Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 32: Chương 32




Có câu nói thế này, khi một người biết bí mật lớn nhất của bạn thì hoặc là gả cho người đó, hoặc là giết người đó.

Tất nhiên câu tục ngữ ấy là do Lương Đa nói.

Anh không thể gả cho Tưởng Hàn, cho nên bây giờ chỉ còn lại mỗi một con đường có thể đi —— Giết người diệt khẩu.

Lương Đa bắt đầu suy tính, trong nhà có vài con dao, rốt cuộc nên chọn cái nào may mắn được kết thúc mạng sống của oắt con chết bầm Tưởng Hàn đây?

“Đa... Đa Đa...?”

“Đa cái gì mà Đa?” Lương Đa hơi nhướng mày, “Tôi thân với cậu lắm à?”

“Hả?”

“Cậu... bỏ đồ sưu tập của tôi xuống.”

Tưởng Hàn nghe lời bỏ nó xuống giường, theo bản năng chùi tay vào quần mình.

Cậu chùi như thế Lương Đa càng tức: “Ý mi là gì? Chê ta bẩn?”

Dùng xong đã khử trùng! Chỉ là quên cất thôi!

Lương Đa khá rầu rĩ, anh không nên dẫn tên này về, suy cho cùng vẫn là lỗi của bản thân anh.

Bầu không khí cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến độ Tưởng Hàn thật sự tỉnh rượu hơn phân nửa.

Thú thật lòng thì đây là lần đầu tiên Tưởng Hàn nhìn thấy gậy tự sướng ngoài đời, một nam sinh thanh thuần như cậu nay được mở ra cánh cổng thế giới mới.

Lương Đa ở bên này xuất hồn, Tưởng Hàn ở bên kia liếc trộm “sếch toi“.

Cảm giác rất đã tay, hóa ra chất silica gel là thế.

Tưởng Hàn uống say phản ứng vẫn chậm chạp, hai bên im lặng mãi một lúc cậu mới chợt nhận ra thứ mình vừa cầm có khả năng đã được bác sĩ Lương sử dụng trước đó!

Cậu trợn tròn mắt ngoái đầu nhìn chiếc giường và gậy tự sướng màu hồng nhạt trên đó, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh.

“Ê!” Lương Đa bị cậu dọa sợ, “Em bị sao vậy?”

Tâm Tưởng Hàn nói: Bị sao là bị sao? Hình ảnh trong đầu em mà anh cũng nhìn thấy?

Đang mờ mịt thì bất ngờ có một giọt máu nhỏ xuống vạt áo trước, Tưởng Hàn cũng hết hồn vội vàng ngửa đầu.

“Không được không được, chảy máu mũi không được ngửa đầu.” Lương Đa sắp bị cậu chọc tức phát ngất, “Rút khăn giấy bịt lại đi!”

(*) Ngửa đầu ra phía sau khi chảy máu cam: Hành động này sẽ khiến máu chảy ngược vào trong miệng và cổ họng, gây nôn hoặc buồn nôn, thậm chí không thể làm đông máu. Tuyệt đối không dùng tay để bịt lỗ mũi nhằm ngăn ngừa dừng máu, điều này khiến máu chảy ra nhiều hơn cũng như nguy cơ chảy ngược vào cuống họng cao hơn - Theo soyte.hanoi.gov.com

Trên tủ đầu giường có giấy rút, Lương Đa rảo bước rút khăn giấy ra đưa cho Tưởng Hàn bịt mũi, lầm bà lầm bầm: “Sao đêm hôm còn chảy máu mũi cơ chứ?”

Tưởng Hàn cũng không biết vì sao lại chảy máu mũi, cậu chỉ liên tưởng cảnh bác sĩ Lương mặc áo blouse trắng chơi món đồ chơi kia ở trên giường.

Chỉ có thế mà thôi.

Chỉ có thế mà thôi. Nếu bác sĩ Lương biết “chỉ có thế mà thôi” của cậu thì e rằng sẽ đánh nổ đầu cậu rồi ném từ trên tầng mười mấy xuống.

