Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 61: Chương 61: Chương 52




Hứa Dịch bị anh nhìn khiến da đầu run lên, cảm thấy suy nghĩ muốn dựa vào nhiều người giết chết Trọng Thu trước đây là quá mức ngây thơ rồi. Rõ ràng đã thấy qua vô số tang thi ghê tởm, nhưng khi đối mặt với Trọng Thu mang bộ dáng nhân loại bình thường, từ trong đáy lòng của hắn lại dấy lên một tia sợ hãi.

Gió bên trong hành lang càng thêm lớn, chỉ trong chớp mắt, Trọng Thu liền biến mất tại chỗ. Toàn bộ công kích của mọi người đều thất bại, bọn họ không khỏi kinh hãi, còn không chờ họ hoàn hồn, một bóng trắng mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở trong hành lang, sau đó lướt qua từng người bọn họ, hơn mười giây sau, toàn bộ người đang đứng đó đã ngã trên mặt đất rên rỉ.

Gió nhỏ đi, một thân ảnh thon dài đeo kính đen đứng giữa đám người đã ngã xuống, trong tay cầm một con dao giải phẫu.

Mắt mở trừng trừng nhìn toàn bộ đồng bạn ngã xuống đất, Hứa Dịch càng thêm kinh hoảng, không khỏi lui về phía sau vài bước, kinh hoảng hỏi, “Anh là ai? Trọng Thu đâu!”

Lương Bình hơi hơi nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó ghét bỏ quay đầu, từ trong túi lấy ra một miếng sầu riêng, nhìn nhìn sầu riêng rồi lại nhìn nhìn hắn, nhíu mày, “Cậu còn không đáng yêu bằng sầu riêng.” Nói xong xoay người, nhanh chóng biến mất ở hành lang.

“Muốn tìm tôi sao?”

Thanh âm lành lạnh vang lên từ đằng sau, lưng hắn căng thẳng, nhanh chóng nhảy tới trước vài bước rồi xoay người, trợn mắt nhìnTrọng Thu, giọng nói run lên, “Anh, vì sao anh vẫn luôn đuổi sát tôi không bỏ, tôi cũng không có hại anh mà!” Hiện tại tình huống rất bất lợi, không thích hợp để tiếp tục dây dưa, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thoát ra!

Trọng Thu thưởng thức vắc-xin phòng bệnh trong tay, cong môi, “Tôi không thích lời vô nghĩa.” Cuồng phong lại xuất hiện, được Trọng Thu khống chế xoay quanh Hứa Dịch trong phạm vi một thước, giống như một nhà giam vô hình.

Nghiêm Chính mang theo một đội binh từ trong phòng đi ra, phất phất tay, “Trói tất cả mọi người lại nhốt vào phòng quan sát, tiêm cho mỗi người một mũi vắc-xin, sau đó đưa vào phòng tạm giam.”

Binh sĩ xác nhận, hành động rất nhanh.

Ngụy Húc cũng từ trong phòng đi ra, nhìn Hứa Dịch một cái rồi đi đến bên người Trọng Thu, “Nhanh chóng chấm dứt thôi, đừng đùa nữa.”

“Anh mới đang đùa ấy.” Trọng Thu lạnh lùng đáp lại hắn, nhìn về phía Hứa Dịch quan tâm nhắc nhở, “Đừng có nghĩ tới việc chạy trốn, chỉ cần cậu vượt qua ranh giới, những đao phong đáng yêu kia sẽ khắc hoa lên da thịt cậu, biến cậu thành một bộ xương khô đấy.”

Hứa Dịch đang rục rịch dừng động tác lại, bình tĩnh nhìn Ngụy Húc cùng Trọng Thu, cười lạnh, “Ngụy Húc, anh bán đứng tôi.”

“Tôi là đang cứu cậu.” Ngụy Húc đạm mạc nhìn hắn, trong ánh mắt không có độ ấm, “Hứa Dịch, linh tuyền rốt cuộc là cái gì trong lòng của cậu hiểu rõ nhất, không cần hại người nữa.”

Nụ cười lạnh trên mặt Hứa Dịch cứng đờ, biểu tình âm trầm, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Người cần bị bắt đã bị đưa đi toàn bộ, cuối cùng Nghiêm Chính thả lỏng thần kinh đang buộc chặt, nhìn về phía Trọng Thu hỏi, “Cái kho bệnh độc này anh chuẩn bị xử lý như thế nào? Trực tiếp giết luôn sao?”

