Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 134: Chương 134: Chương 125




Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với ông chủ cửa hàng thú cưng, Cố Nghị nhét Diệp Chi Châu vào một cái lồng sắt nhỏ, sau đó xách lồng sắt đi đến trước một chiếc xe hơi màu đen.

Vẻ mặt Diệp Chi Châu chết lặng nâng móng vuốt lay bảng tên trên cổ.

“Ngoan một chút.” Cửa lồng sắt được mở ra, một bàn tay thon dài hữu lực dò xét tiến vào, thô lỗ đẩy mông cậu, lấy thủy tinh châu mà cậu giấu ở dưới thân ra.

Diệp Chi Châu ngao một tiếng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắn tay áo của y, “Gâu gâu gâu (Anh muốm làm gì Thông Thiên hả)!”

“Sáu ngày ở toilet.”

Yên lặng phun tay áo ra, nâng móng vuốt lay lay bàn tay của y.

Cố Nghị đè cái đầu nhỏ của cậu lại, lấy hạt châu quơ quơ trước mặt cậu, “Thích cái này?”

Diệp Chi Châu nhào qua ôm lấy tay y, ý đồ dùng miệng cướp Thông Thiên về.

“Xem ra là rất thích.” Cố Nghị đưa hạt châu cho cậu, lại xoa đầu của cậu, “Không cho đại tiểu tiện ở trong lồng.” Nói xong thu hồi tay, xoay người thắt dây an toàn, khởi động ô tô.

Diệp Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, vội dùng móng vuốt chụp lấy thủy tinh châu, nhét thủy tinh châu vào trong không gian. Xác định Cố Nghị sẽ không đột nhiên quấy rầy mình nữa, cậu mở tư liệu hệ thống ra, nhìn nội dung hủy diệt thế giới.

Sau khi nhân vật chính cùng nhóm nam chủ hạnh phúc cùng một chỗ thì sinh ý càng làm càng lớn, dị năng cũng càng ngày càng lợi hại, ba năm sau, dị năng của hắn đột nhiên thăng cấp, biến thành có thể nhìn xuyên qua người khác xác định trên người họ có dị năng hay không.

Bởi vậy cánh cửa thế giới mới được mở ra, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện trên người mấy vị nam chủ cư nhiên đều có dị năng, chẳng qua nhóm nam chủ không hề biết thôi. Dị năng của Cố Nghị là thôi miên, nhưng rất nhỏ yếu, đại khái chỉ có thể thôi miên một ít động vật nhỏ; dị năng của Vũ Khải Ân là tốc độ, cũng khá yếu; dị năng của Thời Giản Văn là âm thanh, người cùng hắn nói chuyện sẽ không tự giác sinh ra hảo cảm với hắn, cho nên nhân duyên của hắn vẫn luôn rất tốt; dị năng của Văn Giai Hòa là giám định, cũng rất yếu, nhưng rất hữu dụng; dị năng của Tiêu Thụy là hoàn nguyên, vừa vặn thích hợp với công việc tu bổ di sản văn hóa của hắn; dị năng của Thường Diệu là tinh lọc, nơi có mặt hắn không khí chung quanh đều sẽ trở nên trong lành hơn một tí.

Nhân vật chính kinh ngạc xong liền mừng như điên, thì ra hắn không phải là ngoại tộc, thì ra trên thế giới này người thức tỉnh dị năng đều có ở khắp nơi! Vì thế hắn vui vẻ gọi mấy vị nam chủ đến, hưng phấn cùng bọn họ nói về chuyện dị năng. Phản ứng của nhóm nam chủ không đồng nhất, nhưng cuối cùng đều tiếp nhận chuyện mình có dị năng, bắt đầu căn cứ theo phương pháp giáo dục của nhân vật chính tiến hành huấn luyện dị năng.

Năm năm sau, nhóm dị năng của các nam chủ được thành lập, dị năng của nhân vật chính được thăng cấplần nữa. Để ăn mừng dị năng của mọi người đều tăng lên một bậc, nhân vật chính liền sắp xếp một chuyến du lịch trăng mật, quyết định mang theo nhóm nam chủ ra ngoài tiêu sái.

