Lương Chúc Chi Hồ Điệp Đơn Phi

Chương 3: Chương 3: Sơ ngộ Mã huynh




Lương Sơn Bá cho rằng sẽ gặp vài cái này tình huống như trong bộ phim truyền hình của La Chí Tường(*), thế nhưng khi hắn xếp hàng, đóng xong học phí, lĩnh xong giáo phục, chìa khóa kí túc xá, thậm chí trở lại kí túc xá, hắn có điểm không quá tin tưởng – rất thuận lợi.

Có vẻ, trong phim truyền hình khi tiến vào Ni Sơn thư viện là cỡ nào “gian nan”, nhưng hôm nay dễ dàng như thế, Lương Sơn Bá nhất thời cảm thấy không được chân thực.

Tứ Cửu đem hành lý chuẩn bị hảo, ngoảnh đầu nhìn Lương Sơn Bá, chỉ thấy công tử nhà hắn đang ngơ ngác ngồi bên cạnh cái bàn, hiển nhiên lại đang thất thần.

“Công tử.” Tứ Cửu rót một chén nước cho Lương Sơn Bá, lại cấp chính mình rót một chén, “Công tử sao không đỉ ra đi dạo? Nơi này có Tứ Cửu chuẩn bị là được rồi.”

Cũng trong phòng, Chúc Anh Đài cùng Ngân Tâm đang bận rộn, Chúc Anh Đài nghe được Tứ Cửu nói như vậy, cảm thấy cũng có đạo lý. Với lại, nàng là một cái tiểu thư khi nào làm qua việc gì? Thế là toàn bộ giao cho Ngân Tâm.

“Ngân Tâm, ngươi ở tại chỗ này chuẩn bị đồ, ta cùng đại ca ra ngoài đi dạo.” Chúc Anh Đài nói.

Ngân Tâm lập tức làm cái mặt khổ, “Công tử!” Vậy sao được?! Trước tiên không nói đồ đạc hiện tại liền chưa chuẩn bị tốt, càng huống chi cùng Chúc Anh Đài ra ngoài là một tên nam tử, được rồi, là một nam tử trên danh nghĩa ca ca! Thế nhưng này cũng không được a, không có chính mình bên người là không được! Nếu như Lương Sơn Bá đối tiểu thư làm ra cái gì sự tình khác người... Trời ạ, không dám nghĩ đi xuống thêm nữa rồi.

Lương Sơn Bá nhìn về phía Chúc Anh Đài, quả thực, vẫn là thoát không khỏi số phận an bài... Thế nhưng, cái an bài làm ca ca Chúc Anh Đài trọn đời này, hóa điệp cái gì cũng chính là mây trôi trên trời...

...Dù cho không phải mây trôi cũng muốn biến thành mây trôi!

Trong lúc bất chợt, Lương Sơn Bá bắt đầu chờ đợi Mã Văn Tài đến nhanh.

Mã Văn Tài a, Mã huynh a, Mã đại công tử a, ngươi đến đây nhanh một chút đi, nhanh lên một chút đem nàng lấy về nhà, ta sẽ không đoạt của ngươi~~~~~~.

Ni Sơn thư viện cổ kính, nơi nơi đều lộ ra một cỗ thư hương chi khí. Lương Sơn Bá kiếp trước không phải học sinh khoa văn, thế nhưng lúc này cũng có thể cảm thụ được văn nhã khí tức ở xung quanh. Rất thoải mái, không có áp lực cùng khẩn trương của trường học ở kiếp trước. Nói cũng đúng, kiếp trước tiểu học thì lo thi vào sơ trung, sơ trung xong liền thi cao trung, cao trung xong rồi thi đại học, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phải lo thi cử.... Với lại tại trước khi phân khoa ở cao nhị thì toàn bộ môn học đều phải học thuộc tất cả. Ngữ văn, toán, anh, sử, địa lí, vật lý, hóa, sinh... Khổ bức a. (chuyện ko của riêng ai =]]])

Bởi vì Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài tới khá sớm, với lại thư viện còn còn hơn nửa tháng nửa mới nhập học, cho nên người trong thư viện cũng không phải là nhiều.

“Đại ca, ngươi xem, chúng ta đi nơi đó đi.” Chúc Anh Đài chỉ vào lương đình(*) cách đó không xa nói.

