" Dừng tay ! " Vị đại hán mặt sẹo kia không ngờ là Giang Lăng ở trước mặt thế
nhưng còn tiếp tục hành hung . Hét lớn một tiếng , tiến bước lên , tay
theo quán tính sờ về phía bên hông sờ soạng một lúc , mặt lúc này hoàn
toàn sửng sốt . Hiển nhiên vị hán tử này ngày thường luôn quải theo cây
đao , không hiểu hôm nay sao lại không mang .
" Đại ca cứu mạng ..... đại ca cứu mạng.... ..... " A Phúc là cái tên rất giỏi quan sát sắc mặt , thấy trong mắt đại hán kia đối với Giang Lăng
không thiện cảm , liền nhanh chạy nhanh đến thêm dầu vào lửa , lớn
tiếng gọi .
Giang Lăng đối với người không phân
biệt phải trái , xen vào việc của người khác rất là không kiên nhẫn ,
lạnh lùng nhìn người nọ liếc mắt một cái , nói : " Nơi này không có
chuyện của ngươi , đứng yên một bên đi ! " Nói xong tới gần A Phúc vài
bước , định tát vào cái mặt béo mấy bạt tai rồi về nhà .
" Còn dám đánh tiếp ? " Nam nhân đao sẹo kia tính tình nóng nảy , lại là
người ở trong quân đội , bình thường đi theo vị Thiếu tướng quân kia ,
đến nơi nào không thét ra lệnh ?
Cũng không ngờ
là đi đến một cái trấn nhỏ phía nam , gặp một cái tiểu mao tặc kêu cũng
không dừng tay . Hắn nhất thời giận dữ , một tiếng rống lên , liền lắc
mình đến trước mặt Giang Lăng , chân dài duỗi ra , hướng trên mình Giang Lăng mà đá .
Giang Lăng công lực còn chưa có khôi phục , nơi nào là đối thủ đã từng trải qua huyết tinh sa trường như đại hán kia . May mắn nàng cơ trí , lui mau , nâng cánh tay lên làm lá chắn , thế là cánh tay bị đá trúng sinh đau .
" A "
Giang Lăng ôm cánh tay liền lui vài bước , đau hút mấy ngụm khí , lúc
này mới dựng thẳng lông mày , gầm lên : " Ngươi nha , ngươi bị mù à ?
Ngươi không dài ánh mắt ra ? Ngươi mở mắt chó ra mà xem , hắn một cái
hơn ba mươi tuổi , nam nhân cao béo , thân thể ta nhỏ bé thế này , ăn no đi cướp tiền hắn à ? Hắn nói cái gì ngươi nghe cái đó à ? Ngươi là heo
sao ? Ngươi không có đầu óc suy nghĩ à ? "
" Ngươi mắng ta là
heo ? " nam nhân mặt sẹo nghe nàng mắng nổi trận lôi đình , trợn tròn
ánh mắt tới gần vài bước , nâng lên một nắm tay thật lớn hướng về người
Giang Lăng .
" Lão ngũ " một giọng thanh niên trong
sáng vang lên , thanh âm không cao , nhưng làm cho bóng dáng của đại hán phải lập tức dừng lại . Hắn thở hổn hển vài ngụm khí , hung hăng trừng
mắt về phía Giang Lăng liếc một cái , có thế mới chịu thu hồi tư thế ,
đứng thẳng dậy , đi trở về đứng kế bên nam tử trẻ tuổi : " Thiếu tướng
quân ! "
" Đi thôi ." Nam tử trẻ tuổi híp mắt nhìn
nhìn A Phúc , lại quay đầu nhìn Giang Lăng thật sâu , liếc mắt một cái , sau đó xoay người sang chỗ khác , dùng tay đẩy mấy nhánh cây trước mặt
ra , cúi đầu chui ra khỏi rừng cây .
" Thiếu
.....thiếu tướng quân ....." Nam nhân đao sẹo ngây người ngẩn ngơ , ngẩn người đứng một lát , quay đầu lại hoang mang liếc nhìn Giang Lăng , lúc này mới bay nhanh đuổi theo .
