Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta

Chương 19: Chương 19




Nguyên Mạt Ly đứng tại chỗ tức đến run người, ngay cả quản gia cũng có thể thô lỗ kéo tay ả qua một bên.

Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba!

Ả vốn nghĩ rằng sống lại một đời, chính mình chiếm được lợi thế, có thể chèn ép Lê Hi, khiến hắn thuần phục mình.

Không nghĩ tới một lần lại một lần rơi xuống đáy cốc, nhục nhã không chịu nổi.

“Tại sao?” Nguyên Mạt Ly tuyệt vọng mở miệng. Ả hoàn toàn không thể nào hiểu được, kế hoạch được ả tỉ mỉ tính toán luôn thua Lê Hi một bước, luôn bại bởi Lê Hi.

“Đồ dỏm mãi mãi chỉ là đồ dỏm!” Lê Hi quay đầu lại, dùng ngữ khí cực kỳ khinh thường nói “Trên con đường luyện hương này không hề có lối tắt. Người như chị thiên phú tầm thường, không đáng giá để trọng dụng. Cho dù bề ngoài xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng không che dấu được tâm tư thối nát của chị.”

“Mày nói bậy! Mày rõ ràng là ghen tị tao, ghen tị tao có được tầm nhìn xa hơn mày, ghen tị tao có được phương pháp điều chế hương tuyệt vời hơn mày!” Nguyên Mạt Ly hoàn toàn bị Lê Hi chọc giận, thậm chí không có phát hiện ẩn ý sâu xa trong lời nói của hắn.

“Chỉ bằng chị?” Lê Hi đi đến trước mặt ả, vươn một ngón tay nâng lên cằm ả mặt đối mặt.

Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười du dương mê người, ôn nhu quyến luyến đối với người yêu, nhưng lời nói thốt ra tựa như vô số con dao bén nhọn rạch nát bét trái tim của Nguyên Mạt Ly “Nguyên Mạt Ly, chị giả bộ ngu ngốc hay thật sự bị ngu vậy? Một tên trộm nhờ vào đạo văn mới có chỗ đứng trong giới luyện hương, tôi cần cái quái gì mà phải đi ghen tị?”

“…” Ngôn từ của Lê Hi quá mức sắc bén, trực tiếp lôi ra mặt yếu ớt nhất của Nguyên Mạt Ly.

Đúng vậy, tất cả cao ngạo bây giờ mà ả có được đâu phải do chính tay ả tạo nên đâu, hoàn toàn là dựa vào bàn tay vàng sống lại một đời mà có được.

Mà đây cũng chính là bí mật lớn nhất của ả. Ả chưa từng nói với người khác về chuyện này, ngày thường luôn cẩn thận sợ bị phát hiện. Nhưng mà lời nói của Lê Hi mang đầy thâm ý, giống như đã biết được cái gì.

Chẳng lẽ… Hắn thật sự có được kỳ ngộ giống như mình?

Nghĩ đến Lê Hi nhiều lần tránh được cái bẫy do ả đặt ra, cùng với bộ dáng so với đời trước càng thêm xuất sắc của hắn, Nguyên Mạt Ly không thể không nghi ngờ.

Nghĩ tới kết luận đáng sợ như vậy, ả sợ tới mức cả người run rẩy lên, môi mấp máy dùng ngữ khí suy yếu thử dò hỏi “Sao mày biết được?”

