Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 94: Chương 94: Chương 85




Miệng vết thương vỡ không quá nghiêm trọng, không bao lâu liền xử lý tốt.

Sau khi bác sĩ y tá rời đi, Sầm Nguyệt Bạch dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Chi Châu đi đến giường bệnh, nhìn cậu ba giây, cúi người, một tay ôm mèo một tay nâng mặt cậu, cúi đầu môi chạm môi, tạm dừng một giây, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc của cậu, sau đó mặt không đổi sắc đứng dậy ngồi vào bên cạnh cậu, vươn tay vén quần áo cậu lên.

Thẩm Tử Hạ hít sâu, cảm thấy mình muốn nhồi máu cơ tim rồi.

Diệp Chi Châu nhếch môi, sau đó điên cuồng hừ lạnh, dùng sức bắt lấy tay anh, tiếp tục tức giận, “Anh muốn làm gì? Anh hôn cái gì mà hôn, ai cho anh hôn! Anh là cái lông gì mà hôn tôi? Còn cái tay này nữa, không phải anh ôm em gái rất vui vẻ sao! Tiếp tục ôm đi, đừng có sờ tôi!”

“Không ôm.” Sầm Nguyệt Bạch phản nắm chặt tay cậu, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cúi đầu hôn mu bàn tay cậu, “Anh đã tra được, em vẫn luôn thầm mến anh, hiện tại anh quyết định công khai yêu em, ở cùng với anh nhé?”

Thẩm Tử Hạ vừa mới thở bình thường liền cảm thấy đầu óc bị kẹt lại.

Diệp Chi Châu sững sờ một lát liền nhanh chóng thu hồi tay, ở trên giường cọ a cọ, thái độ hơi mềm xuống, “Anh đừng có gạt tôi, mấy ngày hôm trước ở cửa quán cà phê Hoàng Hôn, tôi thấy hết rồi!”

Sầm Nguyệt Bạch híp mắt, “Em theo dõi anh?”

Quán cà phê Hoàng Hôn thuộc trong khuôn viên của trường đại học của Sầm Nguyệt Bạch cùng Thẩm Mộng Tịch, cách trường của Thẩm Tử Hào xa mít mù, muốn “vừa khéo” nhìn thấy quả thật có chút khó khăn.

“Tôi, lúc tôi đi tìm Mộng Tịch thì vô tình nhìn thấy.” Diệp Chi Châu kiên quyết không thừa nhận chuyện theo dõi, rõ ràng là do nguyên chủ làm, cùng cậu không có một xu quan hệ!

Sầm Nguyệt Bạch tinh tế nhìn cậu một hồi, đột nhiên lại cúi đầu hôn mu bàn tay cậu, khóe miệng cong lên theo biên độ rất nhỏ, “Thật đáng yêu.”

Thẩm Tử Hạ lui về phía sau dựa vào tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại bình tĩnh sau khi trải qua sóng to gió lớn, hắn nhìn em trai sắc mặt tái nhợt hình tượng không xong trên giường, thâm trầm tự hỏi ……. Tên Sầm Nguyệt Bạch này, mắt bị mù sao?

Được một đại soái ca lạnh lùng nghiêm mặt khen mình đáng yêu, lực sát thương kia …….. Bàn tay bị nắm của Diệp Chi Châu không tự giác giật giật, lỗ tai hơi hơi đỏ, cứng cổ nói rằng, “Không cần nói sang chuyện khác! Rõ ràng tôi nhìn thấy hai người ôm nhau, đừng gạt tôi!”

Mèo nhỏ bị Sầm Nguyệt Bạch ôm ở ngực cẩn thận ló đầu ra, hướng cậu meo meo hai tiếng. Cậu dời mắt nhìn lại, vẻ mặt tức giận dịu xuống, dùng sức rút bàn tay bị Sầm Nguyệt Bạch nắm ra sờ nó, “Mày cũng tới hả? Ngày hôm qua có bị dọa sợ không?”

“Meo ~” Mèo nhỏ thân mật cọ cọ đầu ngón tay của cậu, móng vuốt nhỏ cào a cào, như là muốn đi qua.

Sầm Nguyệt Bạch xoay người để nó lên trên giường, mặt không đổi sắc nói, “Không phải anh ôm, là nó.”

Diệp Chi Châu giận, “Bớt nói dối đi! Sao anh không nói là bản sao của anh ôm luôn đi!”

