Lúc này Lệ Sâm đang ở trong toa tàu, còn gắt gao ôm chặt Nam Ca, mà Nam Ca... Trong tay cô siết chặt một cái túi, ở trong đó đều là đầu Zombie mà Tô Phương nhặt vào.
Lúc nãy tàu hỏa rơi vào trong sông. Nước rất nhanh đem toàn bộ toa tàu nhấn chìm. Trong nháy mắt đó Nam Ca thật sự cho rằng mình phải chết. Nhưng mà cũng không lâu lắm liền phát hiện tàu hỏa vậy mà từ từ nổi lên, hiện giờ trong khoang còn có một ít nước còn đang chảy ra ngoài.
Mà ba con Zombie kia hiển nhiên cũng chưa từng thấy qua trận chiến như vậy, sau khi bọn chúng biến thành Zombie liền liên tục sinh sống ở trên đất bằng. Đột nhiên rơi vào trong nước, bọn chúng còn sợ hãi hơn cả Nam Ca. Giờ phút này chúng co rúm vào một góc ở đuôi tàu rú lên.
Bởi vì quá sợ hãi, chúng càng muốn dùng dây leo ngăn cản nước sông tràn vào tàu. Vì vậy càng có nhiều dây leo quấn quanh tàu khiến con tàu trôi nổi ổn định hơn trên nước.
Bây giờ chúng chẳng còn quan tâm Nam Ca cùng Lệ Sâm, cũng phá hỏng con đường lại gần hai người. Bây giờ chúng cònđang ở trong nước giãy giụa nha, động tĩnh càng lúc càng lớn. Lệ Sâm không định ở trong đây lâu. Nhỡ đâu ba con Zombie này đem thứ gì khác đưa tới thì không ổn.
hiện tại Nam Ca đang gắt gao áp vào lồng ngực Lệ Sâm. Mặc dù sau khi nước rút đi, được tiếp xúc với không khí nhưng côvẫn còn sợ hãi hô: “Ngã xuống ngã xuống! A a a - - “
Lệ Sâm cảm thấy bất đắc dĩ, toàn thân anh trên dưới đều ướt đẫm. Thời điểm vừa mới rơi vào trong sông còn lo lắng động tác Nam Ca quá lớn làm hỏng việc cho nên mới gắt gao ấn chặt cô, anh nín được mấy hơi thở đều bị cô đụng ra ngoài hết.
Nhìn Nam Ca kêu đến vui vẻ, Lệ Sâm không khỏi hỏi: “cô còn sợ cái gì?”
Hai người bọn họ đang giẫm nát dây leo trên tường, từ chỗ hở của dây leo quấn quanh nhìn lại thì phía trước chính là một cái cửa sổ, cửa sổ kia được xây ở một chỗ hẻo lánh, phía trên còn xuyên thấu một thanh kim loại. không biết là do con Zombie hệ kim loại nào để lại.
Bây giờ trong lòng Nam Ca vẫn còn rất sợ hãi. cô còn chủ động ôm thắt lưng Lệ Sâm, sau đó ngẩng đầu kinh hãi nhìn anh: “Tôi không biết bơi!”
Lệ Sâm: “... Nhưng cô là Zombie mà, lại còn không cần hô hấp nếu rơi vào trong nước càng không chết được.”
Nam Ca đờ ra không nói được gì. Thối lắm, sao cô lại quên vụ này. cô không hô hấp cũng không sao mà!
Lúng túng đem tay mình thả ra, Nam Ca còn dùng sức xoa xoa lên mặt nước. Lần này thật là quá mất mặt, đừng để ý tới cô,cô muốn nhảy sông!
Lệ Sâm như ý nguyện chứng kiến động tác của Nam Ca, trong lòng cười đến không thở được. Tuy nhiên chiếc tàu này cònđang kịch liệt nghiêng ngả, vẫn nên thoát khỏi nơi này trước đã.
Nam Ca cũng cảm thấy hai người không nói lời nào, bầu không khí quá quỷ dị vì vậy cô chỉ chỉ phần đuôi toa tàu, còn có chút khinh thường nói: “Quá ngu xuẩn, ba con Zombie này không biết rõ xuống nước bọn chúng cũng chết không được sao?”
Lệ Sâm hài hước nhìn cô một cái giống như là đang hỏi, lời nói này mà cô cũng không biết xấu hổ nói với người khác?
Nam Ca hừ nhẹ một cái, nắm lấy cái túi trong tay mình không muốn buông tay. cô cùng cái người đàn ông này không có tiếng nói chung, không muốn cùng anh nói chuyện nữa.
“Lát nữa sau khi rời khỏi đây, cô nhớ đứng ở trên nóc tàu hỏa.” Lệ Sâm chỉ chỉ đỉnh đầu sau đó nhìn thoáng qua phần đuôi toa tàu: “Tôi đi giải quyết ba con Zombie kia.”
