Lương Duyên Trời Định

Chương 22: Chương 22: Chua xót




Chủy thủ chém xuống, A Du nghe được một tiếng 'phập' kỳ quái, đồng thời hình như có thứ gì đó văng lên tay nàng.

Nàng nghi hoặc kêu một tiếng, theo bản năng tháo khăn bịt mắt xuống, Triển Hoài Xuân không có ngăn cản mà chỉ đoạt lấy chủy thủ trong tay phải nàng, đứng dậy, đi tới chỗ khác.

Còn chưa tới buổi trưa, ánh nắng tươi sáng mà không chói mắt, núi rừng lâm vào yên tĩnh.

Triển Hoài Xuân yên lặng chờ, cúi đầu lau vết máu trên chủy thủ, lau xong vứt khăn vào bụi cỏ, cất chủy thủ vào trong người. Làm xong, thấy phía sau mãi vẫn không có động tĩnh, không có tiếng thét chói tai trong dự liệu, cũng không có tiếng khóc trách cứ.

Triển Hoài Xuân nhịn không được quay đầu lại.

Hắn thấy tiểu ni cô quỳ ở nơi đó, một tay siết ngực, một tay che miệng, mặt trắng như tờ giấy, đầu vai đơn bạc run không ngừng, nhưng vẫn không có nước mắt.

Trái tim Triển Hoài Xuân không biết sao lại run lên một cái.

Có đôi khi, không khóc so với khóc to lên còn khó chịu hơn.

Hắn bước nhanh tới, chỉ còn cách vài bước thì tiểu ni cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại, thấy ánh mắt phẫn nộ lên án kia, lồng ngực Triển Hoài Xuân căng thẳng, có chút không dám ngang nhiên xông qua. Hắn dừng bước, nhìn nhìn khung cảnh chung quanh nàng một vòng, sau cùng chậm rãi nhìn nàng, có chút khó khăn giải thích: "Cô, sau này cô sẽ xuống núi lập gia đình, gả cho người ta thì phải biết xào rau làm cơm, nếu như ngay cả gà cũng không dám giết, thì cô. . ."

"Tôi là ni cô, tôi là ni cô cậu không biết sao!"

Nghe hắn còn muốn ba xạo, A Du đứng phắt dậy, tháo mũ ni cô chỉ vào cái đầu bóng lưỡng cho hắn xem, lệ tuôn như suối: "Tôi là người xuất gia, cậu chê tôi ngốc, đánh tôi mắng tôi đều được, tại sao lại muốn ép tôi ăn thịt, còn gạt tôi giết. . ." Sao hắn có thể như vậy, cũng bởi vì hắn đối tốt với nàng hơn một chút, nên nàng luôn cảm thấy thật ra hắn là người tốt, dù tức giận nhưng vẫn tin tưởng hắn, mà hắn lại. . .

A Du cúi đầu, chú chim nhỏ còn chưa biết bay nay đã đầu mình hai nơi nằm trên mặt đất, là do chính tay nàng chặt xuống. . .

Nếu như nàng không có tin hắn. . .

Thế nhưng không có nếu như, nàng đã sát sinh.

A Du rốt cuộc không chịu nổi nữa, quay đầu chạy trở về. Nàng muốn đi sám hối với Phật Tổ, nàng sẽ thẳng thắn nhận lỗi với sư tổ, sư tổ rất tốt, nhất định người sẽ không đuổi nàng xuống núi, chỉ cần có thể ở lại am ni cô, nghiêm phạt cỡ nào nàng cũng có thể nhận.

Về sau, nàng không bao giờ muốn gặp gã này nữa.

Nàng có thể không để bụng việc hắn hung dữ, nhưng không thể chịu đựng được hắn lần lượt coi rẻ thanh quy giới luật, ép nàng lừa nàng phạm giới.

Triển Hoài Xuân kinh ngạc đứng đơ tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng chật vật rời đi. Cây cỏ trong núi mọc hỗn loạn, nàng mặc ni cô bào rộng thùng thình, bởi vì chạy quá nhanh, bởi vì một tay lau nước mắt, nên nàng luôn bị các cành cây vươn ra hai bên móc lại, nhưng nàng không quan tâm, cậy mạnh dùng cánh tay qua quýt gạt ra, không hề để ý bản thân mình có thể vì thế mà bị thương hay không.

"Bịch. . ."

Hắn nhìn thấy nàng đột nhiên nhào mình về phía trước, nặng nề ngã xuống đất.

Triển Hoài Xuân chạy nhanh tới đỡ nàng, khi đến trước mặt thì nàng đã vụng về đứng lên, khập khiễng đi về phía trước. Gió núi từ bên kia thổi tới mang theo tiếng nức nở của nàng.

"Chân cô bị thương?" Triển Hoài Xuân vô cùng sợ hãi, nỗi băn khoăn trong lòng tan biến hết cả, bước dài tiến lên, níu cánh tay nàng, vội vã xoay người nàng lại.

