Lương Duyên Tả Ý

Chương 50: Chương 50: Thế giới 4




Edit: Vịt

Nguyễn Lương đang cùng Cao Hi Tĩnh nói chuyện vui vẻ, bên cạnh lại có thêm một người ngồi xuống, cô vô thức muốn nhường vị trí mà nhích tới chỗ Cao Hi Tĩnh. Ba người trưởng thành chen chúc nhau trong không gian hẹp, thân thể khó nhúc nhích.

Cao Hi Tĩnh cường tráng nhất, cho nên cũng khó chịu nhất, thản nhiên nhìn Bạch Liêm đang tự đắc hỏi, “Bác sĩ Bạch, làm thế nào lại muốn cùng chúng tôi chen chúc ở đây?”

Trong lòng thầm nghĩ, Nguyễn Lương da thịt non mịn ngồi ở giữa, hắn nếu chen qua nhỡ làm cô bị thương thì thật không tốt chút nào.

Không chỉ có hai đương sự nghi vấn, ba người còn lại cũng đồng dạng nhìn qua bên này không chớp mắt.

Chu Hàm Thư trong lòng thầm hận, hai nam nhân ả muốn có tại sao bây giờ đều ngồi kế bên Nguyễn Lương? Ngay cả Lữ Bân ngày thường đối với ả muốn ngừng mà không được, luôn luôn vẫy đuôi lấy lòng nhưng lúc ở bên ngoài cũng không thể cùng ả công khai thân mật, nghĩ đến đây làm ả thật sự tức giận.

Bạch Liêm ngồi gần bên Nguyễn Lương, cẩn thận quan sát mọi chỗ trên mặt nàng.

Lông mày lá liễu cong cong, hai mắt to ngập nước, mũi cao, cánh mũi tròn xoe, cánh môi phấn nộn, còn có đôi má trẻ con phúng phính.

Đột nhiên anh thật muốn bắt cô lại, ấn lên trên bàn giải phẫu, sờ toàn thân cô, xem xét dáng người xinh đẹp của cô.

Đôi mắt âm u kia làm Nguyễn Lương không chịu được rùng mình, Bạch Liêm này nhất định không có ý tốt. Sau đó cô liền hơi hơi nhích tới Cao Hi Tĩnh, Cao Hi Tĩnh đáng thương vốn chỉ có một nửa vị trí, suýt nữa bị ngã trên sàn nhà.

Thật là không ngoan a, đôi mắt Bạch Liêm đào hoa híp lại sau khung mắt kính, giây tiếp theo liền duỗi tay ôm Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương: “A ~” nho nhỏ kêu một tiếng.

Cao Hi Tĩnh: “Bác sĩ Bạch, anh làm gì thế?”

Cao Hi Á, Lữ Bân, Chu Hàm Thư:

“......”

Trợn mắt há hốc mồm, bác sĩ Bạch ngày thường luôn luôn ôn nhuận nhưng không quên bảo trì khoảng cách với mọi người hôm nay bị làm sao thế.

Bạch Liêm dưới các loại ánh mắt thâm ý bất đồng của mọi người, nhàn nhạt mở miệng:

“Tôi hoài nghi, trên người Nguyễn Lương tiểu thư có khả năng có vết thương rất nhỏ, rốt cuộc cũng là một cô gái yếu đuối rất dễ dàng gặp nguy hiểm. Không thể loại trừ khả năng trên người cô ấy mang theo virus, cho nên tốt nhất để cô ấy theo tôi......”

Nói đến đây Bạch Liêm hơi dừng lại:

“Một tấc cũng không rời, để tôi tùy thời quan sát. Sau khi đến căn cứ tiếp theo, trải qua xét nghiệm, nếu không có bất cứ vấn đề gì, liền có thể tự do di chuyển.”

Nghe Bạch Liêm nói Nguyễn Lương có khả năng nhiễm virus, Cao Hi Tĩnh liền đứng dậy ngồi sang chỗ khác, tất cả mọi người đều đồng loạt phòng bị cô.

Nguyễn Lương khóe miệng giật giật, này rõ ràng là trần trụi đem cô cột vào bên người, cái gì là một tấc cũng không rời? Ăn cơm ngủ tắm rửa? Quả nhiên dù xuyên qua như thế nào, anh vẫn là mặt người dạ thú. Còn khiến cô thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Bác sĩ Bạch có uy quyền lên tiếng, những người khác cũng không phản đối, phòng tránh trước luôn tốt hơn, Bạch Liêm có thể chất chống lại virus tang thi nên không làm mọi người lo lắng.

