Buổi sáng khi Lương Đa xem vận may ngày hôm nay thì nó viết ——
Nên kết hôn, nên bài trí giường cưới, nên kết thiện duyên rộng rãi.
Kỵ xuất hành, kỵ dọn nhà, kỵ nhận lời mời.
Màu may mắn: Màu bạc.
Hướng may mắn: Chính nam.
Thế là trước khi ra ngoài, Lương Đa cố ý đeo cặp kính gọng bạc mua đã lâu nhưng chưa dùng gì mấy, cũng dự định hôm nay sẽ tán gẫu với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời.
Trước kia Lương Đa không phải là người ngày nào cũng xem hôm nay nên làm gì kỵ cái gì. Là bác sĩ, theo lý thuyết anh nên ngoan ngoãn tôn trọng khoa học, nhưng suy cho cùng thì giữa người với người luôn khác biệt, anh là bác sĩ mà lại sợ ma, khoảng thời gian này còn bỗng dưng chú ý đến vận may của chòm sao. Tất nhiên không đến nỗi mê tín, chẳng qua cảm thấy những thứ gọi là “Huyền học” đó sẽ khiến cuộc sống của anh ít nhiều có phần đáng mong đợi và thú vị hơn.
Song nói đi cũng phải nói lại, bất kể là bói bài Tarot hay vận may chòm sao thì rất ít khi chuẩn xác với Lương Đa, mà anh cũng không hi vọng cuộc sống của mình có thể bị “tính toán”, “suy diễn”, chỉ là xem lấy sự hứng thú và vui vẻ thôi.
Lương Đa đi ra ngoài, lúc xuống dưới lầu còn cảm thán tiết trời mùa thu thật mát mẻ, trong người cũng vô cùng có tinh thần.
Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, đi qua cái nắng nóng ẩm ướt, cả thế giới bỗng trở nên trong lành khoan khoái.
Lương Đa đứng vặn người ở cửa, ra sức hít thở, xem mình giống như con hồ ly tinh hấp thu linh khí đất trời, hấp xong “dương khí” tinh thần cũng trở nên sảng khoái. Tiết trời ngày hôm nay thật sự quá đẹp, anh quyết định không lái xe, đi ra cổng khu tập thể, quét mã xong chạy xe đạp đến phòng khám của mình.
Di chuyển “carbon thấp” là trách nhiệm của mọi người.
(*) Carbon thấp (low carbon): Tạo ra ít CO2 và các khí nhà kính khác (CH4, N2O, các khí CFC,...) bằng một trong những cách như đi bộ, đi xe đạp hay phương tiện công cộng thay vì xe máy, ô tô...
8 giờ sáng, bác sĩ Lương mặc áo khoác len và quần jeans mới mua, hai vai đeo ba lô tốn “cả mớ tiền” tậu vào mùa thu năm ngoái, đạp xe qua con phố đầu thu, một chiếc lá rụng xuống rơi vào giỏ xe đạp, Lương Đa huýt sáo với nó thay cho lời chào hỏi.
Một người gần 30 mà quần áo cứ như sinh viên đại học.
Lái xe 60 phút, đạp xe 40 phút.
Đừng hỏi vì sao lái xe đi làm lại lâu hơn cả đạp xe đạp, đi mà hỏi kẹt xe kia kìa.
Lương Đa đến phòng khám lúc 8 giờ 40, lố 10 phút giờ mở cửa.
Phòng khám là của anh, bác sĩ hộ sĩ cũng chỉ có một mình anh, tuy thông báo với bên ngoài mở từ 8 giờ 30 phút sáng đến 8 giờ 30 phút tối nhưng trên căn bản thì không một ngày nào đúng giờ, đến muộn về sớm là chuyện mỗi ngày.
Anh mở cửa, vào trong thay đồ. . Truyện Dị Giới
Lương Đa mắc áo khoác len lên giá áo trong phòng nghỉ, cầm áo blouse trắng đã được giặt sạch, tiêu độc giũ giũ xong đứng trước gương mặc vào.
Anh nâng mắt kính trên mũi, cười lộ ra tám chiếc răng ngay ngắn trắng bóc.