Lộ tuyến du lịch vượt qua hơn phân nửa địa cầu, nhân vật chính cùng nhóm nam chủ chơi vô cùng high, hoàn toàn không chú ý tới có một tổ chức dị năng đang bí mật theo dõi bọn họ.

Tới địa điểm cuối cùng của tuần trăng mật, nhân vật chính mang theo mấy vị nam chủ ra khơi câu cá, sau đó bị tổ chức dị năng dự mưu đã lâu bao vây, lâm vào tuyệt cảnh. Nhân vật chính cùng nhóm nam chủ kinh hãi, dùng toàn lực phản kháng, cuối cùng thấy chống cự không nổi, dứt khoát tự bạo dị năng cùng người của tổ chức dị năng đồng quy vu tận.

Diệp Chi Châu: “……”

Dị năng tự bạo sinh ra lực lượng đưa tới sóng thần, sóng thần lại cuốn chết mỗ tổng thống của đại quốc nào đó đang nghỉ phép ở đây, hơn nữa Cố Nghị trước khi tự bạo đã truyền đi một video ….. Có thêm một nhân tố là Tổng tổng, sức ảnh hưởng liền mở rộng, chuyện tồn tại dị năng giả rốt cục bị vạch trần, được tất cả quần chúng ăn dưa biết được.

Thế giới lập tức rung chuyển, càng ngày càng nhiều người phát hiện trên người mình có dị năng, sau khi nghiên cứu tu luyện liền bắt đầu tỏa sáng, trở thành tinh anh trong các ngành nghề. Vài năm sau, hiện tượng cuồng nhiệt truy phủng dị năng giả đã giảm bớt, dân chúng bình thường phát hiện không gian sinh tồn của bọn họ đã bị dị năng giả nắm giữ hầu hết, bắt đầu sinh ra bất mãn với dị năng giả; mười mấy năm sau, mâu thuẫn giữa dị năng giả cùng người thường càng lúc càng lớn, vị trí thượng tầng xã hội cơ bản đều bị dị năng giả chiếm cứ; vài chục năm sau, dị năng giả càng ngày càng bóc lột áp bách người thường không kiêng nể gì, giai cấp mâu thuẫn nhanh chóng mở rộng sâu sắc, chiến tranh hết sức căng thẳng; một trăm năm sau, giữa dị năng giả cùng người thường rốt cục bùng nổ chiến tranh; một trăm năm mươi năm sau, toàn bộ dị năng giả bạo phát năng lượng tích lũy, phá hủy từ trường của địa cầu, thiên tai dồn dập, cuối cùng thế giới bị hủy diệt.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Trên màn ảnh lóe lên ánh sáng yếu ớt, Diệp Chi Châu nhìn về phía Cố Nghị đang nghiêm túc lái xe, trong lòng là một mảnh im lìm bị sét đánh qua. Cũng đúng, nhiệm vụ cấp địa ngục làm sao có thể bình thường được, cậu nên sớm hiểu rõ, nội dung kịch bản “đặc biệt” như vậy, chỉ biến cậu thành chó sao đủ được …..

[Kiểm tra cho thấy kịch bản thay đổi, xin kí chủ tiếp nhận kịch bản mới.]

“…..” Cậu vẫn chưa làm gì mà, sao kịch bản lại thay đổi.

Cậu dùng mặt cún gian nan bày ra biểu tình không còn gì luyến tiếc để sống, ngửa đầu nhìn về phía chữ viết biến hóa trên màn ảnh.

Trong kịch bản mới, bên người Cố Nghị có nhiều thêm một chú chó tâm cơ thâm trầm, chú chó kia cũng không làm gì sai, cư nhiên lại khi dễ nhân vật chính nhu nhược đáng thương ….. Khúc sau thì không đổi, nhân vật chính nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nhưng chú chó kia bởi vì loạn cắn người nên bị Cố Nghị vứt bỏ, cuối cùng chết thảm trong tay bọn trộm chó.

