Lương Đa thật sự tức chết mất.
Anh cầu mong cái gì cũng được, chỉ là không muốn cầu duyên, đây thật sự là sét đánh với một người kiên quyết không xa rời chủ nghĩa độc thân.
"Bác sĩ Lương, anh không sao chứ?" Tưởng Hàn nhìn sắc mặt anh không ổn, hai hàng lông mày đẹp đã biến thành mây đen, nhíu sát lại như thể sắp đổ ào một trận mưa.
"Không có gì." Lương Đa đờ đẫn, nhưng nội tâm lại nổi lửa phừng phực, thầm nhủ: Bây giờ vẫn không sao, tốt nhất truyền thuyết chỉ là giả.
Theo truyền thuyết, ngôi chùa này lời cầu duyên nào cũng linh.
Nhưng Lương Đa nghĩ dù nó có linh cũng sẽ không rơi rớt xuống đầu mình, dù sao cầu thứ khác đã sai trái rồi, giống như đi nhầm cửa, Ngài không đếm xỉa là được, sẽ không tiện tay cho mình cùng ăn bữa cơm đâu.
Chắc chắn sẽ không.
Lương Đa nghĩ vậy, anh phiền muộn khoát tay: "Mấy đứa cứ cố cầu đi, anh đi trước."
Tưởng Hàn nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của anh, không hiểu rốt cuộc anh bị làm sao, chẳng lẽ là thất tình nên mới cầu Phật tổ phù hộ cho tái hợp hoặc bắt đầu một đoạn nhân duyên mới?
Cậu đứng ngây người nhìn Lương Đa đi xa, không nghĩ ra vì sao kiểu người đẹp trai như bác sĩ Lương mà cũng bị tàn nhẫn chia tay.
Hình như tổn thương rất nặng.
Tưởng Hàn nhìn bóng lưng của anh, nhìn thấy dòng sông bi thương chảy ngược dòng.
Lương Đa đi mấy bước thì sực nhớ mình bỏ quên đồ, anh quay người chạy về lại, Tưởng Hàn vẫn còn đứng đó.
"Sao vậy?" Tưởng Hàn hỏi.
Lương Đa khom lưng nhặt hương mình đặt dưới đất chưa sử dụng lên thuận tiện đưa cho Tưởng Hàn: "Anh không cầu, cho em hết đấy, em cứ cầu đi, anh trai chúc em cầu được ước thấy."
Người đời bảo tặng hoa hồng cho người khác thì tay cũng vấn vương mùi hương, Lương Đa tặng người ta ba nén hương, không hi vọng tay mình có "hương", chỉ hi vọng Phật tổ cứ phớt lờ anh đi.
Anh đi rồi, Tưởng Hàn cầm mấy nén hương anh đưa đứng nhìn theo anh, cậu suy ngẫm rồi xoay người thắp hương, cúi đầu lạy xong cắm chúng.
Lương Đa ra khỏi chùa, anh thở dài thườn thượt, đi được một đoạn, xác nhận ở đây trưng ra biểu cảm dung tục sẽ không bất kính với Phật tổ, xong mới lấy điện thoại ra gửi biểu tượng dựng ngón giữa cho Quản Tiêu.
Quản Tiêu nhận được tin nhắn Wechat từ anh đúng lúc đang đi siêu thị với Trần Bạch Trần, hắn cầm điện thoại đi tố cáo: "Anh xem Lương Đa này, có phải có ý đồ với em không?"
Trần Bạch Trần ngậm cây kem chơi điện thoại nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Quản Tiêu: "Em cả nghĩ quá rồi, cậu ấy đang mắng em thôi."
"Cậu ta mắng em thì anh nên mắng lại đúng không?"
"À không." Trần Bạch Trần tiếp tục cúi đầu chơi game, "Bận lắm."
Vậy là Quản Tiêu ca cải lương với Trần Bạch Trần, nói là hai người bên nhau còn chưa đến 7 năm mà đã bắt đầu ngứa ngáy, trách móc Trần Bạch Trần không để ý mình.
Trần Bạch Trần nhịn cười không quan tâm, cúi đầu chơi tiếp.
