Lương Điền Mỹ Thương

Chương 79: Chương 79: Quá làm cho lòng nàng nguội lạnh




“Ai nói chuyện với nha đầu không biết liêm sĩ kia, cút ra ngoài, tất cả đều cút ra ngoài cho ta!” Lý Lực còn chưa đi ra cửa, ông cụ đã bộc phát, chỉ vào mặt của Lý Noãn giận dữ ngút trời mắng, giọng điệu rất không tốt.

Lý Lực lo lắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, vội vàng bước nhanh đi tới trong sân.

Tất nhiên người trong sân cũng đều nghe được giọng nói của lão gia tử, tất cả đều giữ yên lặng cúi đầu làm sủi cảo, ai cũng không dám mở miệng nói thêm một câu.

Tình huống này hàng năm cũng sẽ xảy ra ở nhà cũ một hai lần, chỉ là trước kia bị mắng là Tô thị, hiện tại đổi thành huynh muội Lý Noãn.

Lý Noãn cười nhìn thẳng vào ánh mắt của lão gia tử, nghĩ tới trước mặt là một lão nhân nên ôn tồn nói: “Gia gia, sủi cảo này làm vào buổi sáng, thịt dê này cũng mới giết vào buổi sáng, đều vẫn còn tươi ngon, ném ra ngoài rất đáng tiếc, hơn nữa gia gia, đồ là chúng cháu đưa tới hiếu kính hai ông bà, ném đi như vậy thật sự không có quy củ, nếu gia gia không thích ăn sủi cảo và đùi dê này, vậy cũng được, chính gia gia tự mình ném nó đi ạ.”

“Đồ lão Yêu (đang nói đến Lý Đức) khốn kiếp kia, sao lại sinh ra một nha đầu không biết xấu hổ như thế, mang thai con hoang chạy đến nhà ta, cũng làm cho cái nhà này xui xẻo! Biến, bớt ở chỗ này mở cái miệng thúi, cút ra ngoài cho ta!” Lý Noãn không nghe lời của lão gia tử nói, ông cụ cũng không nghe lời của Lý Noãn nói, tiếp tục tức giận chỉ Lý Noãn mắng mỏ.

Đuôi lông mày Lý Noãn khẽ động, trong lòng có chút im lặng, dứt khoát cười nói: “Gia gia, đồ khốn kiếp kia là con của ngài, nha đầu không biết xấu hổ là cháu gái của ngài, trên người chảy dòng máu của ngài, nếu gia gia cảm thấy bẩn thỉu, xúi quẩy, điều đó cũng chứng tỏ dòng máu chảy trong người của ngài cũng như vậy, ngài nói có đúng không? Trừ khi. . . . . . Cha cháu không phải con ruột của ngài, cháu cũng không phải cháu gái ruột của ngài, như vậy mới có thể giải thích được vì sao cha cháu khốn kiếp, gia gia cũng không phải thằng khốn, cháu bẩn thỉu, gia gia cũng không bẩn thỉu.”

Tiếng nói vừa ngừng, đôi mắt trong trẻo của Lý Noãn nhìn chằm chằm vẻ mặt lão gia tử, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của ông cụ.

Ông cụ không biết Lý Noãn đang thử dò xét ông cụ, nghe xong lời này, giận dữ đến gần như nhảy dựng từ trên kháng xuống, đôi tay gầy đét thiếu chút nữa đánh vào trên mặt Lý Noãn, mắng: “Khốn kiếp, ta nói ngươi không biết xấu hổ thì chính là không biết xấu hổ, ta nói cha ngươi khốn kiếp là khốn kiếp, ngươi còn dám tranh cãi với ta, cái đồ ngỗ nghịch bất hiếu kia, đồ các ngươi đưa tới cũng không phải thứ tốt!”

Lời này rõ ràng là ngang ngược không nói đạo lý, đâu giống lời nói của trưởng bối, coi như bởi vì một ít chuyện mà có bất mãn, những lời này cũng thái quá rồi.

Lý Noãn có chút im lặng, chẳng lẽ cái này chính là bạo lực chuyên quyền trong truyền thuyết?

Lý Văn khẽ nhíu chân mày, trao đổi ánh mắt với Lý Noãn, hai người đều cho rằng ông cụ này hoàn toàn không như trưởng bối, hoàn toàn chính là một người chuyên quyền, già mà không kính lưu manh vô lại. Nhưng nhớ lại lời nói của Lý Lực lúc đi ra ngoài, ông cụ ngang ngược la lối om sòm hình như chỉ nhằm vào bọn họ, đây rốt cuộc là kiểu gì đây?

Chẳng lẽ đối tốt với ông cụ cũng là sai? Vậy cũng không đúng, nhìn bộ dạng thành thật của Lý Lực, không có khả năng không đối xử tốt với ông cụ.