Thế giới này rốt cuộc đối với cậu tồn tại bao nhiêu ác ý chứ, cậu cũng đã biến thành chó rồi cmà òn không buông tha!

“Thông Thiên, để tao đoán đoán một chút, lúc đầu mày định an bài thân thể của tao là Tần Thư Hậu, đúng không?”

[Kí chủ thông minh.]

Quả thế, vô luận là người hay là chó, cậu đều không có kết cục tốt, rốt cuộc ông trời không vừa mắt cậu chỗ nào chứ.

Ô tô dừng lại trước một dãy biệt thự, Cố Nghị ôm Diệp Chi Châu từ lồng sắt ra đi tới bãi cỏ trước biệt thự, xoay người nhìn về phía một giàn hoa hồng mọc leo trên tường, “Giản Hoa, tớ đến rồi.”

Diệp Chi Châu nghe được tên này thì ngẩn người, nghiêng nghiêng đầu. Giản Hoa? Là anh trai ốm yếu của Thời Giản Văn, Giản Hoa sao? Không ngờ Cố Nghị lại quen biết họ? Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy một quả cầu trắng đột nhiên từ sau tường hoa vọt ra, phía sau còn đi theo một nam tử tuấn mỹ ngồi trên xe lăn.

“Ngao ngao ngao!”

Bóng trắng nhanh chóng đến gần, sau đó phanh gấp đụng vào Diệp Chi Châu ngã xuống.

“Gâu (Chó điên chỗ nào tới thế)!”

“Gâu gâu!”

“Gâu (Cút ngay)!”

“Gâu gâu gâu!”

Diệp Chi Châu đen mặt chịu đựng bạch cẩu quấy nhiễu tình dục, tinh thần lực rất không thoải mái bắn ra, nâng vuốt ngoan độc vỗ đối phương một cái.

“Ngao ——!” Bạch cẩu sợ hãi kêu lên, xoay người vèo một cái chạy đến phía sau nam tử tuấn mỹ, ló đầu ra sợ sệt nhìn Diệp Chi Châu.

Cố Nghị thấy thế nhếch môi một cái, ngồi xổm người xuống từ trong túi lấy ra một cái bánh bích quy đưa tới trước mặt Diệp Chi Châu, vỗ đầu cậu khen ngợi, “Tiểu Cường, làm tốt lắm.”

Diệp Chi Châu hướng y phẫn nộ phun khí, dùng mông đối mặt với y. Thế giới thiểu năng trí tuệ này cậu thật sự là chịu đủ rồi!

Cố Nghị xoay cậu trở về, tiếp tục đưa bánh bích quy. Diệp Chi Châu xoay người dùng mông đối mặt với y lần nữa.

“Đó là bánh bích quy dùng để mài răng, nó hiện tại quá nhỏ, ăn không được.” Nam tử tuấn mỹ di chuyển xe lăn tới gần, xoay người ôm lấy Diệp Chi Châu vuốt ve, nhìn về phía Cố Nghị hỏi, “Mua lúc nào thế? Con chó này hẳn là còn chưa cai sữa.”

“Buổi sáng hôm nay.” Cố Nghị thu hồi bánh bích quy, xoa đầu Diệp Chi Châu, “Đi làm trên đường vừa vặn thấy có người bán chó, tớ nhớ cậu cũng có một con giống như vậy, liền mua thôi ….. Nhưng nó khá gầy, tớ có tiền, hẳn là có thể dưỡng béo nó.”

Nam tử tuấn mỹ nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Diệp Chi Châu, hơi rủ mắt, “Tớ cũng có tiền.”

Cố Nghị nghi hoặc, “Cái gì?”

“Để tớ nuôi cho.” Nam tử tuấn mỹ tháo bảng tên trên cổ Diệp Chi Châu xuống, ôm vào trong ngực, “Tớ thích nó, tớ muốn nuôi.”

Cố Nghị nhíu mày, “Nhưng nó là con của tớ, con của cậu kia kìa.” Nói xong chỉ chỉ chú chó Samoyed màu trắng đang ngồi bên cạnh xe lăn nam tử tuấn mỹ.

