Có một đỉnh núi nho nhỏ, rải rác dưới chân núi là vài hộ nhà nông hợp thành một cái thôn nho nhỏ, ở phía đông của thôn nhỏ giáp với bìa rừng có một con suối nho nhỏ là một hộ nhà tranh giản dị. Một rào chắn bằng gỗ đem phía trước vây ra cái tiểu viện tử, mà ở trong viện tử trồng một gốc cây đào. Dù mùa hè đã qua đi, nhưng lá đào vẫn xanh tươi, nhìn ra được người trồng cây chăm sóc nó rất khá.
“Nương, người thế nào lại đi ra?” Một thiếu niên vận bố y (áo vải) trên tay cầm một quyển kinh thư, thấy một lão phụ nhân chống nạng ra khỏi phòng, bị dọa sợ đến ném quyển sách trên tay, chạy nhanh lại đỡ lấy lão phụ nhân.
Lão phụ nhân khiến cho người ta có một cảm giác rất sạch sẽ ngăn nắp, búi tóc chải một cách mộc mạc, quần áo trên người tuy rằng đã bạc màu, nhưng rất tinh tươm, gọn gàng. Năm tháng trôi qua cũng để lại không ít dấu vết trên người, mái tóc hoa râm, nếp nhăn trên trán, in đậm năm tháng tang thương.
Lão phụ nhân thấy nhi tử đem sách ném, vô cùng tức giận, bà chống cây nạng lớn tiếng la mắng: “Sơn Bá, ngươi tương lai phải đạt được công danh, làm gia tộc vẻ vang, mau nhặt sách lên cho nương!”
Lương Sơn Bá nghe vậy, nhất thời đau khổ. Suy nghĩ muốn đem bà nâng đến một bên để ngồi xuống, thế nhưng nếu không đem sách nhặt lên, chỉ sợ bà một mực đứng yên, không chịu ngồi. Lương Sơn Bá sờ sờ mũi, cuối cùng đem sách nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm bám trên bìa sách, sau đó nhét vào vạt áo.
Bà thấy Lương Sơn Bá như vậy, cũng không tiếp tục trách cứ hắn. Trầm giọng ưu tư nói: “Sơn Bá, mẫu thân tuy rằng không biết ngươi vì sao tính tình đại biến, thế nhưng ngươi là nhi tử của ta, mẫu thân là vì muốn tốt cho ngươi.”
Lương Sơn Bá rủ đầu đứng trước mặt bà, cứ tưởng hắn ngoan ngoãn nghe trưởng bối ân cần giáo huấn, thế nhưng ai cũng không biết hắn đang cuối đầu trợn mắt.
“Aiz, nếu như không phải vì nhà nghèo, ngươi đã sớm đi học ở Ni Sơn thư viện...”
“Nương!” Lương Sơn Bá vội vã cắt ngang lời bà, cười khổ nói, “Ta ở nhà học cũng có thể học rất tốt, không cần phải đi Ni Sơn thư viện, với lại nếu như ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc người?”
Bà nghe Lương Sơn Bá nói, tuy rằng rất uất ức, thế nhưng nhi tử trưởng thành, cũng không thể để tài năng hắn mai một a.
“Nói cái gì ngu ngốc ni?” Bà cố ý nghiêm mặt, “Không phải còn có Tương mẫu sao?”
“Thế nhưng... Nhà có song thân, không nên đi xa, “ Lương Sơn Bá lo lắng, “Với lại tiền...”
Nghe thế, bà thở dài một hơi, “Cái này ngươi yên tâm, trong nhà tuy rằng nghèo, thế nhưng học phí hiện tại liền không cần lo lắng. Dẫn Tứ Cửu cùng đi với ngươi đi, cái đứa nhỏ này tuy rằng còn nhỏ, thế nhưng bên cạnh ngươi không có ai hầu hạ, nương liền không yên tâm.”
Tứ Cửu lúc này ôm một giỏ rau dưa tiến đến, vừa vặn nghe được bà nói câu kia.
“Phu nhân, thiếu gia muốn đi xa?” Buông cái rổ đang cầm trong tay xuống, cung kính ghé đến một bên.
