Lý Văn thấy vậy, nhẹ giọng hỏi: “Nhị muội, bằng không để ông ta dắt bò về? Kết thúc mọi chuyện luôn.”
“Đại ca, chúng ta mua xe bò này tốn tám lượng bạc, dù là tốn tiền hóa giải nạn, đây cũng quá phí! Huống chi Giang đạo trưởng này không có ý tốt, chờ ông ta dắt bò về, lại bán bò đi, trở lại nói cho mọi người muội không chịu tiếp nhận cảm hóa, đả thương ông ta rồi chạy trốn, hoặc là nói muội hại chết bò, bò bởi vì lây dính xúi quẩy, không thể ăn, cho nên bị ông ta chôn gì đó, chẳng phải là vùi lấp muội vào bất nghĩa? Mặc dù muội không quan tâm suy nghĩ của những người kia, nhưng cha mẹ sợ là lại không được yên tĩnh.” Đuôi lông mày Lý Noãn giật giật, lộ ra chán ghét.
Những người này thật là ăn no rửng mỡ, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
Chỉ là từ một khía cạnh khác mà nói, chuyện ngày hôm nay, là nói rõ cho nàng biết mọi người rất tin tưởng quỷ thần không thể nghi ngờ. Tin tức này đối với nàng mà nói, cũng không phải chuyện gì xấu.
“Nhị muội cảm thấy nên làm cái gì?” Nghe Lý Noãn nói chuyện, Lý Văn nhìn ra bên ngoài thấy vẻ mặt không có ý tốt của Giang đạo trưởng.
Cả nhà bọn họ cái khác không có, chỉ có bao che, dám vu oan muội muội, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép!
“Bọn họ náo loạn như vậy, sợ là cha mẹ bị ông ta đánh thức rồi! Đại ca, ta có phương pháp đối phó, chờ chút huynh liền. . . . . .” Tròng mắt Lý Noãn xoay chuyển, nhón chân lên ở bên tai Lý Văn nói khẽ.
Giang đạo trưởng bày ra vẻ mặt thành kính, một bộ dạng chính trực, muốn đi lên dắt bò đi.
“Chuyện gì xảy ra, các ngươi đang làm gì?” Đúng lúc này, Tô thị nghe được động tĩnh rời giường mặc xiêm y mang giày đi ra, thấy một viện đầy người, vẻ mặt có chút không vui.
Nếu đổi lại ngày trước, nhất định bà sẽ nở nụ cười tươi chào đón, nhưng kể từ khi những người kia ép Noãn Nhi treo cổ, bà cũng biết, những hương thân này chuyện khác không nói, chuyện bỏ đá xuống giếng làm cũng hết sức có thứ tự, nếu như không phải là bọn họ nói những lời khó nghe, sao Noãn Nhi nghĩ không thông! Cũng may trời xanh có mắt, rủ lòng thương xót cả nhà bọn họ, để Noãn Nhi còn sống, vì họa được phúc làm nàng giỏi giang hơn.
Nhưng bà cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích những người kia!
Nếu làm lại một lần nữa, cho bà lựa chọn, bà tuyệt đối sẽ không để nữ nhi đi mạo hiểm như vậy, cho dù là sống kém chút, cũng tốt hơn để nữ nhi gặp phải chuyện nguy hiểm đến sống chết.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Hiện tại người một nhà thật vất vả mới tốt hơn, bọn họ lại muốn tới làm gì nữa?
Nghe được giọng nói của Tô thị, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, mặc dù lúc này còn chưa sáng, mọi người lại cảm thấy trên người Tô thị tản ra ánh sáng, rất xinh đẹp.
Tô thị mặc bộ đồ mới mang giày mới mà Lý Noãn mua cho bà, mặc dù không phải tơ lụa trân quý gì, cũng là vải vóc thượng hạng, sắc màu cực kỳ đẹp, đa dạng cũng thích hợp với tuổi của bà, trên đầu còn cắm một chiếc trâm trắng xinh đẹp —— là Lý Đức bắt buộc cài lên cho bà, vốn bà không muốn ở trước mặt mọi người lộ ra, nhưng Lý Đức thật vất vả mới thông suốt một lần, tất nhiên bà không nỡ lấy nó xuống.
