Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 125: Chương 125: Chương 116




Mọi người di giá đến Minh Nguyệt điện, Diệp Chi Châu đi theo bên người Đức quý quân, ở trong lòng điên cuồng lật tư liệu kịch bản.

Minh Nguyệt quốc rất tôn sùng địa vị quốc sư, nghe nói quốc sư có thể nhìn thấu vận mệnh quốc gia, còn được quyền lợi quyết định ai mới là người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính thống. Đương nhiên, đó là quốc sư các đời trước, trải qua nhiều lần cắt giảm chèn ép như vậy, đến đời này quốc sư đã bị mất quyền lực, mà vị trí quốc sư thì tồn tại giống với một biểu tượng, nhưng vật biểu tượng này vốn có được dân tâm, hoàng đế cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Mỗi quốc sư sinh ra đều là do ý chỉ của thượng thiên, anh nhi được tuyển định làm quốc sư trên mông sẽ có một cái bớt hình con chim ……

Diệp Chi Châu mở to mắt, bớt hình con chim? Hình con chim? Con chim gì? Không lẽ giống với cái bớt trên người người yêu? Vậy không phải đây cũng đại biểu rằng đời này thân phận người yêu có khả năng cũng là quốc sư sao?

[Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]

Cậu hoàn hồn, vội thu tinh thần lực thu đang lan tràn vào, hướng Đức quý quân đang nhìn sang cười cười trấn an.

Quốc sư sẽ phải nhận chức cả đời, trước khi chết thì người kế nhiệm sẽ được sinh ra, quốc sư mới sinh ra sẽ được đưa đến Minh Nguyệt điện giáo dưỡng, chờ sau mười tám tuổi lại thông qua một cuộc hiến tế mới chính thức mặc vào quốc sư bào, gặp mặt bách tính. Nhiều đời quốc sư ở Minh Nguyệt quốc đều là theo loại phương thức kế thừa tuần hoàn này kéo dài, chỉ trừ bỏ một người —— Vinh Quảng Yến.

Trong kịch bản có nói qua, lão quốc sư – cha của nhân vật chính đã giả chết rời đi, vả lại sau khi đưa nhân vật chính lên Thiên Sơn giáo liền không biết tung tích. Nói cách khác, quốc sư tiền nhiệm ở trong lòng hoàng đế cùng dân chúng đã chết rồi, nhưng trên thực tế người này mãi cho đến cuối truyện vẫn ở trạng thái mất tích.

Cũ chết, mới lại chậm chạp không sinh ra, hoàng đế nổi lên hoài nghi, dân chúng thì dần dần khủng hoảng. Cũng may lúc đó Vinh Quảng Yến đã bị người nhà đưa đến, nguyên nhân là trên người Vinh Quảng Yến có một cái bớt khá mờ, cộng thêm trước đó quốc sư vẫn còn sống, cho nên người nhà của hắn không nghĩ gì nhiều. Hiện giờ quốc sư đã chết, cái bớt trên người Vinh Quảng Yến đột nhiên trở nên rõ ràng, người nhà mới ý thức được có khả năng thân phận hài tử không đơn giản, liền vội vàng đưa hài tử tới.

Vì thế hoàng đế an tâm, nhóm bách tính cũng an tâm, Vinh Quảng Yến được thuận lợi lưu ở Minh Nguyệt điện. Bởi vì sự kiện này, hoàng đế cho rằng Vinh Quảng Yến rất đặc biệt, nên không theo lệ cũ chờ hắn mười tám tuổi mới để hắn làm quốc sư, mà là sau khi xác định cái bớt trên người hắn là thật thì lập tức cử hành đại điển hiến tế cho hắn, rồi cho hắn mặc vào quốc sư bào.

Diệp Chi Châu đọc tới đây nhịn không được nhíu mày, vùi đầu tính toán tuổi tác các nhân vật. Hiện tại nhân vật chính đã mười tám tuổi, cha của nàng giả chết rời đi vào mười một năm trước, còn Vinh Quảng Yến tiến vào Minh Nguyệt điện lúc ba tuổi …… Cho nên nhân vật chính lại dám thu một tiểu shota mười bốn tuổi vào hậu cung? Nguyên chủ cư nhiên cũng thầm mến tiểu shota này? Nữ nhi hoàng gia bị sao thế, toàn bộ đều thích gặm cỏ non? Không đúng, nguyên chủ không phải là nữ nhi hoàng gia, hắn là nhi tử, cho nên phải là nhi tử hoàng gia thầm mến tiểu shota ……