Lương Sơn Bá nhìn theo, gật đầu.

Có một chỗ nghỉ chân một chứt cũng tốt, với lại chỗ nào địa thế rất cao, trên cao nhìn xuống, đêm nay đại khái có thể đem khung cảnh phía dưới dưới vẽ lại đi.

Hai người một trước một sau đi đến lương đình, vừa tiến vào liền thấy một thiếu niên ngồi ở bên trong. Chỉ nhìn được bóng lưng cùng chiết phiến, không thấy được người, mái tóc dài không chạm đất, quạt trên tay nhẹ lay động.

Chúc Anh Đài cá tính giống như trong tiểu thuyết viết, ngây thơ hoạt bát, mang theo dương quang khí tức. Tuy rằng dương quang khí tức là để hình dung nam sinh, thế nhưng Lương Sơn Bá cảm thấy cái từ này dùng trên người Chúc Anh Đài cũng không có gì không thích hợp.

“Vị này đồng học, cho mượn một chỗ.” Chúc Anh Đài chỉ là đánh một tiếng bắt chuyện, sau đó đặt mông ngồi xuống, đồng thời còn hướng Lương Sơn Bá ngoắc, “Đại ca, ngươi thế nào như thế chậm, nhanh lên một chút ni!”

Lương Sơn Bá đương nhiên sẽ không có ngu như thế mà xông lên đi, cũng không phải chạy thi chạy việt dã. Cái này cầu thang nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm a, muốn thực sự chạy lên tới trên đó còn không phải muốn nửa cái mạng hắn?

“Tiểu đệ, ngươi a, chạy nhanh như vậy làm chi? Lẽ nào nơi đó có cô nương xinh đẹp chờ ngươi phải không?” Lương Sơn Bá đi vào lương đình, đối tấm lưng kia ôm quyền, “Thứ lỗi, tại hạ cũng không phải trêu đùa vị đồng học này.”

Cái này thiếu niên thu hồi chiết phiến, “Vô phương.” Nhưng như cũ không quay người lại.

Chúc Anh Đài từ khi tiến vào lương đình liền bắt đầu hiếu kỳ về tướng mạo của người kia, hiện tại chính mình tuy là nam trang, thế nhưng bên trong vẫn là nữ nhi, nhưng cũng thật xấu hổ khi chuyên môn đi nhìn bộ dạng người khác lớn lên thế nào đi? Cũng không phải con nít ba tuổi. Thế là, Chúc Anh Đài đem chủ ý đánh tới Lương Sơn Bá trên người.

Lương Sơn Bá còn chưa ngồi xuống, sống lưng liền mát lạnh.

Thế là, Lương Sơn Bá vô thức ngồi xuống chỗ cách Chúc Anh Đài xa nhất. Thế nhưng, Lương Sơn Bá không biết rõ hiện tại chính là hợp ý Chúc Anh Đài.

“Đại ca, còn nửa tháng mới khai giảng, chúng ta nên làm cái gì thì tốt đâu?” Chúc Anh Đài cười hỏi.

Lương Sơn Bá nhìn cảnh sắc bên ngoài, “Tiểu đệ có chủ ý gì?” Dù sao thì Chúc Anh Đài tinh lực rất tràn đầy, này thương đầu óc sự tình vẫn là cho nàng làm chủ đi, với lại, vô luận chính mình nói thế nào thì cũng bất đồng với suy nghĩ của Chúc Anh Đài, còn nữa, chính mình cũng có việc để làm, hà tất đâu?

Chúc Anh Đài nghe vậy, trước mắt sáng ngời, “Đại ca, không bằng chúng ta đến chợ dưới chân núi ngoạn? Nghe nói thành Hàng Châu phồn hoa, sản vật phong phú.”

Lương Sơn Bá ánh mắt như cũ, không có thu hồi đến, “Tiểu đệ, vi huynh vẫn là không đi.”

Nghe vậy, Chúc Anh Đài vạn phần khó hiểu, “Vì sao? Nửa tháng thời gian ư?”

Lương Sơn Bá rốt cục thu hồi ánh mắt, thực là đáng tiếc, hiện tại ánh sáng đầy đủ, có thể thấy rõ toàn bộ Ni Sơn thư viện, nếu như có mang giá vẽ theo thì tốt rồi.

