Nhìn Chu Nguyên cô đơn đứng ở đằng kia, trong lòng Tương thị đau xót, vẻ mặt có chút chán nản, nhưng không biết nên nói cái gì.
Lý gia đối với bọn họ coi như là hết tình hết nghĩa, cho bọn họ có một ngôi nhà để ở, có cơm ăn, sao bà có thể hy vọng xa vời người ta mua cho bộ đồ mới đây? Chu Nguyên có thể mặc quần áo cũ của Lý An, không chịu lạnh cũng đã rất khá, nhưng Chu Nguyên là cháu của bà, nhìn dáng vẻ mất mát của cháu nó, trong lòng không khỏi đau nhức.
“Nguyên Nhi, còn đứng ngây đó làm gì, đệ cũng có đấy, còn không qua đây cầm?” Lý Noãn giống như không thấy vẻ mặt của hai bà cháu, giòn giã cười nói.
Tương thị không khỏi ngây ngẩn cả người, Chu Nguyên vui mừng ngẩng đầu lên, chạy gấp tới, có chút không xác định hỏi: “Noãn Nhi tỷ tỷ, đệ thật sự có sao?”
“Đương nhiên là có, đệ và Tưởng bà bà cũng là người nhà của chúng ta, tại sao có thể không mua cho hai người chứ?” Lý Văn ở bên cạnh mỉm cười nói, tập trung tìm kiếm rồi đưa một bọc vải lớn cho Tương thị, “Tưởng bà bà, một bao quần áo và giày này là của bà.”
“Ta... ta cũng có bộ đồ mới giày mới sao?” Tương thị hoàn toàn không dám tin, ngơ ngác nhận lấy, lệ trong mắt không ngừng chảy ra, lại vội vàng đưa tay lau khô.
Bà có thể cảm nhận được người nhà này thật sự đối tốt với bà và Nguyên Nhi, bọn họ không xem bà là người ngoài, một chút cũng không có.
Lý Noãn phát quần áo mới cho ba đứa bé, mới cầm đồ của Lý Đức đi đến trong phòng ông, đại khái nói cho ông biết chuyện ngày hôm nay, về phần lai lịch con hổ, Tô thị cũng đã sớm nói cho ông biết, đã kiếm bao nhiêu tiền, mua những thứ gì, Lý Noãn cũng nói hết, cũng để ông yên tâm khôi phục đi đứng, đối với cha mẹ mình, loại chuyện như vậy tất nhiên nàng sẽ không dấu diếm.
Lý Đức ôm bao đồ đựng đồ mới của mình, từ lúc bắt đầu đến sau khi hết khiếp sợ, dần dần cũng chấp nhận, vốn ông tương đối ngay thẳng, tiếp nhận chuyện cũng nhanh hơn Tô thị, cẩn thận nhắc nhở: “Nhị nha đầu, vận may như thế này không thường có, tiêu dùng tiền tài tiết kiệm một chút.”
“Cha, cứ yên tâm, con biết rõ.” Lý Noãn cười gật đầu, cũng không giải thích thêm.
Dừng một chút, Lý Đức lại chậc lưỡi nói: “Chỉ là mua cho mẹ con chút đồ trang sức đeo, lấy chút hương phấn bôi cũng tốt. Mẹ con đi theo cha cả nửa đời, chịu không ít đau khổ, nhưng cái gì cha cũng không thể cho bà ấy.”
Nếu nói đến trang sức, chính là vật trang sức cài lên đầu....
Lý Noãn vừa nghe, lập tức bật cười nói: “Cha, ngày nào đó cha khỏe, chính mình tự đi mua cho mẹ, cha mua, chắc chắn mẹ thích hơn.”diễn đàn lê quý đôn, truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn những trang khác chỉ là đồ chuyên đi ăn cắp.
Lý Đức lập tức đỏ mặt, không biết nên nói gì, thật lâu thấy Lý Noãn không cười, mới ho khan hai tiếng, nói: “Đúng rồi nhị nha đầu, mặc dù gian phòng chúng ta không ít, nhưng vài phòng chính đều có người ở, phòng khác cũng đã nhiều năm không có người ở, sợ là người không thể ở được, tốt hơn nên thu dọn một chút mới được.”
“Vâng, chuyện này con biết.” Lý Noãn gật đầu cười.
Đúng lúc này, Tô thị ôm túi đồ của mình đi vào với Lý Văn, nhìn thấy hai người hình như trò chuyện rất vui vẻ, không khỏi hỏi: “Noãn Nhi, con và cha con đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?”
Lý Đức nhất thời hơi đỏ mặt, thật may trong phòng không đủ ánh sáng, nếu không đã mất mặt.
Lý Noãn cười nói: “Con và cha nói chuyện, sau này. . . . . .”
“Khụ khụ! Cái đó. . . . . . Liễu Nhi, nhị nha đầu nói với ta mua quần áo mới thôi, ta rất vui.” Lý Đức vội vàng cắt đứt lời Lý Noãn.
Tô thị tên là Tô Liễu, từ sau khi hai người ở chung một chỗ, Lý Đức vẫn gọi bà như vậy.
