LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 52.
Tưởng Hàn rất vênh váo, sau khi có bạn trai cậu hận không thể dán lên trán dòng "đã thoát FA".
Buổi chiều gặp giảng viên hướng dẫn, giảng viên răn dạy mấy người bọn cậu một chập, nói là cuối kỳ đến nơi mà không thấy bóng dáng của người nào, không biết đang bận rộn chuyện gì.
Tuy Tưởng Hàn thừa nhận bản thân học thuật nát bét nhưng ngày trước vẫn cực cố gắng cực chịu khó, có việc gì giảng viên cũng thích tìm cậu, kết quả gần đây thậm chí còn không thấy bóng dáng Tưởng Hàn đâu.
"Tôi thấy các em đừng đọc sách nữa," giảng viên nói, "Không một đứa nào để tâm trí ở đây!"
Thì đúng là không ở đây.
Tưởng Hàn thầm nhủ mình nên tỉnh táo lại, yêu đương quan trọng nhưng học thuật không thể quá bê bết, bác sĩ Lương nhà cậu là tiến sĩ, nếu cậu còn không tốt nghiệp được nghiên cứu sinh thì e là không tốt.
Tưởng Hàn bị giảng viên răn đe nhưng tâm trạng không tệ, lúc bọn họ đi về từ chỗ giảng viên, trừ cậu ra những người khác đều ủ rũ mặt mày xám xịt.
Một người bạn hỏi: "Tưởng Hàn, sao mày vui thế?"
Tưởng Hàn mỉm cười: "Con người của tao là vậy mà, lạc quan trời sinh."
"Láo toét," bạn cùng phòng châm chọc, "Nếu không có bác sĩ Lương để tao xem mày còn lạc quan quần què gì không."
Bạn học nghe thì tò mò hỏi: "Bác sĩ Lương? Bác sĩ Lương là sao?"
Bạn cùng phòng phút chốc lúng túng, cậu ta hổ thẹn vì bất cẩn tiết lộ tin tức của Tưởng Hàn, hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Nhưng Tưởng Hàn không hề tỏ vẻ không vui, ngược lại còn vểnh đuổi lên.
"Người yêu của tao." Tưởng Hàn cười hềnh hệch, "Người anh em của mày gần đây nhà có tin vui, đừng hâm mộ nhé."
Bạn học nhìn bộ dạng đắc chí của cậu, lườm: "Haha."
Cười giễu lạnh lùng cùng với châm chọc nhiệt tình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tưởng Hàn, buổi chiều cậu và các bạn chăm chú nghiên cứu học thuật, buổi tối chạy chân sáo tìm bạn trai của mình.
Chiều nay Lương Đa bận tối mắt, bận đến độ nhức đầu, bận đến độ anh muốn đổi nghề không làm bác sĩ nữa, sửa căn phòng khám này thành siêu thị. Anh thấy Trần Bạch Trần mở siêu thị khá ngon ăn, mỗi ngày ngồi đó chơi game thu tiền, sống những ngày cũng rất yên bình.
(dauhacmieu.w.o.r.dpres.s.com)
Lúc Tưởng Hàn đẩy cửa đi vào Lương Đa đang bực tức suy tính độ khả thi mở siêu thị, vừa thấy cậu thì dẩu môi "hừ" một tiếng.
"Sao?" Trong áo phao lông vũ của Tưởng Hàn lại nhét hai ly trà sữa nóng hổi, "Ai chọc bạn trai của em không vui?"
Cậu đi vào trong bỏ trà sữa lên trên bàn, cắm ống hút xong đưa đến tay Lương Đa.
Con người Tưởng Hàn giỏi nịnh bợ, giỏi nhất là giả ngây giả dại làm nũng chơi xấu ở trước mặt Lương Đa, tất nhiên cũng hết sức tri kỷ nói lời ngon tiếng ngọt.
Khi Lương Đa trưng vẻ mặt không vui uống trà sữa thì Tưởng Hàn vòng ra sau bóp vai cho anh: "Mệt mỏi quá à? Hôm nay cực khổ lắm đúng không?"
Cực khổ thật.
Ngày hôm nay mông Lương Đa đau, mà anh không thể kể với người khác nguyên nhân đau mông cũng ngại nói với Tưởng Hàn, cố nhịn cả buổi, cơ thể đã chịu đủ tội tình rồi mà buổi chiều còn có một gã đàn ông khốn kiếp chừng 40 không biết nói lý, cao to thô kệch đẩy mẹ ruột hơn 70 đến phòng khám. Bà cụ ngồi trên xe lăn bị sốt mơ màng, Lương Đa quan sát triệu chứng không ổn nên bảo gã nhanh chóng đưa vào bệnh viện lớn, đừng chậm trễ, dù sao bà cụ cũng đã lớn tuổi. Ai ngờ nói gì gã kia cũng không chịu nghe, trách bà cụ không có bảo hiểm y tế cũng không có tiền, bảo Lương Đa kê ít thuốc thang là được.