Được rồi, tuy rằng kiếp trước Lương Sơn Bá không phải là họa sĩ, thế nhưng không thoát khỏi có cái quan hệ với tranh, họa. Ra ngoài để vẽ vật thực luôn nửa tháng cũng không có gì kì quái, vấn đề hiện tại là không có vật liệu, tuy rằng bút than có thể phát họa, thế nhưng chính mình điểm mạnh là vẽ tranh sơn dầu...

“Công tử!”

Tứ Cửu đột nhiên ôm cái túi chạy đến, thế nhưng hắn thế nào biết rõ chính mình ở đây?

Ngân Tâm khổ cực đi theo Tứ Cửu, ánh mắt hung hăng trừng Tứ Cửu phía trước, thật là, không một chút đều sẽ không thông cảm cho nữ hài tử.

Lương Sơn Bá đứng lên, tiếp nhận túi từ tay Tứ Cửu, “Từ cửa sổ gian phòng có thể nhìn đến nơi đây, công tử, đây là cái gì? Cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi dùng qua? “

Lương Sơn Bá nghe vậy liền vui vẻ, thật tốt quá, nghĩ muốn cái gì liền có cái đó.

“Này là bảo bối của ta, lão bà của ta!” Lương Sơn Bá hung hăng hôn một cái. Mấy thứ dụng cụ vẽ tranh này xuyên qua thời gian bồi tại bên cạnh mình, tuy rằng chính mình là linh hồn xuyên qua, thế nhưng thứ này vì sao lại cùng một chỗ với chính mình? Xin lỗi, không biết rõ. Lương Sơn Bá đương nhiên cũng hoài nghi có phải thân thể chính mình cũng xuyên qua hay không, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mình, có thể vạn phần khẳng định, không phải!

Chúc Anh Đài lúc này cũng nhìn qua đây, “Đại ca, đây là cái gì?” Cư nhiên bị Lương Sơn Bá gọi là lão bà, sẽ không phâỉ là con dâu nuôi từ bé đi?

Lương Sơn Bá cười cười, xắn tay áo lên, “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!” Nói, kéo khóa kéo của túi ra, sau đó đem đồ lấy ra, dựng giá vẽ. Dụng cụ bên trong còn đầy đủ hết, thế nhưng thuốc màu lại không còn nhiều, Lương Sơn Bá hiện tại không dám dùng thuốc màu. May mắn trước kia bút chì mua dư vài cây, tạm thời không cần lo phải lấy tro than từ nhà bếp.

Gọt xong bút chì, lấy ra một tờ giấy vẽ, cố định tốt, xem xét chung quanh một phát, ngoảnh đầu nhìn Chúc Anh Đài nói, “Tiểu đệ, ngươi và ta hôm nay kết bái, vi huynh muốn tặng ngươi một món quà. Đến, ngươi ngồi vào bên này.”

Chúc Anh Đài nghi hoặc qua ngồi, sau đó ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lương Sơn Bá.

“Đến, cười một cái.” Lương Sơn Bá nói, trên tay đã vẽ ra trên giấy một đường. “Khả năng lát nữa sẽ đợi khá lâu, kiên trì một chút.” Nói, động tác trên tay nhanh hơn.

Chúc Anh Đài nhìn tư thế này, biết ngay Lương Sơn Bá vẽ tranh cho nàng, chỉ là có điểm kỳ quái, vì sao tờ giấy Lương Sơn Bá vẽ nàng lại dựng đứng lên?

Tứ Cửu cùng Ngân Tâm đứng ở phía sau Lương Sơn Bá, nhìn Chúc Anh Đài chậm rãi xuất hiện trên giấy, kinh thán (kinh ngạc, cảm thán) không ngớt.

Tranh này, quá giống!

Tranh vẽ thời xưa đều dùng mực để vẽ, ít nhiều cũng mang một chút sắc điệu mông lung, thế nhưng phác họa liền không cùng loại, nó đem người thật, vật thật họa lên.

Lương Sơn Bá thu hồi tay, cười cười, thật lâu không vẽ phác họa, chẳng qua cảm giác cũng không tệ lắm. Này xem như là luyện tập, đợi lát nữa còn vẽ một bức tranh phong cảnh, đêm nay cũng không cần vẽ đến quá khuya. Với lại a, hắn cùng Chúc Anh Đài kết bái, như thế nào thì cũng nên tặng một món quà cho người ta đi, hiện tại chính mình cũng không giàu có gì, cái này của ít lòng nhiều...

