“Nhị tỷ, Nhạc Nhạc đi ngay bây giờ!”
“Vâng, Noãn Nhi tỷ tỷ.”
Nghe được có người muốn lừa đồ trong nhà, Lý Nhạc và Chu Nguyên lập tức ôm thịt heo đầu và vò rượu trắng đi ra cửa, chạy về phía phòng bếp.
Lý An vội vàng hỏi: “Nhị tỷ, vậy đệ làm cái gì?”
“Đừng nóng vội, nhiệm vụ của đệ là quan trọng nhất, tỷ nói cho đệ nghe.” Lý Noãn cười đi tới bên cạnh Lý An, cúi đầu ở bên lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, cuối cùng hỏi, “Tam đệ, đã nhớ hết chưa?”
“Nhớ rồi nhị tỷ, tỷ thật thông minh, đệ sẽ đi ngay.” Cặp mắt Lý An sáng lên, dùng sức gật đầu một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lý Noãn cười trở lại ngồi xuống bên kháng, coi như không thể tự mình ra mặt, ở sau lưng giở vài đoạn nhỏ vẫn không có vấn đề gì.
Lý An đi tới phòng trước, thân thiết kéo Lý Nghĩa nói: “Nhị bá, mèo gấm nhà chúng cháu có mèo con, chúng cháu thương nó, nên đã giết hai con gà mái mà nhị bá và nhị bá mẫu mang tới hôm kia cho nó ăn rồi, nó ăn rất vui vẻ, còn vui mừng ngún nguẩy với chúng cháu nữa.”
“Hả? Giết cho mèo ăn?!” Lý Nghĩa kinh ngạc “hả” một tiếng, đau lòng không dứt kinh ngạc hỏi.
Người cả phòng nhìn nhau, vẻ mặt Lý Đức có chút ngượng ngùng, chỉ sợ Lý Nghĩa trách tội ông không bảo vệ tốt hai con gà mái.
Lý Văn thì sửng sốt một chút, chợt nghĩ đến cái gì đó, ngay lập tức trên mặt nở nụ cười không mở miệng.
Hắn không nói lời nào, đám khách nhân như Trịnh Kim đều là người biết nhìn sắc mặt, đều không rõ ràng tình huống lắm, tất nhiên cũng không mở miệng nói lung tung.
“Đúng vậy.” Lý An cười gật đầu nói, “Đại ca còn nói, nhị bá là huynh đệ tốt của cha, nếu biết mèo của chúng cháu thích ăn gà mái, nhất định sẽ lại đưa hai con tới nữa. Nhị bá, bá sẽ đưa thêm hai con gà mái tới nữa chứ, mèo ăn ngon, mèo con sinh ra mới khỏe mạnh, dễ nuôi sống.”
Lý Nghĩa nghe xong lời này, cặp mắt lồi ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế.
Lý An nói xong lập tức nói tiếp: “Đại ca còn nói, nhị bá tốt với chúng ta như vậy, con nhất định phải nhớ rằng nhị bá thật tốt.”
Lý Nghĩa không khỏi dừng lại, con ngươi di chuyển, sắc mặt lập tức xoay chuyển một 180°, cái mông gần như rời khỏi cái ghế phải trở về lại, hòa ái cười nói: “Không phải là chuyện hai con gà mái thôi sao, nếu cháu thích, ta để cho nhị bá mẫu của con mang tới thêm hai con nữa, chỉ là. . . . . .”
“Quá tốt rồi, nhị bá, nhị bá thật tốt, cám ơn nhị bá!” Lý An vui vẻ hoan hô lên, cắt đứt câu nói kế tiếp của Lý Nghĩa, sau đó nghiêng đầu chạy ra ngoài.
“Đứa nhỏ này, đã cao lớn khỏe mạnh như thế rồi.” Nhìn bóng dáng Lý An chạy ra ngoài, Lý Nghĩa bị cắt đứt lời nói sửng sốt một chút, quay đầu lại cười nói với Lý Đức, nhưng trong lòng cảm giác có chút không đúng.
“Đúng rồi thôn trưởng, nghe nói ngài sẽ thăng quang?” Nhận thấy Lý Nghĩa nghi ngờ, Lý Văn lập tức cười hỏi Lý Nhất Thông câu chuyện nghe được hai ngày nay, chuyển đề tài đi.
Bây giờ hắn đã mơ hồ đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên không thể để cho Lý Nghĩa tỉnh táo lại.
Phải biết, câu nói “nhớ rằng nhị bá thật tốt” mặc dù xuôi tai, cũng chỉ là lời nói suông, không có hứa cho chỗ tốt nào, nhưng lời nói “đưa hai con gà” của Lý Nghĩa là đã thật sự hứa cho chỗ tốt rồi.
Chỉ là lấy tính tình của Lý Nghĩa, ngoài miệng nói thế nhưng không nhất định sẽ làm, Lý Văn rất muốn biết, sao Lý Noãn bảo Lý An lấy gà tới tay.
Nhắc tới chuyện thăng quan, Lý Nhất Thông lộ vẻ vui mừng vô cùng, cười nói: “Thật ra thì chính ta ở trong thôn cũng không cống hiến gì cho mọi người, là Huyện lệnh lão gia trong huyện cất nhắc ta, cất nhắc ta làm Lý chính cho hương trấn chúng ta, mấy ngày nữa thông báo sẽ đưa xuống, đến lúc đó thôn Lý gia cũng phải chọn thôn trưởng mới.”
