Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 122: Chương 122: Chương 113




Nhanh chóng cùng Agobert giao dịch xong, toàn bộ quá trình Clay đều đen mặt, mấy lần có ý đồ tắt truyền tin, đều bị Diệp Chi Châu nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

“Mỹ nhân, cám ơn em đã hào phóng.” Agobert nói xong chính sự lại lập tức trở nên không đứng đắn, quăng mị nhãn giống như không cần tiền về phía Diệp Chi Châu, “Tiểu Pansy, tôi rất chờ mong cuộc gặp mặt vài ngày sau, nhưng tôi hy vọng đến lúc đó bên cạnh em sẽ không có ai, không có mỗ quỹ hoàng thất đế quốc đáng ghét nào đó.”

“Nguyện vọng của anh thất bại rồi.” Clay lại một lần nữa duỗi tay về phía thông tấn khí của Diệp Chi Châu, mặt trầm như nước, “Tôi sẽ mang theo lệnh truy nã đi tìm anh, chuẩn bị vượt qua nửa đời sau ở trong ngục đi.”

“Hừ, chỉ biết nói hay, bắt được thì sao, tôi cũng sẽ chạy thoát thôi.” Agobert ghét bỏ trợn trắng mắt, sau đó tắt truyền tin, “Không muốn nói chuyện với cậu, tạm biệt.”

Xoẹt, màn hình biến mất, Diệp Chi Châu nhìn về phía Clay, “Có thấy ấu trĩ không hả?” Chuyện quan trọng nhất cậu vẫn chưa nói được!

Clay bất vi sở động, duỗi cánh tay ôm lấy cọ cổ của cậu.

Diệp Chi Châu dùng sức xoa tóc của anh, sau đó lấy thông tấn khí ra gọi cho Agobert, chờ đối phương nhận thì nhanh chóng nói rằng, “Nhớ chú ý một beta tên là Randy • Jacker, bên ngoài là sĩ quan liên bang, trên thực tế bên trong cơ thể là trùng tử, mặt khác, bên cạnh anh có người tiết lộ hành trình của anh cho trùng tộc, nhớ rõ phản đồ. Không nói nữa, tạm biệt.”

Tắt truyền tin, cậu trừng mắt nhìn Clay đưa tay qua, cười lạnh, “Không phải nói đi cứu anh em sao? Như thế nào còn ở đây quấy rối vậy?”

Clay thu hồi tay, đen mặt, “Đây chính là nguyên nhân em tự tìm minh hữu? Cảm thấy anh không cứu được anh trai em?”

“Em không hoài nghi năng lực của anh.” Diệp Chi Châu cũng không muốn cùng người yêu lâm vào nguy cơ tín nhiệm gì đó, vội nghiêm túc nói, “Em tìm Agobert là có mục đích khác, tin tưởng em, em chỉ vì muốn mau chóng giải quyết đám trùng tử kia mà thôi.”

“Anh đương nhiên tin tưởng nem.” Clay đưa tay sờ sờ tóc của cậu, nhíu mày, “Anh chỉ là không tin Agobert.”

“Em có chừng mực mà.” Diệp Chi Châu trấn an ôm lấy anh, sau đó ở trong lòng hỏi, “Thông Thiên, mày có biện pháp nào tạm thời bảo đảm an toàn cho Aldo không?”

[Có muốn nhận phần thưởng Đồng duyên kết trước không?]

Đồng duyên kết? Là cái gì? Cậu nghi hoặc lựa chọn có, sau đó một sợi dây màu đỏ xuất hiện ở cổ tay của cậu.

[Đồng duyên kết, có thể tạm thời dời số kiếp của thân nhân huyết thống đến trên người mình, nếu đối phương bị thương, người gánh chịu sẽ là người chủ động duyên kết, thời gian duy trì là mười ngày.]

Mười ngày …… Cậu rủ mắt sờ sợi dây trên cổ tay, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Giết những trùng tử kia, mười ngày dư sức!