Tô thị thoáng cái trẻ ra chục tuổi, lại thoáng bôi chút hương cao, lập tức tươi cười rạng rỡ, cộng thêm hai ngày nay tâm tình tốt, nhìn qua trẻ hơn trước kia không ít tuổi.
Không phải nhà Lý tứ nghèo đến không có gì ăn sao? Một thân quần áo Tô thị đang mặc, ít nhất cũng phải hai lượng bạc! Đặc biệt là cây trâm trắng tỏa sáng lấp lánh trên đầu bà, hơn nữa sáng rõ làm người hoa mắt, cũng như có như không làm nổi bật lên vài sợi tóc bạc hai bên mai.
Một nhóm người nhất thời có chút nói không ra lời.
Giang đạo trưởng kia cũng cứng ở bên cạnh bò, đưa tay không được mà rút tay về cũng không được, đang suy nghĩ nên làm như thế nào.
Đúng lúc này, Lý Văn đi từ phòng chứa củi ra, trên mặt nở một nụ cười, bởi vì phải lên núi, cho nên không mặc y phục mới giày mới, nhưng dây buột tóc trên đầu, cũng không phải là dây cột tóc bình thường, mà là băng gấm thêu hoa văn tinh xảo. Nét mặt Lý Văn có chút kinh ngạc, giống như không biết bên ngoài thậm chí có nhiều người như vậy, ngẩn người mới trầm mặt xuống nói: “Các ngươi đã hại chết nhị muội ta, hiện tại còn muốn ầm ĩ cái gì nữa, vẫn chưa xong sao?”di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Bên kia Tô thị cũng phản ứng kịp thời là Noãn Nhi “đã chết”, đi tới bên cạnh Lý Văn nói: “Văn Nhi, Noãn Nhi cũng đã đi rồi, còn nói những thứ này làm gì?”
Cái gọi là có tiền chính là đại gia, những lời này ở tầng dưới chót trong dân chúng biểu hiện rất rõ ràng, mọi người thấy nhà Lý tứ hình như phát tài rồi, hiện tại thì lại sợ đắc tội, nhất thời không dám nói lời nào. Vợ của Lý Trụ lại không sợ, đứng ra nói: “Nhị nha đầu nhà các ngươi chết thì chết, lại âm hồn bất tán, chúng ta đây mời Giang đạo trưởng đến giúp đỡ bắt quỷ, cũng là vì các ngươi mà thôi, sao ngươi không để tâm gì hết vậy!”
“Giang đạo trưởng? Mẹ, mẹ chờ ở chỗ này một chút.” Lý Văn sững sờ, sau đó ra vẻ chợt hiểu, vỗ vỗ tay Tô thị, đi tới bên cạnh Giang đạo trưởng, “Đạo trưởng, nhị muội ta không yên lòng người trong nhà, trong giấc mộng đã thông báo một chuyện, nhưng đêm qua rời đi rồi, trước khi đi đã thông báo, Giang đạo trưởng sẽ đến đuổi xúi quẩy đi giùm nhà ta, bảo chúng ta chuẩn bị hai lượng bạc cho đạo trưởng làm phí vất vả, chỉ là, đạo trưởng, lúc nãy ngài nói nhị muội đang ở trong nhà? Là thật sao, muội ấy ở chỗ nào?”
Thời đại này, bởi vì quá mê tín với quỷ thần, loại báo mộng này, là rất dễ làm người ta tin.
Nghe Lý Văn nói, đặc biệt là một câu nghi vấn cuối cùng, mọi người nhất thời sinh lòng sợ hãi, cảm giác tòa nhà này có chút âm trầm, gió lạnh thổi tới, giống như đều có tiếng nghẹn ngào nức nở, rối rít nhìn về phía Giang đạo trưởng nhờ giúp đỡ.
Thật ra thì Giang đạo trưởng cũng là tên lừa đảo, hơn nữa hết sức mê tín, vừa nghe thật sự có quỷ, lúc này da đầu có chút tê dại, muốn bôi dầu dưới bàn chân mà chạy trốn.