Lương Đa rất có bản lĩnh chăm sóc bệnh nhân, dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, tuy Tưởng Hàn chỉ bị chảy máu mũi không phải bệnh hoạn gì nhưng vẫn được bác sĩ Lương tri kỷ chăm sóc cực chu đáo.

Tưởng Hàn còn chưa thay quần áo dùng khăn giấy bịt mũi oan ức tủi thân ngồi trên sofa phòng khách, bác sĩ Lương hờn trách: “Ngày mai mi nghĩ cách làm sạch thảm phòng ngủ của ta đi!”

Thảm nhung màu be hoàn mỹ nhỏ xuống máu mũi của cậu bạn Tưởng Hàn.

Chiếc thảm đó cực đắt tiền, lúc Lương Đa nhìn thấy giọt máu ấy anh hận không thể dùng mặt Tưởng Hàn lau nó.

Tưởng Hàn nói ngoan ngoãn: “Em giặt cho bác sĩ ạ.”

“Tốt nhất là em có thể giặt sạch cho anh.” Lương Đa nhìn cậu, “Em còn oan ức? Rõ ràng anh mới là người oan ức!”

Mệnh gì vậy chứ?

Vận số gì vậy chứ?

Sao xui xẻo như thế này!

Cuối cùng Lương Đa cũng phát hiện dù một ngày nào đó mình nghĩ quẩn tìm bạn trai thì tuyệt đối không thể tìm người như Tưởng Hàn —— Tấm chiếu mới chưa từng trải đời, tửu lượng chạm đáy!

Bây giờ Tưởng Hàn nhìn Lương Đa với cảm giác hết sức khó tả, cậu có thể vuốt lương tâm nói tuy rằng trước đó bản thân có hảo cảm với bác sĩ Lương cũng như dốc sức ra theo đuổi anh ấy, nhưng chắc chắn 100% cậu không có suy nghĩ đê tiện nào, cậu chẳng dám.

Cậu vẫn luôn nghĩ bác sĩ Lương tuyệt đối thuộc hệ cấm dục, thuộc kiểu sờ tay thôi cũng có thể đỏ mặt.

Nhưng thật không ngờ, thật sự không ngờ.

Đóa hoa cao quý xa vời vợi ấy vậy mà lại chơi tới bến ở trong nhà.

Giờ đây nhìn Lương Đa bực tức đi tới đi lui trong phòng khách, nai con trong lòng Tưởng Hàn nhảy nhót như uống say giống cậu, đã vậy càng lúc càng lên nóc nhà.

“Bác sĩ Lương, không ấy bác sĩ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Tưởng Hàn lên tiếng, “Bác sĩ đi mười mấy vòng rồi, em chóng mặt.”

Lương Đa lườm, anh ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hàn.

Anh vừa đặt mông thì đứng phắt dậy, nhích ra xa hơn.

Tưởng Hàn không nhịn được phì cười thành tiếng.

“Cười gì mà cười?” Lương Đa tức tối hỏi cậu.

“Thấy bác sĩ đáng yêu,“ Tưởng Hàn nghĩ có vẻ mũi mình đỡ rồi, cậu cầm khăn giấy lau lau xong không bịt nữa, “Lúc gắt gỏng y như con nít.”

“...Không biết là mi đang khen hay đang mắng ta.”

“Khen bác sĩ chứ, khen bác sĩ đáng yêu mà.” Tưởng Hàn cố nhích sát lại gần Lương Đa nhưng bị Lương Đa quát to bảo ngừng lại.

Tưởng Hàn ngoan ngoãn ngồi trên sofa song mắt vẫn nhìn chăm chăm vào phòng ngủ phụ.

Lương Đa phát hiện, anh hỏi lạnh lùng: “Em còn nhìn?”

Tưởng Hàn cười ruồi: “Bác sĩ Lương, thứ đó... dùng sướng không?”