Trong đầu nhịn không được xuất hiện một ít hình ảnh đáng sợ không thuộc về nhân đạo, cậu chà xát cánh tay kéo suy nghĩ trở về, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Sa Ương trong kịch bản. Cha của nhân vật chính là quốc sư tiền nhiệm, Vinh Quảng Yến là đương nhiệm, như vậy Sa Ương hẳn là thuộc về đời trước đó ….. Nhưng giữa quốc sư tiền nhiệm đã chết cùng quốc sư đương nhiệm còn cách nhau ba năm thời gian, người tiền nhiệm kia là như thế nào xuất hiện? Vì sao trong kịch bản hoàn toàn không nhắc tới? Giữa ba năm kia đã xảy ra chuyện gì? Không phải là quốc sư tiền nhiệm chết thì người kế nhiệm mới được sinh ra sao?

“Thông Thiên, không phải mày lại có bug đấy chứ?”

Cái gương nhỏ an tĩnh nằm ở trong y phục của cậu, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Xem ra Thông Thiên cũng không biết kịch bản có vấn đề …… Cậu nhịn không được đưa tay lau mặt, nhìn thoáng qua vài vị quý quân phía trước ghé vào nói chuyện với nhau, lại nhìn Đức quý quân như có điều suy nghĩ, tiến lên hạ giọng hỏi, “Quân phụ, vị Sa Ương này rốt cuộc là ai? Quốc sư đương nhiệm không phải là Vinh công tử sao?” Trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có sự tồn tại của Sa Ương, đối với tình huống đau trứng kiểu “những người khác đều biết nhưng ta lại không biết” như bây giờ, cậu vô cùng luống cuống.

“Là đệ đệ song sinh của quốc sư tiền nhiệm.” Đức quý quân thả chậm tốc độ cùng đi song song với cậu, cũng thấp giọng trả lời, “Chuyện này một ít cung nhân lớn tuổi cũng biết …… Lát nữa sẽ giải thích với ngươi, hiện tại nhiều người lắm miệng.”

Diệp Chi Châu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong đầu suy nghĩ bay loạn. Thì ra cha của nhân vật chính còn có một đệ đệ song sinh, nhưng trong tư liệu lại hoàn toàn không đề cập tới …… Bug này hơi bị lớn đấy.

Minh Nguyệt điện nằm ở trong một góc hoàng cung, diện tích rất lớn, bên ngoài có tường cao vây cách, biến thành một thế giới độc lập.

Sau khi Diệp Chi Châu theo mọi người tiến vào thì lại xuất hiện tư tưởng không thuần khiết, thì ra quốc sư ở ngay trong cung, khó trách không có người phát hiện gian tình giữa hoàng đế cùng quốc sư tiền nhiệm, lại liên tưởng đến chuyện các quốc sư đảm nhiệm đều lớn lên trong Minh Nguyệt điện …… Loại hình địa lợi cùng nhân hòa này, không phát sinh cái gì thì thật là có lỗi với ông trời mà.

Hoàng đế đến lúc này mới từ trong hồi ức rút suy nghĩ về, ý thức được phía sau còn có Quân hậu cùng vài vị quý quân theo sau liền đen mặt lại, dừng bước xoay người trách mắng, “Quốc sư Sa Ương vừa mới thức tỉnh, chịu không nổi tranh cãi ầm ĩ, các ngươi tới đây làm gì, trở về!”

Vài vị quý quân bị nàng hung đến có chút không biết làm sao, Quân hậu Nhạc Thanh thì vô cùng thức thời hành lễ, kính cẩn nói rằng, “Vậy ngày khác thần lại đến vấn an quốc sư.” Nói xong lui ra phía sau vài bước mang theo cung nhân của mình lưu loát rời đi.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Đức quý quân thấy thế vội lôi kéo Diệp Chi Châu, cũng tiến lên hành lễ cáo từ. Diệp Chi Châu bất đắc dĩ, chỉ đành phải áp chế lòng hiếu kỳ xoay người theo hắn rời đi. Lúc đi đến cửa lớn cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hoàng đế mặt càng đen hơn, mấy quý quân kia không tình nguyện hành lễ cáo lui.

Một đạo bóng trắng đột nhiên từ trong dư quang chợt lóe qua, cậu vội vàng nghiêng đầu nhìn, nhưng không phát hiện gì cả.

“Yên nhi.”

