Lương Chúc Chi Hồ Điệp Đơn Phi

Chương 12: Chương 12: So tài Thư Họa




Đợi đến khi mọi người gặp lại Mã Văn Tài mới phát hiện, cả khuôn mặt chầm dầm như ai thiếu nợ mấy chục tỷ.

Lương Sơn Bá giả lả nhưng không có chuyện gì, hướng về phía hắn lên tiếng hỏi thăm: “Mã huynh, có chuyện gì sao? Sao lại.........”

Mã Văn Tài điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, “Không sao, chỉ là chút việc nhỏ thôi.”

Lương Sơn Bá và những người khác nhướng mày, việc nhỏ? Việc nhỏ như thế nào mà có thể làm cho cái tên mặt đơ như ngươi thay đổi biểu cảm.

“Lương huynh chút nữa sẽ phải tham gia so tài Thư Họa, mời đi theo tại hạ.” Mã Văn Tài nghiêng người qua một bên làm tư thế mời.

Lương Sơn Bá nhìn cả đám Văn Nhạc thở dài, sau đó phất tay áo tiêu sái bước đi.

Lộ Bỉnh Chương nhìn Lương Sơn Bá rời đi, xoa cằm, “Anh Đài, ngươi nói xem Sơn Bá sẽ đối phó như thế nào đây?”

Chúc Anh Đài lắc đầu: “Không biết, đôi khi ta cũng không biết đại ca đang nghĩ gì.”

Văn Nhạc nhìn Lương Sơn Bá, có hơi mong chờ trò hay sắp mở màn.

Mã Văn Tài dẫn Lương Sơn Bá đi vào vườn hoa. Không sai, là vườn hoa! Hoa sơn trà tám cánh, hoa huệ tây, hoa hòe vàng, hoa phù dung, hoa sô đỏ, tía tô cảnh, bụi cỏ địa phu, hoa Chi tiên khách lai, hoa trà mai, hoa địa lan, hoa lan hồ điệp, hoa lan Oncidium, hoa nguyệt quý, hoa hồng môn, cúc vạn thọ, hoa thu hải đường, vân vân và mây mây... Trong đám này thì hoa cúc chiếm số lượng nhiều nhất. Nhưng nơi này không chỉ có hoa, mà còn có rất nhiều mỹ nhân, mà mỹ nhân thì cũng là một loại hoa à nha ( ̄﹁ ̄)

Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad (KK1279) và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)

Lương Sơn Bá cũng thật không ngờ ngoài hoa cúc và hoa quế thì vào mùa này vẫn còn nhiều chủng loại khác cũng vào mùa nở hoa.

Lương Sơn Bá vẫn luôn giữ nét cười nhẹ trên mặt, nhưng nét cười kia đã bắt đầu hơi xa cách. Mã Văn Tài quay đầu nhìn Lương Sơn Bá, hơi bất ngờ khi thấy nụ cười của hắn.

“Mời qua bên này.” Nhưng Mã Văn Tài không có ý định để cho Lương Sơn Bá rời đi, dù hắn đã biết Lương Sơn Bá đã không còn hứng thú.

Lương Sơn Bá gật gật đầu, “Mã huynh, hoa ở đây rất đẹp.”

Mã Văn Tài xếp quạt lại, “Đúng vậy, mỗi năm đều nở, nhưng do tại hạ đã nhìn rất nhiều lần, bây giờ cũng không thấy có gì đặc biệt.”

Mã lão đầu ngồi cách đó không xa, nhìn thấy Mã Văn Tài đi tới, tức tới mức muốn lật bàn.

Lương Sơn Bá nở nụ cười khinh khỉnh, “Cũng đúng, cái gì có quá nhiều lâu dần thấy chán là chuyện thường tình.”

Mã Văn Tài không trả lời, chỉ yên lặng đứng nhìn Lương Sơn Bá.