“Tiêm vắc-xin phòng bệnh xem tình huống trước đã, sau đó, ừm, mở đầu của hắn ra trực tiếp hủy diệt dị năng hạch.”

Hứa Dịch nghe nói như thế sắc mặt liền tái nhợt, thân thể run rẩy, nhìn thấy Trọng Thu đang mở vắc-xin phòng bệnh ra, cắn cắn môi, trộm điều động dị năng, dưới mí mắt bọn họ trốn vào không gian.

“Quả nhiên trốn rồi.” Trọng Thu lấy thuốc trực tiếp tiêm vào cánh tay mình, buồn chán nhún nhún vai, “Phong tỏa toàn bộ hành lang này lại, mở camera, bắt đầu dùng vắc-xin tẩy trừ viện nghiên cứu thôi.”

“Đành vậy.” Nghiêm Chính có chút bất mãn với kết quả như thế, nhưng cũng không biết làm thế nào. Ngụy Húc thì thở dài, trầm mặc một hồi, xoay người đi đến phòng quan sát có Khâu Tương Vũ.

Mọi chuyện đã giải quyết gần xong, chỉ còn lại công việc bắt ba ba trong hũ nhàm chán.

Mỗi ngày Diệp Chi Châu đều đi đến phòng theo dõi nhìn tình huống trong hành lang, sau đó dẫn Khâu Tương Vũ đi hỏi thăm những đội viên đã tiêm vắc-xin đang được tiếp thu trị liệu. Sau khi có một đội viên khỏi hẳn, tỷ lệ yêu nhau giữa Khâu Tương Vũ cùng nhân vật chính giảm còn 80%. Sau đó, Khâu Tương Vũ bắt đầu tuyệt thực, tỷ lệ yêu nhau cũng không giảm mữa. Cậu nhìn đôi mắt không còn muốn sống nữa của Khâu Tương Vũ, nghĩ rồi nghĩ, liền dẫn hắn đến phòng theo dõi, chỉ chỉ camera gắn đầy trên tường, đơn giản thuyết minh tình huống của Hứa Dịch. Khâu Tương Vũ ngồi ở trên xe lăn, nhìn màn hình không chớp mắt, nhưng vẫn không nói lời nào cũng không chịu ăn cơm.

Sau khi Khâu Tương Vũ tiêm vắc-xin phòng bệnh thì không thể dùng dịch dinh dưỡng nữa, cần phải cấp bách bổ sung dinh dưỡng cho thân thể, Diệp Chi Châu trầm mặc thật lâu, không để ý Ngụy Húc phản đối, đẩy Khâu Tương Vũ vào hành lang đang vây khốn nhân vật chính. Tình cảm của Khâu Tương Vũ đối với nhân vật chính rất sâu đậm, cho dù biết được nhiều sự thật đáng sợ như thế, tỷ lệ yêu nhau vẫn không hề giảm, thậm chí khi biết tình huống nhân vật chính có thể không tốt lắm, hắn liền dùng tuyệt thực để thành toàn tình yêu của hắn. Nhiệm vụ đến đây đã không thể tiếp tục tiến hành nữa, xuất phát từ tư tâm, cậu hy vọng Khâu Tương Vũ có thể tốt hơn một ít, càng hy vọng nhân vật chính có chút lương tâm, nhìn thấy bộ dáng Khâu Tương Vũ như thế có thể đi ra khuyên giải an ủi trấn an hắn một chút.

Hai ngày trôi qua, Khâu Tương Vũ cố chấp đứng ở nơi Hứa Dịch biến mất, không ngủ cũng không cử động, dần dần hơi thở bắt đầu mỏng manh. Rạng sáng cùng ngày, nhân vật chính vẫn luôn trốn trong không gian không chịu xuất hiện rốt cục đi ra ngoài.

Diệp Chi Châu nhìn hai người ôm nhau cùng vẻ mặt kích động đang nói gì đó của Hứa Dịch trong màn hình, thở dài một tiếng.

“Tương Vũ, anh hãy giúp đỡ tôi, chỉ cần tôi chạy thoát, tôi nhất định có thể làm cho anh khôi phục lại đỉnh cao như trước!”