“Không có bản sao.” Sầm Nguyệt Bạch từ trong ngực lấy ra một lá bùa gấp vài cái, thấp giọng thì thào niệm vài câu gì đó, sau đó bắn lá bùa vào không trung, dùng một loại ngữ khí bình thản “hôm nay thời tiết không tồi” nói rằng, “Ngược lại Phục Khắc Phù này có thể.”

Lá bùa trên không trung dần biến lớn, từ từ biến thành bộ dáng con người, sau đó nhân thể bị một luồng ánh sáng yếu ớt bao phủ, chờ ánh sáng biến mất, một “Sầm Nguyệt Bạch” khác đã đứng ở ngay giữa phòng bệnh, ánh mắt thản nhiên nhìn cậu.

Diệp Chi Châu trợn mắt há mồm.

Này, nhiệm vụ thế giới này ……. Cậu ôm con mèo vào lòng, điên cuồng gọi Thông Thiên, vội vàng hỏi, “Thông Thiên! Cái trò không khoa học này là cái gì thế? Chẳng lẽ nơi này không phải là một thế giới có tín ngưỡng khoa học sao?”

[Hệ thống đã cung cấp tất cả tư liệu.]

Nhưng trong tư liệu của mày không hề đề cập tới hai chữ huyền học!

Thẩm Tử Hạ cũng bị chấn kinh rồi, nhịn xuống đưa tay xoa xoa mắt.

Vài giây đồng hồ sau, “Sầm Nguyệt Bạch” hóa thành sương khói biến mất tại chỗ, lưu lại một mùi khét lẹt của giấy khi bị đốt.

Vẫn là cậu ngây thơ khi cho rằng hình thức khó khăn của nhiệm vụ chỉ bình thường thôi …….. Diệp Chi Châu nhịn không được ôm chặt mèo nhỏ, mèo nhỏ trấn an cọ cọ cậu.

Sầm Nguyệt Bạch rủ mắt nhìn lại, vươn tay xách mèo nhỏ từ trong lòng cậu để qua một bên, thản nhiên nói, “Anh dưới tình huống ngẫu nhiên nhặt được em gái của hai người.” Nói xong lại từ trong túi tiền lấy ra một lá bùa màu đỏ, chậm rãi gấp lại, “Cô ấy nhờ anh giúp, anh tính ra nhân duyên của mình có quan hệ với gia tộc của cô ấy, nên đáp ứng.”

Anh cắt ngón tay trích một giọt máu nhỏ vào lá bùa đã được gấp, lại cầm lấy một miếng băng gạc dính máu của Diệp Chi Châu đã được bác sĩ dùng để xử lý vết thương trước đó, sau đó dùng ngón tay chà xát đốt lá bùa, thổi một hơi, “Sau khi anh tìm được thân thể em gái của em, phát hiện linh hồn cướp đi thân thể cô ấy có dấu vết bị dời hồn qua, liền tạm thời cho em gái em mượn cơ thể của anh, muốn cho linh hồn cô ấy trở về vị trí cũ.”

Tro tàn của lá bùa hiện lên ánh sáng màu đỏ tươi, tro tàn bay trên không trung chậm rãi ngưng tụ thành một sợi tơ nhỏ màu đỏ, từ từ rơi xuống bên tay Diệp Chi Châu, nhẹ nhàng quấn lên ngón tay của cậu, một vòng rồi lại một vòng.

“Không chỉ là nhân duyên một kiếp.” Sầm Nguyệt Bạch đột nhiên cong môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nâng ngón tay của cậu lên hôn một cái, ngữ khí lưu luyến ôn nhu, “Anh thích kết quả này.” Nói xong nhìn về phía mèo nhỏ đang kêu meo meo, nhẹ nhàng điểm trán nó, “Đáng tiếc, phép thuật trở về vị trí cũ thất bại, anh chỉ đành phải nghĩ biện pháp khác.”

Diệp Chi Châu cùng Thẩm Tử Hạ đã bị chuyện anh nói cùng sợi tơ hồng kia làm ngây ngốc, nhìn con mèo lại nhìn sợi tơ, nhìn sợi tơ xong lại nhìn khuôn mặt thần tiên lạnh lùng của Sầm Nguyệt Bạch, đại não điên cuồng vận chuyển, cố gắng tiêu hóa lượng tin tức anh nói. Cuối cùng Diệp Chi Châu đã trải qua nhiều thế giới hoàn hồn đầu tiên, bế mèo nhỏ đến trước mắt, kinh ngạc hỏi, “Mày, mày là Thẩm Mộng Tịch?”