[Tỷ lệ yêu nhau của Agobert cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Thông tấn khí lần thứ hai vang lên, Agobert nhắn tin lại đây, cậu mở ra nhìn, sau đó ngón tay khẽ nhúc nhích bắt đầu gõ chữ —— đã đến lúc kể cho Agobert nghe câu chuyện tình yêu kia rồi.

Clay nhận thấy được động tác nhỏ của cậu, mặt đen lại, nhưng nhớ tới tâm tình hiện tại của đối phương, lại nhẫn nại dùng sức ôm người vào lòng, cố gắng giả mù giả điếc.

Một ngày sau, sĩ quan liên bang Randy bị trưởng quan cho nghỉ phép trước thời hạn, cùng thời gian, Agobert lên phi thuyền tới tinh cầu sát biên giới đế quốc.

Trên chủ hạm liên minh tự do, Aldo nghiêng đầu nhìn về phía Dan • Gaute đang mở cửa tiến vào, bình tĩnh hỏi, “Dan, thân là người lãnh đạo liên minh tự do, anh thật sự tự do sao?”

“Câm miệng.” Dan ném qua một phần dinh dưỡng tề, cao thấp cẩn thận đánh giá hắn một lần, hừ cười, “Không nghĩ tới cái tên bất kính với điện hạ lại có một anh trai cực phẩm như cậu, đáng tiếc là một tên ma ốm.”

“Đúng vậy, đáng tiếc là một ma ốm.” Aldo cầm lấy dinh dưỡng tề chậm rãi mở ra, nghiêng đầu nhìn ngân hà mênh mông ngoài cửa sổ, “Cám ơn anh, Dan, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngân hà.”

Sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, nhưng trên người tựa hồ mang theo một tia quật cường không người nào có thể lay động được. Dan đột nhiên cảm thấy nụ cười trên mặt của hắn vô cùng chướng mắt, nhíu mày tiến lên đánh rớt dinh dưỡng tề trong tay hắn, sau đó thô lỗ nắm cằm hắn kéo lại, trầm giọng quát, “Không cho nhìn! Cũng không cho cười! Cậu tốt nhất thành thật một chút cho tôi, đừng nghĩ tới việc chạy trốn!”

“Chạy trốn?” Aldo lấy khăn lau dinh dưỡng tề dính ở trên tay, đôi mắt xanh lam thẳng tắp nhìn về phía song mâu đang tức giận của Dan, hơi nghi hoặc, “Dạng người như tôi làm gì có năng lực để trốn chứ? Dan, vì sao anh lại tức giận, tôi không hiểu.”

Dan bị hắn nhìn càng thêm phiền não, hung ác đẩy hắn ngã trên đất, “Tôi không có tức giận, cậu cho là một con tin như cậu có thể làm cho tôi tức giận hả? Dinh dưỡng tề tôi sẽ để người đưa tới, cậu thành thật chút đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.

“Dan.” Aldo chống cánh tay đứng lên, nhìn bóng lưng của hắn hỏi, “Cuộc sống xoay quanh bọn trùng tộc cướp đoạt thật sự là tự do sao? Chúng nó rõ ràng đã bị dục vọng xiềng xích, Dan, tín ngưỡng của anh sai rồi.”

Cước bộ của Dan dừng lại, sau đó dùng lực sập cửa lại, “Người tới! Lấy cho tôi một bộ quang não siêu cấp lại đây!”

Cửa bị sập lại, Aldo ngồi vào trên giường, nghiêng đầu nhìn về ngân hà ngoài cửa sổ, rốt cục trong mắt lộ ra một tia cảm xúc chân thật. Pansy thân mến, đừng tới, ngàn vạn lần đừng tới.

Lại thêm một ngày, trên một tiểu tinh cầu mà chim không thèm ị, Agobert tiếp nhận một cái hộp lớn do Diệp Chi Châu đưa tới, mặt thối thối, “Không phải nói không cho mang theo tên hỗn đản hoàng thất kia tới sao?”

