Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 4: Chương 4




Lương Đa là một người sĩ diện, từ nhỏ đến lớn luôn vậy.

Lúc nhỏ anh muốn là người có quần áo mới nhiều nhất nhà trẻ, trên bề mặt đồ dùng học tập cũng phải điểm bông hoa xinh xắn, lớn rồi thì anh muốn áo sơ mi không có một vết nhăn nào, từ đầu đến chân phải là anh chàng đẹp trai chăm chút phối đồ tinh tế.

Mà giờ khắc này trai đẹp tinh tế ấy bị nước gạo giội tả tơi, lại còn bị bệnh nhân hôm nay vừa tiếp bắt gặp.

Nếu gặp nhau một lần thì thôi cũng được, vấn đề là ngày mai lại phải gặp cậu...

Tên gì nhỉ? Chỉ biết là bệnh nhân của mình, còn tên quên mất rồi.

Nói chung là hai ngày sau cậu ta vẫn phải đến chỗ mình tiêm, "việc tốt không ra khỏi cửa, việc xẩu truyền xa ngàn dặm", lúc bạn đẹp chắc hẳn người ta không nhớ, nhưng lúc bạn 囧 thì có thể trở thành trò cười cho người khác ít nhất một năm.

(*) 囧: Ký tự thể hiện sự bối rối, u ám, xấu hổ vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.

Lương Đa đứng thở dài, cúi đầu liếc nhìn điếu thuốc trong tay.

Tưởng Hàn quan sát anh, vội vàng móc một bịch khăn giấy từ trong túi ra.

Lương Đa nhìn khăn giấy trước mặt, anh cam chịu nói cảm ơn, trong bụng thầm nghĩ: Tôi cũng có khăn giấy.

Nhưng sợ là cũng bị giội ướt.

Anh ngoái đầu nhìn ba lô đeo phía sau, tốn "cả mớ tiền" mua mà không biết có thể cứu chữa được không.

Lương Đa nhận khăn giấy Tưởng Hàn đưa: "Cảm ơn."

Quá 囧, chi bằng chếch quách đi.

Lương Đa nghĩ nếu thế giới này thật sự có alpha, beta và omega, thật sự có tin tức tố thì chắc chắn anh là omega với mùi gạo, còn là gạo Vũ Xương Đông Bắc, rất quý.

Anh gỡ miếng keo dán của bịch khăn giấy ra, tay run run làm đầu thuốc lá ướt nhẹp héo queo rớt xuống đất.

Lương Đa tính xoay người kiếm thì người trước mặt đã nhặt nó lên trước.

Người này tên gì ấy nhỉ?

Bình thường trí nhớ của Lương Đa rất tốt, nhưng hôm nay sao mãi mà không nhớ ra?

Có lẽ là vì chịu quá nhiều chấn động, từ từ sẽ tốt thôi.

Tưởng Hàn nhặt đầu thuốc lá lên ném vào trong thùng rác, lúc này bạn bè đi cùng cậu đã chạy đến, dùng ánh mắt hỏi dò gã xui xẻo này là ai.

Tưởng Hàn nhỏ giọng nói: "Tao có việc bọn mày đi trước đi, lát nữa tao đuổi theo sau."

Bạn bè tản đi hết, lúc đi ngang qua gã xui xẻo Lương Đa còn "thuận tiện" "liếc trộm" anh.

Lương Đa biết có người đi ngang qua mình, không chỉ một người, đã mất mặt mà còn mất theo bội số, tức chết mất.

Khi Tưởng Hàn quay lại thì Lương Đa đã tháo mắt kính xuống dùng khăn giấy lau mặt với vẻ đầy oán hận, anh hất đầu, hạt gạo óng ánh còn vương trên tóc văng ra.

"Gạo này chắc không rẻ." Lương Đa cố gắng nói đùa để giảm bớt khoảnh khắc lúng túng này.

Tưởng Hàn ngẩng đầu lên, thật sự không nhìn ra là nhà ai làm chuyện thất đức này.

"Nhưng..." Lương Đa hít sâu, cuối cùng vẫn không dằn lòng được nghiến răng hét lên trên lầu, "Có thể có chút đạo đức xã hội không? Hôm nay giội nước xuống đây, không đập chết người ta, qua ngày mai lại ném chậu hoa xuống à? Ném đồ từ trên cao xuống làm người khác bị thương sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy biết không?"

Tưởng Hàn đứng đó nhìn Lương Đa nổi giận, không ngờ anh bác sĩ trông tao nhã lúc giận lại lớn giọng như vậy.

Cậu nào hay biết ngày xưa lần đầu tiên Lương Đa đến hồ ngâm xác do trò đùa dai của bạn học, anh đã hét đến mức cả tòa nhà suýt sụp đổ.

Bác sĩ Lương có thực lực thế đó.

Lương Đa xả giận xong, rốt cuộc cũng thoải mái hơn đôi chút, anh chau mày chà lau qua loa xong trả phần khăn giấy còn lại cho Tưởng Hàn.

"Cảm ơn." Anh lại nói cảm ơn, "Để em chê cười rồi."