“Đừng tưởng rằng mọi chuyện đều suôn sẻ như chị nghĩ. Phương pháp phối hương mà chị lấy ra quá mức phiền phức, trong đó có phương pháp phức tạp phải do sự hợp tác của các luyện hương sư nổi tiếng mới tạo ra được. Mà cái loại nền tảng kinh diễm này còn liên quan đến vài phương thức bí truyền của nước ngoài. Mặc dù luận văn của chị có vài phần na ná giống nhau nhưng đó không phải là thứ mà một đứa con riêng lớn lên ở thành thị như chị có thể chạm tới, mà cố tình là chị lại biết được. Cho nên tôi chỉ có thể đưa ra một cái kết luận như vầy, chị nên giải thích rõ ràng mọi thứ và phải thông qua được những phương pháp đặc thù đó. Tôi biết mấy cái phương pháp điều chế này chưa có được công bố, nên chị có thể quang minh chính đại đề tên của mình lên.”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Nguyên Mạt Ly, Lê Hi buông ả ra, trước khi rời đi hắn nói nốt vài câu cuối cùng “Tôi không biết chị dùng thủ đoạn nào khiến chủ nhân của các phương pháp điều chế đó ngậm miệng, nhưng tốt nhất chị nên khiến bọn họ vĩnh viễn bảo trì trầm mặc. Nếu không tương lai của chị so với bây giờ càng trở nên thê thảm hơn. Xem xét về khía cạnh cùng chung huyết thống, tôi cho chị một lời khuyên, tự giải quyết cho tốt đi!”

Ngữ khí của Lê Hi vô cùng bình thản đem toàn bộ những điểm đáng ngờ của ả công bố trước mọi người. Nhìn những hầu gái đứng xung quanh nhìn ả với ánh mắt hoài nghi, Nguyên Mạt Ly suy sụp ngã xuống đất, hoàn toàn không biết phản bác lại như thế nào.

Lê Hi đưa lưng về phía mọi người khóe miệng cong lên một độ cung tàn nhẫn. Không có gì sướng bằng việc phơi bày toàn bộ gốc gác của ả trước mặt mọi người.

“Nguyên Duy Nhất! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!” Nguyên Mạt Ly khàn giọng hét lên. Một phút ngắn ngủi mất lý trí trôi qua, ả rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Tuy rằng Lê Hi đánh mặt ả trước mặt mọi người nhưng đồng thời quăng cho ả một tin tức quan trọng.

Lê Hi không có sống lại, ả còn chưa có hoàn toàn mất đi ưu thế.

Cho dù hắn có thể đoán ra mấy cái phương pháp này không phải là của ả nhưng hắn cũng không có chứng cứ gì, cho nên ả không cần lo sợ.

Những phương pháp ả đang giữ trong tay đều là mười năm hoặc hai mươi năm sau mới xuất hiện. Những chủ nhân chân chính bây giờ còn không biết ở đâu, đang làm gì. Ai có thể đi ra làm chứng chứ?

Mặc kệ những thứ này có vượt quá khỏi khả năng của ả hay không, ở trong tay ả thì chính là của ả! Về phần những người đó thì coi như họ xui xẻo đi.

Suy nghĩ đến lúc này, Nguyên Mạt Ly rốt cuộc cũng bình ổn lại tâm tình. Ả ngẩng cao đầu khôi phục lại sự tự tin trên khuôn mặt.

Trừng mắt nhìn nhóm hầu gái xúm xụm lại khẽ nói nhỏ, ả sửa sang lại quần áo theo quản gia rời đi.

Phản ứng của Nguyên Mạt Ly đều được Lê Hi thu hết vào mắt.

Hắn híp mắt che dấu toàn bộ tính toán khôn khéo.

Như vậy mới được chứ!

Nguyên Mạt Ly, ngươi đừng nên ngã xuống sớm nhé. Nhất định phải kéo dài hơi tàn đến phút cuối cùng cho đến khi ta hoàn toàn đứng trên đỉnh vinh quang của giới luyện hương, sau đó ngươi mới được phép đem theo tâm tư dơ bẩn kia cút xuống địa ngục!

Bước qua hành lang phủ đầy hoa thơm, Lê Hi suy nghĩ cần bỏ thêm gì vào trong hành lý. Ra nước ngoài năm năm, có một số thứ không thể thiếu được.

Hắn chuẩn bị bước vào phòng thì thấy Nguyên Sĩ Minh vẻ mặt thất hồn lạc phách đang đứng trước cửa.

“Duy Nhất, có phải cậu đã sớm phát hiện ra Nguyên Mạt Ly có gì đó không đúng?” Âm thanh của Nguyên Sĩ Minh khàn khàn, gã căn bản không thể tin những gì mình vừa nghe được lúc nãy.