Chỉ là dù trong lòng Lý Noãn buồn bực, nghĩ đến ông cụ là một lão nhân sắp bảy mươi tuổi, không muốn so đo với ông những thứ này, nên cười tiếp lời: “Gia gia, cháu sai rồi, cháu không nên tranh cãi với gia gia, chỉ là chúng cháu đưa đồ ăn cho gia gia không tính là không vâng lời bất hiếu nhỉ, cháu bảo đảm, lần sau lúc tới chắc chắn sẽ không tranh cãi với gia, tuyệt đối làm gia gia hài lòng. Cái đó, gia gia, nãi nãi, trong nhà của chúng cháu còn có việc bận, đi trước đây ạ, hai ngày nữa tới nữa xem hai ông bà.”

Lý Noãn nói xong, cũng không muốn xem lão gia tử và lão thái thái có phản ứng gì, dù sao chắc chắn sẽ không có câu trả lời bình thường, dứt khoát trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

“Ai cho các ngươi tới nhà của ta, tiểu tiện nhân độc ác kia, thật sự khốn kiếp như cha của ngươi, các ngươi cố ý muốn chọc giận chết bộ xương già ta mà, các ngươi ngỗ nghịch không vâng lời sẽ chết không được tử tế! Biến, cút ra khỏi nhà ta, cút xa chừng nào tốt chừng nấy! Cút!”

Phía sau truyền đến tiếng mắng của lão gia tử, Lý Noãn cũng không chút để ý, nào biết vừa đi đến cửa bên, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi của Lý Văn: “Nhị muội tránh ra!”

Tránh ra? Lý Noãn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vật cứng hung hăng đập vào sau gáy, chỉ nghe được “cốp” một tiếng, sau gáy đã truyền đến một trận đau nhức kinh người, nàng còn bị dội thứ gì đó nữa, sau đó là tiếng đồ sứ rơi dưới đất vang lên.

Trước mắt Lý Noãn tối xầm, thân thể không khỏi loạng choạng, Lý Văn vội vàng tiến lên đỡ nàng, gấp gáp nói: “Nhị muội, muội làm sao vậy, đi, huynh đỡ muội đi tìm đại phu trong thôn.”

“Muội. . . . .” Lý Noãn muốn nói không có việc gì, nhưng hai ngày nay nàng mới giãy giụa từ bên bờ tử vong, vốn suy yếu, chưa bao giờ phải chịu cú đập mạnh như vậy, cuối cùng không nói gì được, đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lý Văn giật mình, không kịp hỏi tại sao ông cụ muốn làm như vậy, lập tức ôm lấy nàng bước nhanh đi ra ngoài.

Nhìn Lý Văn ôm Lý Noãn nhanh chóng rời đi, ông cụ trợn tròn mắt, ngơ ngác ngồi ở chỗ đặt gần lò sưởi có chút không biết làm sao, ông chỉ muốn hả giận, chưa từng nghĩ tới muốn giết người, ai biết tách trà sẽ trực tiếp nện ở trên đầu Lý Noãn chứ, lúc này thấy Lý Noãn đã hôn mê, bàn tay ông ném ly trà cũng có chút run rẩy.

Lão thái thái nghe được tiếng vang, cũng mở mắt ra, có chút giật mình nhìn trên tách trà mặt đất, thật lâu sau mới nói: “Lão già, ông... ông hãy để cho ai đó đi xem một chút đi, ta thấy hai đứa bé của nhà Lão Yêu (đang nói đến Lý Đức) không đơn giản, ngộ nhỡ nha đầu kia có mệnh hệ gì, sợ rằng bọn nó sẽ ồn ào tới cửa.”

“Hắn dám, ta là cha của hắn đấy!” Ngược lại lão gia tử bị kích lửa giận, dép sợ hãi trong lòng xuống, “Tiện nha đầu thắt cổ không biết xấu hổ kia, không phải chỉ bị đập một cái thôi sao, nó đâu thể vì như thế mà chết đi được!”

“Vậy tùy ông thôi.” Lão thái thái thấy lão gia tử như vậy, cũng ngậm miệng không nói, dù sao bà cũng không muốn quản.

Nhìn Lý Văn ôm Lý Noãn hôn mê bất tỉnh nhanh chóng rời đi, người trong sân cũng không dám mở miệng, Lý Lực muốn mở miệng, đã bị người con dâu có nhãn lực trong nhà kéo lại.

Một bên là lão gia tử, một bên là một nhà Lý Noãn đang phát tài, hai bên cũng không đắc tội được, vẫn nên nói ít thì tốt hơn.

. . . . . .

Lúc Lý Noãn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, nàng ôm đầu theo bản năng, lập tức sau gáy truyền đến một trận đau đớn, đau đến làm nàng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Ngủ ở bên cạnh nàng, Nhạc Nhạc lập tức tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, vừa lướt qua Lý Noãn xuống giường vừa còn buồn ngủ, nói: “Nhị tỷ, Nhạc Nhạc đi bưng thuốc cho tỷ, tỷ chờ một chút nha. . . . . . Lúc nãy đại ca đỡ mẹ về phòng, một lát nữa sẽ tới. . . . . .”

Lý Noãn vội vàng ngồi dậy, kéo Lý Nhạc trở về nhét vào chăn nói: “Muội ngủ trước đi, để tỷ tự đi uống thuốc.”

