem cửa xe kéo ra .
Nam Ca vẫn còn rất thành thật ngồi ở vị trí ghế phụ cảm giác được động tác của anh, cô nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh một cái.
Bộ dáng thẹn quá hoá giận kia sao giống như là muốn giết Zombie diệt khẩu vậy?
Lá gan nhỏ của Nam Ca lại bắt đầu run rẩy. Lệ Sâm hình như cũng phát hiện ra Nam Ca sợ hãi, trong lòng không khỏi cười một tiếng, bây giờ mới biết sợ hãi, sao không bướng như hồi nãy đi?
Thầm cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt anh vẫn như cũ không biểu cảm: “Xuống xe.”
Nam Ca rụt rụt người lại, cô không muốn xuống xe đâu sẽ bị trói sau xe của người đàn ông này mất, nghĩ đến cảnh tượng cô bị kéo lê ở trên đường cảm thấy thật là khủng bố mà.
Vì vậy cô bắt đầu giả vờ đáng thương: “Chân tôi, bị thương .”
Hiện giờ cô có thể nói vài câu đơn giản, tuy lâu một tí và hơi đứt quãng. Nhưng mà cũng đủ khiến cô sung sướng rất nhiều ngày. Cô cảm thấy không thể đè nén được khát vọng nói chuyện từ trong cơ thể.
Lệ Sâm mắt sắc nhìn thoáng qua đầu gối cô, không biết rõ cô nói là thật hay giả. Tiểu Zombie này hình như thông minh lên rồi. Mặc dù ngón tay đã khỏi nhưng đầu gối bị thương nặng hơn nhỡ đâu thật sự chưa khỏi ?
Nhưng mà Lệ Sâm tạm thời không muốn buông tha cô nhanh như thế, tay vẫn chỉ chỉ ra ngoài xe: “Nhanh đi xuống.”
Nam Ca ấp úng hai tiếng cuối cùng vẫn bò từ trên xe xuống.
Hừ, đồ đàn ông độc ác! không cho ngồi xe thì thôi chờ đến khi có cơ hội cô nhất định sẽ bỏ chạy, làm cho anh ta về sau không tìm thấy cô nữa.
Nhưng là vừa nghĩ vậy, trong lòng cô lại có chút hụt hẫng. Cô đáng thương nhìn Lệ Sâm: “Thật muốn tôi, đi xuống à.”
Lệ Sâm biết rõ cô hiểu nhầm, cũng không thèm trả lời lại đôi mi dày chớp chớp: “Nếu không cô cho là gì?”
“Quỷ hẹp hòi.”
Xe to như thế Zombie bé nhỏ như cô chiếm có một góc cũng không cho, khinh bỉ anh ta.
Lệ Sâm bật cười, mỗi lần cô hăng hái động não chửi thầm đều cố ý không nhìn anh, rất sợ anh không biết rõ trong lòng cô đang mắng anh.
“Đi cùng tôi.” Lệ Sâm dắt lấy cổ tay Nam Ca đi về một hướng, đầu gối Nam Ca thật sự chưa khỏi cô khập khiễng đi theo .
Đợi cô thấy rõ ràng xung quanh mới phát hiện Lệ Sâm mang cô đến một dòng suối nhỏ.
Anh vẫn rất cảnh giác, vừa xuống xe đã quan sát xung quanh rất lâu, nơi nào càng gần nguồn nước càng có nhiều nguy hiểm đây là điều mà anh vẫn luôn ghi nhớ. Cũng may đi thẳng một đường, cũng không xuất hiện thứ gì nguy hiểm.
Nam Ca chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Lệ Sâm mang cô tới đây.
A! Không phải là anh ta muốn đem mình đạp vào nước đi? Tên đàn ông này thật thù dai!
“Tôi không đi xuống.” Nam Ca muốn tránh thoát khỏi tay anh, đáng tiếc sức lực quá nhỏ. Lệ Sâm làm sao có thể để cô tùy ý? Tỏ vẻ không được kháng cự : “Cô nhìn một chút cô hiện tại đi, cũng đã bẩn thành bộ dạng này rồi nhanh xuống tắm rửa.”
Nhất là trên người cô còn nồng nặc mùi nước hoa, Lệ Sâm cũng không muốn cô mang cái dạng này lên đường.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là cô vừa mới bị người khác bắt nạt , Lệ Sâm thấy bộ dạng vô cùng bẩn thỉu của cô liền nhớ tới chính mình đã không bảo vệ cô thật tốt.