“Đẹp.” Lương Đa vỗ tay cái bốp với bản thân trong gương rồi xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Phòng khám của anh mở bên ngoài một khu tập thể xưa cũ, khu này toàn là nhà của giáo viên, đa số là người đã có tuổi hoặc là có cháu trai cháu gái cháu ngoại trai cháu ngoại gái, những cô chú ông bà ấy thỉnh thoảng bị bệnh vặt hay bị thương nhỏ gì đều thích đến chỗ anh, không bị bệnh không bị thương cũng thích đến đây, cho ít trứng tặng ít bánh đưa ít đồ ăn vặt cho bác sĩ Lương vừa đẹp trai vừa nhiệt tình.
Tính cách của Lương Đa rất tốt, đối với ai cũng nhiệt tình, biết cách ăn nói, dỗ người nào người nấy hài lòng.
Sau khi tốt nghiệp anh công tác ở bệnh viên mấy năm, về sau cảm thấy thật sự không phù hợp nên tự mở phòng khám, bây giờ thì hô mưa gọi gió ở trong vùng này, biểu hiện cụ thể là —— Thường hay có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
Bạn gái thì không cần, Lương Đa là đồng tính.
Nhưng bạn trai cũng không cần, Lương Đa là người thuộc chủ nghĩa độc thân.
Anh thích sự tự tại, một người không bị gò bó cũng chưa từng cảm thấy cô độc quạnh quẽ, khi nào có nhu cầu ở mặt kia thì anh có cả một ngăn hộc “dụng cụ” có thể giúp bản thân giải quyết, tự chơi đến thoải mái.
Ra khỏi phòng nghỉ, bác sĩ Lương bắt đầu thực hiện bài tập kéo giãn trong phòng.
Bình thường giờ này không có người vào, anh chỉ đành nghĩ cách giết thời gian.
Khi tập kéo giãn thì Lương Đa sẽ mở điện thoại phát lại tin tức lúc sáng sớm, mặc dù anh chẳng hề quan tâm trong nước ngoài nước xảy ra những chuyện lớn gì, nhưng đây đều là đề tài các cô chú ắt sẽ nói khi đến tám chuyện với anh, anh phải nghe thì mới tiếp chuyện được.
Lương Đa nhìn chằm chằm cửa phòng khám, hướng đó là hướng chính nam, hướng may mắn hôm nay của anh.
Vẫn đang kéo giãn thì cửa bị đẩy ra, 9 giờ sáng có một anh chàng đẹp trai đi vào.
“Ồ, là ai thế kia?” Lương Đa mỉm cười, “Sáng sớm mày đến chỗ tao là có chỉ thị gì?”
Người đến tên là Quản Tiêu, bạn thân nhiều năm của Lương Đa.
“Tối hôm qua tao ở chỗ anh Trần của mày, giờ tiện đường đến thăm mày.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không có ý định vào trong, “Tối ăn cơm với nhau không?”
“Chi?” Trong lòng Lương Đa vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, “Đời sống chăn gối của mày với anh Trần không hài hòa cần tao chỉ dạy?”
“Dạy cái đầu mày.” Quản Tiêu nói, “Hôm nay ăn sinh nhật tao.”
“Láo, sinh nhật mày tuần sau mà.” Cả hai đều biết nhau nhiều năm như vậy, sinh nhật Quản Tiêu ngày nào chẳng lẽ Lương Đa không biết?
Dù Lương Đa trông có vẻ không bận tâm chuyện gì nhưng thực tế cái nên nhớ đều sẽ nhớ rất kỹ, con người Quản Tiêu cực kỳ soi mói cầu kỳ, quên sinh nhật của hắn thì hắn có thể lấy chuyện này ra để nhục nhã Lương Đa cả năm. Một người đàn ông mà nội tâm nhỏ nhen y như đầu mũi kim.
“Tao nói là 'ăn sinh nhật'.” Quản Tiêu vẫn nói, “Tuần sau có việc, bây giờ tổ chức trước.”