Lê Hi sửng sốt một chút liền lập tức hiểu được lời nói của gã.

Nơi này cách chỗ diễn ra xung đột lúc nãy không xa lắm, mà bản thân hắn và Nguyên Mạt Ly cũng không có khống chế âm lượng, nói vậy thì hẳn là Nguyên Sĩ Minh đã nghe hết tất cả.

“Thì sao? Biết được tiểu bạch hoa không có như trong tưởng tượng của chú ngây thơ trong sáng nên thất vọng lắm nhỉ?” Hơi nhướng lông mày, ngữ khí của Lê Hi tràn đầy sự trêu tức.

“Vì sao không nói?”

“Tôi vì sao lại muốn nói chứ? Có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Nhưng tôi thật lòng yêu em ấy!” Nguyên Sĩ Minh nắm chặt lấy tay Lê Hi, thấp giọng khàn rống “Em ấy biểu hiện hoàn mỹ như vậy, khi nói về luyện hương ánh mắt vô cùng thành kính, sao có thể đạo văn được chứ?”

“Thì sao?” Lê Hi chán ghét giật cánh tay của mình ra, ánh mắt tràn ngập khinh thường, hắn hoàn toàn không hiểu nổi sự cuồng si của Nguyên Sĩ Minh đối với Nguyên Mạt Ly.

“Vô luận Nguyên Mạt Ly trong mắt chú tốt đẹp đến mức nào, chú đều không có tư cách đi yêu chị ta! Chị ta trên danh nghĩa là cháu gái của chú, cho dù có mê người thế nào thì có liên quan gì đến chú? Huống hồ trong lúc chú nhiệt tình theo đuổi thứ tình yêu cấm kị đó liệu có nghĩ tới một ngày bị bại lộ, hậu quả sẽ khiến Nguyên gia suy sụp đến mức nào? Nguyên gia đường đường là một thế gia trong giới luyện hương, chỉ cần một vụ bê bối về nhân phẩm cũng đủ đá Nguyên gia vào vực sâu! Nguyên Sĩ Minh, Nguyên gia tỉ mỉ bồi dưỡng chú nhiều năm như vậy, chú định dùng cách này báo đáp lại ơn dưỡng dục của Nguyên gia sao? Còn về cái tình yêu mà chú nói, nếu nhất định phải mất đi lương tâm, vứt bỏ liêm sỉ, vì hạnh phúc của mình mà dẫm đạp lên người khác, loại người thân như vậy tôi đây không thèm đâu! Chú mau sớm mang Nguyên Mạt Ly cút khỏi Nguyên gia đi, đến ngày kết hôn nhớ gửi thiệp mời về, tôi nhất định sẽ làm thông gia đi làm chứng cho hai người, sẽ chúc phúc hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Một đôi lòng lang dạ sói!”

Lê Hi nói xong liền vào phòng. Mà tâm tình muốn rời đi Nguyên gia của hắn cũng ngày càng gấp gáp. Mỗi ngày phải chạm mặt đám não tàn này, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân sắp bị đám người đó mài mòn sạch sẽ!

Còn Nguyên Sĩ Minh thì vẫn đứng ngây ngốc ra đó, gã bị lời nói của Lê Hi đâm sâu vào ngực đến đau đớn.

Sự kiện tại khách sạn Francis Hamilton trôi qua không bao lâu, Lê Hi liền xuất ngoại đi du học, cũng nhân cơ hội này tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của Nguyên phụ.

Còn Nguyên phụ ở lại trong nước không hề phát hiện ra một chút nào, thậm chí còn nghĩ rằng lão đã hoàn toàn nắm giữ hắn trong lòng bàn tay. Ngược lại đối với Nguyên Mạt Ly tăng cường trông coi.

Nguyên Mạt Ly trải qua những ngày vô cùng tồi tệ. Còn Nguyên Sĩ Minh thì gặp phải sóng to gió lớn, hoàn toàn không thể che chở cho ả được.

