“Nhất định phải đi?” Ngón trỏ khẽ gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt của Nguyên phụ có chút âm trầm.
“Đúng vậy thưa cha.” Lê Hi cúi đầu, thần sắc ảm đạm “Trừ bỏ điều chế hương ra, con thật sự không có hứng thú với cái gì cả. Vả lại ở trong nước toàn chướng khí mù mịt, chẳng bằng ra nước ngoài.”
Cẩn thận che dấu tính toán trong mắt, Lê Hi nhu thuận cúi đầu.
Hắn biết rõ Nguyên phụ đang suy tính cái gì.
Loại người có tính khống chế dục mạnh như Nguyên phụ chắc chắn sẽ không muốn hắn rời khỏi tầm mắt. Lão e sợ khi hắn xuất ngoại rồi sẽ nuôi lớn tâm tư, không muốn trở thành con cờ trong tay gã.
Hồi tưởng lại kết cục bi kịch của nguyên thân, làm sao hắn có thể cho Nguyên phụ muốn gì được nấy chứ?
Lão đã khống chế nguyên thân rất tốt, cố ý nuôi nguyên thân trở thành con rối chỉ có biết điều chế hương, còn ngoài ra thì chả biết gì cả. Một khi rời khỏi sự che chở của lão, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được. Điều này được chứng minh từ sau khi Nguyên Mạt Ly bước chân vào Nguyên gia, Nguyên phụ đã buông tha cho nguyên thân, thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý để hắn sa đọa vào vũng bùn.
Cái loại nam nhân máu lạnh vô tình, chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu như lão, thật không xứng đáng là một người cha! Trong danh sách báo thù của nguyên thân cũng có tên của lão.
Nhưng trước mắt, thế lực của Lê Hi vẫn còn rất yếu, bây giờ mà muốn phản kháng chả khác gì lấy trứng chọi đá. Thậm chí nếu như không cẩn thận thì sẽ bị Nguyên phụ nhốt lại, vĩnh viễn mất đi tự do.
Nếu hắn nhớ không lầm thì cái nhà ấm trồng hoa hồng kia, căn bản chính là nhà giam được Nguyên phụ xây dựng nhằm để thỏa mãn dục vọng khống chế của mình!
Vì tương lai mai sau, hắn đành tránh đi mũi nhọn, tạm thời rời khỏi đất nước đầy thị phi này.
Còn về phần Nguyên Mạt Ly, hắn sẽ để ả lại làm cho Nguyên phụ ngột ngạt, miễn cho đến khi mình đi rồi lại để họ nhàm chán.
Nguyện Mạt Ly dã tâm bừng bừng, bụng đầy mưu kế. Khi mình đã xuất ngoại rồi, ả nhất định sẽ tìm cách đoạt lấy quyền lực của Nguyên phụ để củng cố thực lực và địa vị của ả. Còn hắn chỉ việc ngồi xem kịch vui trai sò cắn nhau rồi nhảy ra làm ngư ông đắc lợi. Đợi đến khi cánh chim của mình hoàn toàn cứng cáp, địa vị ngang hàng, hắn sẽ trở về thanh toán nợ nần với từng người một!
Mắt lạnh nhìn khuôn mặt âm trầm của Nguyên phụ, Lê Hi trong lòng hiểu được, việc quan trọng trước mắt là thuyết phục làm sao để lão cho mình rời đi.
Nguyên phụ cũng đang cẩn thận đánh giá Lê Hi.
Cho tới bây giờ, đứa con này chính là con rối tốt nhất trong tay lão. Thiên phú tuyệt luân, biết nghe lời, giống như là búp bê vải vậy, hoàn toàn lớn lên dựa theo ý muốn của lão. Nếu đứa nhỏ này mà có ý nghĩ nào đó không an phận, đây chính là điều mà lão không thể nào tha thứ nhất.
Thu hồi lại lệ khí trong mắt, Nguyên phụ bày ra vẻ mặt hiền từ nói với Lê Hi “Duy Nhất, nếu con ngại phiền, cha sẽ bảo bọn họ rời khỏi đây. Cha bây giờ tuổi tác đã cao, mà cũng chỉ có mình con là con trai, chẳng lẽ con thật sự muốn xuất ngoại du học sao?”
Phản ứng của Nguyên phụ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lê Hi, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên phụ, điều chỉnh tâm tình hòa khí, chuẩn bị tìm ra lý do thoái thác.
