Lương Điền Mỹ Thương

Chương 35: Chương 35: Huynh đệ tốt




Mèo gấm so với mèo nhà thì có tính hoang dã, là động vật ăn thịt loại nhỏ, thỉnh thoảng cũng ăn một chút rau quả, thích ăn gan động vật nhất, thịt mỡ và cá sống.

Ngửi thấy được mùi máu gà, mèo gấm trong lồng tre lập tức nhào tới, hai móng vuốt đè gà mái xuống, không khách khí cắn thức ăn, phát ra tiếng ừng ực trầm thấp. Mà một con mèo gấm khác bên phía khác trong lồng tre ngửi thấy mùi máu tươi thì lập tức nhào vào phía trên lồng tre gầm nhẹ.

Con mèo gấm hưởng thụ thức ăn nghe được tiếng gầm nhẹ, lập tức bỏ qua thức ăn ngon trong miệng, cũng nhào tới trên lồng tre, hai móng vuốt dùng sức gãi lồng tre, hình như muốn cho con mèo gấm kia cùng ăn, hai ba lần đã bẻ gãy mấy thanh tre trên lồng.

Cũng may Tô thị và Tương thị bện lồng tre bền chắc, hai chân sau của hai con mèo gấm còn bị trói dây sắt, không sợ bọn nó chạy.

“Thật là mạnh như rồng như hổ, lợi hại hơn mèo nhỏ yếu đuối.” Trong mắt Lý Noãn lộ ra vẻ yêu thích, đưa con gà mái còn lại trong tay đưa tới trước mặt Lý Văn, nhỏ giọng thúc giục, “Đại ca, mau giết con gà mái này rồi đưa cho con còn lại.”

“Đợi chút, nhị muội, muội xem bụng con mèo gấm này . . . . . Có phải mang thai hay không?” Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, chỉ vào con mèo gấm mẹ chưa ăn, nhẹ giọng nói.

Con mèo đang nhào vào trên lồng tre, lộ ra mép bụng tròn tròn, Lý Noãn nhìn kỹ một chút, phát hiện tay chân nó khỏe khoắn cũng không mập mạp, thì nói: “Giống như thật sự có thai, hai ngày trước chúng ta không phát hiện. . . . . . Đại ca, chờ mèo lớn sinh mèo nhỏ, sẽ để cho nó nuôi hai tháng, sau đó muội sẽ tự nuôi con mèo nhỏ kia. . . . . . Mèo nhỏ dễ nhận người, không giống lớn, trong thời gian ngắn cũng không thuần phục được.”

“Ừ, huynh cũng nghĩ như vậy.” Lý Văn cũng nhỏ giọng cười nói, nhận lấy gà mái trong tay Lý Noãn, một đao cắt đứt cổ họng, lanh lẹ ném vào lồng tre.

Mèo gấm lập tức ngưng gầm nhẹ, nhào qua ăn, một con mèo gấm khác trong lồng tre cũng từ trên lồng tre rơi xuống, chính mình trở lại thức ăn trước mặt, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Hai con mèo gấm đã bị bắt bốn năm ngày, bởi vì Lý Noãn thích, nên không để Tô thị và Tương thị làm thịt, thức ăn hai con mèo, cơ bản đều là Lý Văn và Lý Noãn phụ trách. Lúc vừa mới bắt đầu, hai con mèo gấm còn có chút cảnh giác với bọn họ, thấy hai người tới đây, đều núp ở trong góc lồng tre, phòng bị nhìn chằm chằm. Chỉ là trải qua mấy ngày thích ứng, hai con mèo gấm đã thành thói quen Lý Noãn và Lý Văn, giờ phút này đều tự mình ăn của mình, nhìn cũng không nhìn hai người.

Ánh trăng lành lạnh, hai huynh muội nhìn một cái, cùng nhau nhỏ giọng đi phòng bếp cất dao rồi trở về phòng của mình ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Noãn và Lý Văn lại thương lượng một phen, do Lý Văn muốn bán những thứ núi rừng trong nhà cho trấn trên, thuận tiện có thể mướn hai thợ xây tới nhà giúp đỡ đào hầm đất, cũng không đi khá xa huyện Bảo. Lý Noãn còn chi chút ngân lượng cho hắn, để cho hắn giúp một tay mang một ít vật trở lại.

Không có Lý Văn ở nhà, Tô thị và Tương thị đều không yên tâm một mình Lý Noãn đi lên núi, thái độ hai người hết sức kiên quyết, Lý Noãn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ở nhà.

Lý Văn ra cửa không bao lâu, thợ xây đã tới rồi, Tô thị và Tương thị gọi bọn họ ăn điểm tâm.

Bốn thợ xây đều là người thật thà, ăn cơm xong, không cần người nào nhắc nhở, đã đi Tây Sương tiếp tục đào hầm đất, từng gánh rồi từng gánh bùn đất mang ra hậu viện.

Hậu viện trong nhà không nhỏ, Tô thị và Tương thị đều là người tính toán tỉ mỉ, thấy mặc dù đất đào từ dưới hầm đất lên phần lớn là đất đá, nhưng mà có không ít bùn đất, để thợ xây đổ bùn đất vào một vùng nhỏ ở trước phòng bếp hậu viện, lấy tường viện bên trái bảo vệ, và ba rìa bên cạnh đều đắp đá, vây thành một vườn rau dài rộng chín trượng, đợi sau khi bùn đất tới đủ, ngày sau tưới chút phân, là có thể trồng rau rồi.

