Lương Điền Mỹ Thương

Chương 74: Chương 74: Cứu đứa bé của ta(tt)




Bởi vì vừa mới tỉnh lại, lúc ăn cơm trưa Lý Noãn ăn một ít cháo gạo, ăn một chút thức ăn thanh đạm, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Đợi đến buổi chiều, lại có người tới thăm, Tô thị cười nói cho người nọ Lý Noãn đã tỉnh rồi, tin tức này vừa ra, rất nhanh sẽ truyền khắp cả thôn, cho đến gần tối Lý Noãn tỉnh lại, Tô thị và Tương thị đã đón đưa mười mấy đám người rồi.

“Đại ca, sao bên ngoài ồn ào như vậy?” Lý Noãn xoa mắt, thấy Lý Văn ngồi ở đầu kháng chỗ đặt lò sưởi đọc sách, không khỏi kỳ quái lên tiếng hỏi.

Lý Văn nhìn thấy nàng tỉnh, thì để sách xuống đi tới nâng nàng dậy, nói: “Nghe nói muội tỉnh lại, thôn trưởng dẫn theo không ít người đến thăm muội, mấy ngày nay trong nhà ta thu không ít lễ, người nào tặng cái gì, đưa lúc nào, huynh đều ghi rõ ràng vào bên trong sổ, chờ muội tỉnh lại sẽ đưa cho muội xem. Mấy ngày này khi muội chưa tỉnh, huynh đều đã ghi rõ ràng vào trong sổ sách rồi, chờ muội xem đối chiếu lại xem có chỗ nào sai hay không.”

“Tất nhiên phải ghi nhớ, sau này lễ tết, cũng dễ đáp lễ.” Lý Noãn cười gật đầu, nói: “Đại ca, huynh đi ra ngoài nói với những người kia rằng, muội vừa mới tỉnh lại, vì cầu phúc cho đứa bé, bắt đầu từ sáng sớm ngày mai, đến trước giờ Dậu (5h-7h chiều), mỗi người trong thôn đều có thể tới nhận 13 văn tiền.”

“Ừ, huynh sẽ đi nói.” Lý Văn cười đáp lời, đứng dậy đi ra khỏi gian phòng.

Lý Noãn lấy chăn ra đi xuống kháng lấy sổ sách ra xem, cũng không phải nàng không tin Lý Văn, mà là phương thức viết sổ sách của nàng có chút phức tạp, đặc biệt là trong sổ sách chung, còn có bạc phải chi cho các loại hạng mục, sợ Lý Văn hiểu sai rồi nhớ sai tính sai.

Chỉ là sau mấy lần xem kỹ, Lý Noãn không nhịn được nở nụ cười, không ngờ Lý Văn tính sai mấy chỗ, mặc dù đề mục có chút sai lầm, chỉ là khoản hạng mục này càng ngày càng tốt, thấy vậy là biết mấy ngày nay Lý Văn bỏ ra không ít công sức.

Buổi tối hôm đó, Lý Noãn nói nội dụng mấu chốt trong phương thức viết sổ sách cho Lý Văn, sau đó sửa vào phía sau những chỗ sai.

Sáng sớm ngày hôm sau, người một nhà còn chưa tỉnh ngủ, ngoài cửa viện đã tụ tập không ít người, mặc dù có chút nghị luận ầm ĩ, nhưng không có ai lớn tiếng ồn ào, đợi đến khi Tô thị và Tương thị nghe được động tĩnh đi ra mở cửa, mọi người lập tức yên tĩnh, trơ mắt nhìn hai người.

Tô thị sửng sốt một chút, rồi cười nói: “Mọi người là tới nhận tiền hả, Noãn Nhi nó còn chưa dậy đâu, ta sẽ đi gọi nó.”

“Đại muội tử, chớ khách khí với chúng ta như vậy, chúng ta chờ thêm một chút cũng không có chuyện gì, Noãn Nhi nha đầu chưa tỉnh lại thì hãy để nó nghỉ ngơi thêm.” Lập tức có thôn phụ lớn tuổi cười ngăn cản nói, “Chúng ta nhiều người như vậy, nói chuyện vài câu, thời gian sẽ trôi nhanh thôi, dù sao trong khoảng thời gian này không có chuyện gì phải làm, cũng không để lỡ việc.”

“Vậy cũng được, mọi người vào trong sân nói chuyện, ta đi bưng băng ghế ngồi ra ngoài cho mọi ngươi ngồi.” Tô thị gật đầu nói, lôi kéo Tương thị cùng đi phòng trước mang băng ghế ngồi ra ngoài.

