Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 138: Chương 138: Chương 129




Nhân vật chính nằm ở trên giường thoạt nhìn vô hại, cậu đánh giá diện mạo nhân vật chính một chút, sau đó mở công năng quét hình của hệ thống ra.

[Quét hình hoàn tất, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 50%, linh hồn tán loạn nguy hiểm. Đan dược thích hợp: Hoàn hồn đan, bồi nguyên đan.]

50%, cư nhiên không phải là không có linh hồn, chẳng lẽ nhân vật chính cùng mèo nhỏ là trao đổi linh hồn thôi? Hoặc là nhân vật chính chia linh hồn của mình thành hai, đưa một nửa đến trong thân thể mèo nhỏ?

Trong đầu suy nghĩ bay loạn, động tác trong tay cũng không ngừng, cậu mạnh mẽ cạy miệng nhân vật chính ra, nhét hoàn hồn đan vào, sau đó biến trở về hình dạng chó con rồi giấu kỹ rơi quần áo rơi xuống, mở công năng quét hình trốn ở dưới giường bắt đầu quan sát tình huống.

[Kiểm tra cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động ….. Dao động hoàn tất, không có bất thường.]

[Đang quét trạng thái linh hồn nhân vật chính …… Quét hình hoàn tất, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 100%, không có bất thường.]

[Tỷ lệ yêu nhau của Tiêu Thụy, Văn Giai Hòa cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu đang phân biệt rốt cuộc là linh hồn nhân vật chính đã xảy ra chuyện gì thấy vậy sửng sốt, tỷ lệ yêu nhau giảm xuống 50%? Cư nhiên trực tiếp giảm đi một nửa ….. Đây không phải là đại biểu cho nhân vật chính sẽ không thể dùng hình dạng mèo nhỏ nhận thức mấy nam chủ còn lại sao?

Trên giường truyền đến một chút động tĩnh, sau đó một thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền đến, “Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở lại?”

Diệp Chi Châu ngừng thở, cẩn thận thu tinh thần lực lại, thành thành thật thật núp ở dưới giường không động đậy.

[Kiểm tra cho thấy có năng lượng dị thường dao động ….. Dao động biến mất.]

“Đáng giận, sao lại đổi về không được!” Nệm bị người dùng sức vỗ xuống, sau đó một đôi chân trần đứng ở sàn nhà, dần dần đi xa, cho đến khi biến mất sau cửa phòng.

… Người thực vật mới vừa thức tỉnh lại có thể bước đi như bay, thật lợi hại.

Loạn thất bát tao cảm thán một chút, cậu cẩn thận chui ra khỏi gầm giường chạy đến cạnh cửa thăm dò, chỉ thấy nhân vật chính lấy điện thoại bàn trong phòng khách gọi cho ai đó, đợi vài giây sau kết nối được, để ống nghe vào bên tai, alo vài tiếng rồi lưu loát dùng tiếng Ả rập mắng, “Mấy người đang làm gì thế? Không phải đã xác định không có vấn đề gì sao! Thuật đổi hồn đã thất bại hai lần, mấy người không giải quyết được vấn đề thì đừng mơ tiến hành kế hoạch được! Đừng có giải thích, cũng đừng nói không biết, thất bại chính là thất bại!”

Diệp Chi Châu nghe vậy tinh thần chấn động, một bên may mắn vì mình đã từng nhàm chán đi học tiếng Ả rập, một bên vểnh tai nghe lén. Thuật đổi hồn, kế hoạch, tiếng Ả rập, vừa nghe chính là có âm mưu rồi! Nếu không phải nghe được bọn họ nói chuyện điện thoại, phỏng chừng cậu vĩnh viễn sẽ không biết được nhân vật chính biết tiếng Ả rập.

“Câm miệng! Khẳng định không phải là vấn đề của tôi, dự đoán của tôi cùng hồn thị (coi xét linh hồn) tuyệt đối không sai ….. Kế hoạch không thể hủy bỏ! Lực lượng linh hồn của mấy người kia rất đặc biệt, đối với sự phát triển của chúng ta vô cùng hữu dụng, nhất định phải cướp được! Tôi biết rồi ….. Vậy mấy người nhanh chóng tiến hành lần thứ ba đi, lần này không được phép thất bại!”

Cướp? Trong lòng Diệp Chi Châu lộp bộp, cho nên nhân vật chính tiếp cận nhóm nam chủ là muốn cướp lấy lực lượng linh hồn của bọn họ? Nhưng lực lượng linh hồn phải làm như thế nào mới cướp được …… Còn có cái từ hồn thị này ….. Chẳng lẽ tình huống không có dị năng nhưng tinh thần lực lại có dấu hiệu thức tỉnh trên người Cố Nghị cùng Thời Giản Văn không phải là trường hợp đặc biệt mà là tất cả nam chủ đều như vậy? Sau đó nhân vật chính thấy nhóm nam chủ bất đồng, cho nên có ý định tiếp cận bọn họ?