Mã lão gia không nhịn được nữa, bước nhanh đến chỗ Mã Văn Tài đang đứng, “Văn Tài, tai sao bây giờ mới đến?” làm cho mọi người chờ dài cổ, các cô nương kia cũng phải đợi hắn.

Lương Sơn Bá xoay người lại, chỉ thấy một ông người đàn ông lớn tuổi vóc dáng cồng kềnh, gương mặt phúc hậu dễ mến như phật Di Lặc lại có râu dài, trên người mặc áo gấm quần lụa, đang chạy như bay tới.

“Cha.” Mã Văn Tài làm một cái lễ với Mã lão đầu.

“Mã đại nhân.” Lương Sơn Bá nhớ ra bên trong cốt truyện Lương Chúc, cha của Mã Văn Tài giữ chức Thái Thú, gọi đại nhân chắc sẽ không sai.

Mã lão đầu nhìn thấy Lương Sơn Bá tướng mạo thanh tú, cử chỉ điềm đạm thì rất hài lòng, con trai của hắn cuối cùng cũng có một người bạn ra hình ra dạng. “Ngươi là bạn học của Văn Tài?”

Lương Sơn Bá vẫn mỉm cười, “Mã đại nhân quá khen, tại hạ chỉ là một chân chạy vặt.”

Mã lão đầu không ngờ Lương Sơn Bá lại nói bản thân là cái chân chạy vặt, hơi thắc mắc nhìn về phía Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài đi bến bên cạnh Mã lão đầu, nhỏ giọng giải thích, “Lương huynh gia cảnh bần hàn.....”

Bây giờ thì Mã lão đầu cũng hiểu vì sao Lương Sơn Bá lại nói hắn là một tên chạy vặt. Nhìn tình huống hiện tại hẳn là muốn đến đây tìm núi dựa đây. Quả nhiên, những người nguyện ý muốn làm bạn với con ta đều là vì lợi ích.

“Cha, cuộc so tài Thư - Họa sắp bắt đầu rồi phải không?” Mã Văn Tài biết hiện tại không thể lại trì hoãn nữa, làm sớm xong sớm.

Mã lão đầu gật đầu, khó có dịp con trai chịu tham gia, đương nhiên không thể thả người chạy.

Người hầu đi chuẩn bị dụng cụ, Lương Sơn Bá khom lưng đánh giá đóa cúc vạn thọ dưới chân.

Hái hoa cúc dưới bờ rào phía đông, nhàn nhã ngắm núi ở phía nam (câu gốc: Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn - trong bài Ẩm Tửu Thi của Đào Uyên Minh). Không biết ở đây có bao nhiêu người hiểu được ý nghĩa chân chính của cúc. (Tác giả *cười cười*: XXD quá ác rồi)

“Lương huynh, mời.”

Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad (KK1279) và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)

Lương Sơn Bá đứng lên, nhìn Mã Văn Tài thở dài, “Làm phiền huynh rồi.”

Văn Nhạc nhìn xem Lương Mã hai người tương tác khách sáo, không khỏi cảm thấy mắc cười. Lương Sơn Bá biết mục đích của Mã Văn Tài khi mời hắn đến đây, hắn có thể nhìn ra được Lương Sơn Bá đang tức giận, không nghĩ tới Lương Sơn Bá có thể nhịn xuống, hơn nữa còn có thể duy trì lễ nghi.

“Văn tiên sinh, đại ca không sao chứ ạ?” Nhìn thiếu nam thiếu nữ đầy sân, Chúc Anh Đài lo lắng.

Lộ Bỉnh Chương khoanh tay dựa cột, “Yên tâm, ta thấy Lương Sơn Bá biết làm sao để xử Mã Văn Tài.”

Ngân Tâm đứng sau lưng Chúc Anh Đài, có hơi khẩn trương. Nếu lão gia biết được tiểu thư đến cái nơi ra mắt như này, e là sẽ vui mừng nhảy cẫng lên luôn.