Nam Ca ngượng ngùng nửa ngày nghĩ thầm anh bắt tôi tắm rửa cũng được thôi, nhưng anh cứ đứng đây nhìn là sao?
Vì vậy nàng nhìn về chỗ đỗ xe, lại đưa tay chỉ: “Anh đi qua kia.”
Lệ Sâm hiểu ý cô ngay lập tức, anh dở khóc dở cười. Chẳng nhẽ cô đã quên chính anh đã giúp cô đổi quần áo bao nhiêu lần sao? Bây giờ mới bắt đầu cùng anh thẹn thùng.
Người tiểu Zombie này đã rữa nát thảm hại lắm rồi, còn cho là anh có thể làm gì cô sao?
Tuy thế Lệ Sâm vẫn thở dài gật đầu: “Được, tôi đi qua, một mình cô tự tắm không rửa sạch sẽ không được đi lên.”
Nam Ca mắng một câu trong lòng, đều đã tận thế rồi, chạy trối chết còn không kịp đâu, anh còn để ý sạch sẽ hay không sạch sẽ. Tuy nhiên lời này cô vẫn không dám nói ra ngoài .
Nhìn sắc trời, Lệ Sâm xoay người đi trở về nhưng mới đi được vài bước anh quay đầu lại cảnh cáo cô: “Tôi sẽ liên tục chú ý động tĩnh bên này, nếu cô dám chạy tôi liền trói cô vào phía sau xe.”
Nam Ca giống như bị phát hiện ý định, gương mặt Zombie đều thay đổi trở nên mất tự nhiên.
Sau khi Lệ Sâm rời đi cô liền chậm rì rì cởi áo sau đó bước xuống dòng suối.
Nước trong suối không sâu, còn chưa tới thắt lưng cô, Nam Ca định ngồi xuống nhưng đáng tiếc vì vĩnh dạ vừa mới kết thúc nên đáy nước nhìn rất đục. Cô liềncứ như vậy đứng tắm.
Lệ Sâm ngồi trên xe, cũng không nhìn về hướng Nam Ca mà quan sát xem phụ cận có người khác hay không.
Anh càng nhìn càng cảm thấy chỗ này quá mức yên tĩnh, chẳng lẽ là bởi vì gần rừng núi nên mới ít Zombie như thế sao?
Lúc Nam Ca tắm rửa còn thật sự kì cọ cực kỳ cẩn thận, vết máu trên người cũng đã bị lau sạch, cô cúi đầu nhìn thân thể mình phát hiện chỗ bị Lệ Sâm bắn vào trên ngực thế nhưng chậm rãi khép lại, những chỗ khác trên thân thể cũng không tiếp tục rữa nát nữa.
Tiếc là cô không ngửi được hương vị trên người mình nhưng mà xem ra, chắc cũng đỡ hơn lúc trước. Chờ tắm rửa sạch sẽ xong, Nam Ca khập khiễng muốn bò trên bờ nhưng mà cô tinh mắt phát hiện dưới đáy nước hình như có con vật gì đó đang ngọa nguậy.
Nam Ca ở dưới suối tắm rửa lâu như vậy mà không phát hiện ra được đáy nước có vật lạ, chúng nó đột nhiên động đậy, trong nháy mắt liền dọa Nam Ca đứng hình.
“A!” Nam Ca dùng hết toàn bộ sức lực gào lên, ngay lập tức vật dưới đáy nước “Ầm” một tiếng liền vọt ra!
Bởi vì lực quá lớn khiến nước suối bắn lên trực tiếp bay về phía mặt Nam Ca. Cô tuỳ tiện lau mặt một cái lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra dưới đáy nước đều là Zombie!
Đám Zombie này cũng không biết là nấp dưới đáy nước bao lâu, từng cái đầu rậm rạp chằng chịt một cái tiếp một cái ló ra.
Hơn nữa thân thể chúng bị ngâm trong nước quá lâu sưng vù lên, ngũ quan biến dạng nghiêm trọng cơ bản là nhìn không ra hình dáng khi còn sống.
Nam Ca vừa nghĩ đến lúc nãy mình vừa mới giẫm đạp lên nhiều thây ma như thế để tắm, rùng mình một cái.
Lệ Sâm vừa nghe thấy tiếng Nam Ca thét lập tức lao ra khỏi xe. Chạy đến chỗ Nam Ca, đừng nói là cô, ngay cả anh nhìn thấy nhiều Zombie như vậy da đầu cũng đều tê dại.