Trước khi đi Lê Hi còn châm ngòi ly gián, chôn vào lòng Nguyên Sĩ Minh mầm móng nghi ngờ. Vốn đối với Nguyên Mạt Ly cưng chiều sủng nịch dần dần gã phát hiện có những cái khác lạ ở ả. Nhưng vì tình cảm này nên gã đã bỏ qua rất nhiều, nếu ngay cả Nguyên Mạt Ly cũng mất đi, gã hoàn toàn trở thành một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng.

Từng là một thanh niên có triển vọng lớn ở giới luyện hương, được người người ngưỡng mộ nay chậm rãi chìm xuống. Áp lực trong lòng quá lớn, gông xiềng đạo đức nặng nề khiến gã gần như suy sụp, đồng thời biến một thanh niên tuấn nhã luôn mang nụ cười ôn nhu thành một nam nhân bình thường chấc phát trì độn.

Trong lúc này Nguyên Mạt Ly không rảnh đi xem tình huống của người yêu. Tin tức thối nát ở khách sạn Francis Hamilton đã lan truyền đến từng ngõ nhỏ góc hẻm của thành phố. Ngay cả hình ảnh dâm mĩ phóng đãng đó cũng biến thành hình quảng cáo BCS.

Bởi vì ảnh hưởng từ sự kiện đó mà Nguyên Mạt Ly bị nhà trường cho thôi học. Người bạn tên Lâm Hằng Xuân vốn thân thiết với ả nay lại tránh ả như tránh tà, đi trên đường cũng bị người khác chỉ trỏ nói xấu.

Tức giận bóp nát nụ hoa hồng trong tay, trong lòng Nguyên Mạt Ly bây giờ chỉ có áp lực và lửa giận.

Chất lỏng ngọt ngào màu đỏ tươi của hoa hồng xuyên qua kẽ tay ả nhỏ giọt xuống dưới đất khiến người ta sinh ra dục vọng bạo ngược.

Thật lâu sau tâm tình của ả mới bình ổn lại.

Nhìn gương mặt còn non nớt của mình trong gương, Nguyên Mạt Ly khẽ cắn môi dưới.

Ả không cam lòng, ả còn trẻ như vậy sao có thể vì một tội danh mà trốn tránh trong phòng?

Trước mắt, tình cảnh của ả sắp trở nên không xong, muốn đột phá cần phải tìm đường ra.

Vô thức nhìn đến tờ giấy quảng cáo thẩm mỹ viện trong tay, hai mắt Nguyên Mạt Ly sáng lên, trong lòng chậm rãi nổi lên một ý tưởng.

“Phụ thân, con có chuyện muốn bàn bạc với ngài…” Sau bữa cơm chiều, Nguyên Mạt Ly pha một tách trà tới gõ cửa thư phòng của Nguyên phụ.

Không biết Nguyên Mạt Ly đã nói gì với Nguyên phụ, ngày hôm sau, đại tiểu thư vốn đang chịu danh tiếng xấu bị Nguyên phụ cưỡng ép ra nước ngoài tránh né, ngay cả mẫu thân của ả cũng tiễn bước đi theo.

Một tháng sau, Nguyên phụ mang về một cô gái tên Chân Mạt Ly xưng là con gái của một người bạn tốt, nhờ giới thiệu vào giới luyện hương.

Chân Mạt Ly học tập ở nước ngoài nhiều năm nên tinh thông nhiều phương thức đặc biệt của các môn phái, một tay thuần phục điều chế hương khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Chưa đến một năm, cô ta cho ra hai phương thức điều chế hương vô cùng đặc biệt, hơn nữa lại có vẻ ngoài quyến rũ diễm lệ, khí chất tao nhã cao quý dần trở thành nữ thần của phần lớn luyện hương sư.

Còn về cô gái thiên tài Nguyên Mạt Ly thì bị chìm vào lãng quên.

Chân Mạt Ly xuất hiện làm cho Nguyên Sĩ Minh tưởng như đã chết đi từ từ sống lại.

Đầu tiên gã điều chế ra một loại hương mang tên ‘Sống lại’ đặc biệt tặng cho đối phương, ẩn chứa tâm tư sâu xa, làm cho nhiều vị đại sư cổ hủ cũng phải vỗ tay tán thưởng, khẳng định gã là một luyện hương sư có thực lực.