“Tiểu Dịch.” Khâu Tương Vũ đưa tay vuốt tóc hắn, khuôn mặt âm nhu lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Nếu cậu nói cho tôi biết sớm một chút thì tốt rồi, tôi khẳng định sẽ không để cho cậu biến thành dáng vẻ này.”

“Tương Vũ!” Hứa Dịch không kiên nhẫn, “Rốt cuộc anh có giúp tôi không! Bây giờ cũng chỉ có anh có thể giúp tôi thôi!”

Khâu Tương Vũ cẩn thận phán đoán cảm xúc trong mắt hắn, nhưng hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, “Tiểu Dịch, nếu cậu chỉ nhìn một mình tôi thôi thì tốt rồi, chỉ có tôi với cậu ….. không được sao?”

“Anh … A!”

Diệp Chi Châu đang nhìn màn hình thấy vậy trừng lớn mắt.

Một thanh kim loại nhọn hoắt đột nhiên xuất hiện sau đó nhanh chóng đâm vào lưng Hứa Dịch, xuyên thẳng qua tim. Dòng máu đỏ sậm hôi thối chậm rãi chảy ra, Khâu Tương Vũ đưa tay sờ sờ, thở dài, “Tiểu Dịch, quả nhiên cậu đã không còn là con người, nhưng không sao.” Hắn ngẩng đầu, dùng bàn tay dính đầy máu tươi vuốt ve đôi mắt đang trừng lớn của Hứa Dịch, sau đó chậm rãi che nó lại, “Tôi sẽ đi cùng cậu, đừng sợ.”

Một thanh kim loại thứ hai dần dần thành hình ở trong tay hắn, Khâu Tương Vũ ôm lấy thân thể đã ngã xuống của Hứa Dịch, nhìn về phía camera, dùng khẩu hình miệng nói “Cám ơn”, sau đó không chút do dự kết thúc sinh mệnh của mình.

Dòng máu đỏ sậm cùng đỏ tươi giao nhau trên mặt đất, vây quanh thi thể hai người. Diệp Chi Châu đưa tay ôm mặt mình, câu “đừng mà” nghẹn ở trong ngực. Vì sao ….. Vì sao lại như vậy …..

[Khâu Tương Vũ cùng nhân vật chính đã mất đi sinh mệnh đặc thù, hồn kỳ thứ tư đã biến mất, hồn kỳ của thế giới này đã được lấy hết, nhiệm vụ đã hoàn thành. Xin hỏi có tiến vào thế giới kế tiếp không?]

Cậu ở trong lòng chọn từ chối, vuốt mặt, nhìn thi thể trong hành lang vài giây, ấn chuông báo động, “Hứa Dịch đã chết, mười phút sau mở chương trình vệ sinh, các phòng ban hãy chuẩn bị.”

Trọng Thu đang ở phòng quan sát kiểm tra người bệnh nghe thông báo của cậu vội xoay người chạy tới phòng theo dõi. Nghiêm Chính, Ngụy Húc, Lương Bình …. Tất cả mọi người đều ngừng công việc, không chút do dự tụ lại bên cạnh Diệp Chi Châu.

Sau khi Hứa Dịch chết thì bệnh độc trong không gian bị khuếch tán ra ngoài, Trọng Thu dùng biện pháp thô sơ nhất, chính là trực tiếp dùng vắc-xin phòng bệnh tưới toàn bộ hành lang, sau đó tiếp tục phong bế hành lang thêm một tháng.

Ba tháng sau, vắc-xin phòng bệnh được đưa đến từng ngóc ngách trên thế giới; sáu tháng sau, bệnh độc tang thi đã được khống chế; một năm sau, tang thi cao cấp đình chỉ thăng cấp, vả lại số lượng càng ngày càng ít; ba năm sau, các quốc gia rốt cục triệt để xử lý xong tất cả thi thể tang thi, bắt đầu về thành thị làm công tác thanh lý; năm năm sau, thế giới khôi phục lại dáng vẻ hòa bình trước khi mạt thế xuất hiện.