Mèo nhỏ chớp chớp đôi mắt, thấp giọng meo một tiếng.

“Em thật là Thẩm Mộng Tịch? Trước đó đã ở trong phòng bếp cùng với anh?” (câu này ta chém đó, không biết hiểu đúng ko nữa Q.Q)

Mèo nhỏ lại meo một tiếng, sau đó gật gật đầu.

Fuck …… Cậu há hốc mồm bỏ mèo xuống, cảm thấy nhận thức của mình đối với nhiệm vụ thế giới vẫn còn quá ít. Trong kịch bản không có nói qua về sau linh hồn Thẩm Mộng Tịch ra sao, cũng không nói qua Sầm Nguyệt Bạch sẽ biết huyền thuật, càng chưa nói qua Sầm Nguyệt Bạch tiếp cận nhân vật chính là vì giúp linh hồn Thẩm Mộng Tịch trở về vị trí cũ! Từ từ, nếu Sầm Nguyệt Bạch tiếp cận nhân vật chính là vì để linh hồn Thẩm Mộng Tịch trở về vị trí cũ, vậy sau khi thân thể Thẩm Mộng Tịch chết đi, anh ấy cũng không cần phải tiếp tục tiếp cận nhân vật chính nữa đúng không? Vậy tại sao năm năm sau anh ấy còn thí điên chạy đi tìm nhân vật chính đã trở về thân thể của mình?!

“Tên phản bội!” Cậu lần thứ hai tức giận trừng Sầm Nguyệt Bạch, ánh mắt thâm trầm đảo qua nửa người dưới của anh, “Không thể tha thứ!”

Mèo nhỏ bị cậu biến sắc mặt làm cho sửng sốt, ngây ngốc liếm cậu một cái, cẩn thận meo một tiếng.

Sầm Nguyệt Bạch lại giống như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đưa tay vuốt tóc cậu, giải thích, “Anh nhập huyền đạo, mệnh cách nhân duyên đã định sẵn, nếu người trong định mệnh không xuất hiện, thân đồng dương của anh không thể phá, nếu không thì sẽ bỏ mình đạo tiêu, trọn đời không thể luân hồi.”

Diệp Chi Châu lập tức thay đổi sắc mặt. Bỏ mình đạo tiêu, trọn đời không thể luân hồi, thật ác độc!

CPU quá tải của đại não Thẩm Tử Hạ lúc này đã tiêu hóa xong lời Sầm Nguyệt Bạch nói, bước nhanh tiến lên nhìn về phía mèo nhỏ trốn trong lòng Diệp Chi Châu, trầm giọng hỏi, “Em là Mộng Tịch?”

Mèo nhỏ tựa hồ sợ hắn, rụt về bên người Diệp Chi Châu, thấp thấp meo một tiếng.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang, sau đó Phạm Lãng tươi cười trực tiếp đẩy cửa đi đến, phe phẩy một cái giỏ hoa quả hướng mọi người chào hỏi, “Anh cả cùng Nguyệt Bạch cũng ở đây a, anh hai em tới thăm anh này, cám ơn anh lúc đó đã đẩy em ra.”

Mèo nhỏ đột nhiên lớn tiếng kêu meo meo, sau đó lông ở cổ xù lên.

“Í, tại sao lại là con mèo này?” Phạm Lãng bỏ cái giỏ xuống nghi hoặc đi qua, sau đó ghét bỏ chuyển mắt, “Nguyệt Bạch anh thật muốn thu dưỡng nó sao, tui đã nói với anh nó rất dữ, anh vẫn nên vứt đi thì hơn.” Nói xong đi đến bên giường dùng sức vỗ ngực Diệp Chi Châu, cười nói, “Anh hai anh thật vô dụng, không phải chỉ trúng một dao thôi sao, không ngờ mặt lại trắng bệch thành như vậy, nhớ năm đó em đại chiến với đám côn đồ đầu đường bị đâm ba nhát cũng …….”

“Đại chiến với đám côn đồ đầu đường?” Thẩm Tử Hạ xoay người nhìn cô, mặt trầm như nước, “Em đại chiến với đám côn đồ đầu đường khi nào, sao anh lại không biết.”