Đầu bị Đức quý quân cảnh cáo vỗ nhẹ, cậu vội vàng quay đầu trở lại, học bộ dáng những người khác kính cẩn rũ đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Thân ảnh màu trắng khi nãy cảm thấy có chút quen thuộc, là ảo giác sao?

Sau khi trở lại Đức Lan điện Diệp Chi Châu vội vàng kéo Đức quý quân đang muốn về phòng lại, cường thế bát quái, “Quân phụ, rốt cuộc quốc sư Sa Ương là chuyện gì thế?”

“Ngươi cư nhiên còn nhớ kỹ cái này.” Đức quý quân dừng bước, có chút bất đắc dĩ bị cậu kéo ngồi ở trong đại sảnh nhỏ, cho lui hạ nhân rồi nói rằng, “Quốc sư Sa Ương là đệ đệ song sinh của quốc sư tiền nhiệm, lúc trước khi hai người bị ôm đến Minh Nguyệt điện trên người có bớt cơ hồ giống nhau như đúc, Minh Nguyệt điện chưa từng thấy tình huống như vậy, liền xin chỉ thị hoàng đế rồi giấu diếm việc này xuống, quyết định chờ hai người đủ mười tám tuổi sẽ xin thượng thiên chọn ra quốc sư chân chính trong lúc tế điển.”

“Xin thượng thiên chọn?” Diệp Chi Châu nhịn không được nhướng mày, thế giới này huyễn hoặc như vậy sao?

“Kỳ thật chính là rút quẻ.” Đức quý quân hình như cũng không quá tin tưởng việc rút quẻ này, ngôn ngữ có chút thản nhiên, tiếp tục nói, “Kết quả là trước khi tế điển bắt đầu thì quốc sư Sa Ương đột nhiên té xỉu, vả lại vẫn không tỉnh lại, vị trí quốc sư này liền truyền cho Sa Nguyệt.”

Diệp Chi Châu vừa 囧 vừa sợ hãi, “Thì ra là rút thăm quyết định ….. Sao y lại té xỉu? Khoan đã, chẳng lẽ y vẫn luôn ngất cho đến bây giờ?” Làm người thực vật nhiều năm như vậy, cho dù hiện giờ Sa Ương có tỉnh cũng chỉ là một phế nhân thôi.

“Thái y tìm không ra nguyên nhân y té xỉu.” Đức quý quân lắc đầu, chân mày hơi nhíu lại, “Quốc sư Sa Ương té xỉu cũng không phải ngủ luôn, mười bốn năm trước có tỉnh qua một lần, để lại một câu cho mọi người ở Minh Nguyệt điện.”

Mười bốn năm trước? Đó không phải là lúc Vinh Quảng Yến sinh ra sao? Diệp Chi Châu giật mình, vội lại gần hỏi, “Y nói cái gì?”

“Đã đến lúc.” Đức quý quân vuốt ve chén trà, mày nhăn càng chặt hơn, “Lời y nói là Đã đến lúc, nhưng không có ai hiểu những lời này có ý gì cả, mà ngay cả lúc ấy quốc sư Sa Nguyệt cũng không hiểu ra sao. Kỳ quái nhất chính là, mê man nhiều năm như vậy, dung mạo của y vẫn luôn duy trì dáng vẻ lúc hôn mê, chưa từng thay đổi qua.”

Diệp Chi Châu nhịn không được trừng lớn mắt, “Vẫn không thay dổi?” Thụy, thụy mỹ nhân?

Đức quý quân gật đầu, biểu tình nghiêm túc nhìn về phía cậu nói rằng, “Cho nên Yên nhi ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được dính dáng đến Minh Nguyệt điện, tránh được thì cứ tránh, không thể tránh cũng nên tận lực giữ một khoảng cách. Sa Ương là một quái vật bất lão vẫn luôn mê man nhưng lại được toàn bộ Minh Nguyệt điện tôn sùng là thần tích, thậm chí trước khi quốc sư Vinh Quảng Yến xuất hiện bọn họ còn cho rằng y sẽ là quốc sư kế nhiệm …… Thật là đáng sợ, bọn họ đều điên rồi. Yên nhi, vi phụ chỉ hy vọng ngươi có thể an an ổn ổn qua cả đời này, những vật đáng sợ kia ngươi cũng không cần dính vào, có biết không?”

Diệp Chi Châu vội thu liễm suy nghĩ đang phi ngựa điên cuồng, nhu thuận gật đầu, cam đoan nói, “Ta nghe theo quân phụ, về sau nhất định cách xa Minh Nguyệt điện!” Tiền đề là người yêu không có liên quan đến Minh Nguyệt điện!

