“Không phải chỉ một chút nguy hiểm thôi sao, trong thôn ta rất nhiều người can đảm, ai mà không có can đảm, đúng không?” Vẻ mặt Vương Đông lơ đễnh nói xong thì bước về phía phòng trước một bước, đến trước mặt Tô thị, lấy lòng cười nói: “Thím, một nhà thím là người lương thiện nổi danh trong thôn chúng ta, cái nhà này ngoài thúc Lý Tứ chống nửa bầu trời, thím chính là người chống nửa bầu trời còn lại, thím làm chủ, bán biện pháp kiếm tiền này cho mọi người, để mọi người cùng nhau phát tài, ngày sau tất cả mọi người sẽ nhớ tới thím.”
Theo Vương Đông, biện pháp kiếm tiền của một nhà Lý Noãn hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, nói gì dễ đả thương đến tính mạng là đang đe dọa mà thôi, nếu thật sự rất nguy hiểm, tại sao Lý Văn kiếm nhiều bạc như thế vẫn còn bình an vô sự?
Thấy Vương Đông chưa từ bỏ ý định, ngược lại Tô thị cũng không quá bất ngờ, dù sao tính tình của Vương Đông, người trong thôn cũng biết.
Bà nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thế này đi, chuyện như vậy ta cũng không làm chủ được, nếu thôn trưởng nói như vậy, vậy chờ Văn nhi trở lại, ta sẽ khuyên nó, có thể bán biện pháp kiếm tiền cho mọi người hay không, chậm nhất là ngày mai sẽ cho thôn trưởng một tin chính xác.”
Vương Đông không ngờ Tô thị sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút mới vội vàng cười nói: “Vậy thì tốt, chỉ cần có thím mở miệng, bảo đảm không thành vấn đề, vậy thì cháu đi trước, mai tới nghe tin tức tốt từ thím.”
“Ta sẽ cố gắng, thôn trưởng đi thong thả.” Tô thị gật đầu cười, cũng không nói gì thêm, đợi cho Vương Đông đi ra khỏi sân, bà vội trở về phòng Lý Noãn.
Vào phòng đóng cửa, bà lập tức đi tới bên kháng ngồi xuống nói: “Noãn Nhi, Vương Đông lại đưa ra chủ ý lấy bạc mua biện pháp kiếm tiền, con thấy nên làm sao đây? Mẹ thấy chúng ta cũng không có kiếm tiền biện pháp gì, chính là vào trước ngày tuyết rơi Văn Nhi đi vào trong núi bắt một ít chim muông thú rừng, trong núi sâu nguy hiểm gì cũng có thể gặp phải nhưng Vương Đông kia lại không chịu tin.”
Tô thị cũng không biết quá rõ ràng những thu nhập trong nhà, cũng không hỏi tới, nhưng mà biết bắt chim muông thú rừng có thể kiếm không ít ngân lượng, đồng thời cũng là một chuyện rất nguy hiểm, đặc biệt là các loại sài lang hổ báo heo rừng gấu đen trong núi sâu, nếu như gặp phải một con, vậy cũng không phải là chuyện đùa.
“Thì ra là mẹ nói chuyện đó, nếu bọn họ muốn mua, chúng ta bán cho bọn họ là được.” Lý Noãn để quyển sách xuống cười nói: “Chỉ là chúng ta có thể lựa chọn bán cho ai trước, sau đó bán cho ai, cũng để bọn họ lập khế ước sinh tử, trước đó nói rõ ràng, nếu như bọn họ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không liên quan đến chúng ta, nếu không đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền toái.”
Qua lời nói của Tịnh Liên pháp sư cùng với hoạt động phát tiền tích phúc duyên của mấy ngày trước, bây giờ người trong thôn đã rất ít nói đến chuyện thị phi của nàng, thanh danh của nàng tốt hơn quá khứ nhiều, nhưng người tiếp nhận nàng từ trong đáy lòng cũng chỉ có ít người, giống như những nàng dâu đã đòi công đạo cho nàng vào mấy ngày trước, còn có những người vừa ép buộc hai vợ chồng Lý Nghĩa giao bạc vừa đuổi ra khỏi sân cũng đứng về phía nàng.
