“Công tử!” Tứ Cửu sau khi nhìn thấy Lương Sơn Bá, nước mắt nước mũi ròng ròng. Ôm chầm Lương Sơn Bá, cọ nguyên bản mặt dính đầy nước mắt nước mũi lên áo của Lương Sơn Bá, “Công tử, ngươi đi đâu vậy?”
Chúc Anh Đài và Ngân Tâm nhìn thấy Lương Sơn Bá thì thở phào một hơi, Chúc Anh Đài bước đến chỗ hắn, rất có khí thế nữ vương mà chống nạnh, “Đại ca, ngươi đâu đâu? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ngươi có biết không?”
Lương Sơn Bá gỡ Tứ Cửu đang dính cứng ngắt trên người ra, khuôn mặt tràn đầy áy náy, “Ơ.. Nhìn thấy cảnh tịch dương rất đẹp, nên đi ngắm mặt trời lặn”
“Huhu..” Tứ Cửu mặc dù đã bị gỡ ra, hắn lập tức lại bám dính lên tiếp, “Công tử, chúng ta tìm khắp nơi trong thư viện, ngươi lại ở nơi này ngắm mặt trời lặn”
Lương Sơn Bá nhìn nước mắt nước mũi dính đầy trên quần áo, thái dương giật giật mấy cái (=_=###), “Tứ Cửu, nếu người còn dám trét nước mắt nước mũi lên người ta, đêm nay đi ra ngoài trực đêm!”
Tứ Cửu lập tức nhảy bắn ra.
Chúc Anh Đài cười tủm tỉm, “Chủ tớ hai người này cũng rất thú vị.”
“Thôi mà đại ca, Tứ Cửu chỉ là lo lắng cho ngươi. Nói mới nhớ, cuối cùng thì ngươi đã đi đâu vậy, chúng ta tìm làm sao cũng không tìm được ngươi?” Ngân Tâm nói đỡ giùm Tứ Cửu.
“Công tử......”
Lương Sơn Bá xoa xoa ấn đường, cuối cùng thở dài một tiếng, “Thôi được rồi, ta sẽ không đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, yên tâm đi“.
Tứ Cửu khóc thút thít: “Công tử, lần sau ngươi có đi đâu cũng nhất định phải dẫn Tứ Cửu theo đó.”
Lương Sơn Bá thở dài, “Rồi rồi rồi, lần sau cho dù ta đi đâu cũng sẽ dẫn Tứ Cửu theo.”
Chúc Anh Đài thấy Lương Sơn Bá không để tâm đến an toàn của bản thân liền bực mình, “Đại ca, nãy giờ ngươi vẫn chưa nói cho chúng ta nghe ngươi đã đi đâu vậy. Không lẽ ngươi đi hậu viên thật à?”
Lương Sơn Bá búng vào trán Chúc Anh Đài mội cái, “Nói tùm lum cái gì đó, đó là nơi mà chúng ta có thể đi à? Ta chỉ đi lên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn thôi.”
Chúc Anh Đài ủy khuất ôm trán, trong đình cũng ngắm được mà, sao cứ muốn lên đỉnh núi làm gì ba?
Ngân Tâm kéo Chúc Anh Đài ra sau lưng chắn lại, lão gia phu nhân đều không nỡ ra tay đánh tiểu thư, cái tên đại ca chỉ trên danh nghĩa này lại dám cốc đầu tiểu thư, về sau phải cách xa bọn hắn ra!
Lương Sơn Bá mỉm cười lắc đầu, “Tiểu đệ, ngươi đó nha”, vừa nói vừa khoát khoát tay, “Có một số việc phải nhìn từ các góc độ khác nhau để thấy được càng nhiều niềm vui bất ngờ.”
Chúc Anh Đài chỗ hiểu chỗ không lơ mơ nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá không muốn nói thêm nhiều lời vô nghĩa với bọn hắn, “Thôi được rồi, ta quay về thay quần áo trước cái đã.” Nhìn mớ nước mắt, nước mũi dính trên áo, cảm thấy thật mệt (=_=|||)
Ba người liếc nhìn mớ bầy nhầy trước ngực Lương Sơn Bá giờ đã như một bức tranh thủy mặc, câm nín....
Mã Văn Tài đứng ở một góc khuất nhìn đám Lương Sơn Bá dần đi xa, đến khi không còn trông thấy thân ảnh của bọn hắn mới thở phào một hơi. Mặc dù không rõ lý do tại sao lại thả lỏng thở phào, nhưng hắn lại cảm thấy không ổn, về phần không ổn chỗ nào thì hắn lại không nói rõ được.
