Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 47: Chương 47








LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 47.

Tưởng Hàn cảm nhận rõ Lương Đa đang dao động, có lẽ chỉ cần một cơ hội nào đó để Lương Đa buông lỏng, kể từ ấy cả hai có thể sống cuộc sống hạnh phúc không xấu hổ không phóng đãng.

Nếu thế thì câu hỏi đặt ra là cơ hội nào?

Ở khía cạnh tình yêu Tưởng Hàn chỉ có một ít hiểu biết hoặc đến từ anh Chu của cậu hoặc đến từ drama Hàn xem cùng mẹ tuổi thơ ấu, chiêu hữu hiệu nhất đó là —— Ung thư.

Nhưng không được, hiển nhiên không thể được.

Tưởng Hàn không muốn mắc bệnh ung thư cũng không muốn nguyền rủa mình mắc bệnh ung thư, thỉnh thoảng cậu rất mê tín.

Trừ nó ra thì còn cách nào tốt?

"Em nghĩ gì vậy?" Từ khi ra khỏi siêu thị đến giờ, Lương Đa thấy hình như oắt con Tưởng Hàn hơi mất tập trung, không biết đang ấp ủ chuyện xấu gì.

"Anh cảnh cáo em," Lương Đa nói, "Đừng mưu toan ý đồ xấu với anh, tối hôm nay để cho em thể hiện chẳng qua là vì cảm nhận được tấm lòng chân thật của em nên mới cho một cơ hội thôi, em tuyệt đối không được suy tưởng viển vông."

Tưởng Hàn cười: "Bác sĩ yên tâm, em tuyệt đối không suy tưởng, tuyệt đối không thô lỗ."

Không ấy chơi chiêu "hấp diêm"! Tưởng Hàn chợt lóe lên tia sáng giống như chủ tịch bá đạo trong phim thần tượng.

Cậu suy tưởng một lúc, cuối cùng thở dài thườn thượt.

Một số tên chủ tịch bá đạo cậu xem mà còn muốn báo cảnh sát thì không lấy bản thân ra để thử nghiệm sẽ tốt hơn, sống thêm mấy năm không tốt ư?

"Tưởng Hàn."

"Vâng!"

"Mi cười thật đê tiện." Lương Đa không biết đến cùng oắt con đang nghĩ gì, thật kỳ quặc, ai không biết còn tưởng cậu trúng tà.

Lương Đa khuyên răn: "Này bạn, khuyên bạn một câu nên sống ra dáng con người đi, bạn mà còn thế này lát nữa mình không cho bạn vào nhà đâu."

Tưởng Hàn gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, sống ra dáng con người, kiên quyết sống ra dáng con người."

Tưởng Hàn ra dáng con người yên lặng đi phía sau Lương Đa, một lần nữa tiến vào nhà của người trong lòng.

Nếu nói lần đầu tiên là do uống say, lần thứ hai là do làm nũng chơi xấu thì lần này cậu đi vào một cách quang minh chính đại vàng thật không sợ lửa.

Tưởng Hàn hài lòng muốn chết.

Dù trời đổ tuyết, không quá lạnh nhưng Tưởng Hàn hai tay xách hai túi đồ đi suốt đoạn đường về cũng lạnh cóng.

Cậu thả túi đồ xuống, bắt đầu "thao túng cảm xúc" bác sĩ Lương.

Tưởng Hàn: "Bác sĩ Lương, tay em tê cóng."

Lương Da vừa mới cởi áo bành tô ra móc lên, ngoái đầu nhìn cậu, đôi bàn tay cóng đến độ đỏ tấy quả thật khá tàn khốc.

Trong tiểu thuyết tình cảm cũng xuất hiện tình huống tương tự, ắt hẳn phân cảnh tiếp theo sẽ là Lương Đa ủ tay Tưởng Hàn, càng ủ cả hai càng nhích lại gần, cuối cùng là một nụ hôn đón chờ.

Nhưng kịch bản của Lương Đa không viết thế.

