“Đừng rời bỏ em mà, đừng mà... đừng lên chiếc xe kia, chị —— “
Sau một tiếng la to, Diệp Chi Châu tỉnh lại từ trong trí nhớ nặng nề sền sệt, lệ trong hốc mắt không khống chế được mà rơi xuống, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Tình cảm ép chặt đến mức thở không nổi này chính là tình cảm mà nguyên chủ vẫn luôn chịu đựng sao... Cậu không tiêu cự nhìn về Vân Kha đang lo lắng ở trước mắt, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đau.
Lớn lên trong viện mồ côi lần đầu tiên cậu biết được sự vui sướng của những đứa trẻ có cha mẹ yêu thương là như thế nào, nhưng cũng trong nháy mắt biết được cảm giác thống khổ khi phải trơ mắt nhìn người thân chết đi là như thế nào... Quá đau, đau đến mức không muốn sống tiếp nữa.
Vân Kha bị cặp mắt vô thần của cậu nhìn mà trái tim co chặt, cúi đầu dán trán vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu, hôn nhẹ vào lỗ tai cậu, trầm thấp an ủi, “Đừng sợ, đều là giấc mộng, đã qua rồi, sau này anh sẽ ở bên em.”
Cậu dần hoàn hồn, không nhịn được mà vươn tay ôm chặt lấy Vân Kha. Vân Kha, anh có biết không, anh chính là người thân cuối cùng mà trên cõi đời này Đỗ Dương luôn lưu luyến, tại sao anh không đối xử tốt với cậu ấy một chút, tại sao...
Nước mắt nhỏ xuống áo, sau đó thẩm thấu vào vải vóc, lành lạnh lưu lại trên làn da.
Cảm nhận được sự đau khổ và bất lực của cậu, lòng thương tiếc của Vân Kha rốt cục không thể khống chế mà tràn lan, dùng sức ôm chặt lấy cậu, cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu cậu. Tại lúc mà mình không chú ý, Tiểu Dương đều phải hãm sâu trong trí nhớ mất đi người thân, để rồi chịu đựng nỗi thống khổ giãy dụa như vậy sao? Hắn nhớ Tiểu Dương đã từng nói là kì thi giữa học kỳ làm bài không tốt bởi vì thời gian đó không nghỉ ngơi tốt, luôn mơ thấy Đỗ Vân...
“Xin lỗi...” Hắn nhắm mắt lại, dùng sức đem người này ôm chặt thêm, âm thanh khàn khàn mang đầy hổ thẹn, mơ hồ còn có một tia cam kết thận trọng, “Tiểu Dương... Sau này anh sẽ ở bên em, mãi mãi.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Vân Kha và nữ chủ đã giảm xuống 20%, mong kí chủ không ngừng cố gắng. ]
Khóc đến đau mắt Diệp Chi Châu hơi hơi tránh khỏi vòng tay của Vân Kha, híp lại đôi mắt sưng tấy nhìn về phía màn hình như sắp dán vào mặt mình, khịt khịt mũi, ở trong lòng nói rằng “Thông Thiên, tôi muốn giúp Đỗ Dương báo thù.”
Yên lặng định ra kế hoạch báo thù xong Diệp Chi Châu rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Vân Kha dùng nước ấm giúp cậu lau mặt, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cậu rất lâu.
Ngày thứ hai, Diệp Chi Châu một mình đi vào khu nhà phù dung cũ của Đỗ gia.
Men theo ký ức của nguyên chủ, cậu chậm rãi lên lầu hai, đi vào phòng ngủ chính cuối hành lang, mở cửa tủ quần áo cuối cùng bên phải, ngồi xổm xuống lục tìm. Phía sâu trong vách tường có một cái điểm hình tròn nhỏ nổi lên, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện được, sau khi tìm thấy cậu nhẹ nhàng ấn xuống, lùi về sau, nhìn về phía ảnh gia đình treo ở đầu giường.
Trong hình cha Đỗ mẹ Đỗ rất trẻ trung, mặt tươi cười, Đỗ Dương lúc đó là một đứa bé được mẹ Đỗ ôm vào trong ngực, Đỗ Vân vẫn một thiếu nữ nhỏ tuổi đứng bên cạnh bà, tò mò nhìn em trai của mình.Một gia đình rất hạnh phúc, có thể tất cả những thứ này đều bị Văn gia phá hủy.