Dĩ nhiên chỉ là tạm thời, nhưng quan hệ giữa người và người chính là dựa vào giai đoạn cũng cố để duy trì, bởi vì không có ai có nghĩa vụ luôn đối tốt với ai.
Vì vậy, nếu như muốn bán kỹ năng săn thú, dĩ nhiên phải tuyển chọn ra một nhóm người, nếu không vừa nghe đến khế ước sinh tử, không phải thật tâm tin tưởng người nhà bọn họ sợ là lại muốn ầm ĩ, thay vì như vậy, còn không bằng vừa bắt đầu tìm lý do không bán cho bọn họ, như vậy còn có thể củng cố quan hệ giữa nàng với mọi người, đợi đến khi tất cả mọi người buôn bán có bạc, bán kỹ năng cho người trong thôn cũng không muộn.
Mặc dù theo phương pháp đi săn của nàng, tính nguy hiểm cũng thấp hơn rất nhiều nhưng dù sao vẫn có, cho nên loại phương pháp kiếm tiền này đối với nàng mà nói, chỉ thích hợp làm bàn đạp làm giàu mà thôi, muốn tiếp tục làm trường kỳ, coi như Lý Văn nguyện ý mạo hiểm, nàng cũng sẽ không đồng ý chẳng bán cho người khác.
Tô thị hết sức đồng ý gật đầu nói: “Đúng, khế ước kia nhất định phải viết, nếu không người ta gặp phải chuyện gì lại tìm ta, ta cũng không thể nói lí lẽ được, mẹ thấy lo lắng của con rất chu đáo. Chỉ là Noãn Nhi, nếu ta bán biện pháp kia, thú rừng trong thôn bắt được sẽ nhiều ra, ngộ nhỡ tửu lâu không cần nhiều như vậy thì sao?”
“Mẹ, ngược lại chuyện này không cần gấp gáp, nếu bọn họ bán không được, cùng lắm thì nhà chúng ta mua là được.” Lý Noãn cười nói.
“Cái gì? Chúng ta mua? Noãn Nhi, chúng ta mua nhiều thú rừng như vậy cũng ăn không hết.” Tô thị sững sờ, ngược lại đề nghị, “Nếu không chúng ta lại ký khế ước với bọn họ, để khi bọn họ bán không được cũng đừng tìm đến chúng ta, tự mình nghĩ biện pháp?”
Lý Noãn cười lắc lắc đầu, nói: “Không cần, mẹ, mẹ nghe con nói hết đã, chúng ta có thể tự mở tửu lâu bán thú rừng, giữ độc quyền về các món ăn thú rừng. Mẹ, từ sau lần đó trong đầu con có không ít phương pháp điều chế thú rừng, đến lúc đó con mời hai đầu bếp, con dạy thực đơn cho bọn họ, món ăn làm ra chắc chắn sẽ ngon.”
“Mở tửu lâu. . . . . .” Tô thị có chút chần chờ, lo lắng nói: “Noãn Nhi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ chưa chuẩn bị xong, thua lỗ thì sao? Nếu là tiệm tạp hóa thì tạm được, chắc chắn sẽ có người đến mua đồ, thua lỗ cũng sẽ ít đi, nhưng tửu lâu nói tốt thì sẽ tốt, nói không tốt thì sẽ không tốt, hoàn toàn sẽ không chính xác.”
Tô thị tốt là chính ở điểm này, làm cái gì đều rất cẩn thận, coi như có nắm chắc mười phần, trước khi hoàn thành cũng sẽ không bảo đảm nói nhất định được, duy nhất không tốt, chỉ là có chút thiếu hụt quyết đoán.
“Mẹ nói như vậy cũng rất có đạo lý.” Đầu tiên là Lý Noãn gật đầu đồng ý, ngược lại lại nói: “Nhưng mà mẹ, buôn bán đều có nguy hiểm, không thử một chút làm sao biết không được, nếu như làm tốt chuyện này, sau này chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận lớn, có gì không tốt? Chẳng lẽ mẹ hi vọng mỗi ngày đại ca đều chạy vào sâu trong núi, lỡ có ngày nào đó vận khí không tốt, gặp phải thú rừng hung dữ thì sao?”
