Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 30: Chương 30: Trốn Dưới Vách Núi




Vốn mọi người đều chưa tin tưởng Lệ Sâm cho lắm, nhưng mà một gói thuốc lá trên cơ bản liền đem những người nghiện thuốc lá đều thu mua hết, rất nhiều việc không cần Lệ Sâm hỏi bọn họ đều chủ động kể ra hết.

Mã Viễn còn biểu diễn cho Lệ Sâm xem dị năng hệ hỏa của cậu, người có dị năng hệ băng cũng tìm một chậu nước về sau đó đem chậu nước kia đông lạnh thành băng.

Lệ Sâm xem xong đối với người có dị năng lại có cái nhìn mới. Anh lại hỏi về đám Zombie trốn trong suối nước kia.

“Trên người chúng nó thức tỉnh dị năng gì vậy?”

Mã Viễn là người không chịu ngồi yên lập tức nói: “Em đoán hẳn là hệ tốc độ, dù sao tốc độ của chúng nó nhanh hơn trước quá nhiều.”

Trương Vĩ còn có chút lo lắng nói: “Tôi lo nếu thật sự là hệ tốc độ, chỉ sợ so với đám này còn khủng bố hơn.”

“Nói thế là ý gì?” Lệ Sâm không hiểu hỏi.

Hôm nay Trương Vĩ hút thuốc chậm nhất, một hơi thuốc hận không thể ngậm dư vị ở trong bụng mấy chục vòng mới nhả ra, rõ ràng thuốc đều đã cháy đến cùng, còn không nỡ ném đi, xem như thật sự là đợi đến khi thuốc lá tẳt hết lửa mới đem tàn thuốc nắm trong tay.

“Dù sao chúng nó ban đầu đều là trốn ở dưới nước nếu mà thức tỉnh dị năng hệ thủy, nói không chừng sẽ rất phiền toái, tại sao hết lần này tới lần khác lại thức tỉnh hệ tốc độ.” Lời nói của Trương Vĩ giống như đưa cho Lệ Sâm một manh mối quan trọng.

Những con Zombie kia cơ thể đều sưng vù, tốc độ khó khăn lắm mới so sánh được với mình. Như vậy hệ tốc độ thật sự sẽ mạnh ra sao?

( chắc ý mấy anh là đám Zombie dưới nước lâu người sưng vù lên nên tốc độ bị ảnh hưởng chậm đi mà còn gần bằng anh Sâm. nếu con Zombie bình thường mà có hệ tốc độ chắc phải kinh khủng lắm ))

Nghĩ tới đây Lệ Sâm đột nhiên ý thức được một sự việc,bây giờ đã quá một tiếng rồi, Nam Ca sao còn chưa trở lại?

Còn Nam Ca vì sao không trở về, đương nhiên là bởi vì cô chạy nha!

Lời Lệ Sâm nói cô nghe được nhưng mà cô cũng chưa đồng ý gì nha. Thừa dịp anh ta bị mấy người đàn ông kia cuốn lấy, cô hiện tại không chạy thì lấy đâu ra cơ hội chạy nữa?

Cô cố gắng lựa chọn con đường hẻo lánh nhất, một đường đâm đầu đi vào sau đó núp vào một chỗ kín.

Chạy từ nãy giờ cô thấy hơi mệt nên quyết định nghỉ ngơi thật tốt đợi đến buổi sáng ngày mai lại tiếp.

Không khí sau lưng lạnh buốt nhưng cô cũng không quá chú ý, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nghĩ đến bộ dáng lúc nãy Lệ Sâm đem cô thả ra, Nam Ca không nhịn được vui vẻ cười hai tiếng.

Cô cũng đã tìm được chỗ bí mật như thế khẳng định là anh ta tìm không được mình đâu.

Làm cho cô không nghĩ đến là, người đàn ông kia không chỉ một mình đi tìm mà còn dẫn tất cả đàn ông trong thôn trang nhỏ đi tìm cùng!

Trên tay mỗi người bọn họ đều có cây đuốc, thực sự đem mảnh rừng cây này chiếu sáng trưng như ban ngày!