Mọi người cười cười nói nói vào viện, các nữ tử trẻ tuổi đã có chồng cần mẫn chủ động khuân giúp cái băng ghế ngồi, bởi vì tối qua tuyết rơi, có người chủ động làm công việc quét tuyết, rất nhanh quét dọn sân nhỏ.

Đợi đến lúc Lý Noãn đi ra, đám thợ làm cũng đã tới làm, trong sân tụ tập bảy tám mươi người, hoặc đứng hoặc ngồi.

“Xin lỗi mọi người vì đã tới trễ.” Lý Noãn cười nói, trong tay cầm một hà bao đi tới trong sân, Lý Nhạc giống như tiểu thư đồng, bưng giấy và bút mực đi ở phía sau, trên mặt còn có chút ngái ngủ.

Tối ngày hôm qua bởi vì Lý Noãn tỉnh lại, Lý Nhạc hưng phấn, lôi kéo Lý Noãn nói chuyện nói đến hơn nửa đêm, cho đến khi quá mệt mỏi mới đi ngủ, tất nhiên chưa tỉnh hẳn.

Chẳng được bao lâu, Lý Văn cũng ra ngoài phòng, đưa đến băng ghế ngồi, ngồi ở trước bàn đã trải tốt giấy và bút mực.

“Cám ơn mọi người đã tới sớm như vậy, mọi người đến chỗ đại ca ta báo cái tên, sau đó tới chỗ ta nhận 13 văn tiền, những tờ giấy tích phúc ghi tên người này là lễ tạ thần đốt cho Bồ Tát, cho nên nhất định phải làm hình thức này, hi vọng các hương thân phối hợp một chút.” Lý Noãn cười nói.

Dĩ nhiên, cái gọi là lễ tạ thần đều là giả, làm như vậy cũng chỉ là vì phòng ngừa có người nhận nhiều lần.

Mọi người gật đầu đồng ý, chủ động xếp hàng, hai huynh muội một người ghi chép, một người phát tiền, bận đến quá buổi trưa, tiền dần dần bớt đi.

Lúc đó Tô thị và Tương thị đưa tới điểm tâm cho hai người, sau đó lại bưng thuốc dưỡng thai tới cho Lý Noãn.

Khi sắp hết buổi trưa, hai huynh muội phát được gần hơn 450 văn tiền, đang chuẩn bị thu dọn đi ăn cơm trưa, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Vương thị và Lý Nghĩa, không lâu lắm, hai vợ chồng đã đi vào sân nhà Lý Noãn.

Thấy Lý Noãn đứng ở trong sân, hai vợ chồng đều sửng sốt, sau đó Vương thị khoa trương nói: “Ôi chao, nhị nha đầu thật sự không chết! Đây là đang phát tiền hả? Ôi, nhị nha đầu, khi biết cháu chết, ta và nhị bá của cháu rất đau lòng, hiện tại nhà cháu trôi qua thật tốt, cháu cũng không thể quên chúng ta, tiền này cháu phát cho chúng ta nhiều hơn chút đi, cũng không cần nhiều, chỉ cẩn cho ta và nhị bá của cháu mỗi người mười ba lượng bạc, vừa đúng số may mắn.” (Ở TQ số 13 là con số may mắn)

“Cháu à, còn thất thần làm gì, còn không mau ghi tên của ta và nhị bá mẫu của cháu vào, chúng ta là trưởng bối của đứa bé trong bụng muội cháu đấy, có chúng ta tích phúc cho nó, bảo đảm ngày sau nó không kém, dựa theo bối phận của ta và nhị bá mẫu của các cháu, đặc biệt chạy tới tích phúc cho tiểu bối, 13 lượng bạc cũng chỉ là làm hình thức mà thôi.” Lý Nghĩa cười nói, bản lãnh nói nói hưu nói vượn đã nhuần nhuyễn, không kém Lý Noãn.

Chỉ là, mặc dù Lý Noãn có thể nói bậy nhưng còn chưa bao giờ nói lời không biết xấu hổ thế này.

“Cháu sẽ ghi tên nhị bá và nhị bá mẫu.” Lý Văn không nóng không lạnh nói, soàn soạt soàn soạt vài nét bút viết xuống tên của bọn họ.

