Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 15: Chương 15




LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 15.

Đúng là Lương Đa thuộc chủ nghĩa độc thân nhưng anh không phải là người lãnh cảm tình dục, vốn dĩ độc thân là vì cảm thấy yêu đương phiền phức, có trai đẹp thì anh vẫn bằng lòng ngắm thêm vài lần.

Tưởng Hàn là trai đẹp, trai đẹp hàng thật giá chuẩn, dù dừng ở bất cứ chỗ nào thì bạn cũng phải thừa nhận cậu ta rất ưa nhìn.

Cao ráo, rắn chắc nhưng không vạm vỡ khoa trương cũng không cao lêu nghêu, cậu nhãi mới 20 tuổi mà đi đến đâu cũng xuất sắc ưu tú, Lương Đa thích nhìn.

Anh ngồi ở đó cắn ống hút trà sữa, đắc ý nhìn Tưởng Hàn chạy vào căn tin.

“Ở đây!” Lương Đa vươn tay gọi cậu.

Tưởng Hàn vẫn đang lo anh bỏ về, nhưng lại nghĩ bác sĩ Lương không phải kiểu người không nói tiếng nào đã về, dù có về chắc chắn cũng sẽ báo trước với cậu chứ không để cậu đi một chuyên vô ích.

May mà lúc quay lại thì bác sĩ Lương vẫn còn đó, ngồi ở gần cửa sổ nhàn nhã uống trà sữa.

Thật sự không nhìn ra Lương Đa sắp 30, anh ngồi trong căn tin trường chen lẫn với nhóm sinh viên mà không ai nghi ngờ liệu đây có phải sinh viên trường họ không.

Tưởng Hàn cầm hai chiếc dù đến, một chiếc ướt nhẹp một chiếc được xếp gọn gàng.

Cậu đưa chiếc dù chưa mở ra cho Lương Đa, lúc ngồi xuống thì cười nói: “Em sợ anh không đợi được nên cố chạy một mạch đến đây.”

Tưởng Hàn tâm cơ không phải dạng vừa, bán thảm giả vờ đáng thương để lấy lòng thương xót của bác sĩ Lương.

Cậu ngồi xuống, cúi người xoắn ống quần lên, Lương Đa nghiêng đầu nhìn thấy giày và ống quần cậu đã ướt nhẹp.

“Làm phiền cậu rồi, thật ngại quá.” Mặc dù ngại nhưng tâm trạng Lương Đa lại rất vui.

Lương Đa đẩy một ly trà sữa khác đến trước mặt Tưởng Hàn: “Mời em một ly trà sữa.”

Bác sĩ Lương không phải người keo kiệt, nhưng số người có thể làm anh chủ động mời trà sữa quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tưởng Hàn rất hiếm khi uống trà sữa, e rằng quanh năm suốt tháng cũng không uống, cậu thấy thứ này ngọt quá, nhưng do bác sĩ Lương mua cho nên đừng nói là trà sữa, có là độc dược cũng có thể liếm một cái.

“Giờ mưa lớn quá.” Lương Đa nói, “Ngồi đây uống xong rồi về.”

Tưởng Hàn không biết bác sĩ Lương nói anh ấy uống xong mới về hay là nói cậu ngồi lại uống xong hẵng về, nhưng thời điểm thế này ngàn vạn lần không thể tra hỏi, thế là cậu chọn lựa vế mà mình muốn.

Cậu gật đầu: “Ừ, đợi mưa nhẹ hạt rồi về.”

Nói xong cậu cắm ống hút, uống một hớp trà sữa.

Không ngọt như trong suy nghĩ.

“Giảm đường.” Lương Đa hỏi, “Vị vẫn ngon chứ?”

Ngon! Cực ngon!

Tưởng Hàn nói vờ vĩnh: “Khéo quá, bình thường em cũng toàn uống trà sữa ít đường.”

Lương Đa không quan tâm khéo hay không khéo, mua thì mi cứ uống đi, không uống thì vứt, không có lần sau.

Tưởng Hàn vắt hết đầu óc muốn kiếm chuyện nào đó để tán gẫu với bác sĩ Lương nhưng bác sĩ Lương lại như đang say sưa tự chơi tự vui, không hề xem ngồi đối diện cậu là chuyện đáng bận tâm, trai đẹp Tưởng Hàn thường ngày nhanh mồm nhanh miệng giờ đây miệng cũng thành vật trang trí.