Những người này có phải bị điên không, nhiều người động tĩnh lớn như vậy không sợ đưa Zombie đến sao?

Nam Ca dùng sức rụt rụt thân thể lại, cô rất sợ bản thân trốn không kĩ đem cơ thể mình lộ ra. Lệ Sâm là ai? Nhiều năm làm bộ đội đặc chủng như thế, năng lực điều tra không phải dạng bình thường.

Kinh nghiệm chạy trốn của Nam Ca rất nhiều, nhưng không có một lần nào cô đem dấu vết xóa bỏ sạch sẽ, anh mang người đuổi đi theo trên cơ bản đã đoán được vị trí cơ bản của Nam Ca.

Đối với đám Trương Vĩ chủ động đến giúp Lệ Sâm tìm người, Lệ Sâm thật sự cảm kích. Hiện giờ trong mắt bọn họ đều xem Lệ Sâm như là lão đại của bọn họ.

Thời điêm Mã Viễn ở trên đường còn hỏi: “Lệ ca, bạn gái của anh nếu đã là dân mù đường sao anh còn cho cô ấy đi ra ngoài nha, trời tối như thế, nếu mà gặp phải Zombie thì phải làm sao bây giờ?”

Bọn họ đều là đàn ông thân thể cường tráng, nhỡ gặp phải Zombie bọn họ đều có thể giải quyết được cho nên cũng không ai cảm thấy sợ hãi.

Lệ Sâm còn thở dài: “Cô ấy rất thích chạy ra bên ngoài, hôm nay chắc là đi hơi xa một chút thôi.”

Sau khi đứng lại, anh còn hướng về phía trước nhàn nhạt nói một câu: “Nam Ca, cô đi ra, tôi nhìn thấy cô rồi.”

Nam Ca bỗng chốc bị dọa đến muốn nhảy lên! Người đàn ông này làm như thế nào tìm được nơi này?

Nhưng mà cô ngồi xổm quá lâu, chân nhũn ra cho nên không trực tiếp đứng lên được. Sắc mặt Lệ Sâm trầm xuống. Rất tốt! bây giờ cũng không lừa được cô rồi đúng không.

Quay đầu lại, anh xin lỗi mọi người rồi nói: “Cô ấy phải ở xung quanh nơi này, nhờ mọi người tìm giúp tôi một chút.”

Lệ Sâm nói xong, Trương Vĩ lập tức bày tỏ: “Tất nhiên, bọn tôi nhất định tìm ra cô ấy, anh cũng đừng sốt ruột quá.”

Anh ta cũng đã từng trải, đương nhiên nhìn ra Lệ Sâm cùng Nam Ca không thích hợp. Anh ta đoán, Nam Ca rất có thể là bị Lệ Sâm ép buộc giữ ở bên người. Nhưng mà bề ngoài Lệ Sâm tuấn tú lịch sự lại không thiếu vật tư, còn có bản lĩnh tồn tại trong tận thế hỗn loạn này, là con gái đều muốn tìm người giống như Lệ Sâm không phải sao?

Nam Ca còn có cái gì không hài lòng đây?

Ầy! anh ta bị một gói thuốc lá mua chuộc, hiện giờ đã triệt để đứng về phía Lệ Sâm.

Nam Ca nghe thấy âm thanh mọi người tản ra còn che miệng mình lại, rất sợ phát ra một chút tiếng động.

Lệ Sâm một thân một mình đi tới đằng trước. Trương Vĩ ở phía xa xa còn gọi anh một câu: “Lệ Sâm, đừng tìm đầu bên kia, chỗ đấy là vách núi, cô ấy dù mù đường như thế nào cũng không thể bi ngã xuống đâu?”

Vách núi? Nam Ca chớp chớp mắt cảm thấy giống như là cô đã nghe được cái gì đó.

“Vẫn phải tìm thôi” Lệ Sâm hơi bận tâm nói: “Thời điểm cô ấy đi qua quá tối, có khả năng thật sự không nhìn thấy đường.”