“A. . . . . .” Tô thị không khỏi mất hồn than một tiếng, do dự thật lâu, mới hạ quyết tâm nói: “Vậy cũng tốt, nếu thật sự như vậy, chúng ta cứ dựa theo lời Noãn Nhi nói. Dù sao mẹ cũng chỉ giả thiết, không nói chắc chắn người ta thật sự muốn nhiều thú rừng, chúng ta lo lắng mù quáng quá rồi.”
Lý Noãn không khỏi thổi phù một tiếng, chế nhạo nói: “Mẹ cũng biết là lo lắng mù quáng quá rồi ư?”
Chỉ là thông qua nhắc nhở của Tô thị, ngược lại nàng thật sự muốn mở tửu lâu nhãn hiệu dưỡng sinh, làm các loại thức ăn dinh dưỡng, thế nhưng nhất định phải chờ sau khi dưỡng sinh đường đi vào quỹ đạo đã.
“Nha đầu con ấy, sao càng ngày càng không có quy củ, lại chế nhạo mẹ.” Tô thị cười mắng một câu, cũng không lo lắng cái gì nữa.
Khi Tô thị và Tương thị bắt đầu dọn cơm tối, Lý Văn mới chạy về, cười cầm một phần khế đất còn có ngân lượng đưa cho Lý Noãn nói: “Nhị muội, đây là chuyện muội muốn huynh làm, đã mua chỗ cây quả Dương Đào và chỗ ở khe núi, tổng cộng 95 mẫu, một mẫu hai lượng, cộng thêm tiền lương cho mối lái Trịnh, còn có buổi trưa mời người ăn cơm, tổng cộng dùng 198 lượng 23 văn, ngoài ra còn dùng hai lượng bốn văn mua năm bản sách, đã cầm đi Thư Hương viện.”
Mua đất vùng núi ở trong mắt mọi người là chuyện ngu xuẩn, tất nhiên đều là chủ ý của Lý Noãn.
Sau đó nàng đã xem qua, phát hiện cây quả Dương Đào đều gắt gao quấn ở bên cạnh trên những cành cây khô, nếu như nhất định phải dời đi, hoặc lấy dây leo xuống, hoặc là đào mấy gốc dây leo về, vậy còn không bằng để nó ở lại đó, trực tiếp chuyển đổi đất vùng núi thành rừng cây quả Dương Đào, hơn nữa chỗ khe núi giữa sườn núi là chỗ rất khó nhìn thấy, đương nhiên nàng muốn lấy nó làm sở hữu cho mình.
Lý Noãn nhìn khế đất, phía trên có con dấu của nha môn trong huyện, trong lòng cảm thán hiệu suất xử lý chuyện của Trịnh Kim thật sự không tầm thường, nói cất bạc và khế đất, viết vào trên sổ sách chung, để Lý Văn ký tên, mới lại hỏi: “Đại ca, buổi trưa mời ai ăn cơm vậy?”
“Lý chính Lý Nhất Thông nhất định phải mời, có Lý chính, sẽ không mời thôn trưởng, còn có Ngụy lão gia tử và Ngụy Ngạn Thành, mối lái Trịnh Trịnh Kim, còn có hai phu tử trấn trên.” Lý Văn cười nói.
“Vậy còn được, Lý Nhất Thông không nói lời gì khó nghe chứ?” Lý Noãn hỏi một câu.
Lý Văn mỉm cười lắc đầu nói: “Ngược lại ông ta muốn hỏi bạc của chúng ta là từ đâu tới, nhưng Trịnh Kim không nói cho ông ta biết.”
“Xem ra mối lái Trinh đối xử với chúng ta cũng không tệ lắm.” Lý Noãn không nhịn được cười nói.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra được sau khi bị Trịnh Kim cắt ngang lời, mặt của Lý Nhất Thông sẽ đen đến không thể đen hơn được nữa nhưng vẫn phải nở nụ cười vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, Lý Văn rất bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi rót cho nàng một ly nước nóng.
“Đúng rồi đại ca, hôm nay Vương Đông tới nhà chúng ta, hắn nói muốn mua biện pháp kiếm tiền của chúng ta, không sợ nguy hiểm gì. . . . . .”
Nhận lấy nước uống vài hớp, Lý Noãn bắt đầu nói đến chính sự, nói ra tất cả chuyện xảy ra lúc buổi chiều và lo lắng cùng với quyết định của Tô thị cho Lý Văn nghe, cuối cùng hỏi: “Đại ca, huynh cảm thấy như thế nào?”
