Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 28: Chương 28: ngư chi nhạc ( cá vui )




Từ tửu lâu về đến cửa thôn thời gian khoảng một nén nhang , nhưng hiện giờ đã chuyển nhà , từ cửa thôn về đến nhà còn phải đi không sai biệt lắm khoảng ba ly trà nhỏ , tức là hai , ba mươi phút đi đường bộ .

Nhìn Lí Thanh Hà chống quải trượng một chân , một quải đi trên đường nông thôn đá nhỏ nhấp nhô , trong lòng Giang Lăng một trận khổ sở . Mặc dù có Giang Lăng nâng , nhưng mồ hôi trên trán Lí Thanh Hà toát ra như tắm , chỉ biết nàng đi đường thật là vất vả .

" Nương , hay để ta cõng người đi ." Giang Lăng nhịn không được ,đi đến trước mặt Lí Thanh Hà ngồi xổm xuống muốn cõng .

" Hồ nháo ! Không nói đến ngươi bệnh nặng mới khỏi , chỉ nói thân thể nhỏ bé của ngươi thì làm sao cõng được nương ." Lí Thanh Hà được nữ nhi quan tâm , trong lòng ngọt lịm , lại lấy tay vỗ hai bàn tay của Giang Lăng.

" Đừng nhìn ta thân thể đơn bạc , nhỏ nhưng có sức mạnh kinh người a . Ngài cũng đừng quên ta là người luyện võ ." Giang Lăng xoay người lại , vỗ vỗ vào ngực nàng . Bộ ngực giống cái bánh bao nhỏ giờ bị nàng dùng vải bố bó lại , giờ bằng phẳng chẳng khác gì cái sân bay .

Xem bộ dáng thối của Giang Lăng , Lí Thanh Hà " Xì " cười ra tiếng , đẩy đẩy nàng , cười nói : " Đừng làm loạn , đi nhanh đi. Ta tự đi được , chỉ là có chút đau . Nếu mà cho ngươi cõng , tâm ta đau còn hơn ."

" Nương !" Nghe xong lời này , Giang Lăng quay người lại , thân hình ôm chặt cánh tay của Lí Thanh Hà , cảm động làm cái mũi có chút ê ẩm .

" Hài tử ngốc , đi thôi ." Xem nữ nhi làm nũng , Lí Thanh Hà nhịn không được nâng tay lên , yêu thương vuốt ve đầu Giang Lăng một chút .

" Nương , nếu không để ta cõng ngài đi ." Giang Đào chạy đến phía trước Lí Thanh Hà , đem Giang Lăng đẩy qua một bên ." Ta là nam tử hán , để ta cõng ngài ."

Nghe xong lời này , Lí Thanh Hà và Giang Lăng đều nở nụ cười .Nam hài tử vốn phát triển chậm hơn nữ nhi , mà tuổi thực tế của Giang Đào còn chưa đủ mười một tuổi , nhìn qua mười phần là một đứa trẻ , trên mặt tròn tròn còn mang điểm phì nộn của trẻ con. Tiểu nam hài như vậy mà nói mình là nam tử hán , thật là cười chết người .

" Nam tử hán là thật , bất quá nam tử hán nhà chúng ta có điểm hơi nhỏ ." Giang Lăng trêu ghẹo nói .

" Chân ta nghỉ ngơi hai ngày , tốt hơn nhiều . Đã không có gì đau , thật sự ." Lí Thanh Hà cũng vỗ vỗ Giang Đào. " Đi thôi ."

Không có biện pháp , Giang Lăng đành phải đỡ Lí Thanh Hà từng bước một hướng trong thôn mà đi . Một đường dù có các nàng ở trong thôn chào hỏi , nhưng muốn nhờ các nàng cõng Lí Thanh Hà thì Giang Lăng thật sự không thể nào mở miệng được. Còn nhờ nam nhân ... ....khụ , Đường triều tuy là cởi mở , nhưng nam nữ vẫn chú ý cách xa .