Lá gan nhỏ của Nam Ca đều đang run rẩy, cô nghiêng đầu hướng ra sau nhìn, quả nhiên cảm giác lạnh buốt càng sâu .

Lúc nãy chạy trối chết nên không chú ý đến cô đã chạy đến chỗ nào. Vừa quay đầu định trốn đi nhưng mà không được, sao cô lại có thể trốn bên vách núi được chứ! Đi thêm một bước nữa là ngã xuống rồi!

Làm sao bây giờ?Chân Nam Ca đều mềm nhũn hết rồi, đây cũng không phải là cái hố sâu hôm nay vừa gặp, đây là vách núi cao chót vót nếu chẳng may ngã xuống nhất định cô sẽ chết!

Tiếng bước chân Lệ Sâm càng ngày càng gần, trong lòng Nam Ca vẫn còn giãy giụa.

Cuối cùng, không đợi cô đưa ra quyết định Lệ Sâm đã cầm cây đuốc đứng ở bên vách núi, vừa vặn đem chỗ trốn của Nam Ca chiếu sáng trưng.

Nam Ca rất là lúng túng. Ánh sáng chói mắt chiếu vào, cô ngồi xổm dưới đất hé mắt ra. bộ dáng trông cực kỳ chướng tai gai mắt nhưng vẫn không quên vẫy tay với Lệ Sâm, nhếch khóe miệng nói: “Lệ Sâm, thật là khéo, anh cũng đến, tản bộ à?”

Lệ Sâm thật muốn một cước đạp cô xuống núi cho xong hết mọi chuyện. Về sau có phải hay không anh phải tìm sợi dây thừng đem buộc Nam Ca lên dây lưng quần, cô mới không tùy tiện chạy?

Tìm một chỗ trốn thôi mà cũng tìm được chỗ ngã xuống có thể tan xương nát thịt, Không biết nên khen con mắt này của cô luôn biết tìm chỗ nguy hiểm hay không.

Lệ Sâm đầu tiên là hướng về phía sau kêu một tiếng: “Đã tìm được Nam Ca rồi! Khuya hôm nay vất vả mọi người, mọi người cứ đi về trước đi, lát nữa tôi đưa cô ấy qua!”

Những người khác cũng nghe ra trong giọng nói Lệ Sâm ngập tràn lửa giận, nghĩ thầm sự tình đôi tình nhân người ta tốt nhất là đừng dính vào, vì vậy mọi người lập tức tụ tập lại rời đi .

Nam Ca đứng cũng không dám đứng vừa định gọi hai câu xin bọn họ trước tiên đem mình từ nơi này ra ngoài đã, nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt kinh người của Lệ Sâm, cô lại đem miệng đóng lại .

Cuối cùng đoàn người đều đã đi xa, Lệ Sâm mới cười mà như không cười nhìn cô: “Cô tiếp tục chạy đi.”

Nam Ca nghiêng đầu, duỗi tay chụp chụp bùn đất dưới chân. Ai biết mặt đất trong nháy mắt giống như là bị nứt ra, lúc này cô cũng không dám động đậy nữa!

Sợ hãi ngẩng đầu lên, cô cũng chẳng quan tâm đến việc giận dỗi Lệ Sâm, lập tức đáng thương cầu xin: “Lệ Sâm, anh đem tôi, ra ngoài được không.”

“Tôi thấy cô ngây ngốc ở nơi này không phải là rất vui vẻ sao, hay là ở lại một buổi tối ngày mai tôi lại đến đón?”

Nam Ca nếu có thể khóc đã sớm rơi nước mắt rồi, bây giờ chỉ có thể gào khan: “Tôi thật sự, không biết rõ bên trong này, là vách núi nha, tôi biết sai rồi! Tôi không chạy, anh đem tôi, đem ra ngoài đi!”

Lúc không nói lời nào thì không sao, vừa nói xong vách núi bên cạnh liền rơi xuống mấy tảng đất, Nam Ca lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn đáng thương nhìn Lệ Sâm.

Trong chớp mắt Lệ Sâm thật muốn quay đầu rời đi, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống đưa tay ra cho Nam Ca.