Sau một tiếng xác nhận vân tay nhẹ nhàng, ảnh gia đình chậm rãi dời đi, lộ ra vách tường trắng như tuyết ở phía sau. Cậu đi tới, đưa ngón tay ấn lên một chỗ trên vách tường, 3 giây sau, âm thanh xác nhận vân tay lại vang lên, vách tường lõm vào một khối, sau đó chậm rãi mở ra, để lộ tủ sắt ở bên trong.
Bên trong chính là đồ vật hại chết cha mẹ Đỗ Dương.
Lúc cha Đỗ mẹ Đỗ có chuyện Đỗ Dương cũng có ở đó, mẹ Đỗ vì bảo vệ con mà tử vong tại chỗ, cha Đỗ kiên cường chống đỡ hơi thở cuối cùng nói vị trí tủ sắt này cho Đỗ Dương biết, nhưng đáng tiếc chính là, lúc đó Đỗ Dương mới có mấy tuổi lại chịu chấn kinh quá mức, theo bản năng phong bế đoạn ký ức thảm thiết này. Sau đó Đỗ Vân tiếp nhận sản nghiệp Đỗ gia, Văn gia liền vươn ma trảo về Đỗ Vân...
Ký ức hắc ám lần thứ hai tuôn trào về, cậu dùng lực nhắm mắt, hít sâu một hơi đem ảnh hưởng mà ký ức của nguyên chủ mang đến cho cậu giảm bớt, tiến lên, nhập mật mã vào tủ sắt.
Cửa tủ mở ra lộ túi văn kiện và một chiếc hộp vuông nhỏ bên trong. Cậu lấy hộp vuông mở ra phát hiện bên trong là mấy viên kim cương và một cái u chậu (*). Không nhìn nữa, cậu bỏ hộp vào túi, mở túi văn kiện ra, đặt hết mấy trang giấy trong đó lên giường, gõ gõ gương trang điểm, “Thông thiên, quét hình mấy tài liệu này trước.”
(* ?? xin cao nhân chỉ giáo ~~)
Màn ảnh xuất hiện, một vệt ánh sáng quét qua quét lại tờ giấy.
[ Quét hình xong xuôi. ]
Cậu gật gật đầu, bỏ hết tư liệu vào túi văn kiện rồi đặt vào tủ sắt.
Mới vừa làm xong tất cả, bên ngoài cánh cửa khóa trái đột nhiên truyền đến một âm thanh vặn khoá, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, “Tiểu Dương, chị nghe Ngô bá nói em đến đây chơi, nên làm mấy món tráng miệng, em có muốn ra ngoài nếm thử không?”
Là Bạch Lỵ.
Thần kinh căng thẳng của Diệp Chi Châu hơi hơi thả lỏng, ánh mắt sâu thẳm. Món tráng miệng? Chắc đã bỏ thêm thuốc rồi chứ gì.
Kiểm tra căn phòng lại một lần xác định không thành vấn đề, cậu rút một quyển album từ tủ đầu giường ra, đi tới mở cửa, gật đầu với cô gái ngoài cửa xem như bắt chuyện, nhàn nhạt nói, “Là chị Lỵ Lỵ sao, món tráng miệng thì không cần, lần trước em đến đây cúng tổ tiên làm rơi quyển album, chắc là cái này.”
“Em là... Tiểu Dương?” Bạch Lỵ khiếp sợ trợn to mắt, nhìn kĩ cậu từ trên xuống dưới, biểu tình cứng ngắc, âm thanh phảng phất như phát ra từ trong cổ họng, quái dị mà không được tự nhiên, “Em thật sự là Tiểu Dương? Chị nghe Ngô bá nói em gầy đi, nhưng mà sao em, sao em làm sao biến thành... Sau khi em gầy đi có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không? Dáng dấp này của em...”
Diệp Chi Châu cũng không muốn phản ứng lại bước vòng qua cô ta trực tiếp đi ra ngoài.