Văn Nhạc quay đầu nhìn ba người bên cạnh, khóe miệng nhếch lên.

Thi đấu Thư - Họa chính là so tài Thư pháp và Vẽ tranh. Mã Văn Tài không biết trình độ thư pháp của Lương Sơn Bá như thế nào, nhưng chỉ cần hắn có thể giật được giải bên thi Họa là được rồi.

Trình độ thư pháp của Lương Sơn Bá mặc dù không phải đặc biệt trâu bò nhưng ít nhất cũng không xuất hiện cảnh gà bới trùng bò.

Đình viện của Mã gia rất lớn, trên sân đã sắp xếp xong xuôi mười cái bàn.

Lương Mã hai người chắp tay sau lưng đi vào bàn. Những người khác thấy hai người bọn họ đi vào, cũng lần lượt vào theo.

Lương Sơn Bá cầm bút lông, nghiêng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời.

Mã Văn Tài nhìn Lương Sơn Bá, tay linh hoạt như rắn, trên giấy tuyên thành trắng bóc hiện ra một bài thơ. Hoặc nói đó là một bài vè, đó chính là bốn câu thơ mà Lương Sơn Bá đọc lúc ăn cơm.

Đến khi Mã Văn Tài nhìn sang, mới phát hiện Lương Sơn Bá không biết khi nào đã ngồi xuống, một tay chống đầu một tay viết lên giấy: abcdefghijk.....

Hai mười sáu chữ cái hiện ra trên giấy.

Chúc Anh Đài giật giật ống tay áo của Lộ Bỉnh Chương, “Đại ca đang làm gì vậy?”

Lộ Bỉnh Chương lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

Ngân Tâm nhón chân nghiêng đầu ngó tới ngó lui.

Văn Nhạc nhấp một miếng trà, mỉm cười nhìn Lương Sơn Bá.

Tất cả người tham gia nộp tác phẩm của mình lên, sau đó để mọi người bình luận.

Khi mọi người nhìn đến hai mươi sáu chữ cái của Lương Sơn Bá thì liền cảm thấy mù mịt, đây là cái gì vậy? Méo méo mó mó.

“Lương công tử, ngươi viết.....”

Lương Sơn Bá cầm bông hoa cúc trên tay, không biết hắn đã hái khi nào, nhìn chữ của mình, “A, đây là chữ ngoại quốc.”

Chữ ngoại quốc?

“Đây chỉ là lời của một ca khúc, tại hạ bất tài, không thể hiểu được thấu đáo vẻ đẹp của thư pháp, đành viết một bài hát để góp vui.” Lương Sơn Bá chậm rãi ngắt một cánh hoa cúc.

Mã Văn Tài nhìn Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá lơ hắn, tiếp tục ngắt cánh hoa cúc đang cầm.

Đánh giá kết quả cuối cùng, Mã Văn Tài giật được hạng nhất.

Văn Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.

Mọi người nghỉ ngơi một chút, cùng nhau nói chuyện hết một canh giờ. Mã Văn Tài đi kế bên Văn Nhạc cùng đưa Lương Sơn Bá đến khu tổ chức thi vẽ.

“Cố lên, chỉ cần đứng nhất thì sẽ được nhận năm mươi lượng!” Mã Văn Tài vỗ vai Lương Sơn Bá cỗ vũ, sau đó rời đi.

Cha của Mã Văn Tài mặc dù rất muốn hắn tham gia, nhưng Mã Văn Tài không tình nguyện nên người làm cha như hắn cũng không có cách nào ép buộc.

Lương Sơn Bá nhìn giấy tuyên trên bàn, cầm lấy bút lông giơ lên trước mặt, nhìn chằm chằm, hai mắt trợn tròng giống như muốn nhìn xem có bao nhiêu sợi lông trên bút. Mã Văn Tài đang định gọi người thay bút cho Lương Sơn Bá, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lương Sơn Bá quăng bút qua một bên, tay trái nhấc nghiên mực lên, tay phải nhúng vào. Mọi người kinh ngạc nhìn thấy Lương Sơn Bá cầm nghiên mực vung lên trên giấy, tay phải di chuyển trên giấy.

