Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 130: Chương 130: Chương 121




[Tỷ lệ yêu nhau của Nguyễn Vạn Hòa cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ bảy, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Động tác mặc quần áo của Diệp Chi Châu khẽ dừng, nghiêng đầu nhìn về phía người yêu.

“Làm sao vậy?” Sa Ương giúp cậu buộc tóc, cao thấp đánh giá một lần vừa lòng gật đầu, “Tiểu Châu mặc gì cũng đẹp cả.”

Ngay cả bộ dáng nam phẫn nữ trang cũng đẹp hả …… Diệp Chi Châu kéo kéo khóe miệng, cúi đầu chỉnh đai lưng, “Hồn kỳ của Nguyễn Vạn Hòa lấy được rồi.”

“Không tồi, so với dự đoán của ta thì nhanh hơn.” Sa Ương duỗi cánh tay ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười dỗ dành, “Làm sao vậy, không vui hả? Yên tâm, Ngu Song bên kia ta đã an bài tốt rồi. Hồi âm cho Hạ Ngạn Vân có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ đến, hồn kỳ của Mục Viêm cũng sẽ nhanh lấy được thôi.”

“Không có không vui.” Diệp Chi Châu ôm lấy y, ở trong lòng thở dài, sau đó chôn mặt ở trong lòng ngực của y dùng sức cọ cọ, “Chỉ là cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng là ta làm nhiệm vụ, nhưng đều là ngươi bận rộn cả.”

“Ngươi với ta còn phân chia cái gì.” Sa Ương vô cùng thích dáng vẻ quyến luyến mình của cậu, siết chặt tay rồi hỏi, “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành ngươi muốn làm gì? Tiếp tục ở thế giới này hay là đi tiếp, hoặc là trở lại ngươi thế giới của mình?”

Cái này thật sự cậu chưa từng nghĩ tới, trước kia đều là làm xong nhiệm vụ liền an tâm bồi người yêu sống đến chết già …… Diệp Chi Châu túm chặt y phục của y, dừng một chút rồi chần chờ mở miệng, “Đông Phương ……”

“Ừ?”

“Ngươi ……” Lời nói đã tới bên miệng, nhưng nhớ tới dáng vẻ lên cơn không ai ngăn được của người yêu, lại yên lặng nuốt xuống, lắc lắc đầu, “Được rồi, trước làm nhiệm vụ đi, sau khi làm xong lại nói tiếp.”

Nụ cười trên mặt Sa Ương phai nhạt, chậm rãi buông cậu ra, cúi đầu nhìn thẳng cậu, “Tiểu Châu, ngươi có tâm sự.”

Cậu nhịn không được nghiêng đầu tránh đi tầm mắt đối phương, sau khi tránh đi lập tức ý thức được động tác này tuyệt đối sẽ khiến người yêu mẫn cảm nghĩ nhiều, thân thể lập tức cương cứng, sau đó thất bại suy sụp hạ vai xuống. Quả thật cậu có tâm sự ….. Mà hiện tại tâm sự muốn biến thành đại sự rồi.

“Tiểu Châu.”

Lại là ngữ khí thản nhiên này, cậu cúi đầu, nhéo vạt áo.

Sa Ương thấy thế rốt cục nụ cười trên mặt triệt để biến mất, đưa tay nắm cằm cậu nâng mặt cậu lên, híp mắt hỏi, “Mỗi ngày cùng ta sống chung một chỗ, cảm thấy chán rồi sao?”

“Không phải.” Cậu vội vàng lắc đầu, vẻ mặt đau khổ suy nghĩ, sau đó giương mắt đáng thương hề hề nhìn y, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ ở thế thứ nhất lúc ngươi thổ lộ với ta đã nói gì không?”

Sa Ương bị cậu hỏi đến ngẩn người, hồi tưởng một chút sau đó gật gật đầu, biểu tình trên mặt đẹp hơn một chút, “Nhớ rõ, ta nói ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, cho nên Tiểu Châu ta ……”

Diệp Chi Châu vội vàng ngắt lời y, biểu tình càng thêm đáng thương, tiếp tục hỏi, “Vậy ở thế thứ hai chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở tòa nhà Mộ Thiên khi đó ngươi đã nói gì ngươi còn nhớ không?”