Ở niên đại này, dưới hoàng quyền không ít huyện, quan chức chính thức thấp nhất chính là Huyện lệnh cửu phẩm, mà các hương trấn ở dưới quản lý của huyện phủ, còn lại là do Huyện lệnh sắp xếp Lý chính quản lý.
Lý chính không có phẩm cấp, nhưng thực quyền không nhỏ, yêu cầu thứ nhất là phải giám sát thu thuế của cả hương trấn.
Dưới hương trấn, chính là một hương mười tám thôn, mỗi thôn đều có Lý chính sắp xếp thôn trưởng, phụ trách xử lý những chuyện lớn nhỏ cho người trong thôn, nhưng không bao gồm thu thuế.
Vào lúc mùa hè, lão Lý chính của trấn Tùng Sơn trúng gió chết rồi, Huyện lệnh huyện Bảo liền từ bên trong thôn trưởng trấn Tùng Sơn đề bạt ra một Lý chính, Lý Nhất Thông cũng không biết là thật sự là vận khí tốt, hay là giải quyết gì đó được chọn trúng thành Lý chính kế tiếp, dù thông báo còn chưa tới nhưng tin tức cũng đã truyền khắp ở trấn Tùng Sơn.
“Ha ha, chuyện như vậy, ngày hôm qua ta cũng đã nghe nói qua, thôn trưởng, chúc mừng, chúc mừng!” Trịnh Kim lập tức cười lớn, giọng điệu giống như là đối xử với một người bạn, làm cho người ta nghe thật thoải mái.
“Ta cũng chỉ là chân chạy cho Huyện lệnh lão gia thôi, dính chút vinh quang của Huyện lệnh Lý lão gia, nơi nào giống như nhà Lý Tứ, có một người con tốt kiếm thật nhiều tiền, đây mới là chuyện vui.” Lý Nhất Thông cười nói, trên mặt đêu không che giấu được vui vẻ.
“Thôn trưởng quá khiêm tốn rồi, ai trong thôn Lý gia chúng ta không biết năng lực của thôn trưởng chứ, được Huyện lệnh lão gia chọn trúng, là chuyện hợp tình hợp lý.” Lý Văn mỉm cười nói, nói một chút nhưng hợp tình hợp lý.
Lý Văn nói lời này cũng không cố ý lấy lòng, nhưng mà chạm đến trong lòng Lý Nhất Thông, mặc kệ làm chuyện gì, được người khẳng định năng lực đều là vô cùng đáng giá tự hào.
Hai ngày nay Lý Nghĩa vẫn bận thu khoai lang, còn chưa nghe đến tiếng gió chuyện thăng quan, bây giờ nghe mọi người vừa nói như thế, lập tức cười một cách nịnh nọt nói: “Thôn trưởng, đây là Huyện lệnh lão gia coi trọng ngài đấy, vị trí Lý chính, là một chức quan béo bở, không phải ai cũng có thể ngồi được đâu, ngài sẽ lập tức thăng chức rất nhanh thôi nhưng cũng không thể quên chăm sóc cho hương thân trong thôn Lý gia chúng ta đấy.”
“Lý Tứ, nhà các ngươi mua thêm hai mươi mẫu đất, khi khai khẩn đất thôn trồng trọt, phải tìm người hỗ trợ chứ nhỉ?” Lý Nhất Thông hoàn toàn không để ý tới lơi Lý Nghĩa nói, ngược lại hỏi Lý Đức chuyện mở rộng thôn sang năm.
Phàm là làm quan, ghét nhất nghe người ta nói vấn đề lợi ích, mặc dù vị trí Lý chính kia thật sự có chút béo bở, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện gì vẻ vang, đối với Lý Nhất Thông thích thể diện mà nói, lời nói của Lý Nghĩa gần như là một loại sỉ nhục, huống chi Lý Nghĩa còn dứt khoát yêu cầu chỗ tốt, càng thêm làm người ta chán ghét.
Thật ra thì Lý Nghĩa cũng không đần, chẳng qua đó là thói quen muốn nói gì thì nói cái nấy với Lý Đức, nhất thời nhanh miệng, ngoại trừ Lý Đức, những người khác nghe cũng sẽ không thoải mái.
“Lại tiếp tục khai khẩn đất thôn sao, không chừng đến lúc đó chân ta đã tốt rồi, hơi bận một chút, không mời người cũng được, chỉ mệt mỏi một chút thôi, đó cũng không phải là chuyện lớn gì.” Lý Đức thản nhiên cười nói.
Lý Đức là một nông dân chính gốc, có phẩm chất cần cù chất phác đặc biệt của nông dân, đối với chuyện mời người đi trồng hoa màu, trừ khi không thể khác được, ông sẽ hoàn toàn không nghĩ đến.
“Ha ha, ta nói này Lý đại ca, Đại công tử biết kiếm tiền như vậy, mời hai người làm công trồng hoa màu chắc chắn không thành vấn đề, huynh nên hưởng phúc thật tốt, hơn nữa ta thấy, chính huynh muốn mệt mỏi, đoán chừng Đại công tử cũng sẽ không đồng ý.” Trịnh Kim cười trêu ghẹo một câu, nhất thời chọc mọi người vui vẻ.