Cáo biệt Đức quý quân trở về phòng, cậu lập tức xé vỏ bọc nhu thuận, lấy gương ra dùng sức lắc, “Sao kịch bản lại có bug nhanh như vậy, mày bảo tao phải làm nhiệm vụ như thế nào đây? Thông Thiên, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”

[Xin kí chủ tin tưởng hệ thống.]

Câm nín vài giây, cậu tiếp tục lắc, “Lấy gì tin tưởng! Cha của nhân vật chính có một đệ đệ song sinh quỷ dị như vậy mà trong tư liệu lại không hề đề cập đến, tao lấy đầu tin tưởng sao!”

[Kiểm tra cho thấy hồn kỳ dao động ….. Hồn kỳ dao động hoàn tất, không có khác thường.]

[Tỷ lệ yêu nhau của Vinh Quảng Yến cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ nhất, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

[Tỷ lệ yêu nhau của Ngu Song, Ứng Quỳnh cùng nhân vật giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

[Tỷ lệ yêu nhau của Hạ Ngạn Vân, Mục Viêm, Liễu Quân, Nguyễn Vạn Hòa, Kha Tề cùng nhân vật chính giảm còn 80%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Tay Diệp Chi Châu run lên, thiếu chút nữa ném cái gương nhỏ xuống đất, “Tao, tao vẫn chưa làm gì mà, mấy hồn kỳ đó đều điên rồi sao …..”

[Tỷ lệ yêu nhau của Lãnh Dạ cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

F* ….. Cậu thật sự chưa làm gì mà! Kế hoạch lấy hồn kỳ chỉ mới lập được một nửa, ngay cả hành động cũng chưa bắt đầu, mấy hồn kỳ bị làm sao vậy?!

Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, Đức quý quân mang vẻ mặt lo lắng chạy vào, nói năng lộn xộn, “Yên nhi, mẫu hoàng ngươi vừa nãy ban đến đây một ý chỉ, đem quốc sư Sa Ương chỉ hôn cho ngươi, còn, còn cho ngươi một nhóm ám vệ bồi giá, hình như còn phong vương cho ngươi …… Yên nhi, đây là có chuyện gì? Vì sao mẫu hoàng ngươi lại muốn đem quốc sư chỉ hôn cho ngươi? Đó là quốc sư a!”

Sét, đánh, giữa, trời, quang!

Diệp Chi Châu ngây ngốc, sau đó nổ tung. Sa Ương kia chính là đồng lứa với cha của nhân vật chính, nguyên chủ chỉ có mười bảy tuổi, kết duyên cũng không nên già như vậy chứ! Không đúng! Trọng điểm không phải là cái này! Trọng điểm là cậu không thể nào cưới một quốc sư kỳ quái mà không phải là người yêu của cậu được!

“Quân phụ!” Cậu vội vàng kéo tay áo Đức quý quân, cũng lo lắng nói năng lộn xộn theo, “Người ban chỉ đâu? Vì sao không để ta đi tiếp chỉ?” Vì sao không cho cậu cơ hội kháng chỉ! Ép duyên là không được!

“Ma ma kia tiến vào để ý chỉ xuống liền rời đi mất.” Đức quý quân bị quăng bom đến hoang mang, vừa lo lắng vừa sợ hãi, “Yên nhi, ngươi trốn đi, Sa Ương ngủ nhiều năm như vậy mà không thay đổi bộ dáng, nhất định là yêu quái rồi, ngươi nhanh chóng chạy đi, Hoàng Thượng đây là muốn giết chết ngươi a!”

Công công bên người Đức quý quân cũng vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu, thanh âm đều vặn vẹo, “Quý quân! Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều tế ti bên Minh Nguyệt điện đến, bọn họ đã bao vây Đức Lan điện lại rồi! Còn có rất nhiều thị vệ nữa, phải làm sao đây!”

Diệp Chi Châu vội đỡ lấy Đức quý quân tâm tình đã hỏng mất, lo lắng quỷ dị trong lòng bớt đi một ít. Tác phong cướp hôn này sao lại giống như ….. Ánh mắt đảo qua nhắc nhở của hệ thống vẫn hiện ở không trung, cậu nhịn không được co rút khóe miệng.

Không, không thể nào ….. Sa Ương kia, sẽ không phải là người yêu đi …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.