Đột nhiên, Mã Văn Tài nhìn thấy dưới đất có một tấm vải, màu sắc rực rỡ. Đang muốn bước lại gần, bỗng có một người từ góc khuất bước tới, cầm lên tấm vải kia. Người kia đại khái khoảng hai mươi tuổi, nhìn quần áo không giống học trò trong thư viện. Vì hắn đứng quay lưng lại với Mã Văn Tài, Mã Văn Tài cũng không thấy được diện mạo của người này. Nhưng từ bóng lưng và quần áo có thể đoán được đây là một người rất có khí chất (**).
Người nọ nhìn hướng Lương Sơn Bá rời đi, thu lại tấm vải rồi rời đi.
Chờ người đi hết, Mã Văn Tài mới từ trong chỗ tối đi ra.
Nhìn thêm một cái rồi quay người rời khỏi.
Khai giảng! Lương Sơn Bá rất “khổ bức”!
Viện trưởng ngồi trên bục, tay phải cầm thước, phe phẩy phe phẩy lên xuống. Lương Sơn Bá nhìn thước trong tay viện trưởng không khỏi nhớ lại cây thước của giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học.
“Ba năm sau các ngươi sẽ phải tham gia thi Hương, vậy các ngươi có biết Ngũ Kinh là như thế nào không?” Đinh Trình Ung hỏi.
Chúc Anh Đài đứng lên, hành lễ (***) với Đinh Trình Ung rồi mới trả lời, “Ngũ Kinh gồm 《Kinh Thi》, 《Thượng Thư》, 《Lễ Ký》, 《Chu Dịch》, 《Xuân Thu》“.
Đinh Trình Ung gật gù, “Tốt, ngồi xuống đi.”
Chúc Anh Đài Vui vẻ ngồi xuống, còn quay đầu làm mặt quỷ với Lương Sơn Bá.
“Trong vòng ba năm, các ngươi phải học thuộc lòng Ngũ Kinh, đến khi đó mới có thể tham gia kỳ thi này. Đã rõ chưa?”
Đám học trò đồng thanh trả lời: “Đệ tử đã rõ“.
Đinh Trình Ung gật gật đầu, “Vậy lão phu lại hỏi các ngươi, Tứ Thư lại là gì?”
Thời Ngụy Tấn, thi cử lấy đề từ Ngũ Kinh, nhưng lại không lấy từ Tứ Thư. Đám học trò này đến học cũng chỉ để thi lấy công danh, Ngũ Kinh đương nhiên sẽ biết, nhưng mà đối với Tứ Thư thì có thể Tứ Thư biết bọn họ, bọn họ lại không biết Tứ Thư. [Kỳ: thời nào cũng có trung tâm luyện thi đại học =))))z]
“Mã Văn Tài, ngươi nói xem.” Đinh Trình Ung thấy mọi người đều im lặng, thế là bắt đầu điểm danh.
Mã Văn Tài không kiêu ngạo cũng không rụt rè đứng dậy, hành lễ với Đinh Trình Ung, “Tứ Thư chính là 《Luận Ngữ》, 《Đại Học》, 《Mạnh Tử》, 《Trung Dung》”
Đinh Trình Ung lại hài lòng gật đầu, “Đúng vậy, các ngươi cũng coi như đã biết Tứ Thư Ngũ Kinh là gì. Tuy đề thi chỉ hỏi về Ngũ Kinh, nhưng các người cũng không thể vứt bỏ Tứ Thư. Lương Sơn Bá!”
Lương Sơn Bá vội vàng đứng dậy hành lễ với Đinh Trình Ung, nhưng do đứng lên quá gấp gáp, đụng ngã bàn học, mọi người trộm che miệng cười. Lương Sơn Bá thảm thương nhìn Đinh Trình Ung. “Phu tử...”
Đinh Trình Ung nghiêm mặt nhìn Lương Sơn Bá, thằng nhóc này là con của bạn thân của ái thê, không ngờ lại là một thằng nhóc ngốc nghếch.
“Ngươi hãy nói một chút về 《Ly Tao》đi“.
Lương Sơn Bá lập tức nước mắt đầy mặt, hắn là sinh viên khối Tự nhiên, vả lại cứ cho là hắn học khối Xã hội đi, rời khỏi ghế nhà trường lâu như vậy, ai mà còn nhớ được á?