Lương Đa nói: "Không sao đâu, chờ một hồi là ấm lại."

Cực kỳ vô tình.

Bé Tưởng đáng yêu cực kỳ đau lòng.

Bây giờ Tưởng Hàn rất biết cách bán thảm, vả lại cậu phát hiện chỉ cần cậu bán thảm chắc chắn bác sĩ Lương sẽ mềm lòng, xong...

Tưởng Hàn: "Em nhức tay quá."

Lương Đa liếc trộm cậu.

"Thôi không sao đâu ạ." Tưởng Hàn hít sâu, "Bác sĩ Lương đi nghỉ đi, em đi nấu ăn."

Cậu xách hai túi đồ lên cố ý phát ra tiếng rên đau xuýt xoa, lầm bầm: "Chỉ là tê cóng tay thôi mà, lát nữa rửa rau bằng nước lạnh dùng độc trị độc, phụ cộng phụ bằng chính, mình chịu được!"

Tuy Tưởng Hàn viết hết tâm cơ lên mặt, tuy Lương Đa biết rõ oắt con đang cố tình bán thảm nhưng anh vẫn nhảy vào hố bẫy.

Anh gọi: "Tưởng Hàn."

"Vâng, em đây!" Tưởng Hàn quay sang nhìn anh.

Lương Đa nói: "Này..."

Lương Đa nhủ thầm trong bụng: Tiêu tùng, không thể cho Quản Tiêu biết chuyện ngày hôm nay, bằng không cái tên đáng chết kia sẽ khịa mình cả đời!

Hình tượng cốc chủ Tuyệt Tình Cốc hoàn toàn sụp đổ, vì Lương Đa nói: "Muốn anh ủ tay cho em không?"

Mừng húm.

Tưởng Hàn như học được chiêu Lăng Ba Vi Bộ, trong tích tắc cậu lướt từ cửa phòng bếp đến trước mặt Lương Đa.

Cậu chìa hai tay ra, tay run run, ai không biết còn tưởng chủ nhân đôi bàn tay bị Parkinson.

"Được không ạ?" Tưởng Hàn làm bộ hỏi, "Em có thể may mắn được ngài thương yêu ư?"

Lương Đa thật sự chịu hết nổi, vừa bực vừa cười lườm Tưởng Hàn, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của cậu.

Tưởng Hàn bán thảm thì bán thảm nhưng tay lạnh thật, Lương Đa cầm nó như cầm hai cục băng, đáng thương lạ lùng.

"E rằng đôi tay này sắp bị phế bỏ." Lương Đa nói, "Không ấy vứt chúng đi."

Lúc này Tưởng Hàn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất ngờ kéo đến, cậu vênh váo tột cùng: "Bác sĩ cam lòng ư?"

"Xì, cái câu này," Lương Đa cười cậu, "Không thì anh chặt chúng giúp em nhé?"

Tưởng Hàn nói cợt nhả: "Bác sĩ ra tay thì em không có ý kiến, nhưng nửa đời còn lại bác sĩ phải hầu hạ em, em chuyên ăn vạ."

"Thôi khỏi, anh không thích hầu hạ người khác."

"Em thích," Tưởng Hàn nói, "Thế mai sau em hầu hạ bác sĩ."

Lương Đa ngước mắt nhìn cậu, cúi đầu cười không đáp.

Tưởng Hàn không để Lương Đa ủ cho mình quá lâu, bàn tay vốn dĩ nóng hầm hập của anh bị cậu lây cái lạnh, Tưởng Hàn đau lòng chứ!

Cậu rút tay về: "Bác sĩ Lương đi nghỉ đi, em nấu ăn."

Tưởng Hàn cởi áo phao lông vũ ra tiện tay đưa cho Lương Đa, xách hai túi nguyên liệu lớn đi vào nhà bếp.

Lương Đa ôm áo phao lông vũ của Tưởng Hàn nhìn đối phương, không hiểu sao anh thấy ấm lòng đến lạ.

Có lẽ là vì áo của Tưởng Hàn ấm áp.