Sa Ương bị cậu nhìn đến mềm lòng, vội theo suy nghĩ của cậu hồi tưởng lại, khẽ nhíu mày, “Ta đã nói rất nhiều, Tiểu Châu ngươi ……”

“Ngươi nói chỉ cần ta ngoan ngoãn, ta muốn cái gì, ngươi đều cho cả.” Diệp Chi Châu lần thứ hai ngắt lời y, nghiêng đầu rủ mắt, kiên trì chính sách giả bộ đáng thương, “Quả nhiên ngươi đã quên …… Ta chỉ biết, mỗi thế lại mỗi thế, mỗi một thế ngươi đều không nhớ rõ ta, cả đời này lại làm sao có thể …… Kỳ thật trí nhớ của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đúng không? Ngươi còn không chịu nói cho ta biết thân phận thật sự ngươi ….. Mỗi khi đến một thế giới mới ta đều phải suy đoán rốt cuộc ngươi có cùng lại đây không …… Ta luôn trông mong ngươi cùng lại đây, bởi vì ta muốn cùng ngươi ở một chỗ, nhưng cũng lại sợ ngươi tới đây, bởi vì lo lắng ngươi đầu thai có xác định sẽ hao tổn linh hồn ……”

“Tiểu Châu ……”

“Ngươi trước đừng nói chuyện!” Diệp Chi Châu vuốt ve tay của y, lui về phía sau một bước cúi đầu, dần dần thật sự cảm thấy ủy khuất, “Mỗi một thế ngươi đều có tật xấu đau đầu, không tìm được ngươi ta đều lo lắng ngươi sống không tốt, sau khi tìm được ngươi lại bắt đầu lo lắng không kịp uẩn dưỡng tinh thần lực của ngươi cho đầy đủ cường đại trước khi chết ….. Thế thứ ba ngươi biến thành một tiểu hài tử xấu xa động một chút liền thổ huyết, ta không ghét bỏ ngươi. Thế thứ bốn đầu óc ngươi bị phá hư, thân thể lại bị nhiễm bệnh độc tang thi, ta vẫn không ghét bỏ ngươi. Thế thứ năm ngươi rốt cục bình thường lại, nhưng thế thứ sáu ngươi cư nhiên trực tiếp biến thành một con cẩu …..”

“Không phải cẩu, là yêu hoàng.”

“Ta nói là cẩu thì chính là cẩu!” Hốc mắt Diệp Chi Châu hồng hồng ngẩng đầu trừng y, hung tợn nói, “Ngươi còn dám tranh luận!”

Sa Ương câm miệng, muốn đưa tay trấn an sờ sờ cậu, lại bị đẩy ra, y muốn làm mặt lạnh, nhưng thấy hốc mắt đối phương đỏ bừng thì lại bại trận, cuối cùng chỉ có thể luống cuống dùng tinh thần lực tới gần cậu, “Tiểu Châu, xin lỗi ……”

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì!” Diệp Chi Châu tiến vào hình thức hoàn toàn không nói đạo lý, nhanh chóng giấu đi tinh thần lực của mình rồi gầm lên, “Lần đầu tiên gặp mặt ở thế giới này không phải ngươi cự tuyệt tinh thần lực của ta ngoài cửa sao! A, hiện tại lại muốn tới lấy lòng ta, ta là cẩu hả, ngươi gọi liền đến đuổi liền đi. Không cho chạm vào ta! Thu hồi tinh thần lực đi, nếu không, nếu không ta lập tức đi tìm Thông Thiên yêu cầu thuốc xóa ký ức, quên luôn cái tên gia hỏa bá đạo không nói lý là ngươi đấy!”

“Ta không cho!” Sa Ương đen mặt.

Diệp Chi Châu không thể tin trừng hắn, “Ngươi còn dám hung ta?”

“Tiểu Châu ……” Sa Ương có chút bất đắc dĩ dịu biểu tình, tiến lên một bước ôn thanh dụ dỗ, “Tiểu Châu, ta không có hung ngươi, ta chỉ là ……”

“Đông Phương.” Diệp Chi Châu không lưu tình chút nào lần thứ hai ngắt lời y, xoa xoa hốc mắt đỏ bừng, ngữ khí lại thấp xuống, “Mười thế, cộng thêm vượt qua một ngàn năm thời gian, trong lúc đó ta luôn ngươi cùng một chỗ, nhưng ngươi lại không tin tình cảm ta đối với ngươi ……”

“Ta không có …..”

