Edit: Voi
- ----
Vì mạng nhỏ, Nguyễn Lương bắt đầu mỗi ngày uống “dược“.
“Ô ô......”
côn th*t thô dài không chút ôn nhu thọc vào rút ta trong cái miệng nhỏ, cánh môi bị ma xát sưng đỏ.
Thỉnh thoảng bị chọc đến yết hầu, Nguyễn Lương khó chịu, đôi tay đẩy đùi hắn, ý đồ đem đồ vật trong miệng phun ra. Bất đắc dĩ trên đỉnh đầu bàn tay to khống chế đầu cô, mặc bác sĩ vô lương muốn làm gì thì làm.
Rốt cuộc, sau một trận mãnh cắm, Bạch Liêm mới kêu lên một tiếng bắn ra một sóng nùng tinh.
Nguyễn Lương bị sặc không ngừng ho khan, khó chịu đến không được. Hồng mắt lên án Bạch Liêm.
“Hỗn đản, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
“Có.”
Trong mắt Bạch Liêm tinh quang chợt lóe qua.
Vừa nghe có biện pháp khác, đôi mắt Nguyễn Lương tức khắc trở nên sáng lấp lánh, kích động hỏi.
“Biện pháp gì?”
Ngón tay Bạch Liêm vuốt ve môi, từ từ nói.
“Dùng cái miệng nhỏ phía dưới để ăn, hiệu quả trị liệu cũng cao hơn.”
Nói đến nói đi, đều là muốn cùng hắn làm chuyện đó, Nguyễn Lương cảm thấy không thích hợp, híp mắt.
“Không phải vì muốn cùng tôi làm nên anh gạt tôi chứ?”
Bị nói trúng ý tưởng thật, Bạch Liêm nhướng mày kinh ngạc nói.
“Tôi là loại người vì tư dục mà đi lừa gạt người khác sao?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Lương đúng sự thật trả lời.
Bạch Liêm “ hừ “ một tiếng, sửa sang lại quần áo, mở cửa phòng thí nghiệm, đối với ngườu còn ngồi ở tại chỗ là Nguyễn Lương đầy mặt lạnh nhạt.
“Còn không nhanh lăn lại đây!”
Người này vừa là loại rút