“Muội và mẹ quyết định là được rồi, cứ làm như vậy.” Lý Văn gật đầu cười, suy nghĩ một chút, lại đề nghị: “Chẳng qua huynh thấy chuyện này tốt nhất nên để mẹ ra mặt, buổi tối muội thương lượng cụ thể nên làm như thế nào với bà là được.”
“Ừm, chúng ta nghĩ giống nhau.” Lý Noãn cười gật đầu, hai ba hớp uống sạch ly nước, đưa cái ly không cho Lý Văn nói: “Đại ca, thêm một ly nữa.”
“Muội thật sự là không khách khí.” Lý Văn cười nhận lấy cái ly, lại đi rót thêm cho nàng hơn phân nửa ly nước nóng: “Uống chậm một chút, đừng để bị sặc. Đúng rồi, vết thương trên đầu sao rồi, tốt hơn chút nào không?”
“Ừm, tốt hơn nhiều.” Lý Noãn gật đầu lên tiếng.
Sau đó hai huynh muội lại nói chuyện một lát nữa, nghe Tương thị kêu ăn cơm, hai người mới đi phòng trước.
Lý Đức vẫn cúi đầu, không nhìn Lý Noãn, thậm chí cũng không nhìn những người khác, đợi đến khi ăn cơm xong, ông bước xuống kháng, vịn vách tường trở về phòng, im lặng không nói gì, nhìn bóng lưng có chút thê lương, thấy như vậy mọi người chua xót bất đắc dĩ, đồng thời vừa giận ông không biết tranh giành.
Trước khi ăn cơm, Tô thị cũng đã nói với mấy đứa bé, khi bọn họ ăn cơm chớ nói chuyện với Lý Đức, bây giờ nhìn thấy Lý Đức như vậy, Lý Nhạc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lý Noãn, mắt to có chút hồng hồng nói: “Nhị tỷ, cha thật đáng thương.”
“Nhạc Nhạc ngoan, cha đang ngã bệnh, chờ cha tốt hơn, sẽ mang chúng ta đi trong núi chơi, đó là chuyện cha đã đồng ý với chúng ta rồi.” Lý Noãn đưa tay xoa đầu nhỏ của Lý Nhạc, cười an ủi cô bé, nói.
“Ừm.” Lý Nhạc khéo léo gật đầu một cái, lại nhìn Lý Đức, rồi cúi đầu ăn canh rau, nước mắt trực tiếp rơi vào trong chén, tí tách một tiếng.
Lý Nhạc cảm thấy, người cha luôn yêu thương cười đùa với cô bé đã không còn, bé sợ, bé sợ cha sẽ vĩnh viễn không tốt lên được, sẽ không bao giờ nói với bọn họ, dụ dỗ bọn họ vui vẻ nữa.
Đi tới bên cạnh cửa nhỏ Lý Đức nghe được đối thoại của hai tỷ muội, bước chân không khỏi dừng lại, tiếp theo sau đó khập khễnh đi vào phòng.
Một bữa cơm được ăn dưới sự im lặng, tâm tình của mọi người đều rất phức tạp, buổi tối Lý Noãn Tô thị thương lượng chuyện của ngày mai, sau khi xác định không có gì bỏ sót, liền trở về phòng của mình đi ngủ.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Đông dẫn người trong thôn tới nhà Lý Noãn.
“Thím, cháu mang mọi người đến mua biện pháp kiếm tiền, bao nhiêu tiền, thím cứ nói với chúng cháu một tiếng.” Vừa đi vào trong sân, Vương Đông đã nói với Tô thị đang may đáy giày trong phòng trước.
Tô thị để đáy giày xuống, cười đi tới cửa mời Vương Đông đi vào, 7-80 thôn nhân tự động dừng ở ngoài phòng, đưa cổ dài muốn nghe bên trong nói những gì.
Sáng sớm bọn họ đã bị Vương Đông gọi tới, nói Tô đại thẩm đồng ý bán biện pháp kiếm tiền cho mọi người, mặc dù mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đi theo, khác với lần trước, lần này mọi người tới cũng không có dáng vẻ hung dữ ngăn cản Lý Văn như lần trước, mà là tò mò mong đợi chiếm đa số, dù sao nếu thật sự có thể mua, đây chính là chuyện cực tốt.