Sau đó gã nhanh chóng đột phá bình cảnh, chạm tới cảnh giới cao nhất của luyện hương sư, thậm chí nhiều hậu bối phải gọi gã một tiếng ‘thầy’.

Năm tháng trôi qua, Nguyên Sĩ Minh và Chân Mạt Ly đính hôn với nhau. Sự kiện trọng đại này làm cho mọi người ngửi thấy mùi hương sắp quật khởi của Nguyên gia.

Còn Lê Hi đang ở nước Anh lúc này trải qua quãng thời gian rất thích thú. Một chút cũng không bị sự kiện đó ảnh hưởng.

Học viện Thomas Jefferson tọa lạc tại một khu phố cổ nổi tiếng ở Scotland. Tuy rằng ngôi trường này không phải là công trình kiến trúc lịch sử lâu đời gì nhưng sự yên tĩnh và bầu không khí tri thức lại khiến người ta cảm thấy nơi đây thật tao nhã.

Chương trình học buổi sáng kết thúc sớm, Lê Hi khó có được giây phút thanh thơi như bây giờ, hắn chậm rãi bước đi ở đầu đường.

Sau một quãng thời gian rời khỏi Nguyên gia, hắn cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên tươi mát hơn rất nhiều, cảm hứng điều chế hương cũng theo đó bay vọt.

“Thiếu gia, Nguyên tổng tựa hồ lại có ý đồ mới.” Bí thư đi sau Lê Hi nhỏ giọng nhắc nhở. Sau khi đi theo Lê Hi hơn nửa năm, hắn ta hoàn toàn bị Lê Hi thuyết phục.

Được xưng là con cưng của thượng đế, vị thiếu niên thiên phú đầy mình này cư nhiên trải qua cuộc sống khổ hạnh của một thầy tu. Trường học, nhà ấm trồng hoa, phòng nghiên cứu, đem toàn bộ tâm tư của mình một mực hướng về con đường luyện hương sư.

Từ đầu, bí thư cảm thấy tính tình kiêu ngạo bừa bãi của hắn thật quá mức nông cạn, làm cho người ta chán ghét. Nhưng sau một lần rượu vào lời ra khiến hắn mới hiểu rõ cuộc sống thực sự của Lê Hi.

Nguyên phụ tính kế, Nguyên Mạt Ly hãm hại, Nguyên Sĩ Minh ác ý chèn ép. Từng cái từng cái lần lượt được phơi bày ra hắn đều có thể thấy vô cùng rõ ràng, ngay cả nguyên nhân hắn ta đi theo bên cạnh thì Lê Hi cũng hiểu được mười phần nhưng hắn lại che dấu toàn bộ sự tình. Theo lời nói của Lê Hi, cuộc sống của con người vốn rất gian nan, thà lãng phí thời gian vào tình thân gia đình tràn đầy giả dối kia thì không bằng chuyên tâm nghiên cứu, đưa con đường luyện hương sư của mình tiến thêm một bước tiến mới.

Một Lê Hi rộng rãi phóng khoáng như vậy làm cho bí thư sinh ra lòng thành kính cùng với một loại tình cảm thương tiếc. Dần dần, hắn ta theo bản năng vì Lê Hi giấu giếm mọi việc, cung cấp tin tức giả cho Nguyên phụ.

“Cứ làm theo lời ông ta đi, chỉ cần chuyện này không có liên quan đến tôi thì không cần nói cho tôi biết.” Lê Hi không thèm để ý trực tiếp phất tay, ánh mắt hắn vẫn nhìn hồ nước Hứa Nguyện trước mặt.

Sự thay đổi của bí thư hắn vẫn xem rất rõ ràng. Tuy rằng không trông mong gì vào năng lực của người này nhưng có một người nguyện trung thành với mình như vậy là một chuyện tốt.

Ngửa đầu nhìn bức tượng nữ thần may mắn ôm bình nước giữa mặt hồ, Lê Hi tùy ý lấy ra một đồng xu rồi quay lưng lại về phía hồ nước ném vào.