“Hoá ra là như vậy, như vậy ta cũng vui mừng, hai đứa bé này, mua cho ta rất nhiều thứ với hương cao hoa hồng đấy. Cha nó à, hai đứa bé chúng ta trưởng thành, có tiền đồ rồi.” Tô thị nói xong, cười không khép miệng được.
Nữ nhân nào không thích chưng diện? Mặc dù Tô thị đã ba bốn ba lăm, nhưng đặt ở hiện đại, cũng chỉ là thiếu phụ lớn tuổi, cũng không tính là già.
“Đúng vậy, Đúng vậy.” Nghe Tô thị nhắc tới nhiều thứ và hương cao, Lý Đức nhất thời nghĩ đến lời Lý Noãn mới nói, sắc mặt càng thêm đỏ, mơ hồ đáp lời.
Lý Noãn ở một bên cười nói: “Mẹ, mẹ và đại ca tới đỡ cha đi ăn cơm hả?”diendanlequydon
“Đúng vậy, nói chuyện đến vui vẻ, thiếu chút nữa quên.” Tô thị cười, đặt bọc quần áo ở đầu giường nói: “Ta nói bưng đồ ăn tới cho ông, mà Văn Nhi nói người một nhà nên cùng ăn với nhau, thật là càng ngày càng hiểu chuyện.”
Lý Noãn cười nói: “Đại ca, mau ôm cha đi phòng khách, không đi nữa, thức ăn sẽ lạnh mất.”
“Ừ, cha, chúng ta đi ăn cơm.” Lý Văn đi lên phía trước, ôm ngang Lý Đức lên, thứ nhất là Lý Văn nhìn như ôn hòa, sức lực lại không nhỏ, thứ hai mấy năm này Lý Đức buồn rầu, hai ngày nay mới để xuống gánh nặng, thân thể gầy gò lại nhất thời không khôi phục được, sức khỏe kém xa trước kia.
Thời điểm mấy người đi tới phòng khách, trên bàn đã thắp hai cây nến sáng rỡ, bọn nhỏ cũng giương mắt đứng ở bên cạnh, nhìn hai bàn xào thịt thơm ngát trên bàn, bánh bao lớn bốc hơi nóng, còn có canh rau nấu thịt với nấm, cùng với chút thức ăn, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng cố không xông lên, khiến đám người Lý Noãn vừa mới đi vào tới có chút không thể tưởng tượng nổi.
Vừa hỏi mới biết, thì ra là sau khi Tương thị để bọn nó rửa tay, lại nói cho bọn nó biết, không chờ người lớn tới mà đã ngồi vào bàn là đứa bé không lễ phép, quả nhiên mấy đứa bé đều ngoan ngoãn bất động.
“Cũng đừng đứng nữa, lên bàn ăn cơm đi.” Tô thị nghe nói nguyên nhân thế, không khỏi cười nói.
Ba đứa bé hoan hô một tiếng, lập tức nhào tới, một người nâng một chén canh thịt uống hồng hộc, lấy bánh bao xé ra, nhét thịt xào và rau vào bên trong rồi lập tức ăn, ăn hết sức ngon lành.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người khác đều cười, Tô thị kéo Tương thị qua nói: “Tương đại thẩm, chúng ta ngồi chung.”
Dù sao Tương thị mới đến, không giống đứa bé không kị người lạ, Tô thị sợ bà không quen, chủ động lôi kéo bà tới ngồi xuống. trong lòng Tương thị cảm động, cũng không không tự nhiên nữa, ngồi chung một chỗ với Tô thị.
Lý Văn đặt Lý Đức ở trên băng ngồi, cuối cùng cùng với Lý Noãn ngồi vào vị trí, bàn vuông (bát bát tiên) vừa đủ, người một nhà ăn vui vẻ, hài lòng.
Cuối cùng Lý Nhạc và Chu Nguyên giành nhau một miếng thịt cuối cùng, khuyên như thế nào cũng không chịu nghe, Lý Noãn dưới cơn nóng giận gắp thịt vào trong chén mình, mặt lạnh dạy dỗ: “Đều không nghe phải không, trên bàn cơm mà giành giật đồ như vậy hả? Nguyên Nhi, phải biết kính già yêu trẻ, đệ giật đồ với muội muội như vậy, còn ra thể thống gì!”
Chu Nguyên nhất thời để đũa xuống, cúi đầu, trong lòng có chút uất ức, cậu đã lâu không ăn thịt, cho nên mới phải giành với muội muội, không phải muốn khi dễ muội muội. . . . . .
Trong lòng Tương thị giật mình, vốn trong lòng thoải mái cũng lập tức dè chừng, ăn nhờ ở đậu, trong lòng luôn có chút tâm tư cẩn thận, sợ chọc người khác.
Tô thị muốn nói điều gì đó, lại bị Lý Văn kéo, Lý Đức ngồi ở bên cạnh sững sờ, lần đầu tiên phát hiện nữ nhi mình tức giận có chút dọa người, Lý An và Lý Nhạc cũng bị sợ đến không dám nói lời nào, từ trước đến giờ nhị tỷ nói gì cũng cười đến rất đẹp mắt, đây là lần đầu tiên thấy nàng nghiêm mặt.