Diệp Chi Châu nhướng mày, “Vậy anh có muốn nghe chuyện không?”

“… Tạm biệt!” Agobert xoay người bước đi, bóng dáng vô cùng quyết tuyệt.

[Tỷ lệ yêu nhau của Agobert cùng nhân vật chính giảm còn 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu đột nhiên dừng bước đưa tay ôm trán.

“Làm sao vậy?” Clay nhíu mày ôm lấy cậu, trong mắt mang theo lo lắng, “Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?”

“Không phải.” Sắc mặt của cậu bắt đầu tái nhợt, trên trán đột nhiên chảy xuống một dòng máu tươi, “Anh đừng lo lắng, em ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi …… Thông Thiên sẽ cứu em, đừng lo lắng.” Nói xong mắt nhắm lại, thân thể ngã xuống.

“Tiểu Châu!” Clay vội ôm lấy thân thể cậu, đưa tay sờ trán của cậu, kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì? Thông Thiên là ai? Tiểu Châu!”

[Kiểm tra cho thấy thân thể của kí chủ có bất thường, mở ra lồng bảo hộ, chuẩn bị chữa trị thân thể ….. Chuẩn bị hoàn tất, bắt đầu chữa trị.]

Clay mắt mở trừng trừng nhìn máu tươi trên mặt Diệp Chi Châu nhanh chóng biến mất, miệng vết thương trên đầu cũng nhanh chóng tan biến, sau đó thấy một thiết bị hình tròn kim loại màu bạc rớt ở trên mặt đất.

Ned vừa vặn đuổi lại đây, thấy thế nghi hoặc hỏi, “Điện hạ, hoàng phi làm sao vậy?”

Clay vội nghiêng người che thiết bị kia lại, càng dùng sức ôm chặt Diệp Chi Châu, biểu tình bình tĩnh thản nhiên nói rằng, “Không có việc gì, em ấy chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ thôi, mau triệu hồi thủ vệ chung quanh, chuẩn bị lên thuyền trở về.”

“Vâng!”

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Hai ngày sau, Agobert cùng Randy đã có “cuộc gặp gỡ bất ngờ” lãng mạn trên tại một phi thuyền hàng không dân dụng. Diệp Chi Châu tỉnh lại ngay trong đêm đó, siết chặt thiết bị kim loại rơi từ trong đầu mình lại, biểu tình lạnh lùng, “Dám bỏ ‘quang não’ vào trong đầu anh trai tao, đáng chết!”

Sự tình dựa theo miêu tả của kịch bản phát triển thuận lợi, Agobert “bị thương” trở lại khách sạn, sau đó bị Randy kéo đến phòng.

“Randy, thật sự chỉ là một vết thương nhỏ, kỳ thật không băng bó cũng không sao.”

“Miệng vết thương không xử lý sẽ bị nhiễm trùng, anh quá qua loa rồi.” Randy lo lắng nói, từ nhẫn không gian lấy thùng y tế ra, “Miệng vết thương ở đâu? Anh cởi quần áo ra đi.”

“Ở trên lưng.” Agobert xoay người, đưa tay chậm rì rì cởi nút áo, “Cậu có khát không, muốn uống nước không?”

“Không phải anh vừa mới rót cho tôi ly nước sao, sao lại …….. A!” Randy đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể mềm nhũn xuống, đưa tay ôm kín bụng.

Hắn vội vàng xoay người “thân thiết” hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi, thân thể tôi có chút không đúng ……” Randy ngã vào sô pha, nâng mắt tiếp xúc đến ánh mắt trào phúng không có tình cảm của hắn, rốt cục có phản ứng, cắn răng hỏi, “Agobert, nước anh cho tôi uống đã bỏ thêm cái gì?”

Cài nút lại, Agobert hướng hắn cười cười, sau đó tao nhã lấy súng ra nhắm ngay bụng của hắn, “Là vật tôi dùng để chiêu đãi trùng tử, thuốc sát trùng cường độ mạnh.”