“Được rồi.” Thu thập tốt dụng cụ vẽ tranh, Lương Sơn Bá cười nói.

“Không nghĩ tới ngươi có tài năng như vậy.” Không biết khi nào, Ngân Tâm cùng Tứ Cửu ngồi vào một bên ngủ mất, mà Chúc Anh Đài cũng mê man muốn ngủ. Lương Sơn Bá vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy thiếu niên ngồi ở lương đình.

Gương mặt tuấn mỹ, cằm hắn hơi giơ lên, mang theo chút bản chất cao ngạo. Vóc người cao gầy xinh đẹp nho nhã, mặc tơ lụa băng lam tốt nhất, ống tay áo cùng cổ áo thêu hoa văn trúc diệp (lá trúc) lịch sự, tao nhã, cùng ngọc trâm màu đỏ trên tóc làm nổi bật lẫn nhau, eo buộc ngọc đái(**) sáng chói như ngân hà, cầm trong tay chiết phiến bằng ngà, thoạt nhìn liền biết không hề tầm thường mà vô cùng cao quý. Lúc này đang tự tiếu phi tiếu nhìn Lương Sơn Bá.

“Ha hả,“ Lương Sơn Bá thu hồi ánh mắt, “Đều là một vài đồ vật thường khó mang theo, ở trong nhà cũng không dám để gia mẫu nhìn thấy.” Thu thập tốt dụng cụ vẽ tranh, kéo lại khóa kéo.

Chúc Anh Đài đứng lên, lười biếng duỗi cái eo, “A...Đại ca, họa xong rồi?”

Quả nhiên ngồi ở chỗ kia rất dễ dàng ngủ thiếp đi, đặc biệt là khi khí trời ấm áp như thế này.

“Ngươi nhìn xem.” Lương Sơn Bá đem bức họa đưa qua, “Vật liệu hữu hạn, này có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng họa ngươi, giữ kĩ.”

Chúc Anh Đài nhìn chính mình trong họa đang ngủ gật, hơn nữa còn là... “Đại ca! Vì sao đem ta họa thành...họa thành...” cái này dáng dấp?!

Lương Sơn Bá cười nói: “Ha hả, đây mới là chân thực a, tương lai nếu như ngươi gả...trong nhà nếu như tìm cho ngươi cái hôn nhân...” Không nói xong.

“Đại ca!” Được rồi, chính mình trong họa không tệ, chính là tư thế có chút khoa trương, có chút bất nhã, thế nhưng này là lần cuối người ta họa, hơn nữa còn là quà kết nghĩa! Thiếu niên thấy Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài lơ là chính mình, trong lòng thoáng không vui.

Lương Sơn Bá nhìn về thiếu niên bên cạnh, “Đồng học, thực sự xin lỗi vừa rồi...”

Chúc Anh Đài lúc này mới thấy bên cạnh Lương Sơn Bá còn đứng một người, nhìn thấy tướng mạo người nọ liền khỏi đỏ mặt.

Người này lớn lên thật suất!

“Vô phương!” Được rồi, tuy rằng không vui, thế nhưng hắn cũng không phải loại ăn chơi trác táng liền tùy tiện khó xử người khác.

“Khụ khụ,“ Chúc Anh Đài ho khan hai tiếng, đối thiếu niên chắp tay, “Tại hạ Chúc Anh Đài, không biết đồng học...”

“Xoát” một tiếng, chiết phiến mở ra, nhẹ lay động hai lần, “Mã Văn Tài.”

Lương Sơn Bá vừa trượt chân, đặt mông ngồi lên đất, xương cùng(***) một trận đau đớn.

Này có phải nên cảm thán thế giới này rất nhỏ hay không a?

- ---------------------------

(*) đình nghỉ mát.

(**)đai lưng khảm ngọc.(***)Xương cùng cụt là những đốt xương cuối cùng của cột sống, nhưng lại có thể gây nên cảm giác đau đớn khi bị tổn thương. Vậy nhưng có rất nhiều nguyên nhân khiến đốt xương này bị tác động. Trong đó, trượt chân gây ngã ngồi, đụng mông xuống sàn cứng là nguyên nhân hay gặp nhất gây chấn thương xương cùng. Nói chung là đau mông =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.