Nếu suy đoán của cậu đều là thật vậy trong kịch bản nhân vật chính dạy nhóm nam chủ luyện tập dị năng, sau khi dị năng nhóm nam chủ thăng cấp liền dẫn bọn họ đi ra ngoài du lịch, sau đó bất hạnh bị tổ chức dị năng theo dõi, việc bị mai phục trên biển có thể cũng là âm mưu đúng không? Hiện tại đang cùng nhân vật chính nói chuyện điện thoại sẽ không phải là tổ chức dị năng kia đi, vậy trong kịch bản cái gọi là đồng quy vu tận không chừng chính là việc tổ chức dị năng kia cướp lấy lực lượng nhóm nam chủ? Còn có hành vi truyền video trước khi chết của Cố Nghị ….. Nếu đều là âm mưu, như vậy nhân vật chính đồng quy vu tận có lẽ căn bản là không có chết, về sau dị năng giả xuất hiện nhiều hơn cùng tổ chức dị năng nhanh chóng khuếch trương có lẽ cũng đều là bút tích của nhân vật chính …..

Càng nghĩ càng kinh, càng đoán càng cảm thấy lạnh cả người, cậu ngăn chặn tinh thần lực rục rịch, nhanh chóng trước khi nhân vật chính cúp điện thoại liền trốn xuống gầm giường.

Trên giường chuyển động, nhân vật chính lại nằm lên. Mười phút sau, tiếng chuông vang lên, nhân vật chính xuống giường nặng nề đi đến phòng khách nhận điện thoại, trực tiếp quát, “Lại xảy ra chuyện gì? Hai lần đổi hồn trước đó đều rất nhanh, lần này tại sao lâu như thế còn chưa đổi được?”

Diệp Chi Châu thật cẩn thận thăm dò, lần thứ hai đến cạnh cửa bắt đầu nghe lén.

“Cái gì? Đổi không được? Tên phế vật Charlie….. Anh nói Charlie bị phản phệ? Tôi …… Thúi lắm! Linh hồn của tôi làm sao có vấn đề chứ! Rõ ràng hai lần trước đều thành công … Lần đầu tiên trở về là khi ngủ, lần thứ hai càng mạc danh kỳ diệu hơn, tôi vừa mới nhìn thấy mục tiêu, giây tiếp theo liền trở lại! Tôi —— “

Thanh âm mở cửa đột nhiên vang lên, lời nói của nhân vật chính đột nhiên dừng lại, Diệp Chi Châu vội vàng rút đầu về.

“Tiểu Bách?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, sau đó là tiếng chìa khóa rớt xuống cùng tiếng bước chân, “Tiểu Bách, em, em tỉnh rồi? Tỉnh lại lúc nào vậy? Em có đói bụng không …… Không đúng, em có không thoải mái chỗ nào không? Sao em lại không mang dép? Nhanh lên ghế sa lông ngồi đi, anh đi gọi xe, chúng ta đi bệnh viện!”

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

“Thường Diệu anh đừng vội, em vừa mới tỉnh, thân thể không có gì không thoải mái cả, trước đừng vội đi bệnh viện.”

“Như vậy sao được, phải đi bệnh viện làm kiểm tra chứ.”

Thường Diệu? Nhãn tình Diệp Chi Châu sáng lên, vội mở công năng quét hình, từ khe cửa nhắm ngay nam nhân cao lớn trong phòng khách.

[Đang quét tình trạng thân thể Thường Diệu … Quét hình hoàn tất, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật. Trong đại não không có năng lượng dị năng dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh. Đan dược thích hợp: An thần hoàn.]

Lại thêm một nam chủ không có dị năng nhưng có dấu hiệu thức tỉnh tinh thần lực! Suy đoán trong lòng được chứng thật thêm một bước, Diệp Chi Châu tắt hệ thống, nhẹ nhàng chạy về gầm giường mở tư liệu ra, hy vọng có thể tìm ra manh mối.

Mười phút sau, nhân vật chính bị Thường Diệu kéo đến bệnh viện.

Diệp Chi Châu từ gầm giường chạy ra, sau khi biến trở về hình người mặc xong quần áo liền mở máy tính của nhân vật chính đặt ở trên bàn học, nhắm mắt dùng tinh thần lực dò xét vào. Một lượng tin tức bị che dấu cắt bỏ vô tình lưu lại tiến vào đại não, cậu ghi nhớ lại toàn bộ, sau đó bí mật xâm nhập vào trang web trường đại học của nhân vật chính, thêm vào trong hồ sơ Thường Diệu một ít chỗ sai, lúc muốn sửa lại phải tốn chút thời thời gian.