Randy kinh hãi, muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện cả người đều không có khí lực, biểu tình thay đổi mấy lần, đột nhiên trở nên âm trầm, thanh âm cũng trở nên khàn khàn chói tai, “Mày vẫn luôn gạt tao? Nhân loại vô dụng, tụi mày cho rằng như vậy có thể giết chết tao hả, nằm mơ!”

“Ai nói mục tiêu của tụi tao là giết chết mày.” Agobert híp mắt nhắm vào bụng của hắn, rõ ràng lưu loát bóp cò súng, “Chỉ giết một mình mày sao đủ được, tụi tao muốn giết toàn gia của mày kia.”

Thanh âm đạn dược xuyên vào thịt nặng nề vang lên, sau đó phịch một tiếng, trên bụng Randy xuất hiện một lỗ máu, mấy đốt chân màu đen của trùng tộc cùng với huyết nhục đồng thời chảy ra.

“Cư nhiên là trùng tử thật.” Agobert vặn vẹo mặt thu hồi súng, nhìn về phía cửa phòng, “Lão bằng hữu của tôi sao còn chưa tới, chẳng lẽ hắn đang chờ tôi cùng trùng tử này động dục chắc?”

[Tỷ lệ yêu nhau của Agobert cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ bảy, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

[Kiểm tra cho thấy linh hồn của nhân vật chính dao động …… Dao động hoàn tất. Đang kiểm lường trạng thái hồn kỳ …… Kiểm tra hoàn tất, không có khác thường.]

Diệp Chi Châu tắt đi nhắc nhở của hệ thống, nhìn về phía màn hình quang não trong tay râu rậm, “Anh xác định anh trai tôi đi cùng với Dan?”

“Khung xương trùng hợp tới 100%.” Ngón tay râu rậm chuyển động nhanh chóng trên quang não, đột nhiên ánh mắt vừa động, kích động nói, “Dan • Gaute xuất hiện, đi một mình!”

Clay ngăn chặn Diệp Chi Châu đang muốn đứng dậy, trầm giọng phân phó, “Chuẩn bị hành động, Tinh cảng bên kia cũng chuẩn bị sẵn sàng, ba phút sau bao vây chủ hạm liên minh tự do.”

Cửa phòng khách sạn bị đá văng, Dan • Gaute tức giận tiến vào, vừa đi vừa gào lên, “Agobert chết tiệt, mày muốn làm gì Randy!”

“Cũng chẳng làm gì cả, chỉ là một phát súng giết hắn thôi.” Agobert bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha đơn, trong tay còn cầm một ly rượu, “Hey, đã lâu không gặp, nghe nói mày đầu phục trùng tộc? Chậc chậc, chúc nửa đời sau của mày ăn cơm tù vui vẻ.”

Dan bị kế hoạch hoàn toàn bất đồng cùng trường hợp này làm cả kinh ngẩn người, ánh mắt đảo qua thi thể trên ghế sa lông, đồng tử co rụt lại, thật sự nổi giận, “Agobert, mày dám giết điện hạ!”

“Chỉ chết một phân thân mà thôi, mày rống cái gì. Nhưng mày yên tâm, bản thể của nó phỏng chừng cũng sống không lâu đâu.” Agobert đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Dailey mang theo binh lính đi vào cửa, không thú vị buông tay, “Đem hắn bắt đi, cảm thấy hai năm nay đầu óc hắn có chút không bình thường.”

“Quả thật không bình thường.” Dailey nghiêng người nhường đường cho binh lính, đưa tay đẩy đẩy mắt kính, “Hắn chưa từng bình thường bao giờ cả, cái vật dư thừa trong đầu hắn chỉ càng khiến hắn trở nên không bình thường mà thôi.”

“Agobert, không ngờ mày sa đọa đến mức cùng đế quốc cấu kết!” Dan • Gaute biết mình đã sa vào bẫy, vẻ mặt bình tĩnh tùy ý để binh lính dùng các loại thiết bị áp chế thể lực cùng tinh thần lực khóa mình lại, lạnh lùng nói rằng, “Tụi mày cho rằng bắt tao sẽ hữu dụng sao? Giúp tao chuyển lời cho tên Pansy chết tiệt kia, anh của hắn sống không lâu nữa đâu.”