Lương Đa tranh cãi ầm ĩ với gã ta thiếu điều động thủ, sau đó thím Vương kế bên đi qua đẩy gã ra ngoài, Lương Đa ôm cơn tức hơn hai tiếng.
Gã con bất hiếu thật sự làm anh giảm thọ.
Tưởng Hàn nghe xong lời phàn nàn của anh cũng tức lây: "Mai sau phải dạy dỗ đến nơi đến chốn con của chúng ta, nếu nó dám không nghe bác sĩ nói không chịu phụng dưỡng tuổi già cho chúng ta thì em sẽ đạp nó văng ra ngoài."
Lương Đa mỉm cười: "Nói y như thật."
"Thật mà! Em đã mang thai con của bác sĩ rồi, bác sĩ tính quỵt ư?" Để dỗ Lương Đa vui, Tưởng Hàn giở mọi thủ đoạn.
Tưởng Hàn đi vòng từ sau ghế, ngồi lên bàn của Lương Đa vén áo phao lên xoa bụng mình: "Anh nhìn này, thai nhi trưởng thành rất tốt."
Lương Đa khẽ cười, nhai trân châu trong trà sữa: "Em mới mang thai được bao lâu, đã nhìn được gì đâu!"
"Lâu lắm rồi," Tưởng Hàn nói, "Kể từ lần đầu tiên bác sĩ nhìn em, em đã mang thai con của bác sĩ."
Lương Đa lườm cậu: "Không đứng đắn."
Tưởng Hàn nhích lại gần anh cười: "Vui không? Hết bực chưa?"
"Còn hơi hơi." Ở phương diện này tinh thần trọng nghĩa của Lương Đa đặc biệt mạnh, nói sao cũng là bác sĩ, không chịu nổi cái loại ấy.
Tưởng Hàn ngồi xổm bên chân anh, đấm chân cho anh: "Thế bực thêm 5 phút, bực xong chúng ta về nhà ăn cơm ha."
Lương Đa quay sang nhìn cậu, bất chợt ấm lòng.
Thật ra đến tận bây giờ anh mới có chút xíu cảm xúc chân thật mình có đang yêu đương không, buổi sáng lúc chở Tưởng Hàn đến trường khác với bây giờ.
Thật sự đang yêu.
Lúc tức anh ách có người sẻ chia, sẻ chia xong lại nắm tay người ấy cùng bước sang giai đoạn kế tiếp.
Lương Đa không nhìn Tưởng Hàn nữa nhưng không ngừng được nét cười trong mắt.
Yêu đương không phiền toái đến mức ấy, cốc chủ Tuyệt Tình Cốc thật sự quá dễ dao động.
Lúc cả hai bước ra ngoài phòng khám đã sắp 8 giờ, Lương Đa đói hóp bụng, bọn họ bàn nhau ăn một ít ở quán gần trường Tưởng Hàn trước, chứ mà về nhà nấu ăn, Lương Đa đợi nấu xong sẽ chết đói mất.
Cả hai đi đến cửa hàng đồ nướng Tưởng Hàn cực lực đề cử, ngờ đâu vừa đi vào thì trùng hợp nhìn thấy bạn cùng phòng và mấy người bạn học khác của Tưởng Hàn.
Trong số này chỉ có bạn cùng phòng biết "nội tình" của Tưởng Hàn, cũng chỉ cậu ta biết mối quan hệ của Tưởng Hàn và Lương Đa, trong mắt bạn cùng phòng đây là bí mật, Tưởng Hàn không come out thì cậu ta không thể come out thay, phải sống ra dáng con người chứ.
Tưởng Hàn và Lương Đa đẩy cửa đi vào vừa khéo bị bạn học "tóm gọn", bốn người ngồi đó trừ bạn cùng phòng ra ba tên kia đều gọi hai người đến ăn chung.
Tưởng Hàn thì không sao nhưng cậu phải hỏi ý kiến của Lương Đa trước.
"Toàn là bạn em." Tưởng Hàn nói, "Bác sĩ quyết định đi, nếu bác sĩ thấy được thì chúng ta đi qua đó, còn nếu bác sĩ sợ khó chịu chúng ta lên lầu ăn."
Tuy Lương Đa tỏ vẻ khó chịu khi Tưởng Hàn làm hành động ám muội nhưng thật ra anh rất thoải mái rộng rãi với kiểu xã giao bình thường này.
"Cùng ăn đi, người ta gọi em rồi mà." Lương Đa muốn cả hai ăn riêng lẻ hơn, hôm nay anh kiệt sức, nếu phải ứng phó với bạn của Tưởng Hàn sẽ chỉ mệt chồng mệt, nhưng giữa người yêu với nhau cũng cần suy xét cho đối phương, Lương Đa không muốn làm Tưởng Hàn lúng túng.
Điều này thật ra là một trong những nguyên nhân ngày trước Lương Đa không muốn yêu đương, anh vẫn luôn cho rằng một khi yêu đương sẽ mất đi tự do, làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho đối phương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của bản thân.