Hai vợ chồng hả hê liếc mắt nhìn nhau, đang cho là có thể bắt được hai mươi mấy lượng bạc, nào biết Lý Noãn lại móc ra 26 văn tiền đưa cho bọn hắn nói: “Nhị bá, nhị bá mẫu, khi Bồ Tát báo mộng đã dặn dò, 13 văn là tiền tích phúc, nhiều hơn nữa đó chính là tiền mua mạng, ta không muốn mạng của nhị bá và nhị bá mẫu.”

Vương thị là người muốn tiền không muốn mạng, lúc này ngang ngược hét lên: “Cái gì mua mạng với không mua mạng, bớt lấy cái đó tới dọa ta, tên cũng ghi rồi, đã nói là 13 lượng bạc, làm khó ngươi còn muốn ăn vạ, duy trì loại chuyện thất đức không giữ lời, đó là nghiệp chướng cho đứa bé trong bụng người, mau đưa bạc ra đây!”

“Nhị bá mẫu, giọng lớn cũng không phải là có lý, mới vừa rồi đại ca cháu chỉ nói ghi tên cho các người, lúc nào thì nói đưa bạc cho các người? Dáng vẻ của các người, nói khó nghe một chút, chính là con chó sủa loạn!” Lý Noãn không khách khí nói.

Vương thị ngẩn người, đột nhiên gắt giọng lớn tiếng: “Trời ơi! Mọi người mau đến xem, trên đời này nào có người cháu nào như thế, nhất định là lúc trước chết mất lương tâm lòng dạ hiểm độc rồi, mọi người tới nghe một chút xem nó nói cái gì này, nó lại mắng trưởng bối của nó là chó, cái này có còn thiên lý nữa không!”

“Nhị bá mẫu, bá mẫu có bản lĩnh thì kêu gào tất cả mọi người trong thôn tới luôn đi, chúng ta để cho bọn họ phân xử thử, xem mặt mũi của các người có thể lớn đến mức có thể cầm 13 lượng bạc không.” Lý Noãn bình tĩnh cười nói, hoàn toàn không quan tâm tới bà ta ầm ĩ.

“A, ngươi giết ta đi, ta có ý tốt tới tích phúc cho đứa bé của ngươi, ngươi dám nói lời như thế, ngươi đang lấy dao đâm vào trái tim ta mà!” Nhìn dáng vẻ Lý Noãn không quan tâm, Vương thị dứt khoát bắt đầu ngang ngược, “Khó trách ngươi muốn mở rộng tích phúc, nha đầu bỉ ổi không có lương tâm như ngươi, đứa nhỏ sinh ra nhất định sẽ nửa chết nửa sông, ngươi nghĩ chỉ cần dùng 13 văn để mua phúc khí của mọi người, cái người lòng dạ hiểm độc, không biết xấu hổ kia, chỗ của ngươi sẽ có Phật duyên gì, ngươi không chết, đó là Diêm Vương Gia chê ngươi bẩn thỉu!”

“Tứ đệ, đệ xem nhị nha đầu của đệ đi, nó lại dám chửi chị bá mẫu của nó, nha đầu này thay đổi rồi, trở nên không có tim không có phổi nữa! Ngày trước nó không giữ gìn, tư thông cùng với nam nhân, nhưng trong lòng không xấu, hiện tại nó lại tệ hại như thế, nó ghi hận những trưởng bối nói nó không tốt!” Lý Nghĩa cũng ở một bên bắt đầu trách móc, ngược lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn.

Nụ cười trên mặt Lý Văn nhất thời biến mất không thấy, trong con ngươi dâng lên lạnh lẽo.

Lý Đức ở trong phòng nghe động tĩnh như thế, lập tức sốt ruột, vịn tường đi ra, cũng không hỏi đúng sai, đã trực tiếp hỏi Lý Noãn: “Xảy ra chuyện gì, nhị nha đầu, đang xảy ra chuyện gì?”

Thấy dáng vẻ chỉ quan tâm nhà cũ của Lý Đức, Lý Noãn không khỏi có chút khổ sở, tốt xấu gì nàng cũng mới giãy giụa từ quỷ môn quan trở về, chẳng lẽ cũng không trọng bằng một người huynh đệ không biết xấu hổ của ông?

Mặc dù trong lòng không dễ chịu lắm, nhưng Lý Noãn cũng cười đi lên trước đỡ Vương thị dậy, lớn tiếng nói: “Nhị bá mẫu, cháu đùa với bá mẫu thôi, bá mẫu và nhị bá muốn 26 lượng bạc, đó cũng không phải là con số nhỏ không phải sao, tạm thời nhà cháu không có nhiều như vậy, như vậy đi, cháu lập tức bán nhà của cháu đi nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.