Chỉ là, vườn rau chỉ vừa mới vừa đổ lớp bùn mỏng, lúc bắt đầu trồng rau, cần người chuyên cần tưới nước, chờ sau này bùn đất và mặt đất cân bằng độ ẩm, cũng không cần tốn sức như vậy nữa.

Cũng may là trạch viện này chỉ dùng hơn ba mươi lượng bạc mua nhưng diện tích trạch viện cũng không nhỏ, hậu viện định mở rộng ra khỏi vườn rau này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc xây dựng lại Thư Hương Viện.

Cả trạch viện có kết cấu hình chữ nhật, tường ngay cửa chính của trạch viện rộng hơn mười trượng, từ cửa chính đến tường hậu viện, khoảng ba mươi trượng, nói cách khác, tổng diện tích trạch viện cũng đạt tới năm mẫu (mẫu đất - một mẫu đất khoảng 667 m2)*! Chỉ là ở tòa nhà này cũng không cách nào trồng trọt được trên mảnh đất cằn cỗi, một điểm này, từ việc đào được phần lớn đất đá từ viện đào hầm đất là đã biết, vì vậy, giá tiền mảnh đất này kém xa mảnh đất trồng trọt, ban đầu thợ săn kia mua mảnh đất này, cũng chỉ dùng mười lượng bạc.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Trước viện cộng thêm phòng bếp ở bên trong, chỉ chiếm hai ba phần mẫu đất, hiện tại Tô thị và Tương thị lấy một mẫu đất nhỏ làm vườn rau xanh, phía sau ngoại trừ gần đến tường viện mấy gian phòng, vẫn còn sáu phần mẫu đất trống, hoàn toàn đủ để xây thành một tiểu viện đọc sách.

Đến lúc đó, nếu như có thể mà nói, sẽ ở bên trong xây một tòa đình nghỉ mát, trồng ít hoa cỏ, cũng hoàn toàn có thể bố trí được.

Hơn nữa, mở ra vườn rau xanh này chỉ là hành động vô tâm nhưng lại đúng lúc ngăn cách tiếng động lớn ồn ào phía trước, ngược lại là một nơi yên tĩnh để đọc sách.

“Noãn Nhi, hai con gà mái nhà chúng ta đâu?” Đám thợ xây bắt đầu làm việc rồi, Tương thị ở phòng bếp rửa chén, Tô thị đi vào trong phòng Lý Noãn, có chút nóng nảy hỏi.

Trong phòng, Lý Noãn đặt một cái bàn nhỏ ở trên giường, phía trên để một chén nước, đang cầm que gỗ dạy Lý An, Lý Nhạc và Chu Nguyên viết chữ, thấy Tô thị đi vào, thì để que gỗ trong tay xuống, để mấy đứa bé tiếp tục luyện tập, mình thì xuống kháng, lôi kéo Tô thị đến cạnh kháng ngồi xuống, vừa nói: “Mẹ, mẹ nói gà mái, có phải là hai con gà mái nhị thúc và nhị bá mẫu mang tới không?”

Tô thị ngồi lên kháng, gật đầu nói: “Tối ngày hôm qua mẹ còn thấy . . . . . . Noãn Nhi, con nói đi, có phải lúc buổi sáng, đại ca con không nhìn cẩn thận, cùng mang hai con gà mái kia lên trấn rồi không?”

“Mẹ, không thể nào. Là như vậy, tối ngày hôm qua, hai con mèo gấm của nhà chúng ta đói bụng, con và đại ca làm thịt cho bọn nó ăn rồi.” Lý Noãn cười nói, không đợi Tô thị nói gì, đã nói tiếp, “Mẹ, nhị bá và nhị bá mẫu của chúng ta thật tốt, nhờ có bọn họ tặng gà mái cho chúng ta, đúng lúc mèo gấm nhà chúng ta có thai, ăn gà mái, sinh ra mèo con mới có hơi sức, khỏe mạnh, cường tráng, sau này dễ nuôi, còn tốt hơn gà rừng kia rất nhiều.”

“Thật?” Nghe gà mái bị mèo gấm ăn, nét mặt Tô thị nhất thời phức tạp, nghe xong lời Lý Noãn nói, đã hỏi ngay một câu theo bản năng.

“Đương nhiên là thật.” Lý Noãn gật đầu, giống như lúc này mới nhìn thấy nét mặt Tô thị, lập tức có chút lo lắng hỏi, “Mẹ, sẽ không trách con và đai ca chứ? Ngày hôm qua mẹ đã nói, nhị bá là huynh đệ tốt của cha, giống như con và đại ca, tam đệ, Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi. Con nghĩ, nhị bá biết mèo gấm nhà chúng ta có thai, chắc cũng sẽ rất vui mừng, nói không chừng còn đưa thêm hai con gà mái tới đây, mẹ, mẹ nói đúng không?”

Vẻ mặt Lý Noãn thẳng thắn hỏi, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tô thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.