Nam tử tuổi trẻ
đột nhiên rời đi , làm cho Giang Lăng cũng ngây ngẩn cả người . Nàng
nhìn rừng cây kia lay động , nghĩ đến nam tử đó thật là quái dị .
Đang trầm tư bỗng nhiên nghe được âm thanh của những đồng tiền chạm vào nhau . Thì ra là A Phúc thấy đại hán kia nghe lời hắn nói , trong lòng cực
kỳ đắc ý , trong lòng chờ mong nam nhân mặt sẹo kia đánh Giang Lăng càng thảm càng tốt . Còn nghĩ là lợi dụng bọn họ , đem hai xâu tiền trong
người Giang Lăng đoạt luôn .
Cũng không nghĩ là sự
tình cổ quái , đang lúc nam nhân đao sẹo hướng Giang Lăng tỏ uy quyền ,
nam tử tuổi trẻ một tiếng thở nhẹ , liền đem đao sẹo nam nhân kêu trở về .
A Phúc thất vọng rất nhiều . Thấy Giang Lăng
đang sững sờ , trong lòng mừng rỡ ---- lúc này không trốn thì còn đợi
lúc nào ?
Nhưng thằng nhãi này sai lầm ở chỗ , đã
muốn trốn đi mà còn luyến tiếc tám mươi đồng rơi trên mặt đất , còn vụng trộm đem tiền nhặt lên . Cũng không nghĩ đến là đồng tiền phát ra âm
thanh làm Giang Lăng đang trầm tư bừng tỉnh .
Giang Lăng lúc này đã không nghĩ lại hao hơi tốn sức chửi mắng tên này , chỉ
để ý có bao nhiêu quyền cước đều đánh xuống , đánh thẳng đến khi A Phúc " Oa , oa " kêu to . Những nơi lộ ra ngoài như mặt và tay đều không có
vết tích , nhưng trên người không có một miếng thịt nào còn tốt.
Đem A Phúc toàn thân
đánh đều , Giang Lăng lúc này mới nắm tóc của hắn kéo lên , ánh mắt bắn
ra hàn quang làm người ta khiếp đảm : " Ngươi có phải hay không còn có
suy nghĩ ngu ngốc muốn tìm người trả thù ta ? "
A Phúc kỳ thực không có bị nội thương , nhưng cả người đau đớn sắp ngất đi thôi . Lúc này trong mắt hắn Giang Lăng chính là ác ma , so với Diêm Vương gia ở địa ngục còn đáng sợ hơn .
Hắn lay động
thân mình , ánh mắt tràn ngập cầu xin : " Giang Đào , không....không
Giang đại gia , Giang đại hiệp , lão nhân gia ngài tha cho tôi đi , ta
cũng không dám nữa . Ta mà có một ý nghĩ muốn trả thù ngài , thì cho ngũ lôi đánh chết ta không tử tế đi ."
" Về sau nếu để cho ta biết ngươi lại làm xằng làm bậy ,ngươi hãy chờ xem ta làm thế
nào mà thu thập ngươi . Lúc đó tuyệt đối sẽ không gãi ngứa giống như hôm nay ." Giang Lăng hung tợn trừng mắt nói với hắn .
" Dạ ,dạ ...sẽ không dám nữa , sẽ không dám nữa ." A Phúc kêu lên ,
trong lòng có nói cũng không hết khổ --- hôm nay đánh đến như vậy mà còn nói là gãi ngứa , vậy đến lúc kia đánh sẽ là cái tư vị gì ?
" Cút đi " .Giang Lăng nhìn sắc trời đã tối xuống , sắp đến giờ lính
canh đi tuần , vừa mạnh mẽ đá A Phúc một cước , xoay người theo rừng cây chui ra ngoài .
Bị sự việc này trì hoãn , Giang Lăng trở về thôn khi trời sắp tối đen . Có nhà thì cơm nước xong , có
người thì ở vườn rau tưới cây , có người vội vàng nấu nước , cũng có nhà gọi trẻ í ới , đi qua cửa nhà kia thì có tiếng người tán gẫu ..... làm
lòng của Giang Lăng đang lạnh như băng dần dần ấm lại .
Đi đến cuối thôn , " Uông , uông , uông " một bóng đen chạy tới , lao thẳng dưới chân nàng .