“Ngươi có.” Tiếp tục không lưu tình đánh gãy, cậu ngẩng đầu, không cố ý giả bộ đáng thương nữa, mà là chăm chú nhìn đối phương, “Ngày đó đi thuyền hoa uống rượu, các loại hiến tế do Minh Nguyệt điện cử hành, các hoạt động yến hội trong cung, mấy nam chủ ở ngoài thành, còn có nhiệm vụ bị ngươi ôm đồm toàn bộ….. Đông Phương, ngươi đang lo lắng cái gì? Không thì tại sao lại nghĩ hết biện pháp ngăn cách ta cùng ngoại giới?”

Ánh mắt Sa Ương chậm rãi biến thâm, sau đó nghiêng đầu nói rằng, “Tiểu Châu, ngươi mệt rồi.”

“Ta không có mệt.” Diệp Chi Châu tiến lên một bước ôm lấy mặt y, buộc y đối diện với mình, “Bởi vì ngươi không tin cảm tình của ta, bởi vì ngươi đang sợ hãi, sợ hãi ta sẽ rời khỏi ngươi. Là ta làm không tốt chỗ nào sao,vì sao ngươi lại không có cảm giác an toàn như vậy?”

Sa Ương nhìn thẳng cậu, biểu tình buộc chặt, không nói lời nào.

“Ta biết.” Diệp Chi Châu buông tay ra, lại đưa tay xoa mắt, nghiêng đầu không cho y nhìn thấy mình không tiền đồ chảy nước mắt, thấp giọng nói, “Kỳ thật ta cũng sợ hãi, sợ hãi có một ngày ngươi sẽ chán ghét ta, hoặc là triệt để quên ta, không đi theo ta tới thế giới khác nữa. Mỗi thế giới đều lớn như vậy, nếu ngươi không cùng đến, ta nên đi chỗ nào tìm ngươi đây? Ta tìm được ngươi sao? Ta thậm chí đều không có cách nào xác định là ngươi có cần ta không, hay là bởi vì đuổi theo ta mà tiêu hao linh hồn triệt để biến mất ở trên thế giới này ….. Ta không biết thân phận thật sự của ngươi, không biết lai lịch của ngươi, mỗi một thế ngươi lại không có trí nhớ của kiếp trước, nếu chấp nhất của ngươi đối với ta biến mất, ta giữ những hồi ức kia để làm gì chứ?”

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Sa Ương nhìn hốc mắt cậu phiếm hồng, nghe trong lời nói của cậu tràn đầy không xác định, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng. Hình như cho tới nay y đều chỉ suy nghĩ làm sao để có được thứ mình muốn, lại ích kỷ xem nhẹ cảm thụ của đối phương. Hiện giờ cẩn thận nhớ lại, từ khi bắt đầu thế thứ nhất, tình cảm của y đối với Diệp Chi Châu chính là cường thế, không cho phép cự tuyệt, nếu không phải người này vẫn luôn bao dung mình, có khả năng tình cảm mười thế này đã sớm bị bá đạo ích kỷ của y phá hủy hầu như không còn.

“Xin lỗi.” Y đưa tay lau nước mắt của cậu, áy náy đau lòng bị nhồi đầy trong mắt, muốn tới gần nhưng lại không dám, chỉ có thể hơi nghiêng người nhìn cậu, thấp giọng dỗ dành, “Ngươi rất tốt, là ta không tốt, xin lỗi.”

Hiệu quả của thuốc nhỏ mắt quá tốt, tùy tiện chớp mắt mấy cái “nước mắt” liền mãnh liệt thành sông, hoàn toàn không bị khống chế. Diệp Chi Châu xoay người chật vật xả tay áo lau mặt, hàm hồ nói, “Ngươi chính là không tin ta ….. Ngươi cư nhiên muốn nuôi ta thành chim hoàng yến, ta cũng là nam nhân, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

“Là ta không đúng.” Sa Ương thử thăm dò từ phía sau lưng ôm lấy cậu, thấy không bị né tránh, nhịn không được tăng lực đạo ôm người vào ngực, nhắm mắt thở dài, “Ta đúng là sợ hãi, trước đó ngươi thích đều là linh hồn không đầy đủ của ta, hiện giờ ta khôi phục ký ức, ta sợ ngươi không thích con người thật của ta …… Hơn nữa ngươi thật sự quá tốt, ta nhịn không được chỉ muốn đem ngươi giấu đi.”

