Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 57: Chương 57








LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 57.

Lương Đa khác với Quản Tiêu, anh không có nhiều hứng thú với tin bát quái của đám bạn, đặc biệt là Dương Khiếu văn, bây giờ anh mà trốn được thì sẽ trốn ngay, nếu không phải Tưởng Hàn nằng nặc đòi đi anh sẽ không xuất hiện tại đây.

Nhưng Lương Đa cũng không ngờ Dương Khiếu Văn và Tống Dương sẽ tái hợp, cả hai thoải mái nắm tay nhau bước vào còn thoải mái đến chỗ Lương Đa và Tưởng Hàn chào hỏi, như thể những chuyện trước kia chưa từng xảy ra.

Tống Dương ngồi cạnh Lương Đa, cười nói: "Đã lâu không gặp anh!"

Lương Đa trước giờ không bà tám bây giờ lại hơi hơi muốn nhiều chuyện, trong đầu anh đầy thắc mắc: Vì sao hai người tái hợp? Ai theo đuổi ai? Sao Dương Khiếu Văn lại thay lòng đổi dạ?

Lương Đa cảm thấy lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển, không thể hiểu nổi.

"Khí sắc không tệ." Lương Đa đánh giá Tống Dương, đêm hôm khuya khoắt còn có thể nhìn thấy cảnh "xuân" đầy mặt, đúng là người trẻ khác biệt.

Nhắc đến người trẻ, Lương Đa liếc sang Tưởng Hàn ngồi bên cạnh tựa vào anh uống nước ừng ực: "Em uống ít thôi, đừng để lát nữa đi vệ sinh hoài."

"Không đâu, em sắp tiến vào chế độ chiến đấu." Tuy hôm nay Dương Khiếu Văn tay nắm tay với Tống Dương bước vào đây nhưng một ngày là tình địch cả đời là tình địch, con người Tưởng Hàn lòng dạ hẹp hòi quyết định ngày hôm nay sẽ nhìn chòng chọc tên đó.

Vì đã đủ nhân số nên Lương Đa không biết chơi cũng không muốn chơi chủ động nhường chỗ để những người biết chơi lên sàn, anh chịu trách nhiệm làm "bộ phận chăm sóc".

Quán boardgame này điều kiện rất tốt, đầy đủ phương tiện ăn chơi phóng túng.

Ban đầu Lương Đa ngồi phía sau Tưởng Hàn chơi điện thoại, sau nghĩ đến bữa tối nên anh đi kiếm ít đồ ăn cho mọi người.

Anh đi xuống lầu rồi xách một giỏ đồ ăn lên, lúc đi ngang qua Dương Khiếu Văn thì rất bình thường cho đối phương chọn xem ăn cái gì, nhưng dẫu có là chuyện bình thường chăng nữa thì khi nhân vật chính là Lương Đa và Dương Khiếu Văn, Tưởng Hàn vẫn sẽ gióng hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.

"Anh ta mới lấy cái gì?" Đến lượt Tưởng Hàn chọn đồ ăn, cậu dựa sát vào Lương Đa làm nũng, "Em cũng muốn."

"Muốn cái đầu em, Oreo vị mù tạt em có muốn không?"



"Có cả vị mù tạt nữa á?" Tưởng Hàn giật mình.

"Anh tự tay làm cho em." Lương Đa hừ một tiếng, lấy một lon sữa Vượng Tử xong lấy một cái bánh bông lan nhỏ ra để vào tay Tưởng Hàn.



Tưởng Hàn xem như làm nũng thành công, cậu thích uống sữa Vượng Tử nhất.

Cậu khui lon, ngoái đầu thấy Tống Dương và Dương Khiếu Văn anh anh em em, một cây xúc xích xông khói mà anh một miếng em một miếng, không sợ mất vệ sinh à!

"Lương Đa!" Tưởng Hàn lại hồ hởi, "Đa Đa ơi! Em mở không được!"

Lương Đa xách giỏ đồ nhỏ chia cho mỗi người một phần đồ ăn xong chưa kịp ngồi xuống thì Tưởng Hàn lại bắt đầu.

"Đa Đa, khui giúp em đi."

Lương Đa đen mặt ngồi chếch phía sau Tưởng Hàn nói nghiến răng: "Em bình thường lại cho anh!"

Tưởng Hàn cười dựa vào người anh: "Tất cả là do em, do em dựa dẫm vào anh quá đi à."

Lương Đa lén nhéo eo Tưởng Hàn: "Cảnh cáo em không được làm anh giống thằng ngốc ở trước mặt bạn bè!"

"Yên chí yên chí, không đâu." Tưởng Hàn đưa sữa Vượng Tử trong tay mình qua cho Lương Đa, "Anh ơi anh khui giúp em đi."

Lương Đa lườm xéo khui nắp lon sữa Vượng Tử giúp cậu.

Tưởng Hàn nhận lon sữa, đắc ý uống, mắt vẫn liếc bên phía Dương Khiếu Văn.

Lương Đa giơ tay búng gáy cậu: "Đừng nhìn nữa, người ta có người yêu rồi."