Nam Ca bị anh hấp dẫn đi sự chú ý, tò mò hỏi: “Chúng ta ra ngoài như thế nào? Bên trong này đều bị phá hỏng hết rồi.”
Lệ Sâm cầm lấy thanh đao của cô,vung tay vài cái liền chém đứt đám dây leo tường trước mặt. Lúc này Nam Ca mới pháthiện, bởi vì ba con Zombie ngu ngốc kia đều đi đối phó với nước sông nên không còn tiếp tục công kích họ nữa.
Mà giờ phút này Lệ Sâm đứng ở trước cửa sổ xe, xem xét tường tận cái trụ kim loại kia, còn cùng Nam Ca nói: “Zombie hệ kim loại này còn giúp chúng ta đỡ bận rộn.”
“hử?” Nam Ca cũng đưa đầu tới. Con này vẫn là cô giết nha, hiện tại đầu nó còn ở trong cái túi trong tay mình này.
Lệ Sâm nhàn nhạt giảng giải cho Nam Ca: “Nếu như về sau xe bị rơi vào trong nước, cô cũng có thể đem bộ phận trên chỗ ngồi tháo xuống trước, đem thanh kim loại cắm ở mép thủy tinh...” anh chỉ chỉ phía dưới cửa sổ xe: “Chính là chỗ này, sau đó...”
Chỉ thấy hai cánh tay anh đều đặt ở trên thanh kim loại, theo động tác anh mạnh mẽ đè xuống dưới thanh kim loại kia. Toàn bộ cửa sổ xe vậy mà lại phát ra một tiếng vỡ tách tách, cửa sổ cứ như vậy vỡ ra!
Nước sông điên cuồng tràn vào, rất nhanh lòng bàn chân hai người bị ngập trong nước, Lệ Sâm đẩy Nam Ca: “cô đi lên trênnóc trước chờ tôi.”
Nam Ca quả thực bị hành động của Lệ Sâm làm kinh ngạc đến ngây người, cửa sổ này thật sự bị anh cạy ra Σ ( ° △ °|||)︴
Nhưng mà cô cũng không chậm trễ, thuận theo lực đạo Lệ Sâm đẩy cô. Mang theo túi to của mình vài bước liền theo cửa sổ bò ra ngoài sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên mui tàu. Cảm giác lại thấy ánh mặt trời quá tốt, dưới chân giẫm đạp lên nóc tàukhông cần lo lắng ngã xuống.
Chỉ là từ khi bọn họ vừa mới rơi xuống nước đến lúc cô một lần nữa đứng ở chỗ này, tàu hỏa đã thuận theo nước sông trôi được một khoảng cách khá xa.
cô hướng lên bờ quét một vòng nhìn thấy Tô Hiển cùng Tô Phương quả nhiên là chạy trên bờ sông đuổi theo bọn họ, cònkhông ngừng cùng Nam Ca vung vẩy quần áo trong tay.
Nam Ca cảm thấy hai chị em này cũng thật là đáng yêu, mặc dù hơi yếu một chút. Vì vậy cô cũng vung vẩy cái túi trong tay, giống như là muốn hai người kia biết rõ, mình cũng hưng phấn như họ.
Ba con Zombie trong tàu hỏa đã sợ đến loạn trận tuyến, Lệ Sâm chui vào trong nước, không bao lâu sau liền hoàn toàn giải quyết bọn chúng, thời điểm từ trong cửa sổ bò ra anh còn mang theo ba đầu Zombie hệ mộc.
Nam Ca nhìn anh trực tiếp đem ba cái đầu nhét vào dưới chân mình, sau đó còn đem thanh đao hoàn hảo đưa cho mình. Lệ Sâm đưa lưng về phía mặt sông, phía sau là một vòng mặt trời khổng lồ, hào quang phản xạ xuống nước sông có một loại chói mắt khác.
Lệ Sâm thấy Nam Ca đem thanh đao tiếp nhận, lúc này mới nói: “Loại tình huống lúc nãy không rơi vào trong nước cũngkhông được, chúng ta sớm muộn gì cũng bị dây leo siết chết.”
Nam Ca không ngừng gật đầu, còn đem ba cái đầu Zombie hệ mộc đặt ở trong túi. hiện tại tất cả Zombie trong tàu đã chết, tàu hỏa còn ở trên sông trôi lơ lửng, không biết làm thế nào cập bờ đây.
Lệ Sâm cũng không vội vàng, anh tiện tay tìm hai thân dây leo tráng kiện như cái cây. Đưa cho Nam Ca một cái, nói cho côbiết: “Coi cái này như mái chèo đi.”