“Đinh!” Đồng xu rơi vào trong nước phát ra tiếng vang thanh thúy. Lê Hi cũng không có quay đầu lại nhìn ngược lại lấy ra một đồng xu khác đưa cho người bên cạnh “Nghe đồn cái hồ này linh nghiệm lắm, tôi nghe nói mẹ của anh mấy ngày trước bị bệnh?”

“Vâng.” Bí thư đưa tay nhận lấy đồng xu. Hắn ta chưa bao giờ chủ động nói với Lê Hi về hoàn cảnh gia đình mình, nhưng hắn lại có thể nhận ra sau vài ba câu lơ đãng của mình.

Tình cảm chân thành đầy sự quan tâm đó khiến hắn ta vô cùng cảm động. Nhìn hồ nước trước mặt, bí thư do dự một hồi rồi bỏ đồng xu vào trong túi quần, không có ném vào hồ.

“Thôi đi, không ném thì trả lại cho tôi a. Tôi nhớ là mình đâu có bạc đãi anh đâu, ngay cả một đồng xu cũng muốn lấy là sao vậy?” Thấy bộ dáng lề mề của hắn ta, Lê Hi không hài lòng muốn đi lên lấy lại.

Bí thư né tránh sang một bên rồi lắc đầu cự tuyệt.

“Hừ!” Lê Hi hừ lạnh một tiếng, lười đôi co chuyện nhỏ nhặt này với hắn ta. Sắp đến giờ cơm chiều, hắn thấy có một chút đói bụng.

“Tối nay ăn cái gì?”

“Thịt bò hầm khoai tây và súp cua với nấm.” Tỉ mỉ nhớ lại nguyên liệu nấu ăn còn ở trong nhà, bí thư nhanh chóng đề xuất thực đơn thích hợp nhất.

“Nhớ làm thêm món tráng miệng ngọt nữa. Tôi biết anh còn giấu xoài trong tủ lạnh đó!”

Bất mãn với món ăn tối nay, ánh mắt Lê Hi nhìn bí thư có chút tức giận, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, hắn bĩu môi phân phó “Tôi nhớ không lầm thì sinh hoạt phí tháng này còn dư một ít đi? Ngày mai lấy số tiền đó đưa cho mẹ anh đi, bị bệnh mà không có người bên cạnh chăm sóc thì phiền phức lắm đấy.”

Bí thư vô cùng kinh ngạc nhìn Lê Hi, hốc mắt hắn ta có chút đỏ. Hắn ta trầm mặt hồi lâu rồi khàn khàn nói “Thiếu gia, ngài không phải muốn tiết kiệm tiền để mua hoa hồng ở Bulgari [1] sao?”

“…” Lê Hi cạn lời với câu nói của bí thư, hắn vô lực hỏi ngược lại “Sao anh ngốc thế? Tiết kiệm tiền mua hoa tới mấy ngàn đô la, chờ tới lúc tôi có đủ tiền thì mùa hoa đã qua lâu rồi, còn mua với bán gì nữa! Cho anh chỉ là tiện tay thôi, còn chuyện của tôi thì tôi đã có tính toán trong đầu rồi!”

Ngữ khí của thiếu niên rất không kiên nhẫn, nhưng khóe môi của hắn lại khẽ nhếch cho thấy tâm tình của hắn rất vui.

Đôi mắt xếch của hắn híp lại đắm chìm trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tối khiến lông mi dài khẽ phiếm vầng sáng như ngọc, so với bức tượng nữ thần phía sau còn muốn chói mắt hơn.

Nhất là cái loại khí chất cao ngạo phóng khoáng này không chỉ không cảm thấy thô lỗ mà ngược lại có vẻ vô cùng tiêu sái đáng yêu.

Thái độ quan tâm mà không được tự nhiên của Lê Hi khiến bí thư cảm động không thôi, thậm chí hốc mắt không tự chủ được đỏ ửng lên. Hắn ta cúi đầu che dấu nội tâm thất thố của mình, lấy ánh mắt thành kính nhìn bóng dáng của Lê Hi, hận không thể bước tới quỳ xuống trước mặt hắn, hôn lên mu bàn tay của hắn. Giống như người hầu thời Châu Âu Trung Cổ biểu tuyên thệ lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình vậy.