Mặc dù vậy, trong lòng Chu Hàm Thư vẫn tức, oán hận nhìn vẻ mặt Nguyễn Lương còn không quá vừa lòng. Lúc trước cô vì sao không nhận được loại “quan tâm” này?

Nguyễn Lương trong lòng an ủi chính mình. Dù sao Bạch Liêm cũng là đối tượng công lược, tiếp xúc gần gũi đối với cô là tốt. Nhưng mà những điều cuối cùng ở thế giới trước còn lưu trong trí nhớ, thực sự không thể nào quên.

Ban đêm, xe tải dừng ở một mảnh đất trống trong rừng rậm. Các nam nhân tìm gỗ, đốt lửa. Đương nhiên, việc này cùng đại gia diễn xuất Bạch Liêm không quan hệ, hắn chỉ cần ngồi chờ cơm dâng lên tới.

Chu Hàm Thư lấy thức ăn mà trước đây mang từ siêu thị ở trong không gian ra, sáu gói mì ăn liền. Nhiều thêm một người liền ít đi một phần lương thực, nội tâm ả vạn phần không muốn.

Nguyễn Lương đói bụng một ngày, bụng đói kêu vang, mì gói mà thường ngày coi thường lúc này như một món ăn trân quý, hương vị thơm ngon.

Cô cầm cốc mì ngồi bên cạnh “người giám hộ” của mình, mồm to ăn mì phát ra từng âm thanh “ rột...rột... “, không có một chút hình tượng nữ tính nào.

Ở mạt thế, thực phẩm thực sự vô cùng trân quý, đặc biệt khả năng bữa này ăn xong rồi không có bữa tiếp theo.

Bạch Liêm nhìn chằm chằm khuôn mặt Nguyễn Lương phồng lên, mỗi lần uống canh bộ dáng đầy hưởng thụ, tựa như một con mèo con thoả mãn, cực kỳ đáng yêu.

Anh đem hai khẩu phần ăn chưa đụng qua của mình đưa qua:

“Ăn đi.”

Trong chén kia có nước miếng anh, nghĩ đến cô ăn nước miếng mình, bụng dưới có điểm không thích hợp.

Nguyễn Lương cũng không khách khí, ăn sạch sẽ hai chén. Nghĩ theo nghĩa nào đó, bọn họ cũng coi như người quen cũ.

Đánh chén no say, cô hướng tới Bạch Liêm cười, “Cám ơn bác sĩ Bạch.”

Bạch Liêm thực vừa lòng với động tác ngoan ngoãn và thức thời của Nguyễn Lương, “Gọi tôi là Bạch Liêm.”

Nguyễn Lương liền ha hả cười, cô đương nhiên biết anh là...... Bạch Liên hoa. Có độc.

Bóng đêm càng dày, Nguyễn Lương có chút mệt nhọc, ngáp một cái.

Thấy vậy, Bạch Liêm săn sóc hỏi “Muốn tôi mang cô đi ngủ sao?”

Nguyễn Lương gật gật đầu, đôi mắt mở không nổi.

Hai người vừa định lên xe, Cao Hi Á nói:

“Bác sĩ Bạch, chị Nguyễn Lương ngủ nơi nào? Em có thể ngủ cùng Lữ Bân, nhường chỗ cho chị ấy”

Xong rồi còn thẹn thùng liếc mắt nhìn Lữ Bân một cái.

Chu Hàm Thư thấy hai người làm trò mặt mày đưa tình trước mặt, bĩu môi không nói lời nào. Bạch Liêm ôm Nguyễn Lương, cười cười.

“Cám ơn ý tốt, thân là người giám hộ của cô ấy, Nguyễn Lương đương nhiên là ngủ cùng tôi, tiện cho việc quan sát.”

Nguyễn Lương tỏ vẻ, như thế nào mà tiểu bạch liên này đột nhiên thành thân nhân toàn quyền quản lý của nàng. Còn cùng nhau ngủ......

Những người khác:

“......”

Bác sĩ Bạch thật là chuyên nghiệp.

Editor: Tớ quay lại rồi nè. Đang suy nghĩ có nên hoàn bộ này trước Tết luôn hông. Nhưng hoàn sớm sợ chị em không có gì để hóng haha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.