Bạch Lỵ cấp tốc hoàn hồn từ trong thất thố, thấy cậu không thèm để ý mình, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cô sửa sang lại biểu tình, chạy lên hai bước kéo cậu, cười nói, “Cứ vội vội vàng vàng, nghỉ ngơi rồi ăn gì một chút đi, cũng sắp gần trưa rồi, có muốn ở lại đây ăn cơm trưa không? Chị đã lâu không gặp em rồi, rất nhớ em.””Không cần.” Cậu cau mày, hất tay cô ta ra. Tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, bây giờ cậu đối với người muốn hại nguyên chủ chỉ hận không thể ngàn đao bầm thây, thực sự là giả không nổi sắc mặt tốt.
Luôn luôn là nữ chủ “Ôn nhu hiểu chuyện” lúc này lại tựa như bị mè xửng chiếm thân thể(*), gắt gao kề cận cậu, trong miệng phát ra một tràng tiếng khuyên nhủ cậu ở lại, sau đó lại trực tiếp ôm lấy eo cậu.
(* mè xửng rất dính)
“Cô làm gì vậy!” Diệp Chi Châu rốt cục bùng cháy hất mạnh cô ta ra, trong mắt toàn là chán ghét, “Cách xa tôi ra một chút.”
Trong mắt Bạch Lỵ cấp tốc nổi lên nước mắt, chậm rãi lùi về chỗ cửa thang gác, nức nở nói, “Tiểu Dương, chị biết em ghét chị, chị chỉ muốn mời em ăn chút điểm tâm mà thôi, sao em lại mắng chị, còn, còn...” Nói đến đó thì dời ánh mắt đi, gương mặt lúng túng giận dữ và xấu hổ.
Làm gì? Nữ chủ đang não bổ cái gì thế?
Lòng cảnh giác của Diệp Chi Châu cấp tốc tăng cao, bất động thanh sắc quét mắt xung quanh, sau đó phát hiện một tia tinh thần lực quen thuộc dần dần đến gần cửa lớn Đỗ gia —— là tinh thần lực cậu lưu lại trên người Vân Kha.
“Tiểu Dương, chị vẫn luôn coi em là em trai, em không thể...” Bạch Lỵ lau nước mắt, giơ tay túm chặt cổ áo, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, ngữ khí càng thêm đáng thương, “Tại sao em lại làm vậy với chị? Chị không hề làm việc gì có lỗi với em...”
Cửa lớn truyền đến tiếng mở, ngữ khí Bạch Lỵ càng ngày càng nhu nhược bi thương, “Trước đây nghĩ em còn nhỏ, nên không để ý vấn đề em quá phận thân cận, nhưng chị không nghĩ tới... Tiểu Dương...” Nàng đột nhiên nắm lấy tay Diệp Chi Châu, đè lại trên người mình đồng thời rít gào thành tiếng, “Tiểu Dương em làm gì vậy! Không thể! Chị chỉ coi em là em trai, em buông chị ra đi!”
Diệp Chi Châu lẳng lặng nhìn cô ta diễn kịch, động tay nắm chặt cổ tay của cô ta kéo vào trong ngực mình, gắt gao trói cô ta lại không cho phép nói tiếp, nâng mắt nhìn về phía thân ảnh của Vân Kha, “Vân ca, Bạch tiểu thư muốn bất lịch sự em.” Nói xong đem nữ chủ đang giãy dụa trong lồng ngực ném ra ngoài, chán ghét vẫy vẫy tay, “Bà già này ngay cả vị thành niên cũng không buông tha, thật là ghê tởm.”
“Đi thôi.” Sắc mặt đen kịt của Vân Kha tại lúc cậu ném nữ chủ ra mới hơi tốt lại một chút, lạnh lùng liếc mắt về chỗ Bạch Lỵ đang té trên đất, bước lên lầu kéo cậu đến bên người mình, giơ tay giúp cậu cởi nút áo khoác “Đồ hôm nay đã bị vật dơ bẩn chạm vào, đừng mặc nữa.”
“Chờ đã, để em lấy đồ trong túi ra.”