Phạm Lãng vội vàng che miệng lại, hi hi ha ha ý đồ che lấp qua, “Thì, thì chính là lúc đi ra ngoài dạo phố nhìn thấy người khác đánh nhau với đám côn đồ ……. Không nói chuyện này nữa, anh hai anh chừng nào mới có thể xuất viện? Đến lúc đó em mời anh ăn cơm a, thuận tiện kêu thêm Chương Lâm cùng Tào Du, chúng ta đi uống một trận, không say không về!”

Không hổ là phú nhị đại bao cỏ mê chơi, trọng điểm nhân sinh cũng chỉ có mấy chữ ăn nhậu chơi bời, trong kịch bản rốt cuộc mấy nam chủ coi trọng hắn ở điểm nào chứ ……. Nghĩ vậy cậu nhìn về phía Thẩm Tử Hạ, trong bụng nảy ra ý xấu, cố ý nói rằng, “Anh cả, không phải gần đây anh rất thương Mộng Tịch sao, không bằng anh thay em đi cùng với em ấy uống rượu đi, bộ dạng này của em thật sự là không tiện đi ra ngoài……”

“Uống rượu cái gì!” Thẩm Tử Hạ lớn tiếng ngắt lời cậu, hai mắt nhìn chằm chằm Phạm Lãng, bên trong tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, “Không cho phép đi uống rượu! Đừng có uống đến mức phá hủy dạ dày, thân thể con gái tương đối mảnh mai, không chịu nổi việc gây sức ép.”

“Anh cả anh thật cổ hủ.” Thần kinh Phạm Lãng vô cùng thô to, nghe vậy còn tưởng rằng Thẩm Tử Hạ đang đùa giỡn với hắn, tiến lên vỗ bờ vai của hắn, hừ cười nói, “Là đàn ông thì không cần phải sợ! Không phải chỉ đi uống rượu thôi sao, làm lớn chuyện quá đó.”

“Con gái phải nên có bộ dáng của con gái.” Thẩm Tử Hạ đã triệt để xác nhận thân thể quen thuộc trước mắt đã bị một linh hồn xa lạ xâm chiếm, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bị lừa gạt cùng với sự phẫn nộ khi người nhà bị thương tổn, lạnh lùng nói rằng, “Gần đây không cho phép ra ngoài, thành thành thật thật về trường học đi học đi, đừng ép anh phải nhốt em lại.”

Đây là lần đầu tiên Phạm Lãng nhìn thấy hắn hung dữ như vậy, nhíu mày không kiên nhẫn đẩy hắn, “Cái tính tình thối nát gì thế, chưa bao giờ thấy qua loại đàn ông như anh vậy.” Nói xong nhìn về phía Sầm Nguyệt Bạch hỏi, “Nguyệt Bạch sao anh lại ở đây? Anh quen anh hai tui lúc nào thế, trước đó hình như chưa từng nghe anh nhắc tới.”

“Mới vừa biết xong, tôi tới theo đuổi em ấy.” Sầm Nguyệt Bạch điểm điểm cái trán của mèo nhỏ đang xù lông, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi, “Gần đây thân thể thế nào?”

“Anh nói anh tới làm gì?” Phạm Lãng mở to mắt, nhanh chóng vọt tới trước mặt anh, lắp ba lắp bắp hỏi, “Anh, không phải anh đang theo đuổi tui sao? Tui, tui còn chuẩn bị …… Anh rốt cuộc …….”

“Tôi không có theo đuổi cô.” Sầm Nguyệt Bạch thu hồi tầm mắt, nắm chặt bàn tay Diệp Chi Châu, mười ngón tay giao nhau, “Em ấy mới là người yêu mà tôi định.”

“Vậy cớ gì anh vẫn luôn vô duyên vô cớ quan tâm tui! Sợ tui đói sợ tui lạnh sợ tui sinh bệnh, anh còn nói anh không theo đuổi tui?!” Phạm Lãng sợ hãi la lên, tiện đà đen mặt nhíu mày, trong mắt đầy tức giận hướng anh giơ nắm đấm, “Anh cái tên gay giả thẳng nam gạt tui! Ghê tởm! Tui đánh chết anh!”

Thẩm Tử Hạ không thể nhịn được nữa tiến lên nắm chặt tay cô, vứt cô qua một bên quát, “An phận chút cho tôi! Rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo! Cút ngay cho tôi!”