“À.....Ừm....” Lương Sơn Bá cuối đầu, cố gắng nhớ lại trong tuyệt vọng những trích đoạn ngày xưa đã học, nhưng chỉ nhớ được cái gì mà “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách [Dịch thơ: “, ngoài ra không còn nhớ được cái gì khác. “Ly Tao” là tác phẩm của Khuất Nguyên lúc về già, ông là một vị trạng nguyên của nước Chu thời Chiến Quốc, ohmm...đệ tử nhớ rằng....”
Mã Văn Tài nhỏ giọng nhắc bài [Kỳ: bản dịch thơ dưới đây tham khảo của Nhượng Tống từ thivien. net],
“Ðế Cao Dương chi miêu duệ hề,
Trẫm hoàng khảo viết Bá Dung.
Nhiếp đề trinh vu mạnh trâu hề,
Duy Canh Dần ngô dĩ giáng.
Hoàng lẫm quỹ dư sơ độ hề,
Triệu tích dư dĩ gia danh.
Danh dư viết Chính Tắc hề,
Tự dư viết Linh Quân.
Phân ngô ký hữu thử nội mỹ hề,
Hựu trùng chi dĩ tu năng....”
Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ,
Vốn dòng vua về họ Cao Dương.
Tháng giêng đầu tiết xuân sang,
Cõi đời ta xuống, giữa đương ngày Dần.
Buổi trứng nước ân cần săn sóc,
Biết bao nhiêu khó nhọc công cha.
Chữ hay kén đặt cho ta:
Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.
Trong ta đã mười phần lộng lẫy,
Chải chuốt càng thêm nảy xinh tươi...
《Ly Tao》lúc này mới hiện lên trong đầu Lương Sơn Bá [Kỳ: bản dịch thơ dưới đây tham khảo của Nhượng Tống từ thivien. net],
“Ðế Cao Dương chi miêu duệ hề,
Trẫm hoàng khảo viết Bá Dung.
Nhiếp đề trinh vu mạnh trâu hề,
Duy Canh Dần ngô dĩ giáng.
Hoàng lẫm quỹ dư sơ độ hề,
Triệu tích dư dĩ gia danh.
Danh dư viết Chính Tắc hề,
Tự dư viết Linh Quân.
Phân ngô ký hữu thử nội mỹ hề,
Hựu trùng chi dĩ tu năng...
....Tấu Cửu ca nhi vũ thiều hề,
Liêu hạ nhật dĩ du lạc.
Trắc thăng hoàng chi hách hí hề,
Hốt lâm nghễ phù cựu hương.
Bộc phu bi dư mã hoài hề,
Quyền cục cố nhi bất hàng.
(Loạn viết) Dĩ hỹ tai!
Quốc vô nhân mạc ngã tri hề,
Hựu hà hoài hồ cố đô.
Kỳ mạc túc dĩ vi mỹ chính hề,
Ngô tương tòng Bành Hàm chi sở cư.”
Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ,
Vốn dòng vua về họ Cao Dương.
Tháng giêng đầu tiết xuân sang,
Cõi đời ta xuống, giữa đương ngày Dần.
Buổi trứng nước ân cần săn sóc,
Biết bao nhiêu khó nhọc công cha.
Chữ hay kén đặt cho ta:
Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.
Trong ta đã mười phần lộng lẫy,
Chải chuốt càng thêm nảy xinh tươi......
.......Múa Thiều hát khúc Cửu ca,
Tháng ngày thong thả liệu mà làm khuây.
Cất mình khoảng trời mây rộng rãi,
Chợt ngoảnh đầu trông lại quê hương.
Ngựa buồn, đầy tớ thảm thương,
Co ro nhớn nhác, ngại đường chẳng đi.
Vãn rằng: Thôi than tiếc làm chi cho cực!
Biết ta đâu một nước không người.
Chính lành làm sức với ai,
Bành Hàm đâu đó ta thời đi theo.
Thế là Lương Sơn Bá thao thao bất tuyệt, đọc một lèo cả bài《Ly Tao》.
Đinh Trình Ung cực kỳ hài lòng gật đầu, “Rất tốt, rất tốt, toàn bộ đều thuộc. Ngồi xuống đi.”
Lương Sơn Bá chầm chậm ngồi xuống, xoa xoa hai cái chân đã run đến mềm nhũn. Má ơi! Mới chỉ khai giảng ngày đầu tiên mà bắt đọc cái này, quá kinh khủng. Tương lai ba năm tới phải trải qua làm sao (TvT).
