Editor: Jen
Beta: Voi
Gần hết TG2 rồi mấy cô ạ! Chúng ta sắp tạm biệt Hư Niên.
- -------------------
Đè nàng xuống, xé nát nàng, giết nàng, để nàng chỉ có thể chú ý một người nam nhân duy nhất chính là hắn.
Hư Niên trong cơ thể có gì đó ngo ngoe rục rịch, không có đồ vật gì có thể thắng được đối tượng vừa lòng vì vậy chính mình nên mang đến cho thân thể một bữa thịnh yến.
Vừa định rời khỏi, tay đã bị Nhan Táo Nhi giữ chặt.
“Ta muốn có vật này...... Hư Niên.”
Không chú ý nghe, tưởng “ ta muốn Hư Niên. “
Lời này nghe vào tai của Hư Niên cư nhiên não bộ đen tối của hắn sẽ “hiểu lầm”, hắn mỉm cười tà mị nhìn Nhan Táo Nhi, nói:
“Có thể, ta cho nàng.”
Cho nên, đang lúc Nhan Táo Nhi tập trung tinh thần hướng về phía ngọc Linh Vân đang được đấu giá trên đài, liền cảm giác được tên gia hỏa bên người bắt đầu không thành thật, sờ bên này sờ bên kia, khiến cho nơi riêng tư bắt đầu xôn xao.
Lấy tay nhỏ đánh xuống bàn tay không yên phận nào đó, có chút hờn dỗi cả giận nói.
“Thành thật một chút, nếu ta mà không mua được đồ vật trên đài liền hỏi tội chàng!”
Đây chính là vì tính mạng của hắn! Leo lên một cái đại ma đầu liền luôn là muốn phòng ngừa sẽ bị người đuổi giết số mệnh. Trở thành một đại ma đầu liền phải luôn phòng ngừa với số mệnh bị người người đuổi giết.
Hư Niên không lên tiếng tựa lưng vào ghế ngồi, nghiên cứu biểu tình của Nhan Táo Nhi một hồi, lại nhìn nhìn nhìn đến vật nằm trên tấm vải đỏ trên đài kia, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang......
Cuối cùng, ngọc Linh Vân liền bị Hư Niên trả giá năm ngàn linh thạch thu về.
“Tiểu Táo Nhi, nàng thế nhưng lại giúp sư huynh lấy được vật tốt......”
Vô nghĩa, cứu chàng một mạng.
Trước khi rời khỏi, quét đến trong góc nhìn thấy bộ ngực sữa nửa lộ của Lâm Tử Yên, Nhan Táo Nhi trong lòng một trận cười lạnh, tốc độ truyền bá thông tin (bát quái ở thế giới tru tiên này chính là không thể khinh thường, Lâm Tử Yên cứ chờ bị lan tiếng xấu trong miệng người đời đi! (bị làn sóng ngôn ngữ nhấn chìm)
Trong đại sảnh của Kỳ Bảo Trai mọi ngươi tụ lại thành một vòng tròn, thỉnh thoảng liền có thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử từ bên trong truyền ra, nguyên lai là nữ tinh linh kia đang bị tên du côn tai to mặt lớn, râu ria đầy mặt kia mua làm
Côn thịt xấu xí ở trắng tinh hộ khẩu, thô lỗ ra vào, mà những nam tử bên cạnh vây lại xem phần lớn ánh mắt đều lóe lên dục hỏa, chỗ đũng quần kia đồng thời đều dụng lên một cái lều trại.
Vì cái gì mua hành chuyện đó còn chưa đủ, còn muốn cho nhiều người như vậy vây xem diễn xem, liền vì thỏa mãn hư vinh kia chưa thành. Nhan Táo Nhi đứng ở cách đó không xa nhìn nữ tinh linh trên mặt mê mang cùng chết lặng trong lòng thổn thức không thôi.
“Đi thôi.”
Hư Niên dường như có chút khó chịu, nhưng lại cũng không thể hiện rõ ra ngoài, ánh mắt không hề liếc nhìn về phía sự tình đang phát sinh kia.
“Ân.”
Cho dù có thương hại thì như thế nào? Không giúp được, cũng không muốn sinh thêm chuyện.
