Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 11: Chương 11: Tôi Là Nam Ca




Hiện tại, anh ta là chỉ huy cao nhất ở thành phố này, thế nhưng lại bị người ta chửi thẳng vào mặt, Trần Bạch Kiêu tức giận.

Nhưng anh ta bỗng nhớ đến người đàn ông đã đấu với mình hôm nay, giọng nói bỗng trở nên kinh ngạc: “Là anh!”

Lệ Sâm chỉ lạnh lùng trả lời: “Sơ tán người dân.”

“Nói tình hình cụ thể cho tôi biết, tôi mới có thể đưa ra quyết định tốt nhất.” Trần Bạch Kiêu tạm thời không lên trực thăng.

Nhưng người kia nghe thấy lời của Lệ Sâm trong kênh quân đội đều thầm nghĩ Trần Bạch Kiêu thật lỗ mãng. Trong thời kỳ mọi tin đồn đều là nhảm nhí này, sao anh ta lại có thể khinh địch mà tin người như vậy?

Lệ Sâm cũng không úp mở, anh nói cảm giác vừa nãy của Nam Ca cho Trần Bạch Kiêu nghe.

Mỗi một câu anh nói ra, sắc mặt Trần Bạch Kiêu càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Sao bỗng nhiên lại có nhiều Zombie đến phía Bắc như vậy?” Sau khi nói xong, anh ta lạnh người: “Là những người dân tụ tập kia!”

Mấy Zombie kia có thể đã cảm nhận được sự sống, đương nhiên, điều đáng sợ hơn chính là có Zombie dẫn đầu cả bầy.

Mạt thế chỉ vừa đến có vài ngày, thậm chí con người còn chưa thể tìm được nguồn nước và nơi cư trú tạm thời, thế mà Zombie đã có thể điều khiến được hơn mười nghìn đồng loại của chúng!

Đây đúng là chuyện rất đáng sợ!

“Có thể thử tập hợp mọi người lại, dùng tên lửa để tiêu diệt?” Trần Bạch Kiêu thương lượng với Lệ Sâm, hoàn toàn quên mất cả hai vừa đấu một trận sống mái.

“Sợ là không được.” Hiện tại Lệ Sâm cũng rất nôn nóng, anh siết chặt tay lái: “Vì tai nạn đáng sợ này, vệ tinh của căn cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, vậy nên tính chính xác để tiếp cận mục tiêu không được đảm bảo. Hơn nữa... nếu dùng tên lửa, cả phía Bắc thành phố nhất định sẽ trở thành đất hoang.”

Tên lửa là loại vũ khí rất đáng sợ, lại khiến môi trường ô nhiễm nặng, nếu không phải bất đắc dĩ, nhất định không được dùng đến nó.

“Này không được, kia cũng không được!” Trần Bạch Kiêu hận không thể chửi thề: “Thôi, trước tiên tôi sẽ sơ tán người dân đi, sau đó sẽ tiếp tục nghĩ cách.”

Sau khi nói xong, Trần Bạch Kiêu tắt tọa đàm.

Anh ta leo lên trực thăng, nhanh chóng đưa lệnh.

Những người ở căn cứ bảo thủ nghe xong mệnh lệnh của anh ta đều phản đối ngay lập tức: “Sao anh có thể xác định bên kia không lừa anh? Hơn nữa, nhiều người như vậy thì làm sao có thể đưa đi hết được?”

“Đưa không được cũng phải đưa! Còn việc anh ta nói thật hay nói láo... Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!” Trần Bạch Kiêu gằn giọng, sau đó ngắt liên lạc.

Anh không cho trực thăng về căn cứ mà bay đến phía Bắc.

Lúc này, Lệ Sâm và Nam Ca ngồi trong xe, Nam Ca chợt nghe anh nói: “Đích đến của chúng ta là Bắc Hải.”

Hiện tại bọn họ cách phía Bắc rất xa, có thể rời khỏi nơi này.

Nam Ca nhìn về phía trước, phát hiện hướng xe chạy không phải đến Bắc Hải!

Đây không phải đường trở lại phía Bắc à?

Sắc mặt Lệ Sâm khiến người ta đoán không được anh đang làm gì.

Chỉ số IQ của Nam Ca vốn đã thấp, lại có tình cảm của con người, cái gì cũng không trọn vẹn, cô thực sự không biết người đàn ông này đang nghĩ gì.

“Tôi muốn đến Bắc Hải tìm Lệ Ngạn...” Nói xong, Lệ Sâm cua tay lái, xe chạy về hướng Bắc.

Đối với một quân nhân, anh không thể trơ mắt nhìn nhiều người dân phải bỏ mạng.

Vào thời khắc mặc quân trang trên người, anh đã thề, sẽ vĩnh viễn đặt quốc gia và nhân dân ở vị trí đầu tiên.