Mà Lê Hi lại thong thả đi về phía trước, hoàn toàn không biết cảm xúc mênh mông của vị bí thư đang đi theo sau mình.

Lê Hi rời đi không lâu thì có một nam nhân từ chỗ tối đi ra.

Y cởi bao tay trắng của mình ra, sau đó cởi bỏ ba cúc áo ở cổ tay rồi xắn lên.

Nam nhân vươn tay thò vào trong hồ nước nhặt lên đồng xu mà Lê Hi đã ném xuống, sau đó lấy khăn tay ở túi áo trước ngực ra cẩn thận lau chùi sạch sẽ.

Nhìn cái đầu con thỏ được khắc lên đồng xu, ánh mắt thâm thúy xa xăm của nam nhân hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Duy Nhất, lời cầu nguyện của em thành kính như thế, thần nên thỏa mãn em thế nào đây?

Cất đồng xu vào túi áo, nam nhân mở miệng phân phó người hầu “Ta còn nhớ rõ hoa hồng Bulgari chưa nở hoa, lúc trở về nhớ chăm sóc cho tốt, hoa nở thì đưa cho cậu ấy.”

“Vâng” Người hầu cung kính đáp một tiếng, không hề có ý nhắc nhở nam nhân là hoa hồng mà y định tặng cho thiếu niên kia vốn có giá cao trên trời.

Công tước đại nhân thật sự rất quan tâm đến búp bê phương Đông kia, đừng nói là hoa hồng, chỉ cần hắn mở miệng thì ngay cả lâu đài Carnarvon kia cũng dâng hai tay lên cho hắn.

“Còn nữa.” Nhớ tới hành động vừa rồi giữa Lê Hi và bí thư kia, nét tao nhã cẩn trọng trên mặt nam nhân giảm đi, thay vào đó là nét âm trầm đáng sợ “Thay đổi người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cậu ấy, cử một người lớn tuổi có kinh nghiệm hơn thế vào.”

“Hình như có chút không thích hợp phải không ạ?” Người hầu cẩn thận đề nghị “Dù sao cũng là người Trung Quốc cả.”

“Nhưng ở đây là nước Anh.” Giọng nói tưởng như lơ đãng nhưng lại để lộ mười phần quyết đoán sát phạt, nam nhân tựa hồ không để ý đến vài chi tiết nhỏ nhặt này “Không thể để loại người có tâm tư không trong sạch ở bên cạnh Lê Hi được.”

Người hầu lặng lẽ gật đầu lại nhìn thoáng qua nét mặt lãnh tĩnh của nam nhân, thật không thể đoán được ẩn ý trong lời nói của y.

Tâm tư không trong sạch… Chẳng lẽ bí thư kia là gian tế do Nguyên phụ phái tới, hay là do hắn ta đối với búp bê phương Đông kia quá mức nhiệt tình?

Thấy tâm tình của chủ nhân không được tốt lắm, người hầu không dám chậm trễ liền gật đầu chấp hành mệnh lệnh.

Phất tay bảo những người khác lui ra, nam nhân một mình đứng cạnh hồ nước. Sau một hồi suy tư thật lâu, y lấy ra hai đồng xu cẩn thận thả xuống hồ nước.

Y hoàn toàn không tin thần thánh này nọ. Nhưng nghe Lê Hi nói cái hồ này rất linh nghiệm nên làm cho y sinh ra lòng yêu mến với cuộc sống này. Tuy rằng Lê Hi chỉ xem việc ném đồng xu cầu nguyện chỉ là một trò chơi nhưng cứ cách một khoảng thời gian là Lê

Hi sẽ tới đây đi dạo hóng mát.

“Xin thần linh phù hộ cho ước nguyện của em ấy thành sự thật.”

“Xin thần linh nhân từ cho em ấy được bình an hạnh phúc.”

Lời nói tiếng Anh mang theo chất giọng trầm ấm của Scotland từ miệng nam nhân truyền ra trở nên gợi cảm đến mê người.