Mọi người ở trong sân nghị luận ầm ĩ chờ đợi, có mấy nàng dâu trẻ tuổi chào hỏi nhau một câu, đi tới phòng Lý Noãn, cũng quan tâm hỏi thân thể nàng khỏe hơn chút nào chưa, thấy trên đầu nàng đeo băng vải, lại lo lắng hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Lý Noãn cười nói không có việc gì, đã hỏi tới chuyện sinh con của mấy nàng dâu.
Hôm nay bụng của nàng đã bắt đầu nhô lên, chưa tới khoảng bốn tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, nàng có chút mong đợi, có chút hưng phấn, còn có mấy phần không biết làm sao, dù sao nàng chưa từng có kinh nghiệm mang thai, loại cảm xúc phức tạp cũng chưa bao giờ có.
Mấy nàng dâu có ý tốt giễu cợt nàng một lát, rồi tỉ mỉ nói đến kinh nghiệm hoặc kiến thức khi mang thai, ngồi ở trên kháng ngươi một câu ta một câu, bổ sung lẫn nhau, cuối cùng nói chuyện hơn nửa canh giờ.
Trong phòng trước, Vương Đông và Tô thị nói chuyện một lát, trên mặt nở nụ cười tươi đi ra nói: “Tô đại thẩm nói rồi, biện pháp kiếm tiền này rất nguy hiểm, trước bán cho một số người thử trước, nếu thật sự thành công, lại bán cho mọi người trong thôn, để mọi người cùng nhau kiếm bạc trắng. Chỉ là người mua biện pháp, nhất định phải ký khế ước, bảo đảm sau khi mua biện pháp, nếu gặp phải nguy hiểm, sẽ không tới tìm phiền toái, mọi người thông báo với nhau, nếu ai nguyện ý ký khế ước, mà có thể mua trước, nhóm đầu tiên chỉ có mười hộ gia đình.”
Vừa nghe nói phải ký khế ước, rất nhiều người đang muốn thử lập tức hoài nghi, Vương Đông cũng không vui mừng, nói: “Rốt cuộc các ngươi có mua hay không? Các ngươi cũng không nghĩ xem, bạc dễ kiếm như thế sao, bây giờ chúng ta còn đang sống dựa vào đất đai. Các ngươi không dám mua, thì dứt khoát trở về trông chừng đất đai của mình, tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, đừng đứng ở chỗ này. Thiệt thòi ta chạy tới chạy lui giúp các ngươi nghĩ biện pháp phát tài, quay đầu lại chính các ngươi lại không dám?”
Vừa rồi ở trong phòng trước, Tô thị nói cho Vương Đông biện pháp kiếm tiền chính là đi vào sâu trong núi săn thú, nhưng mà nhà bọn họ có kỹ năng săn thú, cho nên Lý Văn mới có thể dựa vào cái đó kiếm tiền.
Vương Đông cũng không có hoài nghi gì, trong khoảng thời gian này, người trong thôn cũng biết, Lý Văn thường đi sâu vào trong núi mang thú rừng trở lại, mọi người đã sớm suy đoán hắn đi sâu vào trong núi săn thú, nhưng đều không chắc chắn, bây giờ nghe Tô thị vừa nói như thế, tất nhiên tin tưởng.
Nhưng Vương Đông vốn là người miệng cọp gan thỏ, vừa nghe nói như thế, nhất thời phản ứng lại chuyện như vậy chắc chắn không an toàn, đi sâu vào trong núi săn thú, ngộ nhỡ gặp phải thú rừng lớn, không chết cũng bị lột da, vốn chỉ muốn có biện pháp kiếm tiền là có thể dễ dàng lấy được bạc, nào biết sẽ gặp nguy hiểm, rất buồn bực, lại nghĩ tới biện pháp kiếm tiền tốt nhất, đó chính là lấy phí trung gian giữa hai bên người mua và người bán.
Đây cơ bản là chuyện ngồi chờ lấy bạc, làm vậy còn không đơn giản ư? Nhưng không phải cái gì cũng không làm, ít nhất hắn phải đợi thôn nhân mua, khi đó mới có phí cho người trung gian, cho nên hiện tại hắn gần như không để lại sức lực cổ động mọi người mua.