" Cô lỗ lỗ .... cô lỗ lỗ ...." phía sau chuyển đến âm thanh của chiếc xe đang cán lên những hòn đá trên đường .

" Xe " Mắt Giang Lăng sáng lên , kinh hỉ quay đầu nhìn lại . Ở phía sau các nàng , là một chiếc xe kéo , đẩy xe là một vị tiểu tử trẻ tuổi , bộ dạng cao cao , tráng niên , mày rậm , mắt to rất có tinh thần .

Hai ngày nay người trong thôn Giang Lăng gặp qua cũng không ít , nhưng vị tiểu tử này nhìn qua cũng là lạ mặt . Nhưng mà lúc này nàng cũng bất chấp , quay người lại cung tay chào hỏi , cười nói : " Vị đại ca này , xe này của ngươi là muốn đi nơi nào ? Nếu mà tiện đường , có thể hay không mang nương ta đi nhờ một đoạn ? Ngươi xem , nương ta chân cẳng bị thương , thật sự đi không xong đoạn đường này ."

Tiểu tử theo tay nàng chỉ , nhìn một chút Lí Thanh Hà , gật gật đầu nói : " ......Đi .Không ......mặc kệ thuận hay không thuận đường , ta.... ..... đều đưa các ngươi trở về . "

Giang Lăng kinh ngạc nhìn hắn một cái .Không nghĩ một tiểu tử tinh thần sáng láng vậy mà bị cà lăm . Nhưng mà nàng biết rõ , những người như thế thì càng mặc cảm , tự ti , cho nên trên mặt nàng cũng không lộ ra điều gì bất thường , chắp tay cười nói : " Đa tạ đại ca ! ". Nói xong liền tiếp đón Lí Thanh Hà lên xe .

Tiểu tử kia thường ngày đã quen làm việc nặng , cho nên đẩy xe có Lí Thanh Hà vẫn không thấy một tia cố sức . Lí Thanh Hà lại băn khoăn , cùng hắn bắt chuyện , thế mới biết tiểu tử này thế nhưng Vương đại nương đã có nhắc qua , con trai của Lưu Đại Hoè , tên là Lưu Khánh Xuân .

Nhưng mà Lí Thanh Hà cũng không vì Lưu Khánh Xuân cà lăm mà cảm thấy may mắn khi mình không đồng ý nhà họ cầu thân . Bởi vì nàng nghĩ cho dù Lưu Khánh Xuân là một tiểu tử xuất sắc mọi mặt thì cũng hoàn toàn không xứng với Giang Lăng .

Khi Lưu Khánh Xuân biết được Lí Thanh Hà là phu nhân Giang gia , thì quay đầu lại đánh giá Giang Lăng cùng Giang Đào , liếc mắt một cái . Nhưng mà Giang Lăng mặc nam trang , lại còn hóa trang , hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra người này là đối tượng mà nhà hắn vì hắn cầu thân .

Khi xe đến gần nhà Lưu gia , Lí Thanh Hà kiên trì muốn xuống , tự mình đi bộ , không muốn Lưu Khánh Xuân đưa nữa . Lưu Khánh Xuân tuy rằng nói chuyện lắp bắp , nhưng cũng không phải ngốc . Hắn biết quan hệ của hai nhà có chút xấu hổ , nhất là lần trước mẫu thân hắn từ lúc đến nhà Giang gia xem qua , trở về nàng nói những lời không được xuôi tai .

Hôm nay nếu để mẫu thân hắn gặp gỡ chuyện này , lại sợ sẽ dẫn đến một hồi thị phi . Cho nên Lí Thanh Hà không cần hắn đưa , hắn cũng không kiên trì nữa .

Vừa về đến nhà đẩy cửa ra , một bóng đen hướng về phía Giang Lăng phóng tới . Một đôi móng vuốt chụp đến đầu gối của Giang Lăng .