“Đây chẳng qua là Giản Văn mua, không phải tớ.” Nam tử tuấn mỹ nâng mắt nhìn về phía Cố Nghị, biểu tình thành khẩn, “Chúng ta là bạn bè mười mấy năm, cậu không thể tặng cho tớ một con chó sao?”

Cố Nghị liếc mắt, “Thời Giản Hoa, không cần vô sỉ như vậy.”

Thời Giản Hoa nghiêng đầu, ôm Diệp Chi Châu chặt hơn, dùng trầm mặc biến thành vô sỉ.

Diệp Chi Châu nằm trong ngực Thời Giản Hoa, tinh thần lực không bị khống chế bắn ra. Là người yêu sao? Thái độ cường thế cùng mùi bạc hà quen thuộc này …..

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ! Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ!]

Cậu cả kinh, vội thu hồi tinh thần lực đang ở bên ngoài đại não Thời Giản Hoa, trong lòng trầm xuống. Không có, trên người Thời Giản Hoa không có tinh thần lực, cái này không thích hợp. Người yêu sau khi khôi phục ký ức tinh thần lực so với cậu còn muốn cường đại hơn, đi vào thế giới mới không có khả năng không thức tỉnh tinh thần lực. Nhưng mùi bạc hà quen thuộc này là sao, còn có bộ dáng nhìn thấy mình liền phát tác dục vọng chiếm hữu cường thế ….. Chẳng lẽ đời này người yêu lại tự đùa cho tàn phế rồi sao?

[Đang quét trạng thái linh hồn của Thời Giản Hoa ….. quét hình hoàn tất, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 100%, không có bất thường.]

100% ….. Diệp Chi Châu trừng lớn mắt nhìn màn ảnh, đầu óc lập tức loạn lên. Độ phù hợp cao như vậy chỉ đại biểu cho một việc, Thời Giản Hoa ở thế giới này là hàng vừa ráp xong! Mà người yêu bắt đầu từ thế giới trước đã không thể dùng phương pháp luân hồi đi theo mình được nữa, chỉ có thể mượn dùng thân thể người khác …..

Cậu giật giật chân sau đụng tới ngực của Thời Giản Hoa, lại cố gắng ngửi ngửi mùi bạc hà trên người đối phương, ảm đạm rũ đuôi xuống. Thời Giản Hoa hẳn không phải là người yêu ….. Đầu tiên là cậu biến thành chó, Thông Thiên biến thành quả cầu, hiện tại lại xuất hiện một người yêu hư hư thực thực …. Nếu vừa nãy cậu không quan tâm mà dùng tinh thần lực tham nhập đại não đối phương, có khả năng sẽ không cẩn thận giết chết Thời Giản Hoa hoặc là khiến hắn trở nên ngốc nghếch …..

Nghĩ vậy cậu liền sợ hãi cả kinh, lông dựng đứng lên. Lực lượng từ bên ngoài thương tổn đến nhân loại của thế giới này sẽ bị thiên đạo đuổi đi hoặc là bị gạt bỏ, khi nãy thật là nguy hiểm! Hơn nữa người yêu đã từng nói qua, hình như hồn kỳ đã ý thức được sự tồn tại của cậu, có khả năng sẽ nghĩ biện pháp đối phó mình. Vậy mấy chuyện lừa đảo cậu gặp được khi tới thế giới này, có phải là do hồn kỳ quấy rối không? Hiện giờ cậu đã biến thành chó, vậy người yêu đang ở đâu? Hay là người yêu cũng bị hồn kỳ nhắm vào, sau đó bị biến thành đồ vật kỳ quái gì đó?

Thân thể đột nhiên bị ôm lấy, sau đó một bàn tay ấm áp rơi xuống trên lưng vuốt ve lớp lông đang xù lên của cậu, “Tiểu Cường, đừng sợ. Yên tâm, không người nào có thể cướp mày đi được, mày chỉ có thể là của tao.”

Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Cố Nghị đang rủ mắt xuống, sụp đổ la lên, “Gâu gâu gâu (Lời kịch quen thuộc quá, rốt cuộc thế giới này đang nháo gì thế!)!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.