“...Tối hôm nay mi ngủ ở sofa đi.” Lương Đa đứng dậy, “Sáng mai mi tự bắt xe về trường.”

Tưởng Hàn nhìn anh bỏ lại mình quay về phòng, đèn phòng khách cũng bị tắt tối thui, thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng.

Lương Đa đi vào phòng ngủ nhưng nhanh chóng trở ra, không phải làm chuyện gì khác mà là đi khóa cửa phòng ngủ phụ, bỏ chìa khóa vào trong túi áo của mình.

Đừng hòng nửa đêm lén mò vào!

Lương Đa quay người, liếc nhìn Tưởng Hàn vẫn còn ngồi ở đó xong quay về phòng ngủ.

Lương Đa thận trọng, biết Tưởng Hàn không có ý tốt với mình nên lúc ngủ cố tình khóa trái cửa phòng, đừng ai mơ dâm dê bác sĩ Lương bé bỏng!

Bác sĩ Lương bé bỏng trong sạch như băng thuần khiết như ngọc chỉ có thể thân mật với món đồ chơi nhỏ, người khác đừng mơ!

Kéo rèm cửa, tắt đèn, Lương Đa lên giường.

Thật ra sau khi ngả lưng anh vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngóng lỗ tai cực kỳ chăm chú.

Nhưng vấn đề là bên ngoài không có động tĩnh nào cả.

Tưởng Hàn không đi rửa mặt cũng không có tiếng động nằm xuống ngủ, cứ như thể chết cứng ngắc ở đó.

Không chết ở phòng khách thật chứ?

Lương Đa nằm nghĩ ngợi một hồi xong hơi hơi lo lắng.

Oắt con uống rượu, mới uống có tí đã say khướt, liệu có phải do cơ địa không thể uống không? Không thể uống nhưng vẫn uống vì mình, kết quả... lìa đời?

Lương Đa càng nghĩ càng hãi hùng hoảng sợ, anh vội vã phóng xuống giường, mang ngược dép mở cửa ló đầu nhìn ra phía sofa.

Tưởng Hàn không chết nhưng Lương Đa thiếu điều sợ đến hồn bay phách tán, vì khi anh nhìn ra sofa thì tên đó đang ngồi tựa vào lưng ghế nhắm mắt vô cùng bình thản.

“Tưởng Hàn!” Lương Đa gọi tên cậu lạc cả giọng!

Tưởng Hàn hú hồn hú vía, cậu giật nảy mình toát mồ hôi.

Lương Đa sững sờ, anh không ngờ oắt con lại ngủ với tư thế ngồi.

Bị làm sao vậy chứ!

“...Không có gì, anh tưởng em chết rồi.”

Tưởng Hàn kinh hồn bạt vía: “Hù chết em, em còn tưởng bác sĩ gặp chuyện gì.”

“Anh có thể gặp chuyện gì?” Ta còn tưởng nhà mi gặp chuyện!

“Không có gì thì tốt,“ Tưởng Hàn nằm vật xuống sofa, co ro người lại giả vờ đáng thương, “Bác sĩ ngủ đi, tối lạnh quá, đừng để bị rét nhé.”

Nói xong làm bộ hắt xì một cái.

Tưởng Hàn hành động vụng về, vả lại người ta là bác sĩ còn không phân biệt được đâu là hắt xì thật đâu là hắt xì giả?

Nhưng Lương Đa thấy cậu như thế thì thật sự có phần không nỡ lòng.

Tưởng Hàn cao, mặc dù sofa nhà Lương Đa to nhưng oắt con hơn 1m8 nằm đó cũng sẽ rất khó chịu, hơn nữa đúng là đêm khuya lạnh cóng, dù hệ thống sưởi trong nhà Lương Đa vẫn tốt nhưng đến nửa đêm, đặc biệt là sau nửa đêm ngủ mà không đắp chăn là một sự thách thức giới hạn lớn nhất.

“À thì,“ cuối cùng Lương Đa vẫn động lòng trắc ẩn, anh bước đến trước cửa phòng ngủ phụ móc chìa khóa ra, “Vào phòng ngủ đi.”