Nam Ca không kịp mặc quần áo, cô thừa dịp đám Zombie còn chưa công kích cô lập tức bò lên bờ ôm quần áo sạch chạy về phía Lệ Sâm.
Những con Zombie vốn còn đang đông nghe tây ngửi, chúng nó cảm giác được Nam Ca là đồng loại nhưng mà trên người cô lại có hơi thở kì lạ khiến chúng nó không biết nên công kích nàng hay không.
Cho đến khi Lệ Sâm xuất hiện, chúng nó liền khẳng định con Zombie này nói không chừng là một nhóm với loài người kia! Bởi vì mùi vị trên người bọn họ giống nhau!
Nam Ca thật sự sợ chết khiếp, vừa hướng về phía Lệ Sâm chạy vừa kêu to: “Cứu tôi với!”
Lệ Sâm cũng chạy đến đón Nam Ca, anh chạy nhanh hơn Nam Ca nên không bao lâu liền đến bên người cô tay ôm lấy eo cô bế lên liều mạng chạy về xe.
Vốn tưởng là bọn Zombie chậm chạp sẽ không đuổi theo kịp, vậy mà Lệ Sâm chứng kiến một con Zombie dũng mãnh từ trong nước nhảy lên nhún vài cái liền đuổi kịp bọn họ, mặt anh triệt để đen sì.
Nam Ca cũng trợn to hai mắt không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Càng ngày càng nhiều Zombie nhảy ra khỏi suốt, tốc độ của bọn chúng so với những con Zombie cô đã từng gặp nhanh hơn rất nhiều lần, thậm chí không thua gì tốc độ chạy của Lệ Sâm!
Lệ Sâm lấy lại tinh thần liền mơ hồ cảm giác được không thích hợp. Nếu con người đều có thể tiến hóa chắc chắn Zombie cũng có thể tiến hóa không kém.
Lúc anh đối diện với cảnh tượng này, trong lòng từng trận rung động. Hiện giờ xem ra con người tiến hóa, hình như chẳng hề nhanh hơn so với Zombie, quan trọng là số lượng Zombie rất nhiều.
Anh khiêng Nam Ca chạy, tốc độ mặc dù không chậm nhưng mà đã không còn tay để cầm súng. Có vài Zombie đuổi sát theo sau Lệ Sâm cố gắng vướn đầu cắn anh.
Hiện giờ chúng nó giống như là thực sự hóa thú, cả cơ thể đều bò trên mặt đất nhe răng nhếch miệng gầm gừ rình rập bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đà nhảy lên.
Lệ Sâm đặt Nam Ca xuống đất tuỳ tiện ném áo T-shirt rộng thùng thình cho cô mặc, sau đó lập tức đẩy một cái lên lưng cô: “Nhanh chạy về xe đừng quay đầu lại.”
Nam Ca do dự nhìn Lệ Sâm. Đám Zombie dưới mặt nước không đến một trăm cũng đến tám mươi, tốc độ của chúng đều nhanh như thế Lệ Sâm cũng không có dị năng giải quyết chúng nó thế nào đây?
Lệ Sâm cảm giác được Nam Ca đang do dự nhưng mà hiện giờ đã không còn thời gian, hung dữ đạp một con Zombie đang nhào đến anh quay đầu lại lớn tiếng quát: “Nhanh lên đi! Đừng thêm phiền!”
Nam Ca biết rõ cô ở lại cũng chỉ thêm vướng víu, cắn răng chạy về phía xe.
Đợi đến sau khi cô leo lên xe quay đầu lại nhìn, đúng là Lệ Sâm đã bị rất nhiều Zombie cấp cao bao vây, Nam Ca rất là lo lắng, chủ yếu là do con người chống lại Zombie luôn gặp bất lợi. Bị cắn một cái đã biến thành Zombie rồi.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ cảm thấy nếu Lệ Sâm cũng trở thành Zombie thì bọn họ vẫn còn có thể làm bạn, nhưng bây giờ cô cũng không còn có tâm trạng nói đùa.
Khoảng cách hơi xa nên cô cũng không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy xa xa từng trận bụi đất tung bay.
Lệ Sâm, xin anh ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì!
Bọn Zombie này thật sự rất khó đối phó, lúc Lệ Sâm cùng bọn chúng đánh nhau anh phải hoàn toàn tập trung cao độ.
Nếu không nhờ quanh năm suốt tháng được bồi dưỡng trên chiến trường thành thói quen, không chừng anh đã bị đám Zombie này giết đến mấy lần.