“Tạ ơn Mã huynh.” Lương Sơn Bá quay đầu lại nhìn Mã Văn Tài ngồi ở sau lưng để cảm ơn. Nếu không nhờ hắn nhắc bài, ta sẽ gặp xui xẻo rồi. Thôi được rồi, mặc dù hắn là sinh viên khối tự nhiên, nhưng lúc còn nhỏ đã bị ba hắn bắt học thuộc không ít sách. 《Ly Tao》tuy là có lịch sử hơi xa xưa một chút, nhưng chỉ cần nhớ tới thì sẽ dễ dàng đọc ra. Haizzzzz, ai biểu kiếp trước hắn có một người cha là giảng viên dạy Hán ngữ rất nghiêm khắc làm chi.
Mã Văn Tài gương mặt lạnh lùng, gật nhẹ đầu.
Lương Sơn Bá sờ mũi một cái, cảm thấy mình đụng nhầm một cây đinh.
Bởi vì Lương Sơn Bá đọc nguyên một bài thơ 《Ly Tao》, tiếng chuông bên ngoài rất nhanh liền vang lên. Tiết học kết thúc, Lương Sơn Bá sống lưng từ thẳng biến cong. [Kỳ: một chiếc cột sống dự đoán tương lai =))))z].
Chúc Anh Đài nhanh chóng nhào tới, “Đại ca ngươi thật lợi hại, ngươi học thuộc bài thơ 《Ly Tao》kia hồi nào vậy? Bài thơ kia phải nói là kinh lắm luôn á”
Lương Sơn Bá cười nói, “ Lúc nhỏ có học qua, nếu không phải có người nhắc, ta cũng không nhớ ra nữa. À đúng rồi, tiếp theo sẽ học môn gì vậy?”
Chúc Anh Đài vỗ vai hắn một cái, “Không phải chứ đại ca, ngươi ngay cả cái này cũng không biết à?”
Lương Sơn Bá khóe miệng giật giật, “”Không lẽ là Lễ, Nhạc, Nhiếp, Ngự, Thư, Số (Lễ nghĩa, Âm nhạc, Trị quốc, Cưỡi ngựa, Thư pháp, Toán học.)
[Kỳ: Lục nghệ phân biệt là Lễ - 礼, Nhạc - 乐, Xạ - 射, Ngự - 御, Thư - 书 và Số - 数. Ở đây tác giả lại thay Xạ thành Nhiếp - 摄. Tính theo lịch sử triều đại, Lục nghệ có từ thời Chu 690 - 705 TCN, thời LSB là vào thời Đông Tấn (317–420 sau CN) tức là sau nhà chu đến mấy trăm năm, không biết tác giả có nhầm lẫn hay cố ý không, mình vẫn giữ nguyên ý tác giả là Nhiếp có nghĩa là cai trị]
Chúc Anh Đài khinh thường liếc một cái, “Biết rồi còn hỏi?”
Lương Sơn Bá lúc này thiếu chút khóc không ra nước mắt, ngoại trừ vẽ tranh và toán học có thể ăn chắc, những môn khác hoàn toàn không biết một chữ!
“Đại ca, yên tâm đi, những môn này rất dễ mà...”
Lương Sơn Bá càng thêm buồn bực, đương nhiên là ngươi thấy nó dễ rồi, nhưng làm ơn nhớ cho ta là người hiện đại, ngồi máy bay xe hơi quen rồi, bây giờ bắt cưỡi ngựa, đây không phải là muốn giết cái mạng nhỏ của mình hay sao? Lương Sơn Bá nhớ tới lúc đi đến Tây Bắc vẽ vật thực, lúc đó hiếu kỳ mà cưỡi ngựa, đến khi xuống ngựa thì hai chân run như đang nhảy break dance, hoảng sợ rùng mình.
“Lương huynh!” Một tên học sinh đi đến trước mặt Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, “Tại hạ là Lộ Bỉnh Chương.”
Lương Chúc hai người cùng ngẩng đầu nhìn, cười nhẹ một tiếng.
“Lương Sơn Bá”
“Chúc Anh Đài”
Lộ Bỉnh Chương mỉm cười, “Vừa rồi nghe Lương huynh đọc thuộc cả bài《Ly Tao》, thật là lợi hại”
Lương Sơn Bá bày ra vẻ mặt đau khổ, “Ai ya, Lộ huynh” Lương Sơn Bá vừa nói ra xưng hô này, liền cảm thấy 囧 một chút, “Đây là ta học thuộc lòng rồi đọc ra, về phần ý nghĩa là gì ta cũng không hiểu”
Mã Văn Tài sau lưng Lương Sơn Bá làm đổ ống đựng bút. Ba người liền quay lại nhìn hắn, Mã Văn Tài bình tĩnh sắp xếp lại ống đựng bút.