Nam Ca cũng không dám do dự, rất sợ Lệ Sâm sau một giây liền đổi ý lập tức đem tay đặt vào trong tay anh.

Lệ Sâm vừa cầm đã cảm thấy tay cô thật gầy, hiện giờ mặc dù không nhìn thấy xương nhưng tay vẫn như trước lạnh băng. Giống như là che không được nội tâm lạnh nhạt của cô.

Tay Lệ Sâm hơi dùng sức kéo Nam Ca đứng lên, thực ra anh có thể trực tiếp đem cô túm lên, ai biết giữa đường lại thả lỏng lực tay, suýt chút nữa Nam Ca ngã xuống!

“A!” Nam Ca bị dọa kêu to.

Tâm trạng Lệ Sâm cuối cùng cũng vui vẻ, độc ác hỏi : “Thật không chạy nữa?”

“Thật thật !” Nam Ca nói chuyện lưu loát không ít, mạnh mẽ bảo đảm.

“Nếu chạy nữa thì làm sao bây giờ? Mỗi lần bị tôi phạt cô đều nói như thế nha?”

Nam Ca hận không thể chỉ tay thề với trời, cổ họng vô thức nức nở nghẹn ngào: “Tôi nếu muốn chạy nữa, liền bị anh, trói ở sau xe...”

Lệ Sâm nhìn người cô run run co lại xem ra thật sự sợ hãi, trên tay dùng sức đem cô kéo lên.

Thời điểm Nam Ca một lần nữa đứng ở mặt đất hai chân vẫn còn đang run rẩy.

“Đang suy nghĩ gì?” Lệ Sâm bất thình lình hỏi.

Nam Ca chưa kịp phản ứng lại, thật thà trả lời: “Mắt không tốt, về sau không, chạy trốn vào buổi tối.” Sau khi nói xong, cô giật mình ngậm chặt miệng lại.

Sao lại đem lời trong lòng nói ra nha! Bây giờ thu hồi còn kịp không?

Lệ Sâm thật sự nổi giận, giữa chặt bả vai cô còn kéo cô đến vách núi định đẩy xuống, Nam Ca gào khóc kêu: “Thôn đang gặp nguy hiểm! Có Zombie, đi qua!”

Lệ Sâm còn tưởng rằng cô đang nói dối, căn bản là không tin cô: “Gặp nguy hiểm cũng phải giải quyết cô trước.”

Nam Ca suốt ruột kêu khiến vùng núi này hận không thể rung chuyển: “Là thật, có Zombie! Tốc độ rất nhanh!”

Lệ Sâm cẩn thận nhìn chằm chằm hai mắt Nam Ca, được rồi, mặc dù vẫn không nhìn thấy cô có vẻ mặt gì, nhưng mà sốt ruột như thế hẳn không phải là giả .

Vì vậy Lệ Sâm lập tức nghiêm túc hỏi: “Có bao nhiêu?”

Nam Ca dùng sức ho khan hai tiếng, bị hù dọa run rẩy nói: “Khoảng cách quá xa... Không cảm giác được, nhưng mà đã, đến rất gần thôn .”

Mặt Lệ Sâm lạnh như băng khiêng Nam Ca lên đi trở về.

Vì tìm nàng, trong thôn chỉ lưu lại cái vài người trông coi, những người già không thể đi được, còn có mẹ con tiểu Địch đều ở bên trong!

Nếu mà Zombie vào thời khắc này tấn công thôn... Lệ Sâm không dám tưởng tượng hậu quả.

Nam Ca bị người này khiêng đã không phải là lần một lần hai, thân thể cô lúc lắc theo nhịp chân Lệ Sâm, còn cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô cũng hơi bận tâm nhìn phương hướng về thôn, đám Zombie này đã học được nửa đêm đánh lén sao?

Lệ Sâm rất nhanh đã đuổi kịp đoàn người Trương Vĩ, cùng bọn họ nói rõ ràng tình huống, vài người còn không tin nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Lệ Sâm quá nghiêm túc trong lòng không khỏi khẩn trương lên, hướng tới thôn chạy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.