Cậu chỉ có thể nhìn, ngắm Lương Đa, nhìn một chỏm tóc vểnh lên, ngắm anh liên tục cắn ống hút.

Hơn cả nửa buổi sau Lương Đa mới ý thức được hình như mình phải nói gì đó, anh chuyển tầm mắt từ nhìn bên ngoài sang nhìn Tưởng Hàn, hỏi một câu vô cùng nhạt nhẽo: “Chuyên ngành bọn em học có mệt không?”

Tưởng Hàn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện hai người sẽ tám về việc học.

Học tập không mệt, nhưng không nghĩ ra đề tài có thể chuyện trò với Lương Đa làm tâm Tưởng Hàn rất mệt.

Tưởng Hàn thầm khịa bản thân: Yêu đương đần độn là để chỉ người như mày đúng không?

Kết quả, khó khăn lắm mới có được một cơ hội thế mà cả hai lại tán gẫu chuyện tẻ nhạt.

Uống xong trà sữa, mưa cũng bớt nặng hạt.

Lương Đa đứng dậy dự định đi về, Tưởng Hàn nói vô thức: “Em tiễn anh.”

Lương Đa sửng sốt, bật cười: “Em tiễn anh? Tiền anh về nhà á?”

Anh cười khúc khích vứt cái ly uống hết, cầm chiếc dù Tưởng Hàn đưa mình rồi cả hai cùng rời căn tin.

Tưởng Hàn luyến tiếc nhưng không thể giữ anh lại, chỉ đành đứng che dù trong màn mưa buồn bã nhìn bác sĩ Lương người ta đi xa, cõi lòng tê tái.

Nhưng không sao, chắc chắn hai người bọn cậu sẽ còn gặp lại nhau, dù sao bác sĩ Lương cũng cầm dù của cậu, nhất định phải trả lại.

Tưởng Hàn không thiếu thốn một chiếc dù, thứ cậu thiếu là cơ hội gặp Lương Đa.

Con người cậu ấy mà, đúng là mâu thuẫn, vừa nhủ đừng trêu chọc trai thẳng vừa không cầm lòng được muốn tiến đến gần, Tưởng Hàn cảm tưởng mình như con thiêu thân còn Lương Đa là ngọn đèn, sớm muộn gì cũng sẽ thiêu cháy cậu thành tro tàn.

Nhưng con người chẳng phải luôn là thế sao, ta hiểu mọi đạo lý nhưng bản thân ta lại không làm được.

Tưởng Hàn biết mình không nên nhìn nữa, mau chóng về phòng ký túc xá nằm tốt hơn là đứng đây làm kẻ si mê, nhưng dưới chân như bị dính chặt không thể cử động.

Xem xem, nhìn chằm chằm một bóng lưng thì nó có thể nở hoa hay gì.

Lương Đa càng chạy càng xa, không hề ngoái đầu nhìn, nhưng Tưởng Hàn vẫn ngây ra nhìn theo đối phương rẽ lối, đến tận khi không còn nhìn thấy gì nữa mới thở dài, quay về ký túc xá.

Lương Đa không hay biết lúc mình đi đã xảy ra chuyện gì, trên đường che dù đến bãi đậu xe anh nhắn tin với Quản Tiêu, Quản Tiêu nói đã mua xong quà sinh nhật, hỏi bao giờ anh rảnh sẽ đến đưa cho anh.

Mặc dù Lương Đa luôn cà khịa Quản Tiêu nhưng có quà đến cửa thì chắc chắn không chê, Quản Tiêu có tiền, toàn tặng đồ tốt, không chiếm món hời ấy thì phí phạm quá.

Cả hại hẹn chiều nay, còn vì sao là chiều nay thì Quản Tiêu nói: “Buổi tối tao với lão Trần về nhà lão ấy lấy ít đồ, tiện đường đưa cho mày luôn.”

Vòng tới vòng lui, hóa ra Lương Đa chỉ là “tiện đường“.

Tiện đường thì tiện đường, nể mặt quà tặng, không thèm tính toán.

Nhưng qua hôm sau, quà sinh nhật của Quản Tiêu còn chưa đến thì một phần quà khác đến trước.

Dương Khiếu Văn không đích thân tặng, có lẽ cũng thấy lúng túng hoặc sợ Lương Đa lúng túng, gã đặt quà, vốn dĩ sẽ đưa đến trong ngày sinh nhật của Lương Đa nhưng bên giao hàng có trục trặc nên vận chuyển chậm một ngày.