Dailey nghe vậy cười lạnh, “Yên tâm, cậu ta tuyệt đối sẽ sống lâu hơn mày. Trói chặt lại, người này tuy rằng không có đầu óc nhưng thực lực lại không tệ, đừng cho hắn cơ hội chạy trốn.”

Trong một gian phòng khác, Aldo dùng sức ôm lấy Diệp Chi Châu đang xông tới, tinh thần vẫn luôn cố gắng kiên cường nháy mắt sụp đổ, nước mắt rốt cục rơi xuống, “Pansy, ba mẹ thế nào rồi? Xin lỗi, lại liên lụy đến em, xin lỗi …..”

“Anh nói bậy gì đó!” Diệp Chi Châu ôm lấy hắn, tùy ý để ký ức nguyên chủ đảo lộn trong đầu, trong lòng cảm thấy khó chịu, “Lần này rõ ràng là em làm liên lụy anh, xin lỗi, là em sơ sót ….. Đã kết thúc rồi, sẽ tốt hơn thôi. Ba mẹ không có việc gì, chờ nửa năm, không, chờ ba tháng sau thân thể của anh sẽ chuyển biến tốt đẹp, đừng khóc.”

Aldo gật gật đầu, tinh thần buông lỏng, cảm giác mỏi mệt nảy lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh trong ngực của cậu.

Lần này nhân vật chính vẫn không chết, nhưng kịch bản lại không thay đổi, hồn kỳ đã lấy được cũng không khôi phục lại nữa, hồn kỳ của Dan vẫn duy trì ở mức 100%, nhiệm vụ tiến vào giai đoạn giằng co.

Trùng tộc như hổ đói rình mồi rốt cục không còn kiên nhẫn, trong một đêm khuya phát động công kích với đế quốc cùng liên bang. Trùng tộc ký sinh ẩn núp trong nhân loại bắt đầu bạo động khắp nơi, giống như đang tiến hành một hồi cuồng hoan bất kể hậu quả.

Một tháng sau, thân thể Aldo chuyển biến tốt đẹp, Diệp Chi Châu tự mình tiễn Clay ra chiến trường; ba tháng sau, dịch cải tạo gen x2 được làm ra, Aldo là người dùng đầu tiên, hiệu quả tốt đẹp; bốn tháng sau, Aldo đã chuyển biến tốt đẹp đi tới ngục giam thăm Dan • Gaute.

[Tỷ lệ yêu nhau của Dan • Gaute cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu nhướn mày, bấm gọi cho Aldo, “Anh, anh cùng Dan • Gaute nói gì thế? Vừa nãy cảnh ngục truyền tin lại đây, nói hắn đột nhiên thông suốt chuẩn bị cải tạo, còn cung cấp mấy cứ điểm của trùng tộc nữa.”

“Cũng không nói gì.” Aldo đã tăng thể chất lên cấp B thoạt nhìn chói mắt hơn rất nhiều, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, “Anh chỉ là muốn nói cho hắn biết, hiện tại anh rất tự do, rất hạnh phúc. Pansy, cám ơn em.”

“Làm chi khách khí như vậy.” Diệp Chi Châu nở nụ cười, chỉ chỉ đôi song sinh đang bận rộn phía sau, “Nhìn thấy không, là cơ giáp định chế cho anh đó, khoảng ba tháng sau sẽ hoàn thành, anh phải cố gắng rèn luyện thân thể, tăng thể chất lên cấp A, biết chưa?”

“Ừ.” Aldo gật đầu, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn, “Pansy, về sau đổi thành anh bảo vệ em, tựa như khi còn bé em bảo vệ anh vậy.”

Diệp Chi Châu nhớ tới nguyên chủ không biết đã đầu thai đi đâu, gật gật đầu, “Được, anh trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.