Nhan Táo Nhi đang chuẩn bị xoay đi bỏ của chạy lấy người, liền thấy nữ tinh linh kia nhìn về phía nàng, môi động động vài cái.
“ngươi không phải nàng. Mà hắn sẽ chết.”
Rõ ràng là khoảng cách xa như vậy, vì sao nàng có thể nghe được hiểu được khẩu hình miệng của nàng ta, còn nữa, lời nói này là có ý gì, trong nháy mắt Nhan Táo Nhi luống cuống một chút.
Không chờ Nhan Táo Nhi thông suốt, người đã bị Hư Niên kéo đi rồi, mà ánh mắt ý vị thâm trường của vị nữ tính linh kia luôn hiện rõ trong đầu nàng.
Truyền thuyết Tinh Linh tộc đứng đầu về bản lĩnh thông thiên, đoán trước tương lai.
Trở lại khách điếm, Nhan Táo Nhi đẩy Hư Niên ra, nằm đến trên giường nhắm mắt lại. Đầu óc nàng hiện tại, có điểm rối loạn, cần nằm nghỉ thư giãn một chút, chốc lát lại suy nghĩ tiếp.
“Táo Nhi?”
Hư Niên ngồi ở bên mép giường, thử lên tiếng hỏi nàng. Thấy nàng không có trả lời, vươn ngón trỏ dùng một chút lực nhẹ nhàng ấn vào trán nhỏ của nàng.
Nhan Táo Nhi nguyên lai là đang khép hờ nắt, không nghĩ nói chuyện với Hư Niên, ai ngờ thật sự là chìm vào giấc ngủ.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật, đúng là cái ngọc Linh Vân kia, trong miệng Hư Niên niệm vài câu chú ngữ, ngọc Linh Vân từ một cái khăn nhỏ hồng biến thành một tấm tơ lụa đỏ thẫm.
Sau đó Hư Niên một tay duỗi hướng Nhan Táo Nhi vạt áo chỗ bắt đầu chậm rãi lột ra quần áo......
Nhan Táo Nhi tỉnh lại khi, cảm thấy đầu có chút đau, toàn thân còn có chút nhức mỏi, dường như bị cái gì trói lại, trước ngực còn có một trận ướt nóng. Muốn giơ tay xoa xoa mắt, phát hiện không thể động đậy.
Mở to mắt, lại lừa mình dối người nhắm mắt lại...... Nàng mới vừa thấy cái gì?! Hư Niên toàn thân trần trụi đối diện nàng, một cái đầu chôn ở trước ngực nàng, duỗi đầu lưỡi liếm láp núm vú nàng, mà một tay kia tà ác liếm láp nơi riêng tư mẫn cảm.
“Tiểu Táo Nhi, tỉnh liền không giả bộ ngủ...... Tiểu ca ca chờ nàng thật lâu.”
Một cái lửa nóng cứng ở huyệt khẩu của nàng chọc chọc, kích thích bụng nhỏ co rút lại, kẹp chặt vách động, vẫn là ngăn không được chảy ra chất lỏng dâm mĩ.
Vô pháp mở to mắt, lần này vì thấy hiện trạng chính mình, hận không thể xấu hổ và giận dữ mà chết.
Pháp lực vô biên kia đang quấn quanh buộc chặt toàn thân nàng, đầu gối chỗ bị trói sử hai chân vô pháp khép lại, đôi tay bị một đoạn hồng lụa cột vào giường. Để cho người thẹn thùng vẫn là bộ ngực no đủ tròn trịa bị vòng cột lấy có vẻ càng chót vót phong phú, đầu vú bị hút đến run rẩy.
“Chàng mau thả ta ra... Ta không động đậy nổi...”
Nhan Táo Nhi đầy mặt xấu hổ và giận dữ đối với Hư Niên nói.
“Chờ tiểu ca ca sảng liền buông nàng ra.”
Hư Niên nằm ở trên người Nhan Táo Nhi, khẽ hôn cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng.
Đồng thời, vật cứng thô tráng cường thế đẩy ra huyệt khẩu khép kín, xuyên qua tầng tầng mị thịt, chui và sâu bên trong, cảm thụ vô biên khoái cảm tê dại cùng ấm áp.