Lúc Lương Đa nhận được quà thì khá lưỡng lự, thậm chí không biết mình có nên bóc nó ra không.

Nếu đổi thành người khác, không những anh không bóc nó mà còn không ký nhận, nhưng dù sao Dương Khiếu Văn vẫn là bạn bè bao nhiêu năm.

Lương Đa không thể đưa ra quyết định, trước hết cất món quà vẫn còn nguyên vẹn vào trong ngăn tủ.

Ngày hôm đó khá thong thả, một vài bệnh nhân ghé qua, đều là cảm mạo nóng sốt bình thường, đến giờ chiều, nếu không vì chờ Quản Tiêu thì anh lại muốn về sớm.

Con người Quản Tiêu đúng là không ra sao, hẹn buổi chiều mà đợi hơn 5 giờ mới có mặt, đợi đến mức Lương Đa sắp héo người.

5 giờ 03 phút, Quản Tiêu đẩy cửa phòng khám của Lương Đa ra.

“Lại đây nhận quà sinh nhật của mày này.” Quản Tiêu xách một cái túi nghênh ngang đi vào.

Lương Đa tối sầm mặt nhìn hắn: “Quản Tiêu mày còn là con người sao? Nói buổi chiều đến, giờ là tối rồi!”

“Hơn 5 giờ, vẫn tốt chán.” Quản Tiêu đặt cái túi lên bàn của Lương Đa, nhoẻn miệng cười, “Tình hình mày thế nào rồi?”

Lương Đa đợi chán muốn chết, dự định khi nào Quản Tiêu đến, nhận quà của hắn xong sẽ vọt về nhà ngay, giờ khắc này anh thay quần áo, chuẩn bị xong mọi thứ, đứng dậy là có thể đi về.

“Ngồi đợi mày đây.” Lương Đa vác túi lên lưng, cầm quà và chìa khóa, “Anh Trần của tao đâu?”

“Gì mà anh Trần của mày?” Cả hai đi ra ngoài, Quản Tiêu không vui, “Là của tao.”

“Của mày của mày, sao nội tâm mày nhỏ nhen thế!”

Từ lúc cả hai biết nhau đã như thế, gặp thì sỉ nhục lẫn nhau, không ngừng không dứt, không ai nhường ai.

“Tao là tao thấy mày có ý đồ xấu với lão Trần đó nhé.” Cả hai đi ra cửa, Lương Đa khóa cửa, Quản Tiêu không đợi anh, hắn rảo bước về phía xe mình, lão Trần nhà hắn vẫn đang đợi ở trong xe.

Lương Đa “xì” một tiếng, khóa cửa cẩn thận xong đi qua chào Trần Bạch Trần: “Dạo này anh Trần thế nào rồi ạ?”

“Khỏe lắm,“ Trần Bạch Trần nói, “Mấy ngày trước vừa khám lại, chỉ tiêu không có vấn đề gì.”

Lương Đa giơ ngón cái lên với anh ta: “Cứ tiếp tục, bớt uống rượu, bớt hút thuốc, ngủ sớm và rèn luyện nhiều.”

“Tụi tao rèn luyện nhiều hơn mày đó,“ Quản Tiêu vẫn khịa, “Xéo đi xéo đi, bé gay nhà mi bớt dòm ngó người đàn ông của ta đi.”

Trần Bạch Trần ngồi ở vị trí phó lái cười, Lương Đa đứng đó lườm Quản Tiêu, “Thứ bủn xỉn!”

Quản Tiêu chở Trần Bạch Trần nhanh chóng rời đi, bỏ lại Lương Đa đứng bĩu môi.

Anh còn chưa bĩu môi xong, nghiêng đầu thì nhìn thấy có một người đứng cách đây không xa.

“Tưởng Hàn?” Sao nhãi con này lại đến?

Lương Đa sửng sốt, sau đó ngộ ra: “À phải rồi, đến lấy dù đúng không?”

Anh nói xong thì vội lục tìm chìa khóa, tính quay vào lấy dù trả cho Tưởng Hàn.

Kết quả...

“Bác sĩ Lương à,“ Tưởng Hàn không biết giây phút này nên gọi là ngạc nhiên hay vui mừng nữa, cậu hơi ngây người, nhìn Lương Đa hỏi, “Anh cũng là gay ạ?”

Hết 15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.