Bà gật đầu, phân phó rằng, “Tứ Cửu, hai ngày nữa ngươi liền đi Ni Sơn thư viện cùng Sơn Bá.”
“Thật ạ?” Tứ Cửu nghe vậy, cao hứng thiếu điều nhảy dựng lên.
Thế nhưng Lương Sơn Bá đứng bên cạnh liền mất hứng, không tình nguyện la lên, có chút u oán, “Nương!”
Lão phụ nhân nhìn về phía Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, ngươi nhất định phải đạt được công danh biết không? Ta biết rõ ngươi không nỡ bỏ nương, nương làm sao bỏ được ngươi ni?” Nói đến đây, bà nhịn không được mà dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt.
Lương Sơn Bá đứng ở một bên không nói.
Trên trời không có một ánh sao, nhưng lại treo nửa vầng trăng sáng, thật giống một cái bánh nướng phát sáng bị gặm đi phân nửa.
Muốn ý thơ, thật có lỗi, hiện tại thật sự là ý thơ không ra nổi. Vừa nghĩ đến phải đi Ni Sơn thư viện, Lương Sơn Bá liền bắt đầu đau đầu.
Không sai! Lương Sơn Bá hiện tại không phải chân chính Lương Sơn Bá. Mà là mà một thanh niên gương mẫu của thế kỷ hai mươi mốt, lớn lên dưới lá cờ đỏ, tiếp thu nền giáo dục của quốc dân đảng, thế nhưng không cẩn thận – rớt vào một câu chuyện cẩu huyết.
Kiếp trước tốt xấu cũng không làm chuyện xấu, tuy rằng, bị đá qua vài lần, bị nữ lưu manh quấy rầy vài lần, thế nhưng cũng không cần phải đem chính mình ném đến nơi đây, làm một cái tên nam chính Lương Sơn Bá xui xẻo ngàn năm a!
“Ai...” Vô lực bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tay ôm trán.
Tứ Cửu vừa vặn từ phòng đi tới, vừa bước tới liền nhìn thấy Lương Sơn Bá đang ngắm trăng thở dài.
“Thiếu gia, người ở đây tức giận cái gì a? A! Ta biết rồi, khẳng định là ngươi không muốn ly khai phu nhân. Thiếu gia người cứ yên tâm đi, có Tương mẫu ở đây, phu nhân không có việc gì đâu.”
Lương Sơn Bá mắt nhìn Tứ Cửu, lần thứ hai vỗ trán thở dài.
Ta chính là không muốn làm con hồ điệp tên Lương Sơn Bá này a. Tuy rằng Lương Chúc chuyện xưa lưu danh thiên cổ, thế nhưng, chính mình lần thứ hai có được sinh mệnh, thật sự không muốn từ động vật linh trưởng biến thành côn trùng. Càng quan trọng hơn là, nếu như Chúc Anh Đài là một con bạo long (khủng long bạo chúa =]]]]]) thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến, dạ dày liền đau.
Tuy rằng Lương Sơn Bá vạn phần không muốn đi Ni Sơn thư viện, thế nhưng vẫn là phải xuất phát.
Lương mẫu bởi thân thể không khỏe, chỉ có thể đưa đến cửa thôn, Lương Sơn Bá cũng sợ bà đi đường nhiều khiến thân thể chịu không nổi, kiên trì không cho bà đưa đến trường đình. (Trường đình: đình, trạm nghỉ chân ven đường thời xưa.)
Đến cửa thôn, Lương mẫu lôi tay Lương Sơn Bá, nói: “Sơn Bá, nương cũng không đành lòng li biệt, thế nhưng, nam nhi chí tại tứ phương, ngươi phải biết dụng công học tập, nương sẽ chiếu cố chính mình. Lần này ngươi xuất môn tại ngoại, thế đạo hiểm ác đáng sợ, chúng ta không thể không phòng bị người khác, cho dù là ngươi cũng phải cẩn thận.”
Một thiếu phụ trung niên quần áo đơn giản đứng ở bên cạnh Lương mẫu nói, “Thiếu gia, ngài phải dụng công đọc sách, ta sẽ hảo hảo chiếu cố phu nhân.”