Nhưng đến hôm nay, gặp được người mình thương muốn kết đôi thì Lương Đa dễ dàng đưa ra quyết định như thế kia, khiến anh cũng khó tin nổi.
Nên mới nói tình yêu thật sự sẽ làm người ta trở nên ngu muội mù quáng.
Tưởng Hàn biết hôm nay Lương Đa mệt, lúc hai người đi lại đó cậu vỗ nhẹ lưng Lương Đa: "Hôm nay bạn trai vất vả rồi."
Lương Đa cười: "Không phải bảo em đổi xưng hô rồi sao?"
"Đổi, thì đổi."
Tưởng Hàn dẫn Lương Đa đến ghép bàn ngồi ăn chung với đám bạn, cả hai vừa bước lại thì cậu lập tức giới thiệu với họ: "Đây là anh tao, tên Lương Đa."
Anh tao.
Ban ngày gọi anh, ban đêm đến lượt anh "gọi".
Tưởng Hàn đắc chí vô cực.
Lương Đa đứng bên cạnh bắt đầu "kinh doanh", anh nở nụ cười hiền lành với đám thanh niên. Tưởng Hàn nhìn thấy, trong đầu xuất hiện bốn chữ: Mặt mày hiền hậu.
Đám thanh niên cũng cực kỳ hiểu chuyện, người này còn dẻo miệng hơn người kia, đứng dậy nhường chỗ cho Lương Đa, luôn miệng nói: "Chào anh Lương ạ! Anh đẹp trai quá đi!"
Lương Đa nghe họ khen mình thì vui vẻ, nhưng Tưởng Hàn không vui.
Trước đó Tưởng Hàn không biết mình lại là một kẻ sẵn lòng nổi máu ghen, cậu gọi Lương Đa là anh thì được, những người khác gọi cậu lại không vui.
"Bọn mày thôi đi." Tưởng Hàn kéo Lương Đa ngồi xuống, đưa thực đơn cho Lương Đa để đối phương gọi món còn mình trề môi, "Đây là anh tao, không liên quan đến tụi mày nhé!"
Cả đám cười rần rần, bạn cùng phòng biết mọi chuyện ngồi làm mặt quỷ trợn trắng mắt.
Lương Đa thích ăn đồ nướng, hoặc nói đồ ngon anh thích hết, hôm nay Lương Đa gặp cơn tức còn đói mốc nên bây giờ có thể ăn sạch một con bò, nếu cả hai ăn riêng lẻ chắc chắn Lương Đa liều mạng thấy gì ăn nấy, nhưng giờ đông người ngoài còn là bạn của Tưởng Hàn, anh ngại.
Anh mất tự nhiên gọi một ít món rồi trả thực đơn lại vào tay Tưởng Hàn.
"Em xem xem gọi thêm món gì đi," Lương Đa trả thực đơn cho Tưởng Hàn, nói với mấy cậu thanh niên: "Các em cũng xem lại có muốn gọi thêm gì không, bữa hôm nay anh mời, mấy đứa ăn nhiều vào."
Mấy cậu chàng lớn tướng nghe có người mời thì hào hứng, ngoài miệng nói không cần không cần không tốn tiền của anh nhưng lại gọi nhân viên mang thực đơn ra gọi thêm một loạt món giá cao hơn.
Tưởng Hàn chua xót hỏi: "Tụi mày ăn của kẻ thù đấy à?"
"Không sao không sao," Lương Đa vỗ nhẹ chân Tưởng Hàn, "Mọi người ăn hết mình đi, gọi nhiều nhiều, nhiều nhiều vào."
Xin đấy, gọi nhiều nhiều vào!
Lương Đa không tiện gọi nhiều, chỉ đành gửi gắm hết hi vọng vào mọi người, những người này mà gọi nhiều thì anh cũng có thể ăn ké, đến lúc đó lẫn trong nhóm người không một ai phát hiện anh ăn bao nhiêu.
Dưới sự khuyến khích của Lương Đa, mấy cu cậu gọi không ít. Thế mà tâm cơ của Lương Đa rất nặng, anh dồn hết mấy que xiên ăn xong sang bên Tưởng Hàn.
Kết thúc bữa ăn, chỗ Lương Đa chỉ có lác đác mười mấy que xiên còn bên Tưởng Hàn que xiên xếp chồng thành ụ núi nhỏ, ai không biết còn tưởng một mình cậu ăn phần của bốn người.
Bạn học cà khịa Tưởng Hàn: "Mày còn không biết ngượng nói tụi tao ăn của kẻ thù? Một mình mày chồng cao hơn tụi tao mấy bậc!"
Tưởng Hàn nhìn đống xiên tre bên chỗ mình xong nhìn sang mấy que xiên lẻ tẻ bên chỗ Lương Đa.
Cậu cười khẽ, gật đầu đồng ý: "Đúng, không sai, tao là heo, tao bắt anh tao phải tiêu xài tốn kém."
Hết 52.