"Không được, em phải cảnh giác mỗi giây mỗi khắc, đừng hòng một ai cướp được anh."

Lương Đa bĩu môi cười: "Ai thèm cướp với em! Chỉ có em nghĩ anh là bảo vật."

"Thì anh vốn là bảo vật mà."

Tuy câu ấy nghe buồn nôn nhưng Lương Đa vẫn hưởng thụ, anh cúi đầu cười không nói gì, ngoái đầu thì va vào ánh mắt của Tống Dương, cả hai nhìn nhau cười.

Boardgame bắt đầu, một nhóm lớn chơi Ma Sói, Lương Đa không hiểu cũng không muốn học, anh ngồi phía sau chơi điện thoại thỉnh thoảng tương tác ngọt ngào với Tưởng Hàn.

Oắt con Tưởng Hàn không hề có vẻ gì là mất bình tĩnh, trừ Tống Dương ra cậu nhỏ hơn những khác đến 5, 6 tuổi, trước đó cũng chưa từng tiếp xúc thế mà chẳng mấy chốc hoà nhập được vào nhóm này.

Tưởng Hàn biết cách nói chuyện cũng biết cách nhìn ánh mắt, tuy Lương Đa thường mắng cậu ngu mắng cậu ngốc nhưng thực chất Tưởng Hàn cực kỳ thông minh.

Cả đám chơi nhập tâm ầm ĩ nhốn nháo, Lương Đa nghe mà nhức đầu, anh quyết định đi ra ngoài một lát.

Nói cũng khéo, anh vừa bước đi ra thì kết thúc một ván, Tống Dương lấy cớ muốn đi hút thuốc nên chạy ra ngoài một mình.

"Anh Lương!" Tống Dương cười nhẹ bước lại, cả hai đứng trước tiệm boardgame hóng gió mát, lạnh nhưng nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc.

"Sao em cũng ra đây? Không chơi hả?"

"Không chơi ván này, trong phòng bí quá em ra hóng mát." Tống Dương nghiêng đầu cười nhìn anh, "Anh thật sự quen với cậu tên Tưởng Hàn kia à?"

"Hả? Sao hỏi vậy?"

TD châm thuốc, nheo mắt nhìn Lương Đa: "Lần gặp nhau trước đó cả hai vẫn chưa quen nhau đúng không?"

Lương Đa không ngờ mình lại bị Tống Dương nhìn thấu.

Nam sinh Tống Dương không phải thông minh bình thường, cậu ta thông minh đến nỗi có thể miêu tả bằng từ "gian xảo", y như chú cáo nhỏ, có thể nhận ra điều này từ những lần tan tan hợp hợp của cậu ta và Dương Khiếu Văn, đừng thấy tuổi cậu ta nhỏ, thật ra cậu ta luôn thận trọng trong từng bước.

Lương Đa giãy giụa: "Sao vậy được! Bọn anh quen nhau được một thời gian rồi!"

Tống Dương cười nhìn anh: "Anh nói xem hai người quen nhau từ lúc nào?"

Lương Đa á khẩu không trả lời được.

"Nhưng em không ngờ bây giờ hai người thật sự kết đôi, em còn tưởng dù anh có quen ai thì cũng sẽ tìm người như Dương Khiếu Văn chứ."

Ừ, ai ai cũng nói vậy.

Dương Khiếu Văn trưởng thành đẹp trai sự nghiệp thành công, dịu dàng săn sóc còn hiểu tận gốc tận rễ, chừng như không có lý do nào để không lựa chọn Dương Khiếu Văn.

Thế mà Lương Đa lại chẳng phải lòng Dương Khiếu Văn.

Chuyện tình cảm không phải nói điều kiện của đối phương xuất sắc là có thể thành đôi ngay.

"Anh cũng không ngờ," Lương Đa nói, "Tưởng Hàn là người rất thú vị."

"Khi một người cảm thấy người khác thú vị thì đúng là đã động lòng." Tống Dương cười, "Bất ngờ ghê, nhưng vẫn chúc phúc cho hai người."

"Em hạnh phúc lắm đúng không?" Lương Đa thật sự không dằn lòng được, rốt cuộc cũng bà tám, "Hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Dương hút một hơi thuốc lá, mím môi cười.

Con người ta không thể che giấu khi đang hạnh phúc, ý cười chan chứa toát ra từ đôi mắt lẫn khoé miệng.

Lương Đa không ngờ Tống Dương thích Dương Khiếu Văn đến vậy, trước đó cả hai quen nhau anh còn tưởng chỉ là vừa mắt chơi chơi, không ngờ Tống Dương thật lòng.

Nói vậy con người Tống Dương càng xuất sắc, thích Dương Khiếu Văn thế mà lại chủ động đưa ra yêu cầu chia tay để Dương Khiếu Văn đến tỏ tình với Lương Đa, sau đó lại kéo người về bên mình như đang chơi nước cờ, không thể không phục đầu óc.

"Anh ấy chủ động theo đuổi em," Tống Dương nói, "Thấy anh ấy chân thành nên em cho thêm cơ hội."