Vào ngày dỡ bỏ các tường vây quanh căn cứ, Diệp Chi Châu làm một bàn tiệc lớn, mời tất cả người thân bạn bè, cùng Trọng Thu cử hành một lễ đính hôn nho nhỏ, sau đó say mèm một trận. Sáng sớm hôm sau, cậu một mình đi tới ngọn núi nhỏ gần căn cứ, cúng tế một ngôi mộ vô danh.

Mấy chục năm sau, cậu cùng với Trọng Thu tay trong tay nằm chung một chỗ, nhìn trời xanh mây trắng mỉm cười, “Thật muốn biết tên thật của anh … được rồi, bây giờ em sẽ tới thế giới sau tìm anh, nhớ chờ em.” Nói xong nhắm mắt lại, nghiêng người tiến vào lòng người yêu đang dần dần mất đi độ ấm, ở trong lòng gọi hệ thống, lựa chọn tiến vào thế giới kế tiếp.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Tiếng mưa rơi, tiếng cãi nhau, tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó là tiếng sập cửa.

Ý thức đang chìm trong bóng tối của Diệp Chi Châu bị hút ra, dần dần trở về hiện thực. Cậu từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng ấm áp rộng rãi. Trong góc phòng có một quả bóng rổ, trên tường treo một bộ vợt cầu lông, vươn tay nhìn nhìn, đồng hồ vận động, bao cổ tay, cùng với làn da tuổi trẻ nhẵn nhụi.

Xem ra lần này thân thể nguyên chủ là một thiếu niên yêu vận động.

Trên tủ đầu giường có để một khung ảnh, cậu cầm lên nhìn, thấy bên trong là ảnh hai thiếu niên chụp chung, một người tuấn tú một người dương quang, tràn đầy hơi thở thanh xuân vui vẻ, khiến người nhìn không tự giác cong khóe miệng lên. Nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã bốn giờ rưỡi chiều, nguyên chủ có thể là đang ngủ trưa.

Xem nhẹ ồn ào bên ngoài, cậu tìm tòi ở trên giường, rốt cục từ trong chăn lấy ra một cái gương nhỏ hình mặt mèo màu hồng, nghẹn lời, “Thông Thiên, có thể trở về màu hồng nhạt chắc mày vui lắm ha?”

Cái đuôi bằng lông giả dưới cái gương nhỏ rung lên, sau đó crack một tiếng, bên trong lộ ra một viên thuốc.

“Đây là cái gì?”

[Quà thưởng cho nhiệm vụ ở thế giới trước, biến hóa đan.]

“Là sao?” Diệp Chi Châu dụi mắt.

[Biến hóa đan, có thể tăng trưởng trăm năm tu vi, có thể biến thành người trong vòng một giây, là đan dược mà mọi yêu quái ước ao, có thể giúp kéo dài thời gian yêu nhau, chỉ cần dùng một viên là có hạnh phúc một trăm năm.]

Diệp Chi Châu ha hả cười lạnh, vươn tay kéo chặt cái đuôi giả đang lộn xộn của nó, “Tao thấy mắt mày có vấn đề rồi, vậy mà xem tao là yêu quái, lại đây, tao giúp mày sửa lại thị lực.”

Cái gương nhỏ rung lên, sau đó nhanh chóng quăng màn ảnh đến mặt cậu, điên cuồng hiện ra tư liệu.

Diệp Chi Châu nghiến răng, cuối cùng buông tha cho nó, chuyên tâm nhìn tư liệu.

Nhân vật chính ở thế giới này tên là Tư Hàn, giới tính nam, mẹ là là giáo viên dạy múa, cha là thương nhân thành công, từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực. Cậu có một người bạn thanh mai trúc mã, tên là Hình Quan, là nam chủ thứ nhất của thế giới này.

Lúc năm tuổi, Tư Hàn cùng Hình Quan bị bắt cóc, cuối cùng Hình Quan được thành công cứu ra, Tư Hàn thì bị mất tích. Mẹ Tư Hàn là Chung Mẫn tính tình nhu nhược, sau trận đả kích này thì tinh thần của bà trở nên bất ổn, bị chứng trầm cảm. Vì muốn trấn an cảm xúc vợ mình, cha của Tư Hàn là Tư Hữu Càn trùng hợp tìm được Tần Bảo – là con của Chung Khả – em gái đã mất của Chung Mẫn đưa vào trong nhà, cường bách Tần Bảo phải nhớ kỹ tất cả các thói quen của Tư Hàn, coi cậu như là Tư Hàn đưa đến trước mặt vợ mình.