Tưởng Hàn nhận khăn giấy: "Anh cầm đi, trên ba lô còn dính nước."

Nhắc đến ba lô là tức phát điên.

Lương Đa cởi ba lô đeo sau lưng xuống, méo miệng giũ giũ nó, trông anh vô cùng đáng thương giống như học sinh tiểu học phải nhận hết uất ức.

Tóc ướt, quần áo cũng ướt.

Lương Đa chỉnh đốn xong xuôi tâm trạng, muốn trốn về nhà nhanh nhanh để liếm láp vết thương của mình.

"Cứ vậy đi." Lương Đa nói, "Gặp em anh rất vui, anh đi trước."

Vui thì không.

Nhưng đi trước là thật.

Lương Đa xách ba lô đi lách qua người Tưởng Hàn ra thẳng đầu ngõ, may mà quán bar nằm trong ngõ ít người chứ không còn mất mặt nữa.

Nhưng vấn đề là ngõ nhỏ vắng người mà vẫn chạm mặt bệnh nhân của mình, nghiệt duyệt biết mấy!

Quả đúng là trời muốn diệt tôi.

Lương Đa nhẫn nhịn uất ức.

Tưởng Hàn quay đầu nhìn anh, chào "bye bye" ở phía sau anh, cậu cúi đầu nhìn bịch khăn giấy cuối cùng vẫn bị Lương Đa nhét trả lại.

Lương Đa bắt xe, về đến nhà anh uống nguyên một hộp sữa để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình.

Sáng hôm sau, Lương Đa vừa mở mắt thì lướt điện thoại theo thói quen, nhìn thấy vào lúc 6 giờ hơn Dương Khiếu Văn nhắn Wechat hỏi: Tao có thể theo đuổi mày không?

Lương Đa xoa giữa lông mày, anh trả lời cực kỳ lạnh lùng: Khỏi.

Hôm qua thời tiết cuối thu trong lành mát mẻ, trước buổi tối tâm trạng vẫn rất tốt, nhưng hôm nay khi kéo rèm cửa sổ thì ngoài trời mưa tầm tã như để cúng tế tình bạn đã mất của anh.

Lương Đa vặn người, xoa cổ, tắm rửa sạch sẽ, pha cà phê, uống xong thì bỏ ba lô và áo len ngày hôm qua vào túi, anh tính hôm nay mang chúng đi giặt. Nhưng Lương Đa vừa ra khỏi cửa nhà thì lập tức xoay người vào trong lại, không phải anh gặp ma giữa ban ngày mà là có một cơn gió thổi qua, anh nhận ra mình mặc hơi phong phanh.

Lương Đa đã qua thời kỳ ngông cuồng "cần phong độ không cần nhiệt độ", bây giờ giữ ấm được anh ưu tiên hàng đầu.

Anh vào nhà đổi áo khoác dày nặng, so với người đi đường anh ăn mặc thật sự khá khoa trương, nhưng không biết có phải tại tối hôm qua bất ngờ bị giội một chậu nước hay không mà hôm nay sau khi thức dậy, anh luôn cảm thấy mình hơi hơi sốt.

Đợi lát nữa đến phòng khám phải tìm vài viên thuốc cho mình trước mới được haha.

Hôm nay Lương Đa không có tâm trạng chạy xe đạp trong làn gió, dù sao trừ gió ra vẫn còn có mưa, và cả không khí lạnh.

Anh che dù đi đến xe của mình, một ngày không lái, trước kính chắn gió rụng xuống không ít lá.

Trời thu luôn là vậy, khiến người ta vui tươi cũng khiến người ta buồn man mác.

Anh nhặt hết lá rụng lên vứt vào thùng rác, móc khăn giấy trong túi ra lau tay xong ngồi lên xe.

Trước khi khởi động, Lương Đa sực nhớ ra quên xem hôm nay nên làm gì kỵ cái gì, trải qua chuyện ngày hôm qua anh bắt đầu tin tưởng không nghi ngờ với cái này.

Thắt dây an toàn, anh lấy điện thoại ra.

Hôm nay nên chôn cất, kỵ khai trương.

Thâm tâm Lương Đa nói: Tiêu rồi, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải mở cửa phòng khám mà.

Lúc lái xe anh vẫn nghĩ về chuyện này, vì để an ủi tâm hồn nên cuối cùng anh xuyên tạc từ "mở cửa" thành mở "cái khác" trên cơ thể, nghĩa là —— mở tem bóc zin.

Con người mà, luôn phải tìm một đường sống cho mình thôi.

Song không thể phủ nhận hôm nay Lương Đa thật sự không hề suôn sẻ, suốt đường đi bị kẹt xe, đến phòng khám đã hơn 9 giờ. Đến nơi thì tìm chỗ đỗ xe hơn 20 phút, cuối cùng đành phải lái xe vào trong trường đại học của người ta, đậu trong bãi của trường.

Thật ra chỗ đó rất tốt, vừa rộng rãi vừa thoáng xe, nhưng mấu chốt là đi từ trường học đến phòng khám mất gần 10 phút, quần quật như vậy, gần 10 giờ anh mới mở cửa phòng khám.

Mở cửa muộn, còn bỏ qua bữa sáng.