" Hoa nhỏ , móng vuốt của ngươi bẩn hay không bẩn ? Đừng làm dơ quần áo của ta " . Giang Lăng ca thán , đem hoa nhỏ nhấc đứng lên , vỗ vỗ nó một chút .

" Uông , uông , uông. ...." Hoa nhỏ dùng đôi mắt to đen như mực của nó u oán nhìn Giang Lăng , liên thanh kêu to .

Từ lúc đến Giang gia , nó giống như là một cái đuôi , Giang Lăng đi đến chỗ nào , nó liền đi chỗ đó . Vậy mà Giang Lăng hôm nay bỏ nó cả một ngày không thấy bóng dáng , hoa nhỏ trong lòng thật mất hứng .

" Được rồi , chủ tử của ngươi đã trở lại , ở yên đó đi. " Lí Thanh Hà cười mắng nó một tiếng , xoay qua nói với Giang Lăng : " Ngươi không biết , buổi sáng ngươi vừa đi khỏi , nó ở đây giống như là đánh mất hồn , chạy vòng khắp sân . Nếu không phải ta kêu Đào Nhi đóng lại cửa viện , phỏng chừng nó đi lên trấn để kiếm ngươi . Ngươi nói một chút sao lại thế này ? con chó này sao ỷ lại vào ngươi như vậy ? "

" Ta nhân phẩm tốt thôi ! " Giang Lăng cười hì hì quăng đại một câu

Trong lòng Giang Lăng vừa động ---- chó lớn chó nhỏ của Vương gia đều đối với nàng thân mật dị thường , chuyện này đương nhiên không phải vì nàng có nhân phẩm tốt . Chẳng lẽ liên quan đến linh khí trong không gian ?

Nhưng mà trời đã sắp tối , Lí Thanh Hà các nàng còn chưa ăn cơm . Giang Lăng cũng không có thời gian đi nghiên cứu vấn đề này , đem con chó nhỏ bỏ xuống , đưa Lí Thanh Hà về phòng nghỉ ngơi . Nàng liền cuộn ống tay áo lên , vào phòng bếp nấu ăn .

" Tỷ , ngươi hôm nay vất vả một ngày , để ta nấu ăn là được rồi ." Giang Đào chạy đến lấy cái nồi trong tay nàng .

Giang Lăng lắc đầu cười nói : " Hôm nay tỷ tỷ làm , ngày mai và về sau đều cho ngươi làm . Ngươi đi múc nước cho nương tắm rửa đi ." Nói xong liền đi ra khỏi phòng bếp . Cơm Lí Thanh Hà đã làm xong , buổi sáng cũng còn một chút cá , chỉ cần nấu thêm một chút rau xanh là được .

Trời hai ngày nay không đổ mưa , đất trồng rau đã hơi khô khô . Giang Lăng nhìn Giang Đào đang ở trong phòng bếp vội vàng múc nước , nàng dùng tay áo che lại , đưa nước từ trong không gian theo ngón tay chảy ra ngoài , đem đất trồng rau tưới qua một lần . Sau đó lại hái một cây rau diếp , cầm lại phòng bếp làm đồ ăn .

Khi đã đưa thức ăn đến phòng Lí Thanh Hà , nàng lúc này mới rảnh rỗi trở về phòng của mình , tiến vào trong không gian xem cây cối như thế nào .

Thấy trong không gian vẫn là nắng ấm trên cao , sương mù nồng đậm , trên đất bùn vẫn ướt át . Nhìn lên ánh mặt trời hư hư thực thực , Giang Lăng nghĩ đến một nơi là Tân Cương dưa và trái cây đều ăn rất ngon , chính vì nơi đó ánh mặt trời kéo dài .

Đồ ăn trong không gian ngon như vậy , có phải hay không do đặc thù khí hậu là nguyên nhân ? Bất quá , không riêng gì ánh mặt trời , bùn đất đen nhánh này , cùng sương mù linh khí tràn ngập , hẳn đều là liên quan đến phẩm chất cao của sinh vật .