“Ta nào có tốt như vậy ……” Diệp Chi Châu dần dần thả tâm xuống, xoay người ôm lấy y, sau đó quyến luyến cọ cọ vai y, “Không quản linh hồn đầy đủ hay không, ngươi chính là ngươi, ta thích chính là ngươi. Tuy rằng đôi lúc ta cũng sẽ sợ hãi có một ngày ngươi đột nhiên không cần ta nữa, nhưng ta lại chưa từng nghĩ sẽ giấu ngươi đi, ta chỉ sẽ càng yêu ngươi hơn, sau đó khiến cho ngươi cũng càng yêu ta, như vậy ngươi sẽ không rời khỏi ta được.”

Sa Ương siết chặt cánh tay, ôm cậu không nói lời nào.

“Về sau trong lòng có việc gì thì cứ nói thẳng, tình cảm cần phải câu thông, nếu không ngươi sẽ buồn bực đi vào bế tắc.” Diệp Chi Châu đưa tay sờ tóc y, vuốt lông y, “Chúng ta phải cùng một chỗ thật lâu thật lâu, phải tín nhiệm lẫn nhau, về sau đừng như vậy nữa, được không?”

“Tiểu Châu.”

Ngữ khí của Diệp Chi Châu càng thêm ôn nhu, “Làm sao vậy?”

“Trên người của ngươi sao lại có mùi của thuốc nhỏ mắt vậy.”

“Ách ……”

Sa Ương buông cậu ra, cong môi cười lạnh, “Vừa nãy ngươi giả bộ khóc đúng không?”

“Không, không có …..” Diệp Chi Châu cẩn thận nhìn y, lui về phía sau, “Là, là nửa thật nửa giả ….. Ngươi phải ghi nhớ là ta là người mà ngươi yêu nhất! Ngươi không thể gia bạo!”

“Ngươi nói không sai, ta quả thật yêu ngươi nhất.” Sa Ương đưa tay kéo vạt áo ra, khôi phục mặt không đổi sắc, “Nhưng hiện tại ta vô cùng muốn nhìn dáng vẻ khóc thật của ngươi.”

Da đầu Diệp Chi Châu tê rần, xoay người bỏ chạy.

Sa Ương duỗi tay kéo lấy áo cậu ôm cậu để lên trên giường, sau đó nhanh chóng lưu loát thoát y phục của cậu đè người xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, “Tận tình khóc đi, ta thích nhìn ngươi khóc.”

Diệp Chi Châu giãy dụa, “Ta không, ta vừa mới rời giường ….. A!”

Sa Ương lật cậu lại, nhanh chóng khống chế điểm mẫn cảm của cậu, cúi người hôn sống lưng cậu. Người này bộ dáng khóc lóc khổ sở thật sự rất xấu, y không thể chờ đợi được mà muốn nhìn người này vì hạnh phúc mà khóc lên.

“Tiểu Châu, ta yêu ngươi.”

“Ưm … Ta không yêu ngươi, ngươi tên cầm thú này!”

[Tỷ lệ yêu nhua của Mục Viêm cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ tám, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Hỗn, hỗn đản, ngươi dừng lại một chút, hồn kỳ của Mục Viêm đã lấy được, ngươi … Ưm …. Ngươi hỗn đản …..”

[Kiểm tra cho thấy kịch bản thay đổi, xin kí chủ nhận kịch bản mới.]

[Kiểm tra cho thấy hồn kỳ dao động ….. Hồn kỳ thứ sáu, bảy, tám đã khôi phục, dời tới linh hồn Lãnh Nhã, Lãnh Tuyết, Lãnh Yên, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu kinh hãi, thân thể không tự giác cứng đờ.

Sa Ương kêu rên một tiếng, cúi đầu càng thêm ôn nhu hôn cậu, “Tiểu Châu, ta thích ngươi hôm nay nhiệt tình như vậy …..”

“Nhiệt tình cái đầu ngươi!” Diệp Chi Châu hoàn hồn, muốn hỏng mất túm lấy sàng đan, “Vì sao hồn kỳ nhân vật chính lại chuyển dời đến trên người các hoàng nữ? Hơn nữa vì sao trong đó lại có tên của ta?!”

Động tác của Sa Ương dừng lại, nhiệt tình nhanh chóng hạ nhiệt độ, héo xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.