Anh đã chuẩn bị xong tinh thần hy sinh, dù trong lòng anh không ngừng tự nhủ, nếu anh có quay lại cũng không làm gì được, còn có thể khiến tính mạng trở nên nguy hiểm hơn.

Nhưng mà, anh không có cách nào thờ ơ được.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy Lệ Sâm như vậy, cô không hề thấy sợ hãi.

Cô không sợ đến gần đàn Zombie kia, cũng không sợ người này muốn giết đồng loại của mình.

Thật ra cô vẫn không hiểu Lệ Sâm đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cô vẫn sót lại một chút nhiệt huyết. Lúc này đây, cô đồng ý giúp đỡ cho Lệ Sâm.

Sau khi im lặng một lúc, Nam Ca nói với anh: “Tôi... có... cách... giúp... anh.”

Lệ Sâm không ngờ Nam Ca sẽ chủ động nói chuyện với mình. Trước đây, mỗi lần đụng tới chuyện này, cô đã sớm chạy càng xa càng tốt.

Hơn nữa, đám Zombie này đều là đồng loại của cô, cô lại đồng ý đứng về phía con người sao?

“Tôi có thể, cảm... nhận... được... chúng nó.”

Nam Ca chậm rãi nhắm mắt lại, phần máu Zombie đang dần dần thức tỉnh.

Suy nghĩ của cô trở nên xa xăm và kéo dài, giống như kéo cả linh hồn rời đi, lẳng lặng lang thang trên bầu trời.

Mặt đất vẫn tối om, bầu trời cũng không có một chút ánh sáng nào.

Cô nhìn thấy rất rất nhiều Zombie, chúng đang chậm chạp đi về phía Bắc.

Trên mặt của chúng đều là máu, giống như một bầy thú dữ đang lao đến bựa tiệc của mình.

Lệ Sâm biết Nam Ca nói chậm, cũng may là anh vẫn hiểu cô nói gì, vì thể anh nói: “Cô phụ trách nhận biết, tôi hỏi thì cô có thể gật hoặc lắc đầu.”

“Những Zombie kia vẫn còn rải rác à?”

Đầu tiên Nam Ca gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Xem ra lúc này bọn chúng vẫn còn rải rác, chưa có dấu hiệu tập trung lại.

“Có phải có một Zombie cấp cao đang chỉ huy chúng nó không?” Lệ Sâm lại hỏi.

Nam Ca rất mệt, thế nhưng cô vẫn cố gắng tìm kiếm, cuối cùng, trong đám Zombie đông đúc, cô phát hiện ra một nguồn lực cực mạnh.

Vì thế cô gật mạnh.

“Có thể xác định vị trí của nó không?” Để người dân bình thường đánh nhau với mười nghìn Zombie là chuyện không thể, chỉ có thể bắt giặc phải bắt được vua.

Nam Ca mở mắt, nhìn về phía Lệ Sâm: “Có thể.”

Mắt Lệ Sâm sáng lên, xe chạy nhanh hơn.

Rất nhanh xe đã đến phía Bắc, họ chọn một vị trí nhỏ bên đường để nấp.

Trước mắt, khắp nơi đều là Zombie, quần áo của chúng tả tơi, có già có trẻ, ánh mắt trống rỗng, không hề có suy nghĩ.

Đừng nói là Lệ Sâm, ngay cả Nam Ca cũng cảm thấy da đầu tê tê.

Cô chỉ chỉ về một hướng trong bầy Zombie: “Kia...”

Thủ lĩnh của Zombie đang ở hướng đó.

Hiện tại tâm trạng Nam Ca rất bực bội, quả là người tài thì có người tài, hàng tốt sẽ có hàng tốt hơn. Lúc ở trước bệnh viện, thu nạp được ba đàn em còn khiến cô đắc ý mấy ngày.

Bây giờ nhìn người ta kìa! Đó mới là Zombie thực thụ á! Trâu bò đến mức có thể chỉ huy cả mười nghìn Zombie!

Cô xấu hổ muốn chết luôn.

Lệ Sâm nhìn về phía Đông, anh là con người, không thể chạy ào vào trong đám Zombie được, cho nên chỉ có thể ký thác mong muốn vào Nam Ca.

Lúc này, cảm giác đàn áp của anh biến mất, không còn một chút tăm hơi. Lệ Sâm nhìn cô chăm chú: “Tiểu câm điếc, tôi muốn xin cô giúp tôi một việc.”

Nam Ca vốn không muốn đồng ý. Cô muốn rời khỏi người đàn ông này, trở về với cuộc sống của mình.

Có lẽ đi theo đám Zombie này cũng không tệ, nhất định sẽ có nhiều máu người để uống.

Cô quay đầu, nhìn Lệ Sâm như đang hỏi vì sao phải giúp anh.