Văn Nhạc nhìn thấy cảnh này lập tức vui mừng.

Phương pháp vẽ tranh này Văn Nhạc đã từng nhìn thấy, nhưng do Lương Sơn Bá liên tục nhấn mạnh không được nói cho người khác. Nếu như Văn Nhạc chưa từng gặp qua, biểu tình trên mặt hắn khả năng cao sẽ như những người khác đang ở đây, sẽ nghĩ Lương Sơn Bá đang đùa giỡn bọn họ. Vì sao Văn Nhạc lại thấy qua cảnh Lương Sơn Bá vẽ tranh? Đó là vì Lương Sơn Bá cho là hắn không có gì báo đáp Văn Nhạc, thế là hắn liền biết được bí ẩn bên trong.

Lương Sơn Bá nhìn một đống đen thùi lùi trên giấy, thu tay lại.

Cuộc thi kết thúc, không ngoài dự đoán của Lương Sơn Bá, mọi người càng xem thường hắn.

Hắn làm cái gì vậy? Thư pháp thì viết chữ ngoại quốc, họa thì lại không biết đang vẽ cái quỉ gì.

Mã Văn Tài đi đến bên cạnh Lương Sơn Bá, sắc mặt không tốt lắm.

“Lương huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Lương Sơn Bá nhìn Mã Văn Tài, miệng cười tươi rói, “Mã huynh, đây chính là tranh của tại hạ, nhưng mà....haiz, đáng tiếc không có ai hiểu được.” Nói xong thì vẫy vẫy nước trên tay, đi về phía đám người Văn Nhạc.

Kết quả hai cuộc thi Thư pháp hay Vẽ tranh đều không có gì thay đổi, Lương Sơn Bá đều không được mọi người công nhận, hơn nữa còn làm trò cười cho mọi người.

Văn Nhạc lấy lại bức tranh của Lương Sơn Bá, “Bọn họ không cần thì ta lấy.”

Chúc Anh Đài không hiểu được, “Tiên sinh, bức tranh này có có gì đẹp?”

Lộ Bỉnh Chương nghĩ nghĩ, một tay khoác vai Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, trong đây chắc chắn có bí mật gì đó phải không?”

Lương Sơn Bá nhăn mặt.

Năm người cùng đi về thư viện Ni Sơn, sau đó như ong vỡ tổ mà chạy tới viện nhỏ của Văn Nhạc. Vốn chỉ là một căn phòng nhỏ xíu phải chứa thêm người thì càng chen chúc như cá hộp.

Văn Nhạc cầm bức tranh dán lên trên cửa, sau đó ngồi xuống uống trà, Lương Sơn Bá ngồi ở bên cạnh hắn.

“Các người lùi xa ra, hai mắt nhìn chằm chằm bức tranh không được chớp.” Văn Nhạc vừa nhấp một ngụm trà vừa nói.

Chúc Anh Đài nghe vậy liền làm theo. Thì thấy bức tranh kia càng lùi xa thì càng thay đổi, mỗi khi lùi một bước thì thay đổi một hình dạng, nhưng tất cả chỉ là cùng một bức tranh.

“Quá thần kỳ!” Chúc Anh Đài sợ hãi thán phục.

Lộ Bỉnh Chương và Ngân Tâm cũng bắt đầu nhìn.

Lương Sơn Bá đặt chén trà xuống, cười nói: “Cho nên mới nói, người hiểu được không có bao nhiêu.”

Văn Nhạc cười lắc đầu: “Ngươi vẫn còn ba hoa cho được. Bọn họ hiểu được mới gọi là kỳ quái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.