“Nếu không hiểu thì ngươi làm sao học thuộc được?” Bài thơ kia không dài, nhưng học thuộc toàn bộ thì đúng là muốn giết người. Lộ Bỉnh Chương nhìn Lương Sơn Bá mà lòng khó hiểu.
Lương Sơn Bá thở dài, “Là do khi còn nhỏ, nếu học không thuộc, phụ thân không cho ra ngoài chơi, ngươi cũng biết tiểu hài tử (con nít) thích đi ra ngoài chơi đùa cỡ nào rồi đó”
Lộ Bỉnh Chương bật cười, “Lương huynh thật là lợi hại, vậy ngươi lúc đó mất bao nhiêu lâu để học?”
Lương Sơn Bá ngửa đầu sang bên, “Ba giờ đồng hồ thì phải, lúc đó mẹ nói muốn dẫn ta đến Cung thiếu nhi (Kỳ: miền Bắc gọi là Cung thiếu nhi, miền nam gọi là Nhà văn hóa thiếu nhi hoặc Nhà thiếu nhi).”
Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương liếc nhìn nhau, “Đại ca, ba giờ là.....”
Lộ Bỉnh Chương cũng hỏi theo: “Cung thiếu nhi..... Chẳng lẽ là hoàng cung?”
Lương Sơn Bá lúc này mới hoàn hồn nhận ra mình đã nói hớ, “Haha, đó không phải hoàng cung, mà là một khu vực để tiểu hài tử vui chơi. Về phần cái “giờ” kia.....đại khái là một canh rưỡi đó.” (1 canh = 2 giờ)
Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương gật gù, ra vẻ đã hiểu.
Lương Sơn Bá âm thầm lau mồ hôi lạnh, muốn chết ghê, ở nơi này học tập chính là bị tra tấn mà.
(*) Tác giả đặt tên chương là Hàn song khổ bức (寒窗苦逼): trong đó “hàn song: (寒窗) trong “Thập niên hàn song vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri” nghĩa là “Mười năm học hành gian khổ nơi cửa sổ lạnh không ai thăm hỏi, khi thi đậu thành danh thì cả thiên hạ đều biết đến“. Từ “hàn song” có nghĩa đen là “cửa sổ lạnh”, ý mô tả ngày xưa khi vào mùa đông các sĩ tử phải ngồi bên cửa sổ mà học, hiện tại được dùng với nghĩa ẩn dụ chỉ việc học tập trong môi trường gian khổ. “Khổ bức” với nghĩa gốc để chỉ sự đau khổ của người dân ngày xưa dưới ách áp bức của tầng lớp thống trị, hiện nay được giới trẻ dùng như một loại ngôn ngữ mạng mang ý nghĩa tự giễu khi gặp khó khăn, bất lực. (Nguồn ý nghĩa: baidu)
(**) Khí chất: là một thuộc tính tâm lý phức hợp của cá nhân mang tính ổn định và độc đáo. Nó quy định sắc thái diễn biến tâm lý trong hoạt động tâm lý của con người. Trong các đặc điểm tâm lí để phân biệt người này với người khác thì khí chất có tầm quan trọng nhất.
Khí chất (hay tính khí) không định trước giá trị đạo đức, giá trị xã hội của cá nhân như một nhân cách. Khí chất không định trước trình độ của năng lực. Khí chất là tổng thể những đặc điểm tâm lí cá nhân thể hiện rõ hoạt động tâm lý của con người.
Khí chất trong trường hợp trong truyện có thể hiểu là sự thể hiện ra bên ngoài dưới hình thức các hành vi xã hội là một người từ trong ra ngoài có một sự quyến rũ nhất định. Có rất nhiều hành vi thể hiện được nét quyến rũ này, chẳng hạn như hành vi cử chỉ, ứng xử với người khác,khi làm việc hoặc tập trung một việc gì đó.... Biểu hiện cho thấy sự thanh lịch, sạch sẽ, yên tĩnh, tao nhã, hào phóng, không câu nệ tiểu tiết. Do đó, khí chất cũng không phải là chính mình nói ra là có mà là có sự cân bằng nhờ tu tập tâm tính bản thân lâu dài kết hợp tu dưỡng văn hóa, là kết quả của sự kiên trì.
(***) cuối người hoặc đầu chắp tay vòng phía trước.