Nhân vật chính đã tỉnh, hồ sơ lại có sai sót, Thường Diệu vốn không muốn rời xa gia đình đi nước ngoài hẳn là sẽ không được làm trao đổi sinh. Mà không có khoảng thời gian chia lìa kích thích kia, tình cảm của Thường Diệu với nhân vật chính phỏng chừng cũng khó chuyển biến.

Làm xong xuôi cậu lại tra ghi chép trò chuyện của nhân vật chính, sau đó dùng hệ thống ghi nhớ tất cả các dãy số khả nghi, quyết định sau khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.

[Tỷ lệ yêu nhau của Thường Diệu cùng nhân vật chính giảm còn 80%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Nhân vật chính vừa mới rời khỏi tiểu khu Diệp Chi Châu nhìn nhắc nhở của hệ thống thì ngẩn người, có chút nghi hoặc. Sao lại giảm nhanh như vậy, danh ngạch trao đổi sinh đã chứng thực rôi sao? Lúc này mới bao lâu chứ.

Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cậu đón một chiếc xe taxi đi tới nơi nhân vật chính gặp Tiêu Thụy, tìm được mèo nhỏ bị nhân vật chính chiếm cứ thân thể, cho mèo nhỏ một viên hoàn hồn đan củng cố hồn phách.

“Đi chơi đi, lần sau đừng để bị người xấu lợi dụng nữa.” Sờ sờ đầu mèo nhỏ, cậu đứng dậy lười biếng duỗi thắt lưng, thấy đối diện quả thật có một hàng khoai nướng, vội móc tiền lẻ ra chạy tới. Sau khi nhìn qua kịch bản cũ lẫn mới, cậu cực kỳ tò mò với hàng khoai nướng khiến cho nam chủ Tiêu Thụy vô cùng chấp nhất này, hiện giờ gặp được, vậy phải đi nếm thử mới được!

Chủ quán là một ông lão, làm người vô cùng nhiệt tình, cậu bỏ tiền mua một phần, ông lão kia còn đưa thêm cho cậu một phần.

“Vừa nhìn là biết cậu có người yêu, cầm lấy cầm lấy, về đưa cho người yêu nếm thử.”

Diệp Chi Châu có chút ngại ngùng tiếp nhận khoai do ông lão cứng rắn đưa qua, cố ý thanh toán hai phần tiền, sau đó mang theo vẻ mặt bị thiện ý làm ấm áp cười ngây ngô đi đến ghế dài gần đó ngồi xuống, bẻ khoai nướng ra.

“Chậc chậc, lại thêm một người bị lừa.”

Khí tức cùng thanh âm xa lạ truyền đến, nụ cười trên mặt cậu cứng đờ, quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Tiêu Thụy dụi đầu thuốc ném vào thùng rác, cào mái tóc lộn xộn đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, thở dài một hơi, “Công việc chất đống, trong nhà có chuột, ra ngoài mua cơm lại gặp được một cậu nhóc thiện lương bị lừa, nhân sinh thật u ám a …..”

Diệp Chi Châu yên lặng mở công năng quét hình. Ăn mặc tùy ý, xử sự tùy ý, diện mạo bĩ soái (đẹp trai + thô bỉ), tâm tính thiện lương nhưng lại độc miệng, lại ở gần đây …… Tuyệt đối là nam chủ Tiêu Thụy không sai.

“Tại sao không nói chuyện?” Tiêu Thụy nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ chỉ khoai nướng, “Ăn đi, ngửi rất thơm.”

Cậu phản xạ có điều kiện cắn một cái, còn hào phóng đưa qua một nửa.

“Nhưng lại đặc biệt khó ăn.” Tiêu Thụy bổ sung thêm một câu, sau đó kiên định cự tuyệt khoai lang cậu đưa tới, “Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn bị tiêu chảy, khuyên cậu cũng đừng ăn, khoai lang này hoàn toàn bị cháy rồi.”

Một hương vị cháy đắng tràn ngập trong cổ họng, Diệp Chi Châu cúi đầu nhìn về khoai nướng thơm nức mềm dẻo trong tay, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt. Khoai nướng này thoạt nhìn bình thường, ngửi cũng rất thơm, nhưng vì sao lúc ăn vào lại khiến người ta một lời khó nói hết thế này.