Tần Bảo có bảy tám phần tương tự với Tư Hàn, hơn nữa lúc ấy tinh thần của Chung Mẫn không ổn định, chuyện nhận sai con ruột liền cứ như vậy thuận lý thành chương mà thành công. Tư Hữu Càn thấy thế thì dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, ông ta liền xóa hết tất cả dấu vết ở cô nhi viện của Tần Bảo, đổi tên cậu là Tư Hàm, để cậu sống dưới thân phận Tư Hàn.

Mà bên kia, Tư Hàn may mắn trốn thoát được bọn cướp núp trong thùng xe chở đồ lậu ở ven đường, âm kém dương sai thế nào lại đến H thị hẻo lánh, sau đó bị người lái xe phát hiện bán cho một đôi vợ chồng bị câm điếc.

Ba năm sau, Tần Bảo dần dần lớn lên đã quên đi ký ức khi còn bé, một phần cũng do Tư Hữu Càn không ngừng tẩy não nên cậu kiên định cho mình là Tư Hàn chân chính, sau lại đổi tên là Tư Hàm, là tiểu nhi tử của Tư gia. Mà Tư Hàn thật sự thì sau một năm bị vợ chồng câm điếc kia vứt bỏ ở cô nhi viện, một tháng sau, hắn được một vị giáo sư thu dưỡng, dọn tới W thị, gặp được nam chủ thứ hai —— con trai độc nhất của cha nuôi Vệ Kiến Quân – Vệ Tùng Ninh.

Mười năm sau, Tư Hàm, cũng chính là Tần Bảo thi vào B đại, mà Tư Hàn chân chính, sau khi được thu dưỡng đã đổi thành Vệ Tư Hàn (tên của nhân vật chính) cũng thi vào B đại, hai người trùng hợp học cùng khoa, còn được phân đến chung một phòng ngủ, bởi vậy nghiệt duyên liền bắt đầu.

Lúc này Tư Hàn đã triệt để quên đi ký ức còn bé, mà trong tiềm thức của Tần Bảo vẫn giữ một chút hoài nghi, nên khi nhìn thấy Tư Hàn vừa giống tên vừa giống dáng vẻ của mình, ký ức khi còn bé bắt đầu dâng lên, dần dần hồi tưởng lại một ít chuyện đã qua.

Một khi hoài nghi đã dâng lên liền không dễ dàng xóa đi, cậu bắt đầu tìm thám tử tư điều tra Tư Hàn, sau đó lặng lẽ ở nhà tìm kiếm manh mối. Một tuần sau, thám tử tư không tra ra được gì hữu dụng, nhưng cậu lại phát hiện một cuốn album cũ trên lầu, thấy được ảnh chụp của Tư Hàn khi còn bé cùng với gia đình, từ đó, cậu rốt cục xác nhận mình chỉ là đồ giả.

Không thể chịu được chân tướng như vậy, cộng thêm sợ hãi sẽ bị người thân vứt bỏ khi Tư Hàn chân chính xuất hiện, Tần Bảo bắt đầu đối phó với Tư Hàn, lại không nghĩ hành động của cậu lại bị anh trai là Tư Việt chú ý tới. Xuất phát từ sự quan tâm với em trai, Tư Việt trộm ủy thác cho bạn tốt là Vi Trang, cũng chính là nam chủ thứ ba đi điều tra chuyện của em trai, muốn coi thử em trai nhà mình có bị người khi dễ không.

Vi Trang làm người nhanh nhẹn, cách thức tra tin tức lại là số một, chỉ trong một tuần liền tra ra gốc ngọn của Tư Hàn. Trong quá trình điều tra, hắn dần dần động tâm với một Tư Hàn kiên cường dương quang, liền nói cho Tư Việt chân tướng kinh người này, khen ngợi Tư Hàn một trận, còn đối với hành vi khi dễ người của Tần Bảo thì phê phán ác liệt.

Tư Việt biết được chân tướng liền kinh hãi, vội về nhà báo tin cho cha mình. Từ đó, Tư Hàn là thái tử thật sự tiến nhập vào trung tâm câu chuyện, mà hàng giả Tần Bảo thì càng ngày càng hung tàn ức hiếp Tư Hàn, bị người nhà và bạn bè dần dần chán ghét mà vứt bỏ.