Cũng may Lý Văn nói nhanh, rất nhanh ông ta lại nghe thấy Lý Văn nói nữ quỷ kia rời đi đêm qua rồi, còn chuẩn bị hai lượng bạc cho mình, lúc này cảm thấy quỷ này cũng không phải ác quỷ, hơn nữa cực kỳ coi trọng mình, trong lòng lập tức có tự tin, suy nghĩ trốn chạy cũng rất biến mất.
Ưỡn thẳng lưng, Giang đạo trưởng có vẻ mặt nghiêm trang lắc đầu nói: “Thật sự là xin lỗi, bần đạo nhìn thấy trên thân bò có âm khí lưu lại, lầm tưởng nàng vẫn còn ở nơi này, cẩn thận nhìn lại, thì ra là bần đạo nhìn nhầm rồi. Chư vị hương thân, mặc dù Lý Noãn phạm phải lỗi lầm lớn, sau khi chết lại một lòng hướng thiện, bảo vệ người nhà, hôm nay hồn phách đã sớm rời đi, đợi bần đạo đuổi những âm khí còn lại đi, mọi người không cần lo lắng nữa, cũng trở về đi thôi.”
Nói xong, lập tức vừa đi quanh thân bò vừa lẩm bẩm, còn từ trong lòng ngực lấy ra một cái chuông, đinh đinh đương đương, vẻ mặt thành kính, làm cho con bò không nhịn được hừ mũi một cái, một tiếng này, lại dọa cho cả đám thôn dân đang đứng đó, có một người nhát gan đến mức hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống.
Thấy vậy, vẻ mặt Lý Văn lộ ra nụ cười thoáng qua rồi biến mất, sau đó đi tới bên cạnh Tô thị, nhỏ giọng ở bên tai bà nói mấy câu nói.
Tô thị gật đầu một cái, xoay người lại vào phòng.
Giang đạo trưởng kia thấy thế, lúc này biểu diễn càng thêm dốc sức, miệng lẩm bẩm càng phát ra chữ không rõ, từ xa nhìn qua, thật sự giống như đang đuổi quỷ.
Phát hiện con bò chỉ hừ mũi, cũng không xảy ra những chuyện khác, một đám người đều thở phào nhẹ nhõm, có người đỡ người ngã ngồi xuống lên, nhỏ giọng nói: “Giang đạo trưởng nói sự thật, quỷ hồn nhị nha đầu nhà Lý tứ đi rồi, chỉ là còn có chút âm khí mà thôi, không có gì phải sợ.”
Giọng nói này mặc dù nhỏ, nhưng mọi người đều nghe được, can đảm nhất thời tăng lên không ít, chân cũng không mềm nhũn nữa.
Mọi người nhìn Giang đạo trưởng một lát, đã có ánh mắt rơi vào trên băng gấm trên đầu Lý Văn, thật lâu, đã có người không nhịn được, thận trọng hỏi: “Cái đó, lão đại nhà Lý Tứ, nghe nói ngày hôm qua ngươi đi mượn xe bò nhà Lý Trụ, đi vào trong huyện, mua đồ gì sao?”
“A, không mua cái gì, chỉ vài bộ áo mới.” Lý Văn nói.
Nghe lời này, các thôn dân cũng chắc lưỡi không tin, nếu như ngay cả ăn cũng không có ăn, mặc xiêm áo mới thì có tác dụng gì, chắc chắn còn mua rất nhiều lương thực, thậm chí còn có thịt!
Cũng không biết tiền của nhà Lý tứ từ đâu tới, chẳng lẽ là khuê nữ chết, trên trời rơi xuống tiền sao? Những người khác nhìn lên trời.
Vợ Lý Trụ lớn tiếng nói: “Lão đại nhà Lý Tứ, ngươi cũng đừng gạt mọi người nữa, nhà ta nói rồi, ngươi kéo hai xe đồ trở lại, nơi nào chỉ là vài món xiêm áo! Hơn nữa, đồ trên đầu Tô đại nương trước nay chưa từng thấy cài, cũng là ngươi đi huyện thành mua về phải không? Nhà ngươi có biện pháp kiếm được tiền mà không chịu nói với mọi người à?”