“Làm vậy cũng được hả?” Lương Đa ngạc nhiên, “Vậy tao cũng tổ chức tiệc mừng trăm tuổi cho tao trước được không? Mày chuẩn bị đi, là ngày mai, mau thu xếp quà sinh nhật cho tao.”
Quản Tiêu lườm anh, không tiếp lời cà khịa của anh.
“Có đến không?” Quản Tiêu hỏi, “Trần Bạch Trần bảo tao đến hỏi mày.”
“Có những ai?”
“Chỉ hai bọn tao, và mày.”
Lương Đa nhìn ra rồi, Quản Tiêu không hề muốn anh đi.
“Thôi khỏi, hôm nay tao xem vận may bảo là kỵ nhận lời mời.” Lương Đa từ chối, “Hôm nào sẽ chuyển phát quà sinh nhật đến quý phủ của mày, tối nay không đi.”
Quản Tiêu thầm nói đúng lúc quá, cũng không thật sự muốn mày đi, nếu không mời thì sợ mày sau này sẽ nhắc lại chuyện này vặn vẹo tao.
Cả hai người đều cảm thấy đối phương soi mói cầu kỳ, thực chất kẻ tám lạng người nửa cân.
“Mày đợi tí.” Quản Tiêu lấy điện thoại ra mở chức năng ghi âm, “Nhắc lại lần nữa đi.”
“Gì?”
“Từ chối buổi tối đi ăn với nhau, nhắc lại đi.” Quản Tiêu nói, “Bằng không lão Trần sẽ nghĩ là tao lừa mày.”
Lương Đa suýt chút nữa cười phọt ra: “Tình yêu của tụi mày đúng là quá mỏng manh, nồng mùi không tin tưởng đối phương.”
“Bớt phí lời, nhanh lên.”
Vậy là Quản Tiêu mang theo đoạn ghi âm hài lòng rời đi, đồng thời hứa hẹn sau khi nhận được quà sinh nhật của Lương Đa sẽ bù đắp cho anh bữa tiệc lớn.
Hoàn thành phần nhiệm vụ “kỵ nhận lời mời” ngày hôm nay.
Quản Tiêu đi rồi, Lương Đa tiếp tục bài tập kéo giãn, làm như thế đến gầnd 9 giờ 30 thì bệnh nhân đầu tiên của hôm nay đẩy cửa đi vào.
“Xin chào,“ đẩy cửa vào là một nam sinh rất cao, mới đầu thu mà quấn kín mít, không biết còn tưởng đang chuẩn bị ngủ đông, “Xin hỏi có mở cửa không?”
Lúc này Lương Đa mới vừa tắt tin buổi sáng trên điện thoại, đang chuẩn bị pha trà, anh nghe giọng thì quay đầu lại nhìn, tức thời lộ ra nụ cười đặc trưng.
“Có mở,“ Lương Đa mời, “Vào đi.”
Nam sinh đi vào, mặc dù Lương Đa theo chủ nghĩa độc thân nhưng anh vẫn thích ngắm trai đẹp.
Cách phòng khám của anh không xa là một khu trường đại học, thỉnh thoảng sẽ có sinh viên đến đây.
Song rất thỉnh thoảng thôi, vì dù gì trong trường cũng có phòng Y Tế riêng.
“Bị gì?” Lương Đa chỉ vào cái ghế ra hiệu cậu ngồi xuống.
“Chắc là bị sốt.” Nam sinh trả lời, “Em đoán vậy.”
“Em đoán?” Lương Đa mỉm cười, “Đo nhiệt độ nhé.”
Anh mở ngăn kéo lấy nhiệt kế ra, vẩy vẩy nó xong đưa cho đối phương.
Trong lúc nam sinh đo nhiệt độ thì Lương Đa rút một cuốn sổ mới, bắt đầu ghi: “Họ tên?”
“Tưởng Hàn.”
“Tuổi?”
“23.”
Tuổi trẻ thật tốt.
Khi Lương Đa viết số 23 thì bỗng thấy hâm mộ.
Thật ra anh không lo nghĩ về tuổi tác, thậm chỉ cảm thấy bây giờ mình tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, chỉ là khi gặp kiểu nam sinh viên nửa trưởng thành ngửa ngây ngô như thế này thì vẫn sẽ hơi hơi nghĩ đến tuổi tác như mây bay.