Lương Đa cũng cười với cậu, nói gật gù: "Tốt lắm, mọi người đều có chốn để về."

Lương Đa nhìn thấu, Tống Dương tóm chặt Dương Khiếu Văn, loay hoay tới lui cuối cùng mấy người bọn anh phát triển nội dung bộ phim theo kịch bản của Tống Dương.

Nhưng không sao, Lương Đa cười, có lẽ còn phải cảm ơn Tống Dương, nếu không có cậu ta thì biết đâu mình sẽ không quen với Tưởng Hàn.

Chuyện như thế này ai mà nói chính xác được chứ?

Trận boardgame này chơi đến hơn 1 giờ, trong số họ có ba người ngày mai phải đi làm, như Tưởng Hàn và Tống Dương là nhóm phải đi học.

Trước khi về mọi người còn đánh giá "MVP" của trận, Tưởng Hàn tăng thể diện cho Lương Đa, cậu là người bắt được vòng nguyệt quế.

(*) MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player): Danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu.

Cả hai vui vẻ nắm tay nhau về nhà, Tưởng Hàn nói: "Anh ơi những người bạn của anh rất thú vị."

"Sao nói vậy?"

"Lúc anh với Tống Dương ra ngoài thì bọn em tán chuyện, bọn họ đều không ngờ anh sẽ yêu đương." Tưởng Hàn sướng rơn người, "Nói đến việc này em càng cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực mình đẹp đẽ!"

"Đắc chí gì chứ!" Lương Đa cười vỗ ngực cậu, "Đừng vênh váo, coi chừng một ngày nào đó anh nhìn em không hợp mắt đá văng em đi, con người anh rất lạnh lùng vô tình, đến lúc ấy em có quỳ bảy ngày bảy đêm trước cửa nhà anh anh cũng không đếm xỉa em."

Tưởng Hàn kéo tay Lương Đa cười: "Anh không làm thế đâu, anh không đành lòng."

"Đến lúc ấy em sẽ biết anh có đành lòng không."

Con người Lương Đa miệng cứng tâm mềm, đúng là anh không đành lòng.

Cả hai về nhà đã hơn 2 giờ, ban đầu Tưởng Hàn tính làm chuyện ấy nhưng đã rất khuya, cậu đánh răng rửa mặt xong trở ra phát hiện Lương Đa nằm sấp trên giường ngủ.

Lương Đa đặc biệt đáng yêu, nửa người trên mặc áo ngủ còn bên dưới mặc quần lót, Pikachu in ở mặt sau đang chào hỏi cậu.

Tưởng Hàn đi rón rén vào phòng ngủ, lúc vào cửa cậu tắt đèn.

Lương Đa ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động anh lật người lại mơ màng vươn tay, Tưởng Hàn nắm kéo tay anh.

Tưởng Hàn lên giường, nằm xuống bên cạnh Lương Đa ôm anh vào lòng rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai.

Cảm giác này thật sự khá kỳ diệu, ngày trước Tưởng Hàn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ôm một người nóng ấm còn thơm ngát ngủ chung.

Đôi khi Tưởng Hàn không bất ngờ với xu hướng tính dục đồng tính luyến ái, nhưng đôi khi lại sẽ rất bối rối luống cuống, Tưởng Hàn không xem tính dục của bản thân là chuyện ghê tởm nhưng trong số những người cậu quen biết, quả thật chưa từng gặp được người đồng tính nào khác.

Trước kia lúc bắt đầu có hảo cảm với Lương Đa cậu cũng không ngờ cả hai vừa khéo đều thích đàn ông, Tưởng Hàn nghĩ đây là phúc lời ông trời ban cho cậu, tình ái khẽ khàng bước đến gõ cửa.

Buổi tối Tưởng Hàn ôm Lương Đa ngủ, mà ngủ có phần không yên ổn.

Tướng ngủ của Lương Đa không tốt, một khi ngủ sẽ liều mạng, tay chân duỗi loạn, đè mặt thành hình thù kỳ quái, nhưng Lương Đa như thế ở trong mắt Tưởng Hàn vẫn hết sức đáng yêu không gì sánh bằng, tỉnh giấc giữa chừng còn sẽ ngắm trộm người ta ngủ.

Tối đêm nay cũng vậy, Tưởng Hàn bị Lương Đa đạp một đạp tỉnh cả ngủ, giật mình suýt lăn xuống giường nhưng không hề gì, bé Tưởng kiên cường bò về bên cạnh Lương Đa, lần thứ hai kéo người đang ngủ say vào lòng, gọi một đạp mới vừa rồi là "âu yếm ngọt ngào".

Tình yêu khiến con người ta mù quáng, Tưởng Hàn đã hoàn toàn lún sâu.

- - - - - - -

Lời tác giả: Sắp xong chính văn, về sau có phiên ngoại của Tưởng Hàn Lương Đa với phiên ngoại của Dương Khiếu Văn Tống Dương, tận tụy hí hoáy viết.

Hết 57.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.