“Cha đừng có hiểu lầm. Con rời đi không phải vì ngại phiền hay muốn trốn tránh, mà là vì Nguyên gia. Đối với một luyện hương sư mà nói, nhãn giới là yếu tố vô cùng quan trọng. Con đã xem qua tư liệu mà Nguyên gia đã ghi lại, nhóm luyện hương sư giống như con trước đó cũng đã từng ra nước ngoài học hỏi tri thức. Đến từng vùng đất trên thế giới, thu thập kỳ hoa bách thảo, sau đó lại về nhà dốc lòng điều chế hương, tìm ra phong cách của riêng mình. Bởi vậy con cũng muốn noi theo tổ tiên, muốn đi ra ngoài để mở mang tầm mắt. Huống chi, phương pháp điều chế hương của nước mình khác với ngoại quốc. Con cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua phương pháp phối hương của tổ tiên, ít nhiều gì thì cũng có dùng chút phương pháp của ngoại quốc. Cho nên con muốn ra nước ngoài học hỏi để nâng cao trình độ của mình lên. Cha, tâm nguyện lớn nhất của con trong lúc sinh thời đó chính là, có thể khôi phục lại toàn bộ phương thức điều chế hương đã thất truyền của tổ tiên, làm cho Nguyên gia một lần nữa leo lên đỉnh hoàng kim như ngày xưa.”
Lời nói của Lê Hi không thể nghi ngờ là trúng ngay tim đen của Nguyên phụ. Lão nhìn chằm chằm Lê Hi một lúc sau rồi chậm rãi gật đầu, giọng điệu mang theo ám chỉ nói “Muốn đi thì cứ đi, chính là đừng có quên đường về nhà, cho dù đi xa tới đâu thì cũng nhớ đường mà quay về.”
“Cha yên tâm đi.” Nghe ra ý vị sâu xa trong lời nói của lão, Lê Hi khẽ khép hờ đôi mắt, che đi bão tố nổi lên.
Nguyên gia là nhà của hắn, tất nhiên là phải trở về rồi. Chính là lúc hắn trở về, cái ghế gia chủ chưa chắc còn là của Nguyên phụ.
Nhà ấm trồng hoa hồng kia, rất thích hợp để dưỡng lão.
Sau khi được Nguyên phụ cho phép, Lê Hi liền bắt tay vào việc làm thủ tục chuyển trường. Đem theo toàn bộ tư liệu, quần áo sắp xếp đâu vào đó rồi đi theo bí thư của Nguyên phụ đến trường học.
Hiệu suất làm việc của bí thư rất cao, ít nhất cái gì cần làm, hắn ta đều giải quyết vô cùng nhanh gọn lẹ. Hai tháng sau, hắn ta sẽ đi theo Lê Hi sang nước Pháp. Hơn nữa trong năm năm sắp tới, hắn ta chính là người chăm lo toàn bộ sinh hoạt của Lê Hi.
Lê Hi trong lòng hiểu được, người này chính là giám thị do Nguyên phụ phái tới.
Mắt lạnh nhìn bí thứ bận rộn chân không chạm đất, Lê Hi thích ý thưởng thức một nụ hoa Tulip sắp nở, trong lòng thầm cân nhắc, trong năm năm sắp tới, hắn nên vạch ra kế hoạch thế nào đây.
Trong phòng không có bật đèn, Nguyên Mạt Ly thả toàn thân chìm vào bóng tối, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình bình tĩnh lại. Ả cảm thấy cả cuộc này chưa có lúc nào thanh tịnh như lúc này.
Ngày 31 tháng 8 năm 2017, một đám người nhà giàu sẽ mở một buổi tiệc giao lưu tình dục tại khách sạn Francis Hamilton, phòng số 610.
Vốn đây là một bữa tiệc cuồng hoan nội bộ. Nhưng chỉ nói là bọn họ quá xui xẻo, không chỉ bị chó săn chụp được ảnh, quay video lại toàn bộ quá trình bữa tiệc. Hơn nữa có một tiểu thiếu gia mới nếm trải sự đời không chịu nổi đả kích của dư luận cùng với vòng luân lý đạo đức, ba ngày sau liền tự sát trong phòng riêng.
Bên trong nhật ký của ả có ghi chép lại đầy đủ toàn bộ sự kiện lúc đó, một phần chi tiết do vài nhân viên khách sạn tham gia tiết lộ. Đồng thời video cũng được đăng lên các trang mạng xã hội. Trình độ thối nát này đủ để cho mọi người chấn động.
Phóng đãng, dâm mĩ, cả nam lẫn nữ trong phòng đều chìm vào cơn phê thuốc, hoàn toàn mất đi phần người, không hề biết xấu hổ, cơ thể trần truồng dây dưa với nhau, vặn vẹo đủ kiểu khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Đây chính là đề tài nóng hổi nhất năm 2017. Bởi vì có dính líu đến thuốc phiện, mại dâm, bài bạc nên cả đám đều bị cảnh sát bắt đi. Trong quá trình thẩm vấn điều tra, những quan viên công chức có tham gia đều bị thân bại danh liệt, phạt tù chung thân, thanh danh thối nát cả đời.