" Hoa nhỏ ? " Giang Lăng kinh hỉ , ngồi xổm xuống , sờ sờ thân mình Hoa nhỏ .
" Uông , rưng rưng " . Hoa nhỏ hôm nay không có híp mắt lại hưởng thụ
giống như thường ngày Giang Lăng âu yếm , xoay người lại hướng về phía
chân núi kêu vài tiếng .
Giang Lăng vội vàng đứng lên , hướng về phía nhà nhìn lại . Xa xa thấy ở cửa nhà một ngọn đèn
đang sáng . Nàng cái mũi đau xót , xém chút nữa rơi lệ đến , vội vàng
cấp tốc chạy tới . Quả nhiên nhìn thấy Giang Đào đang đỡ Lí Thanh Hà ,
Lí Thanh Hà tay cầm ngọn đèn , hai người thân đang đứng ở cửa nhà dài cổ ra chờ nàng .
" Thế nào hôm nay về trễ như vậy ? " Lí Thanh Hà nhìn thấy bóng dáng của Giang Lăng , thở dài nhẹ nhõm một
hơi , đem tâm lo lắng thả về trong bụng .
" Hôm
nay có khách nhân ăn cơm tương đối lâu , nên trở về chậm ." Giang Lăng
cũng không dám đem chuyện hôm nay nói với Lí Thanh Hà . Nói cho nàng
nghe chỉ làm cho nàng lo lắng , sợ hãi , ngoài ra cũng không lợi ích gì .
Biết được bọn họ đã
ăn cơm rồi , nhường cho Giang Đào đóng lại cửa viện , Giang Lăng liền đỡ Lí Thanh Hà đi về phòng , lấy tiền ở trong lòng ra đặt trên bàn , cười
nói : " Hai mươi cái thực đơn , bán được hai xâu tiền ."
" Thật sự bán được ? " Nhìn tiền ở trên bàn , Lí Thanh Hà thật lâu cũng
nói không nên lời .Trước kia khi Giang Văn Họa còn tại thế , không cần
nói là hai xâu tiền , mà là hai mươi xâu , hai trăm xâu Lí Thanh Hà vẫn
xem là bình thường . Sau khi hắn qua đời , lần lượt bán hết đồ sống qua
ngày , trong nhà thật lâu rồi chưa thấy một xâu tiền hoàn chỉnh .
Giang Lăng sổ xâu tiền ra , lấy năm mươi đồng đưa cho Giang Đào : " Này là năm mươi đồng , ngày mai ngươi lấy đem trả cho Vương đại bá ."
Lại sổ thêm một trăm đồng đưa cho Lí Thanh Hà : " Nương , tiền này để
trong nhà dùng ." Nói xong đem số tiền còn lại dùng dây thừng cột chắc
lại , đặt ở giữa bàn , nhìn nhìn Lí Thanh Hà , không nói gì .
" Tiền này ... ..." Lí Thanh Hà đẩy đến trước mặt Giang Lăng . Hiện giờ
ngươi là đương gia , tiền này cũng là do ngươi kiếm trở về , ngươi cầm
đi , dùng như thế nào nương đều không hỏi đến ."
" Nương , ngài yên tâm đi . Ta sẽ kiếm thật nhiều tiền trở về , ta sẽ làm cho ngài sống tốt như những ngày trước ." Giang Lăng muốn dùng tiền này làm vốn , tự nhiên sẽ không chối từ . Nàng đem tiền thu nạp , bỏ vào
trong lòng .
" Tốt như những ngày trước ? " Lí
Thanh Hà cười cười , trong tươi cười có một tia chua sót . Nàng gật gật
đầu : " Được , ta chờ ! "
Từ trong phòng Lí
Thanh Hà đi ra , Giang Lăng nhìn rau trong viện đều đã ướt nước , tự
nhiên minh bạch là Giang Đào làm .Vui mừng rất nhiều , nhưng vẫn dặn dò
hắn : " Về sau tưới rau là việc của ta làm , ngươi không biết rau nào là tưới bao nhiêu nước , tưới nhiều quá nó sẽ bị ngập úng ."
Giang Đào đau lòng tỷ tỷ vất vả , bản thân tranh việc mà làm , gặp tỷ tỷ đã nói như vậy , chỉ biết từ bỏ .