“Thôn trưởng nói tốt như vậy, vậy sao thôn trưởng không mua?” Im lặng một lát, đã có người hỏi.
Vương Đông vừa nghe, lập tức trợn mắt nhìn về phía người kia, nghĩ sẽ lấy ra danh hiệu thôn trưởng để áp chế, nhưng con ngươi hắn xoay vòng rồi bày ra dáng vẻ đương nhiên, gật đầu nói: “Mua, sao không mua được, ta là người mua đầu tiên, ta làm thôn trưởng, đương nhiên phải đánh trận đầu. Về phần mười hộ kia là lấy ra ngoài cho các ngươi.”
“Thôn trưởng, rốt cuộc biện pháp kiếm tiền kia là gì, ngài phải nói rõ ra, nếu không mọi người sẽ không dám mua lung tung.” Có người khác hỏi.
Lời này vừa nói ra, lập tức được mọi người phụ họa, đều muốn Vương Đông nói rõ ràng.
Sắc mặt của Vương Đông lập tức có chút thay đổi, phải nhờ vào mắng chửi người để bản thân có sức mạnh, Tô thị lập tức đi ra ngoài, nói với mọi người: “Biện pháp kiếm tiền kia, chính là đi vào tận sâu trong núi săn thú, chỉ là Văn Nhi nhà ta có biện pháp, có thể để cho mọi người không cần tốn sức vẫn có thể bắt được thú rừng, nhưng trong núi sâu rất nguy hiểm, nếu chúng ta bán biện pháp này cho các ngươi, các ngươi ở trong núi sâu gặp phải nguy hiểm gì, thì không thể trách đến nhà chúng ta.”
Đám người lập tức có chút xôn xao, cũng nghị luận ầm ĩ.
“Đi vào tận sâu trong núi săn thú, đây không phải là để cho người đi chịu chết sao? Loại biện pháp này mà có thể kiếm được tiền ư, dù có đưa không, ta cũng không lấy.” Chỉ chốc lát sau, đã có người nói to.
Tô thị nhíu mày, nói với người kia: “Nếu các ngươi không muốn mua thì đừng mua, vốn ta cũng không muốn bán.”
Người nọ không ngờ Tô thị có thể nói ra lời sắc bén như thế, sửng sốt một chút, không biết nên nói tiếp thế nào, liền dứt khoát ngậm miệng không nói, vốn có người muốn nghị luận mấy câu thị phi cũng đều ngậm miệng, thầm nói cái nhà này đã thay đổi, không dễ bắt nạt như trước kia.
Cả sân người cũng không ai dám tỏ thái độ, cùng nhau thảo luận, phần lớn là dáng vẻ do dự không quyết.
Một lát sau, mới lại có người hỏi: “Tô đại thẩm, vậy nhà biện pháp săn thú của nhà các ngươi, muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Năm lượng bạc một phần!” Vương Đông lập tức mở miệng cướp lời nói, vốn là Tô thị và hắn quyết định giá tiền là ba lượng, nhưng nếu như không tăng giá, thì sao hắn có thể lấy được phí trung gian?
Tô thị nhìn Vương Đông một cái, thầm nghĩ Vương Đông này thật sự lòng dạ hiểm độc, lại nói ra giá tiền chênh lệch đến hai lượng bạc, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
“Đắt như thế?” Lập tức có người bất mãn kinh kêu lên.
Năm lượng bạc, như thế cũng đủ cho gia đình nông dân bình thường dùng nửa năm rồi, gia đình hơi khó khăn một chút, cũng đủ dùng cho một năm.
Tô thị còn chưa lên tiếng, mấy nàng dâu trẻ tuổi đi ra khỏi phòng Lý Noãn, Lâm thị đi đầu lớn tiếng nói: “Năm lượng bạc chỗ nào, rõ ràng là ba lượng bạc, thôn trưởng cố ý đề cao giá tiền, muốn tham ô bạc của chúng ta.”
Mọi người nghe Lâm thị nói, lập tức nói Vương Đông không biết xấu hổ, Vương Đông tức giận nhìn chằm chằm Lâm thị, nàng ấy lại khẽ nâng cằm, trong mắt toát ra khinh bỉ, hoàn toàn không sợ, chọc cho Vương Đông tức giận không thôi, nhưng lại không dám làm ra chuyện gì.