Lương Sơn Bá gật đầu, trọn đời này, có một người mẹ tốt đối với mình toàn tâm toàn ý, đây là ân huệ lớn nhât mà lão thiên ban cho hắn. Tuy rằng hắn không muốn làm cái gì Lương Sơn Bá hóa điệp, thế nhưng hắn không muốn người mẹ này chỉ mới đến trung niên lại mang tâm trạng lo lắng của lão nhân gia. Nhớ tới kiếp trước, người thân trong trí nhớ Lương Sơn Bá đã sớm trở nên mơ hồ.
Viền mắt ngấn đỏ, Lương Sơn Bá gật đầu, “Nương, hài nhi biết rõ. Tương mẫu, nương của ta liền kính nhờ người săn sóc.”
Tương mẫu nghe rồi, gật đầu.
Lương Sơn Bá lui về phía sau ba bước, sau đó quỳ xuống. Tục ngữ nói, nam nhi dưới gối có vàng, thế nhưng hắn chiếm lấy thân thể con trai người ta, đối xử với hắn càng là tốt đến cực điểm, người này, đáng để cho hắn hành cái này lễ.
Lạy ba lạy, Lương Sơn Bá mới đứng lên.
Lương mẫu kéo Tứ Cửu vừa muốn đi, “Tứ Cửu, Sơn Bá là một cái thư sinh, đối với sự vụ bên ngoài không hiểu, ngươi phải lưu tâm một chút. Đừng để Sơn Bá có chuyện, biết không?”
Tứ Cửu gật đầu liên tục, “Dạ, phu nhân yên tâm, có người nào dám khi dễ công tử, Tứ Cửu liền cùng hắn liều mạng!”
Nghe vậy, ba người đứng đây bất đắc dĩ lắc đầu.
Lương Sơn Bá lưng đeo gùi sách, “Mẹ, hài nhi đi.”
Lương mẫu nhìn theo bóng lưng Lương Sơn Bá cùng Tứ Cửu, nhìn xa xa, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa mới vạn phần không muốn quay trở về.
Từ Cối Kê đến Hàng Châu, nói có xa không xa, nói gần không gần. Đương nhiên, đây là nói một cách tương đối, nếu như là ở kiếp trước, liền cách mấy thành phố, ngồi xe lửa trong lời nói, mấy tiếng thì đã đến nơi rồi, ngồi ô tô cũng không cần bao lâu, thế nhưng hiện tại “Thập nhất lộ”, đường xá xa xôi, tốc độ lại càng so sánh với rùa đen a. (có ai hiểu ý nghĩa của câu “thập nhất lộ” ko)
Tứ Cửu vóc dáng so với Lương Sơn Bá lớn hơn không ít, gánh bọc hành lý cũng thấy không mấy khổ cực. Trái lại, Lương Sơn Bá đi theo phía sau, hắn hận a. Tuy rằng kiếp trước hắn thích đi phượt, dã ngoại sinh tồn năng lực cũng rất mạnh, thế nhưng không nghĩ tới thân thể này suy yếu như thế. Nếu không phải nhờ lần này “xa nhà” liền không nhận ra. Lương Sơn Bá một bên ai thán, một bên đố kị nhìn Tứ Cửu đi phi thường vững vàng phía trước.
Thật là đúng với câu nói “Bách vô nhất dụng thị thư sinh (đại loại: là thư sinh trăm điều vô dụng, hữu dụng chỉ một)” a!. Đây này, vai hiện tại không thể gánh, tay không thể chống đỡ chính mình, thực là cmn đau khổ!
Đi nửa ngày, Tứ Cửu tìm một chỗ sạch sẽ mát mẻ ngồi xuống. Đem đồ bỏ xuống, đưa túi nước cho Lương Sơn Bá.
“Thiếu gia, uống nước đi.”
Lương Sơn Bá trái lại không tiếp nhận, không vì cái gì cái gì khác, ngươi xem túi nước này, ngươi uống một ngụm ta uống một ngụm, thật bẩn a, Lương Sơn Bá tuy rằng không có phiết khích nhưng cũng là một người biết giữ vệ sinh, thế nào mà có thể chịu được?!
Lắc lắc đầu, ngồi xuống xoa xoa chân, “Ngươi uống đi, ta không khát.” Ngẩng đầu nhìn trời, “Dựa theo tốc độ thế này, chúng ta khi nào mới đến Hàng Châu?”