Lương Đa tự nhủ.

Anhh treo nó lên móc áo rồi đứng đờ ra nhìn một lúc.

Phong cách mặc quần áo của Lương Đa và Tưởng Hàn khác biệt, mặc dù Lương Đa không trưởng thành gì mấy nhưng có thể nói là "hơi thanh lịch", nhẹ nhàng nhàn nhã khác hẳn với Tưởng Hàn, ngay cả áo phao lông vũ cũng là của nhãn hiệu thể thao.

Bất chợt Lương Đa cảm thấy đồ của Tưởng Hàn giúp mắc treo áo của anh đa dạng hơn, trông rất phóng khoáng.

Anh nghe thấy âm thanh truyền ra từ nhà bếp, vươn vai, bước đến xem Tưởng Hàn nấu ăn.

Mùa đông rửa rau quả thật hơi hơi chịu tội, nước lạnh lẽo, tay Tưởng Hàn vốn đã cóng rồi mà nay càng đỏ hơn.

Lương Đa đứng nhìn, không lên tiếng.

Đúng là Tưởng Hàn không gạt Lương Đa, cậu thật sự có chút kỹ năng nấu nướng, trong một tiếng Tưởng Hàn nấu bốn món ăn một món canh, đủ cả mùi lẫn vị.

Trong lúc đó Lương Đa ngồi bên bàn vừa hít hà mùi vừa rung chân, anh thèm muốn chết nhưng ngại ăn vụng —— Làm người có lễ cần có điểm mấu chốt.

Lương Đa cực kỳ có điểm mấu chốt đói mà bụng réo ọt ọt, trước giờ anh không nghĩ đợi một bữa ăn giày vò đến vậy.

(truyện đăng ở w.att.p.ad kuroneko3026)

Cuối cùng Tưởng hàn cũng làm xong mọi thứ, bưng nồi cơm lại đây.

Lương Đa hỏi: "Bạn Tưởng Hàn, đừng nói là bạn biết phép thuật nhé?"

"Sao bác sĩ hỏi vậy?" Tưởng Hàn còn đeo tạp dề trên người, là của mẹ Lương Đa mua lúc đến đây, phụ nữ trung niên thích phong cách hoa hòe, Tưởng Hàn đeo nó đặc biệt buồn cười.

Tưởng Hàn xới một bát cơm để ở trước mặt Lương Đa: "Gạo bác sĩ mua cũng khá ngon."

Lương Đa cười haha, tâm nói: Không phải mị mua, là Quản Tiêu đưa.

Mùa Trung thu trước Quản Tiêu phát phúc lợi cho nhân viên công ty, mỗi một người bao gạo Vũ Xương lớn, nói loại gạo này vừa đắt vừa ngon.

Lương Đa lẩm bẩm nhà mình không có gạo, Quản Tiêu thật sự đưa một bao đến, trong thời điểm như vậy xem ra đứa bạn này vẫn hữu dụng.

Nhưng Lương Đa cảm thấy cơm ngon không chỉ nhờ công lao của gạo, dù cùng một loại gạo nhưng anh cũng không nấu thơm được như Tưởng Hàn.

Lạ thật.

"Bác sĩ vừa nói phép thuật gì?"

"Không có gì." Lương Đa nói, "Đói, anh muốn ăn cơm."

Anh tính nói có khả năng Tưởng Hàn biết phép thuật, có thể chế biến những nguyên liệu nấu ăn bình thường không đặc sắc thành ngon xuất sắc, anh làm không được, nội chiên trứng thôi cũng bị cháy.

Đồng chí Lương Đa, bác sĩ thiên tài y học, cũng là một quả táo bị Thượng Đế cạp một cái.

Tưởng Hàn nói: "Bác sĩ nếm thử đi, em chưa biết khẩu vị của bác sĩ, về sau em hiểu rõ hơn chắc chắn sẽ ngày một ngon hơn."