Mặc dù vấn đề giá cả đã giải thích, nhưng vẫn không có ai bày tỏ nguyện ý mua, đều vẫn còn ở giai đoạn xem chừng.
Đối với tình huống này, Tô thị cũng không nóng nảy, dù sao bọn họ đã nghĩ tới, nếu như không ai mua sau này có thể tránh được một đống phiền toái, mặc dù có khế ước, nhưng sẽ có người không nói đạo lý, coi như biết rõ làm ầm ĩ không chiếm được chỗ tốt cũng sẽ làm, đến lúc đó cả nhà bọn họ sẽ gặp không ít phiền phức.
“Thím Tô, biện pháp này cháu mua, đúng lúc chồng con không có gì chỉ có thân thể cũng rắn chắc, đi săn thú nói không chừng còn có thể mua về cho cháu vài cây trâm, nếu vận khí tốt, bắt được thú lớn, nhà cháu cũng sẽ giống nhà thím, sẽ mua thêm đất đai.”
Người nói lời này, chính là Lâm thị phơi bày âm mưu của Vương Đông, nàng ấy cười nói, bày tỏ tin tưởng người nhà Lý Noãn, cũng ôm tâm tư phát tài.
“Vậy nhà cháu cũng mua, chồng cháu cũng không có gì, chồng cháu cũng giống như chồng Lâm tỷ, có nhiều người đi cùng cũng sẽ an toàn hơn.” Người thứ hai mở miệng, là nàng dâu bên cạnh Lâm thị - Lý thị, nói xong, còn dùng khuỷu tay chọc Lâm thị mỉm cười nói: “Lâm tỷ, tỷ phải để chồng tỷ chiếu cố đến chồng muội đấy nhé, hắn cũng không cường tráng như chồng của tỷ.”
Lâm thị và các nàng dâu trẻ tuổi bên cạnh Lý thị nghe được lời này, đều đồng ý mua, muốn chồng bọn họ cũng đi theo cùng.
Cũng không lâu lắm, mười danh ngạch đã xác định xuống, Lý Noãn đứng ở bên cửa sổ trong phòng nhìn ra, phát hiện người đứng ra muốn mua, phần lớn là những người nàng dự đoán lúc trước, duy chỉ có một người làm nàng có chút kinh ngạc, đó chính là vợ Lý Trụ người bị nàng dọa đến mức sinh bệnh nặng hơn một tháng trước, cũng nói muốn mua.
Sau đó Tô thị nói mấy câu nói, đuổi mọi người rời đi, mang theo mười hộ muốn mua biện pháp đi hậu viện, Vương Đông vốn cũng muốn đi theo, lại bị Lâm thị mắng trở về, vẻ mặt tức giận đuổi ra khỏi sân nhỏ nhà Lý Noãn.
Trong Thư Hương viện, Lý Văn đang mang theo mấy đứa bé Lý An đọc sách, Tô thị mang theo người tiến vào.
Mọi người ký khế ước rất nhanh, lại lưu loát nộp bạc, vợ Lý Trụ tùy tiện nói: “Biện pháp kiếm tiền người nói đâu? Nhanh đưa cho ta, ta còn phải chạy về nhà nấu cơm trưa.”
“Ở chỗ này không dạy được, lúc xế chiều, mỗi nhà cử ra một người đi theo ta tới chân núi, ta sẽ tự tay dạy.” Lý Văn mỉm cười nói.
Kỹ năng bố trí bẫy rập, không chính mắt thấy đến không tự thử nghiệm, sẽ hoàn toàn không có biện pháp học được, bọn họ cũng không cần không vào sâu trong rừng sâu núi thẳm, chỉ cần ở bìa rừng học tập là được rồi, đợi đầu xuân tuyết tan rồi, bọn họ mà có thể kết bạn đi vào trong núi sâu thử bố trí bẫy rập.
Hơn nữa hai huynh muội đều rất chắc chắn, nhóm người thứ nhất này chỉ cần nghiêm túc đi làm, nhất định sẽ thu hoạch không tệ, bởi vì vừa tới mùa xuân, chính là thời gian động vật lớn ra ngoài kiếm ăn, là thời gian săn bắt tốt nhất.
Dĩ nhiên, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ quên thời cơ tốt nhất này.