Y ngẩng đầu lưu luyến nhìn từng bậc thang Lê Hi vừa mới đi qua một hồi lâu rồi xoay người rời đi.

Ba ngày sau, bí thư của Nguyên phụ ngoài ý muốn bị gọi trở về, ở trong điện thoại ngữ khí của Nguyên phụ rất mất tự nhiên nói rằng sẽ có người thích hợp làm quản gia hơn sẽ tới thay thế vị trí của hắn ta.

Chẳng lẽ phát hiện hắn có gì đó không đúng sao?

Cúp điện thoại, Lê Hi híp mắt cảnh giác, trong lòng suy nghĩ làm sao ứng phó với tình huống bất chợt nảy sinh này.

Cho đến khi một lão nhân mặc một bộ âu phục tiêu chuẩn của nước Anh, khuôn mặt nghiêm túc, thẳng lưng đứng trước mặt Lê Hi, hắn chợt nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Bộ dáng ăn mặc theo phong cách quý tộc, loại hình nghiêm cẩn không câu nệ nói cười này trông rất giống với nam nhân mà hắn đã gặp ở khách sạn Francis Hamilton. Tốt lắm, dám trêu chọc đến hắn sao?

Lê Hi cười lạnh nhận lấy hoa hồng được vị quản gia mới này dâng lên rồi nhanh chóng đi vào phòng nghiên cứu.

Hắn lấy vài hương liệu chính rồi phối thành sản phẩm, sau đó cho vào một cái bình nhỏ có màu sắc vô cùng diễm lệ.

“Phiền ngài đưa cho chủ nhân của hoa hồng, nói là Nguyên Duy Nhất cảm ơn sự quan tâm của người đó.”

“Vâng.” Lão nhân cung kính tiếp nhận rồi bỏ vào trong túi áo trước ngực, cũng không hỏi hàm ý trong lời nói của Lê Hi, sau đó trầm mặt nhanh chóng làm công việc quản gia của mình.

Thấy bộ dáng thong dong của lão nhân, Lê Hi hừ lạnh một tiếng đóng mạnh cửa phòng nghiên cứu.

Hồi ức trải qua ở khách sạn Francis Hamilton lại một lần nữa trồi lên, khuôn mặt kia vốn đã dần phai nhạt nay lại hiện ra rõ ràng hơn. Thậm chí ngay cả tiếng thở dốc và tiếng gầm trầm thấp mang theo phong cách Scotland không ngừng vang lên bên tai hắn.

“Đáng chết!” Lê Hi phiền chán cởi áo khoác quăng sang một bên.

Hắn chỉ biết một điều, sự tồn tại của Phái Thanh Giáo chính là phiền toái lớn nhất. Bọn họ đối với trinh tiết cực kì coi trọng, dành trọn cả đời cùng với bạn đời của mình, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ bội tình bạc nghĩa.

Xoa xoa cái đầu đau nhức, Lê Hi lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thấy Nguyên phụ muốn nói lại thôi cùng với sự xuất hiện của vị quản gia kia, thân phận của nam nhân kia hẳn là rất cao, nói không chừng quan hệ gì đó với Hoàng gia Anh?

Cẩn thận nhớ lại cái cà vạt của lão quản gia có in hình huy hiệu gia tộc phức tạp, Lê Hi nhắm mắt lại tìm tòi tin thức của hệ thống về thế giới này.

Diện mạo của nam nhân đó khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu đó, hơn nữa còn mang thân phận hoàng tộc…

“Lons Rednok…” Lê Hi ngạc nhiên mở mắt ra, hắn rất muốn biết nam nhân này rốt cuộc là ai?

===Hết chương 19===

[1] Hoa hồng ở Bulgari:

“Thung lũng hoa hồng” là tên gọi mà người dân Bulgaria đặt cho thung lũng Kazanlak (cách thủ đô Sofia khoảng 200km về phía đông). Khu vực này rộng khoảng 2.000km2, bao gồm các cánh đồng hoa của Karlovo, Kazanlak và một phần của Nova Zagora.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.