Câu ấy khiến Lương Đa ngại ngùng, anh có tài cán gì mà khiến một thanh niên lớn tướng đẹp trai dốc lòng nghiên cứu khẩu vị của anh chứ?

Lương Đa gắp một miếng thịt, Tưởng Hàn giới thiệu: "Thịt xắt nhỏ xào chua ngọt, hôm nay chúng ta đi siêu thị hơi muộn nên thịt không đủ tươi, lần sau đi mua sớm chế biến sẽ mềm hơn."

Đừng nói lần sau, lần này Lương Đa vừa khép miệng lại thì thơm ngon khó cưỡng đến mức hận không thể đập đầu Tưởng Hàn, xưa giờ anh chưa từng ăn thịt xắt nhỏ xào chua ngọt nào ngon như vậy.

Trước kia khi Lương Đa đặt món thường chọn món này, lúc nhỏ mẹ anh nấu cho anh cực ngon nhưng những năm qua không sống cùng cha mẹ, hiếm khi được ăn, mà gọi món bên ngoài anh ăn muốn trợn mắt.

Tưởng Hàn rất thần kỳ, Lương Đa không thể ngờ được cậu quả là có tài.

"Sao? Thích không?"

Thích, siêu thích, thích đến nỗi hôm nay không giảm cân, một lần ăn mười miếng.

Nhưng con người Lương Đa ưa sĩ diện, có thích cỡ nào chăng nữa anh cũng không chịu nói thẳng.

"Cũng được, tàm tạm."

Nói thì nói vậy, một giây sau anh gắp thêm một miếng bỏ vào miệng ngay.

Tưởng Hàn thấy anh thích mê thì tâm trạng đặc biệt tốt, cả bữa cơm ăn không được bao nhiêu mà lo ngắm Lương Đa ăn.

Lương Đa ăn thỏa thuê, bụng tròn vo dựa vào ghế bất động.

Tưởng Hàn ngước cằm nhìn anh, cười khúc khích hỏi: "Sáng mai bác sĩ muốn ăn gì? Em có thể nấu cho bác sĩ."

"Buổi sáng?"

"Vâng, ăn bánh canh không? Nấu ngon lắm."

Lương Đa động lòng.

Quả nhiên muốn mua chuộc một người sành ăn dễ chết đi được.

Lương Đa xoa mũi: "Nhưng tảng sáng em chạy đến đây từ trường thì bất tiện quá nhỉ?"

Tưởng Hàn ngây ra, vội cười: "Cũng phải, thế tối nay em làm xong bỏ vào hộp bảo quản thực phẩm, sáng mai bác sĩ hâm lại là ăn được, nhưng có thể mùi vị không còn ngon."

Lương Đa cười khẩy trong bụng: Vờ vịt à, để ta xem mi tính giả vờ đến khi nào.

"Cũng được." Lương Đa đồng ý, "Vất vả cho em rồi, em nấu đi, anh đi đọc sách đây."

Lương Đa đứng dậy, no mà suýt nôn ra.

"Đọc Trăm Năm Cô Đơn à?" Tưởng Hàn cũng là một kẻ nhỏ nhen, thù dai, "Bác sĩ đọc bao nhiêu trang rồi? Còn nhớ nhân vật chính không?"

Lương Đa quẳng ánh mắt sắc lẻm qua, nói hung tợn: "Anh đọc Agatha Christie, học ít bản lĩnh đích thực, giết người trong vô hình."

"Bác sĩ đã giết em trong vô hình," Tưởng Hàn chớp đôi mắt chân thành, "Não và tim em, mọi thứ của em đều là của bác sĩ, chẳng lẽ bác sĩ còn chưa nhận ra ư?"

Lương Đa bị chua chết rồi, anh rên rỉ chạy ra khỏi nhà ăn.

Tưởng Hàn đứng sau cười lớn: "Bác sĩ Lương, bác sĩ chạy gì chứ?"

Chạy gì chứ?

Mi nói xem?

Lương Đa nằm sấp trên sofa, đỏ lựng mặt mỉm cười lầm bầm.

Hết 47.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.