Hắn tuổi còn nhỏ , lại là nam hài tử , chẻ củi , giặt quần áo , nấu cơm ,
mọi thứ đều làm . Một năm trước vẫn được người hầu hạ , đối với tiểu
thiếu gia như hắn những công việc này thật không dễ dàng .
Vậy mà hắn vẫn thấy chưa đủ , tỷ tỷ là nữ hài tử , phải gánh trên vai
gánh nặng chăm sóc gia đình , mà hắn cái gì cũng không giúp được , trong lòng rất là hổ thẹn .
Giang Lăng tắm rửa , đem
nước rót đầy hết các chum trong bếp . Lại từ trong phòng bếp lấy ra một
cái bình , dùng nước rửa sạch sẽ , sau đó đem về phòng .
Một hồi đến phòng , Giang Lăng liền đem cái bình tiến vào trong không
gian . Sau đó lấy tiền ở trong lòng bỏ vào bình . Không gian này chỉ có
nàng mới có khả năng đi vào , bỏ vào đây là an toàn nhất .
Nhưng mà , đến lúc cần dùng tiền gấp thì làm sao bây giờ ? Không lẽ kiếm chỗ
nào vắng người tiến vào không gian lấy ra ? Giang Lăng nhìn cái bình
trước mặt , nhíu nhíu mày .
Nếu trong không gian này nọ đều theo tâm ý nàng , nghĩ xuất liền xuất , muốn nhận thì thu vào , thật tốt biết bao .
Vừa nghĩ đến đây , nàng không ngồi ngốc ở đó nữa . Nàng xuất ra khỏi không
gian , quyết định thử một lần , nhìn xem trong không gian này nọ có thể
tùy tâm thu phóng tự nhiên hay không .
Tiện tay cầm lấy ly trà ở trên bàn , Giang Lăng tâm niệm vừa động : " Tiến "
Nhìn bàn tay trống trơn , Giang Lăng sửng sốt mừng rỡ một trận , lúc này cao hứng cười rộ lên .
Nàng lại thử từ không gian lấy ra bên ngoài , phát hiện hoàn toàn có
thể tùy tâm sở dục , từ trong không gian muốn hái một cây rau cũng được , hay là bắt một con cá cũng xong , chỉ cần ý niệm của nàng vừa động ,
những thứ kia sẽ xuất hiện trên tay nàng , hoặc nàng nghĩ bỏ ở nơi khác
đều được. Mà những thứ ở ngoài không gian , chỉ cần trong phạm vi ba
thước , là có thể tùy tâm ý thu vào .
Thật tốt quá ! Giang Lăng vỗ tay , hưng phấn nhịn không được nhảy lên.
Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại , Giang Lăng một lần nữa trở vào trong không gian .
Trong không gian đồ ăn trưởng thành lên rất nhiều , cải trắng mới mọc chen
nhau nhốn nháo , phải nhổ bớt mới tiếp tục sinh trưởng .
Giang Lăng một mặt suy nghĩ phải làm cách nào để đồ ăn trong không gian này kiếm ra tiền , một mặt đem nước tưới hết rau một lần . Lại nhìn
trong hồ cá đang khoan khoái bơi qua bơi lại , nàng liền thoát khỏi
không gian , đi qua gõ cửa phòng Giang Đào .
" Tỷ , chuyện gì ? " Giang Đào mặc một thân áo lót tới mở cửa , hiển nhiên là hắn mới vừa nằm xuống ngủ .
" Từ giờ trở đi , ta sẽ dạy cho ngươi võ công ." Giang Lăng đi vào đem đèn đốt lên , nghiêm túc nói .
" Thật sự ? " Giang Đào kinh hỉ nhìn xem tỷ tỷ ." Tốt quá , chạy nhanh dạy ta ! "
" Chỉ cần mở đầu , ngươi sẽ không thể bỏ dở nữa chừng , mỗi ngày đều phải kiên trì luyện công , không thể kêu khổ kêu mệt , ngươi có thể tưởng
tượng được chưa ? "
" Ta không sợ , ta muốn học ". Gương mặt phì nộn trẻ con của Giang Đào bỗng nhiên trở nên cương nghị .