Bởi vì thường xuyên bị khi dễ nên khi Tư Hàn nhập học thường xuyên ra vào phòng y tế của trường, nhận được sự coi trọng của nam chủ thứ tư —— bác sĩ Lỗ Thần, sau đó lúc đi làm việc ngoài giờ thì gặp được nam chủ thứ năm —— đó là một ông ba đơn thân tên là Hách Tĩnh, đến đây, năm nam chủ đã xuất hiện đầy đủ.

Diệp Chi Châu dừng xem tư liệu, không còn lời gì để nói. Tại sao lại là một thế giới gay, hơn nữa số lượng nam chủ còn được tăng thêm …..

Nhanh chóng lật qua gút mắt tình cảm của sáu người, câu lật đến đoạn thế giới bị hủy diệt.

Sau khi Tần Bảo bị tống vào ngục giam rồi chết thảm, nhân vật chính cùng năm vị nam chủ tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc. Ba năm sau, nhóm nam chủ đã trở thành nhân tài kiệt xuất đột nhiên bị một nhân sĩ không rõ điên cuồng chèn ép sinh ý, bọn họ vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, lại không có đầu mối, cuối cùng vẫn là Vi Trang vận dụng lực lượng gia tộc tra được người đứng sau.

Thì ra cha mẹ thân sinh của Tần Bảo trước khi sinh ra cậu đã từng thu dưỡng một người con lai, nhưng khi Tần Bảo được sinh ra người con lai kia đã được người nhà tìm đến đón đi nước ngoài, không để lại bao nhiêu dấu vết từng tồn tại. Sau đó cha mẹ Tần Bảo qua đời, Tần Bảo rơi vào cô nhi viện, bị Tư Hữu Càn đón đi rồi xóa hết dấu vết từng sống ở cô nhi viện, bắt đầu dùng thân phận Tư Hàn tiếp tục sinh hoạt.

Sau khi người con lai trưởng thành liền trở về báo ân, lại phát hiện cha mẹ nuôi đã chết, mà em trai đáng yêu trong trí nhớ vậy mà lại phải dùng thân phận của người khác để sống, cuối cùng còn chết thảm ở trong ngục giam! Người con lai phẫn nộ bắt đầu điên cuồng trả thù, đầu tiên là Tư Hữu Càn, sau đó là Tư Hàn cùng mấy vị nam chủ.

Hai phe tranh đấu càng ngày càng ác liệt, ảnh hưởng đến cả kinh tế một phương, đúng lúc này người lãnh đạo quốc gia đang ở nơi đây tiếp đãi khách ngoại quốc, phát hiện tình hình không đúng nên chạy tới nhìn tình huống, kết quả bất hạnh gặp phải khủng bố tập kích liền ngủm củ tỏi. Càng xui xẻo chính là, lúc ấy con em của khách cũng tới xem náo nhiệt, còn đứng ở bên cạnh người lãnh đạo, cũng ngủm theo.

Bởi vậy hai nước bắt đầu tranh chấp, sau đó tình hình thế giới bị hiệu ứng bươm bướm này ảnh hưởng, dần dần trở nên hỗn loạn. Chưa tới mười mấy năm, thế chiến bùng nổ, mà lúc ấy mấy vị đầu sỏ khơi mào cuộc chiến cũng đã sống hết thọ mệnh vểnh mông vểnh răng an ổn qua đời hết rồi.

Diệp Chi Châu tắt tư liệu, nhìn lên trần nhà. Cậu còn có thể nói được gì sao, loại nguyên nhân đơn giản khiến thế giới bị hủy diệt này rốt cuộc vì sao còn tồn tại chứ? Mỗi lần nhìn đến nguyên nhân thế giới bị hủy diệt, cậu rất rất rất là tuyệt vọng được không.

“Thông Thiên, để tao đoán nhé, thân thể bây giờ tao đang dùng, tên là Tần Bảo đúng không?”

Cái gương nhỏ giật giật đuôi, crack một tiếng, để lộ ra một viên thuốc, [Chính xác, thưởng cho một viên dịch dung đan.]

“……..” Quả nhiên là như vậy, ài, thật muốn khóc quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.