Lương Đa xuống núi, cả nửa buổi sau cũng không nhận được hồi âm của Quản Tiêu, anh thở dài, mỏi chân ngồi bệt xuống bậc thang, ngán ngẩm dạo bảng tin trong vòng bàn bè, lúc này mới nhìn thấy mấy ngày trước Quản Tiêu đăng một dòng trạng thái: Đi cầu một ngôi chùa đáng tin.
Chẳng trách nhầm lẫn.
Nếu cầu duyên thì chỗ này không phải rất đáng tin sao?
Thôi, cũng xem như là tận tâm hỏi thăm giúp mình. Lương Đa quyết định tha cho Quản Tiêu lần này.
Quả là người tốt có trái tim nhân hậu và độ lượng.
Lương Đa ngồi trên bậc thang trên đường xuống núi một lúc thật lâu, nghe hết bốn bài hát, rốt cuộc cảm thấy mình không còn rối rắm nữa mới vội vàng xuống núi về nhà nằm.
Anh đi thêm một hồi nữa thì thấy một bà cụ bày sạp xem bói.
Từ xa xa Lương Đa đã bắt đầu nhìn chằm chằm sạp của người ta, anh thấy bình thường xem bói đều là lừa đảo, tự nhủ với mình như vậy nhưng không cầm lòng được muốn cắn câu.
Ánh mắt của anh bị người ta bắt được, đã đi qua mà còn lùi lại.
"Chào bà," Lương Đa vẫn không kìm được, "Xem bói bao nhiêu tiền một lần?"
Bà cụ đang ngồi điều chỉnh máy radio nhỏ của mình: "Cậu nhìn giúp tôi xem có phải nó hỏng rồi không?"
Lương Đa cầm nó xem sao, anh hỏi: "Có phải không có điện không?"
Bà cụ nhìn anh chăm chú: "Thôi, xem ra cậu không biết."
Lương Đa lặng thinh, chỉ đành mỉm cười.
"Hai trăm một lần."
Rất đắt.
Trước đây Lương Đa từng xem bói Chu Dịch miễn phí trên mạng, trước đó nữa xem ba sư phụ, cả ba đều nói vận hôn nhân của anh không tốt, Lương Đa nghĩ bói rất chuẩn, không những vận hôn nhân không tốt mà cơ bản là không hề có cái vận đấy.
(*) Chu Dịch (周易): Là bộ kì thư thiên cổ, nó đứng đầu lục kinh, gốc của quần nghệ, đại bản doanh của học thuyết Âm Dương.
Anh cũng từng bỏ tiền tìm người trên Wechat bói Tarot, 68 đồng một lần, bỏ tiền chỉ để thừa nhận sự cô độc, không thể cho phép vậy được.
Nhưng con người anh lại không nhớ dai.
"Bà có thể xem gì?" Lương Đa muốn bói tài vận.
"Gì cũng có thể."
Mặt bà cụ đỏ lừ, cầm tờ giấy đưa cho Lương Đa: "Tự viết ngày sinh tháng đẻ."
Lương Đa nhận giấy bút viết xột xoạt.
Bà cụ thầm thì một chuỗi gì đó Lương Đa nghe không hiểu, mỗi chữ đều dính vào nhau không thể tách ra.
Lương Đa nghi hoặc, bắt đầu lo lắng có phải 200 của mình lại sắp đổ sông đổ biển không.
Đột nhiên bà cụ ngẩng phắt đầu nhìn mặt anh rồi nói một câu làm anh đau đầu: "Gần đây cậu sẽ gặp được chính duyên của mình."
Chính duyên?
"Chính duyên là sao?"
"Là duyên phận có thể tu thành chính quả." Bà cụ nheo mắt trả lời rất nghiêm túc: "Nhân duyên của cậu đã đến, cậu phải bắt lấy thật chặt."
Vốn dĩ Lương Đa đang ngồi xổm nghe bà phán nhưng vừa dứt lời thì anh suýt chút nữa ngồi phịch mông xuống đất.
Không phải là Dương Khiếu Văn đó chứ?
Đừng!