“Lần đầu tiên tôi ăn cái này cũng nghi hoặc giống cậu vậy.” Tiêu Thụy lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa nhợt nhạt hút một hơi, thần tình tang thương, “Sau đó tôi suy nghĩ cẩn thận, không phải do kỹ thuật cũng không phải do nguyên liệu, mà là do đầu lưỡi của ông chủ có vấn đề, ông ấy cảm thấy như vậy là ngon, nên cứ nướng như thế.”

“…..”

“Đối với ông ấy, khoai lang này chính là sắc hương vị câu toàn, đến chúng ta chỉ còn lại sắc hương.”

[Quét hình hoàn tất, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật. Trong đại não không có năng lượng dị năng dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh. Đan dược thích hợp: An thần hoàn.]

“Nhưng mà ông cụ kiếm ăn không dễ dàng, người cũng rất tốt, mua khoai lang coi như tích đức làm việc thiện.”

Diệp Chi Châu bỏ khoai lang xuống, sờ không gian trên cổ tay.

Tiêu Thụy ngậm thuốc đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, “Nói mấy câu cảm giác đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, cám ơn nhóc nhiều nha, lần sau hữu duyên gặp lại chúng ta tiếp tục tán gẫu, tôi đi mua cơm đây.”

“Cái kia.” Diệp Chi Châu gọi hắn lại, lắc lắc cái khăn trong tay, “Nghe nói trên con đường này có một cao thủ rất am hiểu tu bổ di sản văn hóa, tôi muốn tìm hắn tu bổ khăn tay bà tôi lưu lại, xin hỏi …..”

Một làn gió mang theo mùi thuốc nhẹ nhàng thổi qua, trên mu bàn tay bị gõ nhẹ một cái, cậu buông tay, khăn tay rơi xuống, sau đó được một bàn tay to lớn thon dài hữu lực tiếp được.

“Đúng là đồ cổ, bảo tồn rất tốt.” Tiêu Thụy đứng thẳng dậy cẩn thận mở khăn tay nhìn nhìn, sau đó tiếc nuối lắc đầu, “Tú pháp lạ, nguyên liệu lạ, bên trên được thêu thơ từ cùng sơn thủy… Thứ tốt a, đáng tiếc bên một góc bị hỏng, tu bổ có chút khó, trước hết phải tìm được nguyên liệu thích hợp, rồi nghiên cứu tú pháp, sau đó là hoa văn được dệt ……”

Diệp Chi Châu cố ý làm bộ như khẩn trương, lại gần nói rằng, “Anh cẩn thận một chút, đây chính là tín vật đính ước ông nội đưa cho bà tôi ….. Cái kia, anh trai à, anh nói đạo lý rõ ràng như thế, chẳng lẽ anh cũng làm tu bổ di sản văn hóa?”

Tiêu Thụy cao thấp đánh giá cậu một cái, thâm trầm gật đầu, “Nhìn phân thượng cậu gọi tôi một tiếng anh trai ….. Tôi là Tiêu Thụy.”

“… Cho nên?”

“Khăn tay này tôi sửa, không sai, tôi chính là cao thủ cậu muốn tìm!”

“……” Tuy rằng mục đích của cậu đúng là cái này, nhưng nam chủ à, sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ?

Tiêu Thụy thân thiết vỗ vai cậu, mỉm cười, “Yên tâm, kỹ thuật của anh đây rất tiêu chuẩn, giá tiền thì ….. Bớt cậu tám phần trăm! À không, năm phần trăm! Năm phần trăm thế nào, giá cả rất hữu tình đáng tin đấy!”

Diệp Chi Châu áp chế dục vọng phun tào, tiếp tục dẫn dắt, “Nhưng tôi nghe nói anh không am hiểu tu bổ tranh sơn thủy …..”

“Cái này không thành vấn đề! Anh đây có một người bạn am hiểu về tranh sơn thủy, lát nữa anh gọi hắn tới làm công miễn phí!” Nói xong như là sợ Diệp Chi Châu không tin, vội vàng i từ trong túi lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, cao giọng nói, “Giai Hòa, mau đến đây ….. có mối làm ăn này, là một bức tranh sơn thủy, mau tới đây xem.” Nói xong lạch cạch cúp điện thoại, hướng Diệp Chi Châu cười lộ cả răng, “Coi anh này, đói bụng đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát, cậu em ăn cơm không, anh mời khách!”

Diệp Chi Châu làm bộ không thấy được động tác giấu khăn tay vào túi áo của hắn, co rút khóe miệng. Đột nhiên có chút bội phục nhân vật chính, tính cách nhóm nam chủ hoàn toàn trái ngược như thế, nhân vật chính lại có thể mò ra tính cách của bọn họ rồi thu phục từng người, sau đó thu toàn bộ vào hậu cung, thật là phi phàm mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.