“A, nhị tỷ, Nhạc Nhạc đều nghe đại ca nói rồi, gia gia hư, dùng tách trà đập tỷ, chảy thật nhiều máu, nhị tỷ, Nhạc Nhạc giữ ấm chăn cho tỷ, tỷ đi uống thuốc, uống thuốc rồi chúng ta cùng ngủ. . . . . .” Lý Nhạc ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, mí mắt dính vào nhau, vẫn còn lầu bầu bất bình dùm Lý Noãn.

“Ừ được, chúng ta ngủ chung.” Lý Noãn dịch góc chăn cho Lý Nhạc, nhìn con bé ngủ, mới xuống kháng đi bưng thuốc trên bàn, mặc dù đắng, nhưng vẫn uống hết.

Mới vừa uống xong, Lý Văn đã tiến vào từ cửa nhỏ thông với phòng, thấy nàng xuống kháng, lập tức cau mày nói: “Nhị muội, sao muội lại tự mình xuống khỏi kháng, nhanh đi lên kháng nằm xuống.”

“Đầu muội bị thương, cũng không phải tay chân bị thương, không nghiêm trọng như vậy.” Trên gương mặt có chút tái nhợt của Lý Noãn nở nụ cười nói.

“Bị người đập đầu còn cười được, cũng chỉ có muội mới làm được, hơn nửa đêm, thuốc cũng uống rồi, mau tới kháng nằm nghỉ ngơi.” Đối với tâm trạng lạc quan của Lý Noãn, Lý Văn có chút không thể làm gì.

“Vậy còn có thể như thế nào, ông cũng đã lớn tuổi rồi, còn là gia gia nữa, cũng không thể đối phó giống như đại bá nhị bá được, ông ném muội tách trà thì muội sẽ ném tảng đá lại ư?” Lý Noãn cười nói.

Chỉ là tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút buồn bực, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ được khi bị bất ngờ ném tách trà vào sau gáy, huống chi trong khoảng thời gian này nàng liên tiếp bị thương, loại xui xẻo đến đổ máu này thật sự người thường không chịu nổi.

“Ném lại thì không được, sau này cách xa ông cụ một chút, quả thật lão gia tử phát điên rồi, chuyện này mà cũng làm được.” Nhìn trên trán Lý Noãn quấn lớp băng trắng, Lý Văn không khỏi chỉ trích đôi câu, hiển nhiên ấn tượng với lão gia tử cũng cực kỳ kém.

Lý Noãn cười nói: “Mặc kệ như thế nào, hôm nay ít nhất chắc chắn một chuyện, cha là ruột thịt của gia gia, không phải nhặt được.”

“Đúng vậy, nếu không ông cũng sẽ không tức giận như vậy.” Lý Văn sững sờ, gật đầu nói, “Đúng rồi, cha nghe nói muội bị gia gia đập đầu, ở trong phòng né tránh một ngày, buổi trưa bày đồ cúng trời cũng không ra ngoài, cơm trưa cũng không ăn.”

“Ông muốn tránh né mâu thuẫn của nhà cũ và nhà chúng ta.” Lý Noãn có chút im lặng nói, đối với loại hành vi này của Lý Đức, nàng vẫn có thể đoán được nguyên nhân.

“Huynh cũng nghĩ như vậy.” Lý Văn gật đầu một cái, ngược lại lộ ra nụ cười nói, “Được rồi, muội thêm bệnh mới, phải nghỉ ngơi nhiều, thời gian không còn sớm, huynh cũng đi ngủ đây.”

“Ừ, ngủ.” Lý Noãn cười chui vào chăn, đợi đến khi Lý Văn thổi cây nến rời đi, mới lại ngồi dậy, dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi phát ngốc.

Lần ngồi này, cũng ngồi đến rạng sáng, Tô thị và Tương thị đều đã tỉnh dậy, nàng mới nằm ở trên kháng nhắm mắt ngủ một lát, cũng không lâu lắm, đã bị Lý Nhạc bưng điểm tâm tiến vào đánh thức.

“Nhị tỷ, ăn điểm tâm.” Lý Nhạc giòn giã kêu lên, bưng một chén cháo trứng muối thịt nạc đặt lên bàn, lại đi bưng một chén thuốc đi vào.

Lý Noãn mê man ngồi dậy, không cẩn thận lại đụng phải sau gáy, đau đến nàng tỉnh táo lại, đang muốn xuống giường, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy hình ảnh hỗn loạn, mà nội dung trong hình ảnh, làm nàng sợ ngây người.

Trong gian phòng lịch sự tao nhã, một cô gái lõa thể mang khăn che mặt hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm, một người nam nhân cao lớn đi vào, đi thẳng tới bên giường, hình như do dự một lúc, rồi cởi áo ra, cuối cùng chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, lộ ra nửa người trên tinh xảo hoàn mỹ.

Nhưng ngay lúc đó, nam tử nghiêng đầu, trong con ngươi thâm thúy bắn ra tia sáng sắc bén, đột nhiên nhìn vào trong mắt của nàng, Lý Noãn cả kinh hồi hồn lại, trong lòng kinh hoàng không thôi.

Nam tử trong hình ảnh kia nàng biết, là Lăng Diệp Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.