Không bàn đến Lương Đa có phải người thuộc chủ nghĩa độc thân hay không, nội chuyện từ bạn tốt trở thành tình nhân nghĩ thôi cũng thấy khó chịu, anh không chịu nổi lên giường với bạn thân của mình.
Bà cụ nói rằng có thể xem sơ sơ tướng mạo của chính duyên nhưng Lương Đa từ chối ngay và luôn.
"Thôi khỏi, không cần đâu bà, cháu cảm ơn." Lương Đa trả tiền xong lật đật bỏ chạy, có thể gọi là chạy như bay, không biết còn tưởng phía sau có ma đuổi theo, đến tận khi xuống chân núi ngồi vào trong xe Lương Đa mới sực nghĩ ra hình như mình lại làm chuyện ngu xuẩn.
Anh trả tiền mà, sao lại chỉ xem mỗi phần nhân duyên anh không hề muốn biết? Rõ ràng đã nói là muốn xem tài vận của mình!
Tâm tình không vui, Lương Đa tựa vào xe cảm thấy mình nên thành thật về nhà ngủ một giấc, quên đi tất cả những chuyện này, ngày mai ngoan ngoãn đi làm, tuyệt đối không được ám thị tâm lý bản thân, cái gọi là "Định luật Murphy", nếu bạn không nghĩ đến thì có khả năng sẽ tránh thoát được.
(*) Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai" (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong).
Lương Đa mới vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ thì nhìn thấy Tưởng Hàn đứng chờ xe, còn có bạn bè của cậu.
Ở đây vắng xe, phần đông người không tự lái xe đến đều phải xếp hàng đợi xe buýt, tuyến đường này nửa tiếng mới có một chuyến, nhóm Tưởng Hàn xuống núi đúng lúc trông thấy chuyến xe trước rời đi.
Lương Đa lái xe chạy ngang qua họ, anh cố tình ngừng lại bắt chuyện với Tưởng Hàn.
"Phải chờ lâu lắm nhỉ?" Lương Đa vẫn rất thiện tâm, "Có bao nhiêu người? Không ấy anh chở mấy đứa vào nội thành, đến lúc đó về trường cũng tiện."
Nhóm Tưởng Hàn vừa khéo có bốn người, ngồi vừa khít một xe.
Nhưng Tưởng Hàn rất ngại, sợ làm phiền Lương Đa.
"Không sao, dù gì cũng tiện đường." Lương Đa mở cửa xe để họ lên, "Vào nội thành có xe buýt chạy thẳng đến trường bọn em, anh thả bọn em ở trạm chờ, không phiền đâu."
Mấy người bạn của Tưởng Hàn dẻo miệng, vừa lên xe thì trái một câu "Cảm ơn anh" phải một câu "Cảm ơn anh", còn Tưởng Hàn ngồi ở ghế phó lái cuối cùng cũng lên tiếng: "Bác sĩ Lương, làm phiền anh rồi."
"Đâu," Lương Đa cố ý trêu cậu, "Lần tới đến phòng khám của anh tiêm thì đưa thêm tiền là được."
Mấy người trong xe đều cười to, cười đến mức tạo cho Lương Đa cảm giác dường như anh cũng trẻ ra vài tuổi.
Trên đường về nội thành, bọn họ tán dóc sôi nổi.
Lương Đa không phải người sẽ nghe ngóng việc riêng tư của người khác, cũng không quan tâm gì mấy đến việc người ta bao nhiêu tuổi học lớp mấy nhưng đường đi thì xa, ngoại trừ bàn về những cái đó không còn việc nào có thể nói.
Trước đó Lương Đa tưởng Tưởng Hàn là sinh viên năm tư đại học Bách Khoa, dù sao cũng 23 tuổi, nhưng hôm nay trò chuyện mới biết bọn họ là nghiên cứu sinh của đại học Bách Khoa, còn là năm hai.
"Được đó, rất tốt." Lương Đa nói, "Sang năm lên năm ba thì chuẩn bị tìm việc hay là tiếp tục học lên nữa?"
"Đi làm." Tưởng Hàn hỏi anh, "Bác sĩ Lương, các anh học Y không phải là cũng phải thi lên nữa sao?"
Lương Đa nhíu mày: "Gần vậy."