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, cử chỉ thân mật. Bạch Lỵ ngã xuống đất, có chút sững sờ. Tại sao lại như vậy? Cô đã cố ý canh thời gian, không phải là muốn cho Vân đại ca xem tình cảnh này, hơn nữa phản ứng của Vân đại ca...
Vân Kha đem áo khoác của mình cởi ra phủ thêm cho Diệp Chi Châu, lúc này mới nhìn về phía Bạch Lỵ, lạnh lùng nói, “Bạch tiểu thư, cô bị đuổi.”
“Không, Vân đại ca anh hiểu lầm rồi! Tiểu Dương muốn làm chuyện bất lịch sự với em, luôn bám theo em, thiếu chút nữa đã đẩy em xuống lầu, em...”
“Tôi đẩy cô?” Diệp Chi Châu nghe vậy phì cười một tiếng, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian “Bạch tiểu thư, điện thoại di động của tôi có ghi âm đây, có muốn nghe lại xem vừa nãy rốt cuộc là ai dây dưa ai hay không?”
Sắc mặt Bạch Lỵ trong nháy mắt trắng bệch.
“Lần sau diễn kịch nhớ mang món tráng miệng.” Cậu đem áo khoác hơi rộng trên người nắm thật chặt, khom lưng ghé sát vào mặt nữ chủ, đưa một tia tinh thần lực thăm dò vào đại não của nữ chủ, đồng thời thấp giọng nói, “Bạch Lỵ, thuyền Văn gia đi có vững không?”
“Mày...” Bạch Lỵ khiếp sợ trợn to mắt, trên mặt dần dần tràn đầu sự kinh hoàng.
Vân Kha đối với tư thế quá gần của hai người bất mãn hết sức, cau mày kéo người trở lại, chỉnh tóc cho cậu, “Đừng dựa vào cô ta gàn như vậy, anh không thích.”
“Em cũng không thích.” Cậu nhún nhún vai, nhặt quyển album rơi trên lên quý trọng xoa lớp bụi, nghiêng đầu nhìn hắn, “Em muốn đi một nơi, anh có đi cùng không?”
“Muốn.” Vân Kha dắt tay cậu, vừa đưa cậu ra ngoài vừa hỏi, “Đói bụng không ? Hay đi ăn cơm trưa trước?”
“Được.”
Sau khi hai người cùng nhau rời đi, Bạch Lỵ rốt cục không nhịn được run rẩy, giơ tay tự ôm mình, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, sau khi được chuyển tiếp thì vội vã nói “Đỗ Dương vừa mới biết rồi, tôi... Nó biết rồi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đỗ Dương mang Vân Kha đi nghĩa trang.
Đem bó hoa đặt trước bia mộ, Diệp Chi Châu ngồi xổm xuống, tinh tế lau bia mộ, vẫn trầm mặc. Vân Kha ngồi bên cạnh cậu, rất săn sóc cũng trầm mặc theo.
Hai người sững sờ hơn một giờ, trước khi rời đi Diệp Chi Châu quay đầu lại, nhìn ba bia mộ song song, ở trong lòng trịnh trọng hạ xuống cam kết, thù hận của Đỗ gia, cậu nhất định sẽ giúp bọn họ báo.
Tầm mắt Vân Kha dừng lại trên bia mộ Đỗ Vân rất lâu, quay đầu dắt tay Đỗ Dương, ôn thanh nói, “Đi thôi, lần sau anh lại cùng em tới thăm mọi người.”
Cậu gật gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.
Trước khi ngủ thổi kèn ácmônica xong Diệp Chi Châu tắt đèn, đắp kín mền nhắm mắt lại, điều động tinh thần lực lưu lại trong đầu nữ chủ mạnh mẽ đâm vào nơi lưu trữ kí ức.
Nữ chủ không phải bị mất trí nhớ sao? Vậy cậu sẽ giúp cô ta nhớ lại.
Về phần sử dụng thủ đoạn thô bạo như vậy có thể làm thương tổn đến đại não của nữ chủ hay không? A, cái loại người “Ôn nhu thiện lương” đó, thì phải làm vậy mới được.
~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói : há há 'ôn nhu thiện lương' cơ đấy ←_←