Tứ Cửu đang uống nước, nghe vậy, lắc lắc đầu, “Thiếu gia, Tứ Cửu cho tới bây giờ không ra quá xa nhà, không biết rõ Cối Kê cách Hàng Châu bao xa.”
Lương Sơn Bá không đáp lời, chỉ là ngơ ngác nhìn trời xanh mây trắng.
Nếu như có một chiếc xe ngựa thì thật tốt biết bao a.
Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa lộc cộc phi nhanh qua.
Lương Sơn Bá nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, mắt phải nháy không ngừng.
Thế nào có một loại cảm giác không ổn ni?
Tứ Cửu nhìn thấy xe ngựa, cao hứng hô lớn, “Thiếu gia nhìn, là xe ngựa!”
Nhưng Lương Sơn Bá không muốn đi ngăn chiếc xe này, nếu như đó là cái không nói lý lẽ, này thực sự sẽ rất xui xẻo. Thế là lớn tiếng la hét, “Tứ Cửu!”
Tứ Cửu lần đầu nghe được Lương Sơn Bá gọi tên chính mình như thế băng lãnh, nhất thời ngoan ngoãn ngồi xuống, thế nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm xe ngựa ngày càng gần, sau đó đi tới trước mặt, sau đó lại đi ngang qua.
Lương Sơn Bá đương nhiên biết rõ Tứ Cửu đang suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ cười nói, “Tứ Cửu, chúng ta hiện tại không phải ở nhà, vẫn là phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Tuy rằng chúng ta không có xe ngựa, thế nhưng nếu giữa đường gặp thổ phỉ, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.”
Tứ Cửu vốn đang có điểm oán Lương Sơn Bá, nghe hắn vừa nói như thế, oán khí biến mất. Trái lại Lương Sơn Bá lắc lắc đầu, oa nhi này bình thường rất nhanh nhạy, thế nào mới như vậy đã bị chập chờn dễ dàng ni?
Hai người lại chạy tiếp ba ngày đường thì rốt cuộc đi tới địa phận Hàng Châu, chẳng qua bọn họ chưa kịp vào thành liền gặp phải cướp phỉ. Đương nhiên, bọn họ nhìn qua không có bao nhiêu béo bở, cướp phỉ mới lười đi cướp bọn họ. Bị cướp chính là hai cái thư sinh dáng người nhỏ nhắn, chỉ thấy một cái gầy yếu thiếu niên đứng ngăn ở trước mặt một cái thiếu niên càng thêm gầy yếu.
“Ngươi, các ngươi muốn thế nào?” Thiếu niên nhìn mười người trước mặt, người nào người nấy đều là lưng hùm vai gấu, trên vai khiêng đại đao lóe hàn quang.
Một đại hán phía trước một đám người, nhìn từ trên xuống dưới hai tên thiếu niên ốm như gà que, giết cũng không chết ở trước mặt, cười nói, “Đem đồ quý giá trên người lưu lại! Đổi lại ta không cần mạng nhỏ của các ngươi.”
Tứ Cửu vừa thấy, nhất thời máu nóng sôi trào, Lương Sơn Bá thấy thế, lập tức che miệng Tứ Cửu, sau đó đem người đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi hiện giờ gây náo động là muốn chết?”
Tứ Cửu cố sức đẩy tay Lương Sơn Bá ra.
Lương Sơn Bá thấy thế cho rằng Tứ Cửu không phục, thế là tiếp tục khuyên nhủ, “Ngươi xem người ta mười mấy người, ngươi nghĩ ngươi là đại hiệp, sẽ có võ công sao? Ta sợ ngươi còn chưa tới trước mặt người ta đã bị một đao chém làm hai nửa.”
Tứ Cửu vẫn là cố sức đẩy tay Lương Sơn Bá.
“Hiện tại chỉ có thể dùng trí, hiểu không?” Nói đoạn, liền buông tay ra, đối Tứ Cửu làm cái “Hư” động tác, sau đó đi quan sát tình huống.
Tứ Cửu rốt cuộc tự do, không ngừng hô hấp không khí trong lành.
Suýt...suýt tí nữa ngộp chết!
- ----------------------