Lương Đa hỏi đơn giản triệu chứng của Tưởng Hàn, đau đầu, đau cổ họng, anh nhìn nhiệt độ: “Đúng là hơi sốt.”
Tưởng Hàn nghe anh nói vậy thì hài lòng gật gù như khẳng định phán đoán của mình, cũng như tán thành chẩn đoán bệnh của Lương Đa.
Thật ra chỉ là cảm mạo nóng sốt thông thường, Lương Đa kê thuốc cho cậu, báo cậu giá tiền xong điều chế thuốc để tiêm.
“Em là sinh viên trường Bách Khoa?” Trong lúc chế thuốc, Lương Đa thuận tiện tán gẫu với đối phương.
“Vâng.”
“Sao không vào phòng Y Tế?” Lương Đa hỏi, “Phòng Y Tế truyền dịch không phải càng tiện hơn à?”
Lương Đa nhớ lúc còn đi học truyền mấy bình nước ở phòng Y Tế chỉ có mấy đồng.
“Không muốn đi.” Tưởng Hàn sụt sịt nước mũi rồi nói, “Hôm qua đánh nhau với giáo viên y tế rồi.”
Lương Đa xoay qua nhìn cậu: “...Sự cố y tế gì à?”
“Không phải không phải,“ Tưởng Hàn nhanh chóng giải thích, “Hôm qua bọn em chơi đánh bóng rổ, đánh đánh thế nào mà... biến thành đánh nhau.”
Quả đúng là người trẻ tuổi.
Lương Đa cười khẽ, không kìm được nói: “Giáo viên y tế của bọn em cũng rất biết chọc người.”
“Vẫn khá ổn, chỉ là tính cách quá tệ.” Tưởng Hàn nhìn Lương Đa cầm cái bình truyền nước đến, cậu hỏi, “Tiêm có đau không?”
“Đừng nói với anh là em lớn thế này mà chưa từng tiêm nhé?”
“Lúc còn rất nhỏ thì có, lúc lớn thì không.” Tưởng Hàn, “Em bị choáng sau khi tiêm.”
Lương Đa treo xong bình truyền nước thì khẽ mỉm cười với cậu: “Vậy em nhắm mắt lại đi, ở phòng khám của anh nếu ngất xỉu, cứu tỉnh thì sẽ thu thêm phí khác.”
Lúc tiêm Tưởng Hàn nhắm mắt lại thật.
Lông mi rất dài.
Lương Đa ngắm cậu, nói gì nói không một ai là không thích trai đẹp.
Mũi kim đâm vào mạch máu, Tưởng Hàn khẽ xuýt xoa.
Đàn ông lớn thế này mà lại sợ tiêm, có thể làm bạn với Quản Tiêu.
Lương Đa thầm châm chọc, chắc chắn anh không thể biểu hiện ra ngoài rồi, anh là một bác sĩ vừa săn sóc vừa nhiệt tình, phải tỏa ra tình yêu thương và sự ấm áp với mỗi một bệnh nhân chứ.
Kim tiêm đã đâm vào, Tưởng Hàn cũng mở mắt ra nhưng vẫn không dám nhìn mu bàn tay của mình.
“Cái này cần bao lâu vậy anh?”
“Khoảng hơn nửa tiếng.” Lương Đa trả lời, “Ngày mai và ngày kia em vẫn phải đến đây.”
Tưởng Hàn nhìn anh, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?”
“Không có gì,“ Tưởng Hàn nói, “Chỉ là thấy anh dịu dàng hơn giáo viên y tế của bọn em nhiều.”
Lương Đa vừa rót trà ngon xoay qua mỉm cười với cậu: “Cảm ơn đã khen, anh cũng thấy anh rất dịu dàng.”
Hoàn thành thêm phần nhiệm vụ “kết thiện duyên rộng rãi” ngày hôm nay.
Tâm trạng của Lương Đa rất tốt, anh cho Tưởng Hàn một viên kẹo.
Hết 01.