“Anh dám bảo tui cút?” Phạm Lãng phẫn nộ, chỉ vào hắn tức giận mắng, “Anh là tên đáng khinh có tư tưởng loạn luân có tư cách gì quát tui chứ! Nếu không phải, nếu không phải …… Buông ra! Đi thì đi, ai hiếm lạ Thẩm gia mấy người, xì! Chờ tui, …… Về sau tui sẽ cho Thẩm gia các người đẹp mặt!”

Rầm!

Cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đóng sầm lại, Thẩm Tử Hạ tức giận hung hăng nện tường, “Là mắt anh bị mù! Loại phế vật thô lỗ này căn bản không xứng đánh đồng với Tiểu Tuyết!”

Diệp Chi Châu ôm lấy mèo nhỏ, ở trong lòng nhỏ giọng nói câu “đáng đời”. Đối với loại đàn ông đầu óc ngẫu nhiên bị vào nước này, chính là cần phải kích thích như vậy.

Sau khi bình ổn cảm xúc lại, Thẩm Tử Hạ đi về phía giường, nhìn mèo nhỏ nghiêng đầu một bên không thèm nhìn mình, ảo não vò tóc, hỏi Sầm Nguyệt Bạch, “Sầm tiên sinh, anh thật sự có biện pháp để em gái tôi trở lại thân thể của chính mình sao? Vừa nãy người kia …… Đáng giận!”

“Có thể, chỉ cần tìm ra người đã thi thuật dời hồn.” Sầm Nguyệt Bạch giúp Diệp Chi Châu chỉnh lại chăn, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Còn phải biết được thân phận của linh hồn trong cơ thể em gái cậu, cùng vị trí thân thể của linh hồn kia.”

Thẩm Tử Hạ nghe vậy nhíu mày, “Tính tình đối phương như vậy, chỉ sợ …….”

“Em biết làm sao để tra ra thân phận linh hồn trong cơ thể Mộng Tịch.” Diệp Chi Châu đánh gãy bọn họ nói chuyện, nâng móng vuốt của mèo nhỏ lên quơ quơ, “Kỳ thật rất đơn giản, gần đây bên người Mộng Tịch có ai đột nhiên xuất hiện, chỉ cần điều tra là có thể biết được.”

“Chương Lâm cùng Tào Du.” Sầm Nguyệt Bạch nói ra hai cái tên này, dừng một chút, lại bổ sung, “Còn có Doãn Phi Vũ.”

“Anh đi tra!” Thẩm Tử Hạ nhìn mèo nhỏ một cái rồi xoay người cầm lấy áo khoác để trên ghế sô pha trong phòng, bước nhanh đi ra bên ngoài.

“Anh, từ từ!” Diệp Chi Châu vội gọi hắn nhắc nhở, “Anh nên kêu anh họ Tô Dục đi cùng, anh ấy cũng nên biết chân tướng, nếu tên hỗn đãn chiếm thân thể Mộng Tịch đi lừa anh họ thì sẽ không tốt.”

“Anh hiểu rồi.” Thẩm Tử Hạ vội vàng gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại có Diệp Chi Châu cùng Sầm Nguyệt Bạch, mèo nhỏ nhìn người này lại nhìn người kia, rất tự giác nhảy xuống giường, làm ổ ở góc sô pha, dùng đuôi che mắt lại.

Em gái quả nhiên tri kỷ a …… Diệp Chi Châu không còn lời gì để nói.

Sầm Nguyệt Bạch lấy ra một lá bùa xé nhỏ rắc chung quanh hai người, cúi người nhìn về phía cậu, thấp giọng nói, “Cô ấy sẽ nghe không được chúng ta nói chuyện với nhau …… Bây giờ, nói cho anh biết, tại sao em lại ở trong một cơ thể không thuộc về mình?”

Diệp Chi Châu tưởng rằng anh định là chút chuyện xấu hổ nghe vậy thì sửng sốt.

“Tình huống hiện tại của em là đoạt xá? Hay là dời hồn? Hoặc là ……” Sầm Nguyệt Bạch cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn cậu chăm chú, hơi thở ấm áp phun trên mặt cậu, “Ác quỷ đòi mạng.”

Diệp Chi Châu hoàn hồn, vừa thẹn vừa giận, ngửa đầu cắn môi anh, hàm hồ nói, “Đương nhiên là ác quỷ đòi mạng! Chính là đòi mạng anh đó cái tên phản bội này!”

Sầm Nguyệt Bạch cười khẽ ra tiếng, đưa tay ôm mặt cậu lại, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, “Cho dù là ác quỷ đòi mạng, anh cũng chấp nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.