Dì Vương ở sát vách bán sạch không còn cái bánh bao nào, ngay cả nhân thịt heo cần tây anh không thích nhất cũng hết sạch. . Bạn có biết trang truyện _ TRÙ MTRUYỆN. O R G _

Dì Vương nói: "Hình như gần đây có một nhóm thi công, một hơi mua sạch."

Cuối cùng Lương Đa đành phải đến siêu thị mua một bịch bánh quy về ăn, đang ăn thì sực nhớ mình để đồ muốn giặt ở cốp sau quên lấy ra.

Đã nói là không suôn sẻ rồi mà.

Hôm nay không những không thích hợp khai trương mà thậm chí không thích hợp xuất hành.

Lương Đa nhắn nhủ bản thân đừng quá mê tín, nhưng một giây sau lại nói: "Có một số việc mày không tin không được."

Hôm đó từ đầu đến cuối đều ưu thương, vì trời mưa nên đồ ăn trưa đặt ở ngoài đến muộn gần một tiếng, này cũng thôi đi, khi giao đến đây thì phần nước mì đã bị chảy gần hết.

Lương Đa không muốn cãi vã với anh bạn giao hàng, nghĩ người ta cũng không dễ dàng gì, bèn ăn tạm, kết quả ăn xong thì phát hiện trong mì có một cọng tóc dài, dĩ nhiên không phải của anh.

Ờ, không thể ăn sáng mà bữa trưa cũng không thể ăn tiếp.

Lương Đa xem giờ, hơn 1 giờ chiều, anh cảm thấy hôm nay cần phải về nhà sớm.

Anh ngồi vào bàn lật xem lịch hồ sơ bệnh án, hóa ra cậu nhóc ngày hôm qua tên là Tưởng Hàn.

Lương Đa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã giờ này rồi sao chưa đến?

Anh dự định Tưởng Hàn đến truyền nước xong sẽ đóng cửa về nhà.

Khi Tưởng Hàn đẩy cửa đi vào, Lương Đa đang nằm bò ra bàn ngủ.

Trời đổ mưa dầm, không đông bệnh nhân vì vậy tiết trời thế này phù hợp để ngủ nhất.

Tưởng Hàn đi vào mang theo hơi ẩm, cậu đặt cây dù ướt nhẹp ở cửa, đứng đó nhìn người đang nằm bò, lưỡng lự có nên đánh thức đối phương không.

Dù Lương Đa ngủ nhưng ngủ không sâu, Tưởng Hàn đi vào trong anh lập tức tỉnh dậy.

"Đến rồi à." Hôm nay Lương Đa không đeo kính, người cũng không có tinh thần như ngày hôm qua, đặc biệt là bây giờ vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt còn bị hằn dấu đỏ từ đồng hồ đeo tay.

Tưởng Hàn ngoan ngoãn gật đầu: "Em đến trễ."

"Không sao." Lương Đa đứng dậy đi chế thuốc cho cậu.

Tưởng Hàn cứ nhìn chằm chằm Lương Đa, ban đầu Lương Đa không để ý, chế thuốc xong xoay người lại trùng hợp đối diện với ánh mắt của đối phương. Theo lý thuyết, ánh mắt là thứ hư vô không có thực thể, nhưng ánh mắt của Tưởng Hàn hình như rất quyết liệt, Lương Đa vô tình va phải mà suýt nữa ngã bổ nhào.

Nhìn gì chứ?

Lương Đa đoán tại chuyện tối hôm qua nên đối phương mới nhìn mình như vậy.

Anh giả vờ không có chuyện gì, đến tiêm cho Tưởng Hàn: "Nhắm mắt lại."

Anh vẫn nhớ Tưởng Hàn nói mình bị choáng, trước khi tiêm cố ý tốt bụng nhắc cậu.

Tưởng Hàn nhắm mắt, lúc mũi kim đâm vào mạch máu thì hơi nhíu mày.

Đến khi cậu mở mắt ra lại bắt đầu nhìn Lương Đa chằm chặp.

"Anh biết mình rất đẹp trai," Lương Đa lên tiếng, "Nhưng em cứ nhìn trai đẹp không chớp mắt như vậy khá là thiếu lịch sự."

Hôm nay hoàng lịch không nói nên kết thiện duyên rộng rãi, vì thế Lương Đa với tâm trạng không mấy tốt không có ý định chơi đùa với cậu.

"Em xin lỗi." Tưởng Hàn cười lúng túng rồi nói, "Em đang nhìn mặt anh."

"Ừ, mặt anh đẹp."

"Không phải..." Ban đầu Tưởng Hàn phủ nhận nhưng sau đó thấy không đúng, "Anh rất đẹp trai, nhưng em nhìn anh không phải vì cái đó."

Lương Đa ngước mắt nhìn cậu: "Vậy vì cái gì?"

Tưởng Hàn có vẻ cố nén cười, cậu chần chờ một hồi mới nói: "Bác sĩ Lương, khóe... khóe miệng anh còn vương nước dãi."

Phiền quá, banh xác luôn cho rồi.

Lương Đa thật sự không thiết sống nữa.

Hết 04.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.