Sống lại một đời, Nguyên Mạt Ly nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong sự kiện đó, cho dù một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Thật lâu sau, ả mở mắt ra, đúc kết lại toàn bộ kế hoạch.
Việc trước mắt là làm thế nào để dụ Lê Hi tham gia vào bữa tiệc đó.
Lê Hi có một nhược điểm chết người.
Là một luyện hương sư thiên phú nên khứu giác của hắn rất mẫn cảm, ngay cả thân thể phản ứng với mùi hương cũng khác người thường. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn luôn tìm đúng phương pháp điều chế, có thể hòa trộn nhiều loại hương vị đối lập lẫn nhau thành một thể thống nhất một cách nhuần nhuyễn, hoàn mỹ.
Với một thể chất như vậy, hắn ở trên con đường điều chế hương liền như cá gặp nước. Nhưng đồng thời cũng có mặt xấu, có một số mùi hương khiến thân thể hắn sản sinh ra phản ứng cực kì mãnh liệt, so với người bình thường còn khủng hơn gấp trăm lần.
Quảng Hoắc Hương [1] chính là một ví dụ.
Hương vị của Quảng Hoắc Hương tương tự như với bạc hà, nó khả năng khiến người khác động tình vô cùng hiệu quả. Đối với người khác mà nói, Quảng Hoắc Hương chẳng qua chỉ là công cụ trợ giúp trong hoan lạc chứ khả năng chưa bằng thuốc kích dục. Nhưng đối với thân thể mẫn cảm của Lê Hi mà nói, Quảng Hoắc Hương chính là độc dược trí mạng. Không chỉ khiến hắn trở nên điên cuồng mà còn đánh mất cả lý trí.
Ả biết được cái này là vì đời trước ả tình cờ phát hiện được. Thậm chí ngay cả Lê Hi còn không rõ ràng.
Vuốt ve một cái lá của Quảng Hoắc Hương, biểu tình của Nguyên Mạt Ly trở nên điên cuồng dữ tợn.
Nghĩ đến việc Lê Hi mắng ả dơ bẩn trước đó, khuôn mặt bày ra biểu tình cao ngạo khinh miệt, trong lòng Nguyên Mạt ngày càng vặn vẹo.
Ha ha, Nguyên Duy Nhất, mày thấy tao bẩn lắm sao, nếu mày cũng dơ bẩn như tao thì sao nhỉ?
Cúi đầu cười thầm ra tiếng, Nguyên Mạt Ly ở trong mặc niệm cho Lê Hi.
Em trai ngoan, mày đừng trách tao nhẫn tâm nha. Ai biểu mày cản đường của tao làm chi.
Sống lại một đời, tao mới chính là đứa con của số mệnh. Là một pháo hôi, mày chỉ cần an ổn làm đá kê chân cho tao là được. Vì cái gì còn muốn đứng ra, một lần… hai lần đều muốn chèn ép tao?
Sự tình biến thành bây giờ đều do chính mày ban tặng.
Thắng làm vua thua làm giạc.
Nguyên Duy Nhất, lần này tao chắc chắn sẽ khiến mày chịu thua một cách cam tâm tình nguyện, quỳ gối dưới chân tao cầu xin tha thứ.
Tao nhất định sẽ lấy chân dẫm lên đầu mày, sau đó vùi dập toàn bộ ngạo khí của mày!
Về phần những phương pháp phối hướng do mày tạo ra ở đời trước, yên tâm đi, tao sẽ cho từng cái một xuất hiện huy hoàng trước mắt mọi người.
Chỉ hy vọng mày kéo dài chút hơi tàn đến ngày đó.
Kiểm tra tỉ mỉ kế hoạch lại một lần nữa, Nguyên Mạt lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
Ả biết, lớp học vì Lê Hi tổ chức một buổi tiệc chia tay nhưng vẫn xác định được địa điểm.
Trước mắt, còn nơi nào tổ chức một trận cuồng hoan tốt bằng khách sạn Francis Hamilton chứ?
Điện thoại có người bắt máy, Nguyên Mạt Ly dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói “Lớp trưởng, tôi biết có một nơi thích hợp tổ chức party, hôm nay có muốn đi xem thử không?”
“Được, cô gởi cho tôi địa chỉ, ngày mai mười giờ gặp nhau ở chỗ đó.”
“Được, mai gặp.”
Xác định tốt thời gian, Nguyên Mạt Ly thả di động ra, thống khoái cười ra tiếng.
Nguyên Duy Nhất, chờ đó nha, ngày mai chị đây sẽ tặng cho cưng một lễ vật tiễn biệt tốt nhất!
===Hết chương 17===
[1] Quảng Hoắc Hương: Hay còn gọi là Hoắc Hương, là loài thực vật thuộc chi Pogostemon, họ Bạc hà. Cây có thể cao đến 0,75 m, hoa màu trắng hồng nhạt.