"Anh, thế anh bao nhiêu tuổi? Em thấy anh có vẻ không lớn hơn bọn em bao nhiêu," nam sinh ngồi phía sau hỏi, "Con trẻ đã có phòng khám của riêng mình, tuổi trẻ tài cao ghê!"
Lương Đa được tâng bốc rốt cuộc tâm trạng cũng tốt hơn, anh nhìn cậu nam sinh qua kính chiếu hậu: "Em thấy anh bao nhiêu?"
Anh thích nhất là dùng chiêu này gạt người.
Lương Đa 28 tuổi, sắp 29, đã bươn chải với đời nhưng trông bề ngoài thật sự nhỏ tuổi, đứng chen lẫn trong nhóm sinh viên cũng không có ai nghi ngờ.
"25? 26?"
Lương Đa cười cười: "Không chênh lệch nhiều, anh 30."
"30?" Mấy người ngồi sau mất bình tĩnh, "Không giống!"
Lương Đa nhịn cười, anh quay đầu nhìn Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn lại rất bình tĩnh, chỉ là nhìn Lương Đa với ánh mắt chứa ý cười.
Tưởng Hàn không biết tuổi của Lương Đa, mặc dù không nghĩ Lương Đa đã 30 nhưng tính thử cũng biết, sinh viên trường Y sau khi tốt nghiệp có thể đi mở phòng khám thì chắc hẳn tuổi tác sẽ không nhỏ.
"Chọc bọn em thôi." Lương Đa không nhịn được bật cười, "Anh 28."
"28 cũng không giống," cậu nam sinh đó nói tiếp, "Ban nãy em còn thấy phóng đại quá, nghĩ anh như là đàn em khóa dưới của em thôi."
Được người ta khen trẻ, Lương Đa đắc ý lên tận trời.
Tưởng Hàn nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy thì anh đúng là rất lợi hại."
"Hả?"
"28 đã mở phòng khám rồi."
Khẳng định là lợi hại.
Lương Đa đi học sớm, tiểu học nhảy lớp, sau đó thi lên đại học Y thì có thể xem là tuổi nhỏ hơn bạn trong ngành, học từ chính quy lên đến thạc sĩ 8 năm liền, hiển nhiên tốt nghiệp cũng thuộc diện sớm.
Tuổi trẻ tài cao.
Chính vậy.
Lúc còn nhỏ còn được ca tụng là thần đồng.
Lương Đa được phóng đại hết lời, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đâu có đâu có, cũng tạm thôi."
Thật ra với bằng cấp của anh muốn phát triển hơn nữa quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng con người Lương Đa sau khi công tác ở bệnh viện mấy năm thật sự không thích ứng lắm, nói trắng ra, muốn có tháng ngày tản mạn nên anh dứt khoát tự đi mở phòng khám.
Một năm này trải qua rất yên ả, còn chiếm được không ít tình cảm của các ông bà.
Tưởng Hàn nhìn anh cười đến mắt sáng long lanh thì không nén được cười theo đối phương.
Cứ thế chạy vào nội thành, Lương Đa dừng xe gần một trạm xe buýt.
Mấy cậu trai lớn nhỏ xuống xe luôn miệng nói cảm ơn, Tưởng Hàn khom lưng ngồi đối diện với Lương Đa nói: "Bác sĩ Lương, cảm ơn anh, hôm nào mời anh ăn nhé?"
"Không cần, dù sao em cũng không kiếm ra tiền, đi nhanh đi."
Tặng người hoa hồng tay còn vương hương.
Tuy hôm nay cầu Phật không thuận lợi nhưng vẫn đổi được tâm trạng tốt.
Lương Đa lái xe đi, được một quãng thì nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện Tưởng Hàn vẫn còn nhìn hướng theo mình.
Hết 07.
- - - - - - - - - - - - - -
Nói thêm về định luật Murphy:
Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai" (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong). Người ta đã kiểm tra "định luật" này bằng cách thả một miếng bánh mì phết bơ từ trên xuống và chẳng hiểu sao số lần mặt phết bơ chạm đất lúc nào cũng nhiều hơn. Đó là lý do "định luật" này còn có tên là "định luật bánh bơ".