Hôm qua lúc rảnh , Giang Lăng đã chém một ít cành trúc đưa vào không gian làm hàng rào , làm cho những cây dây leo theo đó bò lên . Nhưng mà chưa đến một ngày công phu , thế nhưng trúc li ba đã trở thành hàng rào xanh thẳm , những dây leo so với hôm qua còn trưởng thành tốt hơn .

Trên một cái cây có lá dài , thế nhưng hôm nay đã mọc ra những nụ hoa nho nhỏ màu tím , xem ra không lâu nữa sẽ kết thành quả .

Mà rau muống thì phát triển hoàn toàn có thể thu thập . Rau muống này thuộc loại lá lớn , cành lá phát triển mạnh hơn so với các loại khác , lá cây xanh xanh dọc theo cành , chẳng những phô trương ở địa bàn của mình , còn xâm chiếm qua phần đất của cải trắng không ít .

" Xem ra không ăn các ngươi cũng không được . Sáng mai , liền đem các ngươi toàn bộ ăn hết ." Giang Lăng nhìn rau muống , hung tợn nói .

Dùng nước trong không gian tưới qua cây một lần . Hồ nước trong không gian tuy nhỏ , nhưng chẳng bao giờ ít đi . Tưới hết cho cây xong , Giang Lăng trở lại bên hồ nhìn cá lúc sáng nàng câu trở về . Hiện giờ , những con cá đó bơi qua bơi lại rất là vui vẻ .

Giang Lăng nhớ được một câu nói triết lý rất thâm sâu : " Tử phi ngư , yên tri ngư chi nhạc ? " . Nàng suy nghĩ một lát , mọi người không nhìn được cá vui vẻ , nhưng nàng có hồ nước có cá , mà những con cá này rất khoan khoái , không cần nghĩ cũng biết là chúng nó rất khoái nhạc , rất khoái nhạc a !

Những thực vật , động vật sinh trưởng trong không gian này , chắc có lẽ chúng nó đều vui vẻ , Giang Lăng nhìn ngắm một lượt trong không gian , rồi chạy nhanh ra ngoài tắm rửa .

Tắm sạch sẽ xong , nàng lại vào trong không gian luyện công . Tục nhân Giang Lăng sau khi mơ mộng một hồi , vẫn là toan tính thiệt hơn lợi dụng phần vui vẻ này .

Vừa mới từ trong không gian xuất ra , Giang Lăng lại nghe tiếng Lí Thanh Hà từ cách vách gọi nàng .

" Có chuyện gì à ? " Giang Lăng chạy nhanh trả lời một câu .

" Ngươi tắm rửa xong , đến phòng ta một chuyến ." Lí Thanh Hà nói . Ở cổ đại phòng không cách âm , hai vách nói chuyện qua lại thật là tiện lợi .

" Được ." Giang Lăng sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài .

" Uông , uông , uông ....." trong phòng truyền đến tiếng Hoa nhỏ kêu .

Thì ra là không biết Hoa nhỏ đã chạy vào phòng từ lúc nào , vừa rồi khi thấy Giang Lăng từ trong không khí đột nhiên xuất hiện , bị dọa sửng sốt . Chưa kịp cùng Giang Lăng ra khỏi phòng , lúc này lại bị Giang Lăng nhốt vào trong , gấp đến độ kêu to lên .

Giang Lăng mở cửa , chỉ vào cái mũi của Hoa nhỏ nói : " Ta tắm rửa , không thể đi theo ta . Còn có , về sau ngươi chỉ có thể ở nhà giữ nhà , không thể khắp nơi chạy loạn . Nếu không nghe lời , ta liền đem ngươi cho người khác , không cần ngươi , có nghe không ? "

" Ô..." Hoa nhỏ thấp giọng nức nở , trong mắt tràn ngập cầu xin , không tình nguyện , tựa như nghe hiểu được lời Giang Lăng nói .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.