Lệ Sâm hít một hơi, nói với Nam Ca: “Cô quên là ở phía Bắc còn có người mà cô muốn tìm sao? Nếu để chúng vào trong, người đó có thể sẽ chết.”

Mặt Nam Ca không thay đổi, cô không biết người mình muốn tìm là ai.

Thật ra bây giờ Lệ Sâm có thể lấy súng ra, tiếp tục uy hiếp Nam Ca, nhưng anh không thể làm vậy.

Anh cần Nam Ca tin tưởng, không phải đứng ở phía đối lập với anh.

“Không phải cô muốn máu của tôi à? Sau khi chuyện này thành công, tôi có thể cho cô.” Lệ Sâm ra đòn sát thủ, quả nhiên, mắt Nam Ca sáng lên.

“Anh... nói... phải... giữ lời.” Nam Ca có chút không tin.

Lệ Sâm đặt tay lên vai cô: “Nhất định giữ lời.”

Nam Ca nhếch môi cười, tuy bây giờ mặt cô hơi khó coi một chút.

“Thành... giao.”

Sau khi đồng ý, cô mới phản ứng được, Lệ Sâm còn chưa nói cho cô biết rốt cuộc là phải giúp thế nào?

Nhưng mà cô muốn uống máu Lệ Sâm như phát điên rồi, còn điên cuồng hơn cả đám Zombie ngoài kia muốn ăn người!

Lệ Sâm cầm một vật giống cúc áo dán trên ngực cô.

“Chuyện rất đơn giản, cô tìm Zombie thủ lĩnh, tiếp cận nó, sau đó dán cúc áo lên người nó, nhấn vào cái cúc. Cô có ba phút để rời khỏi đó. Tiểu câm điếc, cô có thể làm được không?”

Nam Ca nghĩ thầm, tuy tốc độ của cô rất chậm, nhưng chắc là có thể làm được, vì thế cô gật đầu.

“Chuyện này không thể chậm trễ được, cô phải chắc chắn lại gần được.” Lệ Sâm cởi dây an toàn ra cho Nam Ca, để cô xuống xe.

Nam Ca cúi đầu nhìn cúc áo dán trên ngực mình, sau khi đi được hai bước, cô quay lại nhìn Lệ Sâm.

Lệ Sâm lạnh lùng đứng ở chỗ cũ, anh không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này thế nào.

Tiểu câm điếc tin anh, đồng ý làm chuyện này, nhưng anh cũng không nói cho cô biết việc này rất nguy hiểm.

Cô có thể bị bầy Zombie chắn mất, cũng có thể phải trở nên phụ thuộc vào Zombie thủ lĩnh kia.

Nói không chừng, cô sẽ mất đi ý thức, thật sự biến thành cái xác không hồn.

Lòng của Lệ Sâm chợt trở nên khó chịu.

Rõ ràng không nên có lòng trắc ẩn với một Zombie, thế giới bây giờ, phải tiêu diệt bọn chúng.

Lúc này đây, vì bảo vệ người dân, anh phải đẩy Nam Ca ra ngoài.

Cho nên lúc nói chuyện với Nam Ca, giọng điệu của anh rất dịu dàng.

Nam Ca còn nhếch môi cười, không phát hiện con đường phía trước nguy hiểm như thế nào.

Cô nói chậm: “Nam... Ca.”

Sau khi nghe xong, Lệ Sâm mở to mắt nhìn, hỏi cô: “Đây là tên của cô?”

Tim của anh như có ai đó bóp chặt.

Hóa ra giữ cô ở bên mình lâu như vậy, anh lại không biết gì về cô.

Chỉ là tiểu câm điếc, tiểu câm điếc...

Nam Ca cười rực rỡ, dù sao sau khi quay lại, cô có thể uống máu người này rồi! Thật là quá mức mong đợi!

“Ừ.”

Nam Ca không nói nhiều, xoay người rời đi, rất nhanh đã hòa mình với bầy Zombie.

Rõ ràng ánh mắt của cô trống rỗng, nhưng Lệ Sâm nghĩ mình từng nhìn thấu rất nhiều điều lại không chú ý đến.

Cô nói cho anh biết tên của mình, là muốn anh nhớ rõ.

Nhưng Nam Ca còn có thể trở về sao?

Lệ Sâm vô thức bước về trước, anh muốn kéo Nam Ca về, nhưng vẫn chỉ trơ mắt nhìn cô rời đi.

Nam Ca, Nam Ca, anh thầm gọi tên cô mấy lần. Cuối cùng, anh ép bản thân thu hồi tầm mắt, lấy bộ đàm ra.

Kết nối với phía Trần Bạch Kiêu, giọng nói Lệ Sâm bình bình: “Tôi có cách đuổi Zombie đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.