Cảm giác này y như hai người cãi vã, gỗ đần bị đuổi ra phòng khách ngủ xong cuối cùng người yêu mềm lòng không nỡ, bỏ qua để mình về lại phòng.

Tưởng Hàn vẽ ra nội dung vở kịch trong đầu, ngọt ngào hết sức.

Cậu làm bộ từ chối: “Em không cần đâu ạ, em không muốn gây phiền toái cho bác sĩ.”

“Ồ?” Lương Đa tựa vào khung cửa cười, “Được, vậy em cứ ngủ ngay đó đi, mai mà cảm mạo thì tìm anh khám, thu em gấp đôi tiền tiêm.”

“...Cảm ơn bác sĩ Lương, em có thể mặc đồ ngủ bác sĩ đưa cho em không?”

Tưởng Hàn gần như chạy nước kiệu xông vào phòng ngủ phụ, men say đã tan hết, hiện tại người cậu khá phấn khởi.

Lương Đa không kìm được bật cười, nhãi con trẻ tuổi quả là hài hước.

(Truyện chỉ đăng ở w.o.r.d.p.r.e.s.s và w.a.t.t.p.a.d kuroneko3026)

“Mặc đi,“ Lương Đa nói, “Bộ pyjama đó anh mua lúc giảm giá là 809, ngày mai em nhớ trả tiền.”

(*) 809 CNY ≈ 2.857.000 VND

“Dạ?”

“Chọc em thôi.” Lương Đa lườm cậu, cảnh cáo, “Ngoan ngoãn ngủ đi, không được sờ mó vào đồ của anh!”

Đồ của anh tất nhiên là để chỉ những “vật sưu tập” của bác sĩ Lương.

“Đã rõ đã rõ, không sờ kiên quyết không sờ!” Tưởng Hàn lại nhìn “sếch toi” màu hồng nhạt trên giường.

Lương Đa xông lên cầm lấy nó bỏ vào trong túi.

“Tưởng Hàn à, có chuyện này có lẽ chúng ta nên nói với nhau.”

“Anh nói đi.” Tim Tưởng Hàn đập rất nhanh.

“Mỗi người đều có đam mê của riêng mình, có người thích sưu tập tranh chữ, có người thích sưu tập garage kit, người sưu tập tranh chữ không hẳn là biết viết, người sưu tập garage kit cũng không hẳn là biết chế tác hoạt ảnh, còn anh, đam mê của anh là sưu tập... thứ này, sưu tập cũng chỉ là sưu tập, em hiểu không?”

Nói sao đây ta?

Chuyện thế này luôn theo chiều hướng càng giải thích càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Tưởng Hàn cố ép mình nín cười, rồi lại cố ép mình gật đầu.

“Đã rõ, chỉ là đam mê, chỉ là sưu tập, em hiểu mà.”

“Ngoan quá.” Lương Đa suýt giơ tay xoa tóc cậu, cũng may bác sĩ Lương ghìm được dục vọng vuốt ve đầu cậu thanh niên hiểu chuyện, anh nói tiếp, “Em cũng biết miệng lưỡi người đời đáng sợ, anh là bác sĩ, nếu đam mê sưu tập thứ này truyền ra ngoài thì không tốt, vả lại...”

Lương Đa hắng giọng: “Vả lại em cũng biết anh là vạn người mê, lỡ bị người ta hiểu lầm, khó đảm bảo sẽ không có biến thái mò đến cửa quấy rầy.”

Lương Đa cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “biến thái”, nói đến từ đó còn cố tình nhìn Tưởng Hàn.

“Chính vì vậy em sẽ giữ bí mật cho anh, đúng không?”

Tưởng Hàn cười phá lên, trịnh trọng gật đầu.

“Tất nhiên em không giữ bí mật cũng không sao.” Lương Đa cầm cây gậy tự sướng làm hành động lăn bột, “Vậy anh chỉ có nước giết em diệt khẩu.”

Hết 32.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.