Triển Hoài Xuân khom người muốn kiểm tra vết thương cho nàng, nhất thời không phòng bị nên bị nàng đẩy ra, lảo đảo lui về phía sau thì trùng hợp va vào một nhánh cây gãy, nhánh cây đâm vào khiến hắn thiếu chút nữa hộc máu, khi đứng vững lại thì đã thấy A Du tiếp tục đi về phía trước. Nhìn chằm chằm bóng lưng tập tễnh của tiểu ni cô, sắc mặt Triển Hoài Xuân cực kỳ khó coi, rống giận: "Cô cầm tin con chó hả? Tôi vì tốt cho cô mà cô không nhìn ra được sao? Nơi này cách am ni cô xa như vậy, nếu như cô cứ thế đi trở về, thì một chân sẽ bị phế!"

Người phía trước không để ý tới hắn, bước chân không ngừng, tựa như căn bản không nghe được lời hắn nói.

Triển Hoài Xuân căm giận xoay người, đi hai bước lại nhe răng trợn mắt trở tay xoa lưng. Vừa vặn chạm vào đoạn cậy bị gẫy kia, còn có dằm cây đâm vào da thịt. Triển Hoài Xuân không nhìn thấy nên đành phải cởi áo, một tay vịn cây một tay sờ lưng nhổ hai miếng gỗ cây, ngón tay quẹt qua chỗ bị đau liền dính máu.

Kể từ khi học được võ nghệ thì đây là lần đâu tiên hắn đổ máu.

Triển Hoài Xuân tự giễu cười, quay đầu lại hung hăng đạp cho cái cây kia một cước.

Đạp xong, quay đầu thấy thân ảnh tiểu ni cô bên kia sắp bị cây cối che khuất, Triển Hoài Xuân thấp giọng rủa, mặc lại xiêm y đuổi theo.

Hắn thừa nhận lần này mình làm quá đáng, mặc dù đó là do tiểu ni cô chọc giận hắn trước.

"Đứng lại, để tôi xem vết thương của cô ở đâu!"

Hắn sải bước, rất nhanh đã đuổi kịp nàng, gắt gao nắm lấy cánh tay nàng không cho nàng đi nữa. A Du muốn đẩy hắn, lại bị Triển Hoài Xuân giành trước một bước ấn ngồi trên mặt đất, A Du không biết mắng chửi người, chỉ khóc đánh hắn, Triển Hoài Xuân không có hoàn thủ, quỳ một gối trước mặt nàng, một tay đè lại chân nàng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm nàng. Lúc đầu A Du còn có thể đánh, dần dần bị hắn trừng đến không dám động, sau đó chỉ có thể thút tha thút thít không ngừng.

Thấy nàng dịu ngoan lại, Triển Hoài Xuân tiếp tục kiểm tra vết thương cho nàng, vén ống quần bên phải của nàng lên, liền thấy trên cẳng chân trắng nõn của nàng bị xước một vệt máu lớn to bằng nửa lòng bàn tay, còn đang chảy máu không ngừng. Triển Hoài Xuân nhíu mày, biết loại vết thương này còn chưa đến mức ảnh hưởng đến việc đi đứng của nàng, tầm mắt liền dời xuống, quả nhiên phát hiện mắt cá chân nàng sưng đỏ lên.

"Cô không muốn cái chân này nữa đúng không?" Hắn giận mắng.

A Du cắn môi không nói, nước mắt như hạt châu đứt dây rỏ xuống. Nàng rất đau, nhưng nàng thà rằng bị đau cũng muốn cách xa hắn.

"Lên đây!" Triển Hoài Xuân lười nhìn dáng vẻ như bị ức hiếp này của nàng, ngồi xổm xoay người muốn cõng nàng. Tiểu ni cô bị thương là do hắn, hắn đường đường là một đại nam nhân, không thể nào mặc kệ nàng.

"Tôi tự đi!" A Du chống tay phải đứng lên, còn chưa đứng vững thì người phía trước đã đột nhiên hướng về sau đụng nàng. Cẳng chân A Du bị đụng, nửa người trên thoáng cái đã đổ về phía trước, vừa vặn ngã lên trên lưng hắn. A Du chống lưng hắn muốn đứng lên, Triển Hoài Xuân lại cấp tốc ôm bắp đùi nàng đứng thẳng người.

"Cậu. . ." Mém chút nữa A Du đã ngã ngửa ra sau, theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Triển Hoài Xuân nhân cơ hội đưa tay dời đến đầu gối nàng, xốc xốc người lên rồi đi nhanh về phía trước.

"Thả tôi xuống, tôi tự đi!" A Du đẩy bả vai hắn, giãy dụa muốn tuột xuống.

"Vậy cô buông tay đi, tự mình ngửa ra sau, chỉ cần cô không sợ tôi ném cô xuống là được." Triển Hoài Xuân lạnh lùng nói, mi tâm nhíu chặt, vết thương trên lưng bị nàng cọ xát có chút đau.

A Du lần đầu tiên được người cõng, nghe hắn nói như vậy liền chuẩn bị thử xem, nào ngờ mới buông tay thì Triển Hoài Xuân liền cố ý lệch người sang một bên, khiến A Du sợ hãi phải nhanh nhanh ôm lấy hắn. Triển Hoài Xuân cười chế nhạo, A Du cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa hay hai người đi tới dưới một gốc cây già, Triển Hoài Xuân cúi thấp người né cành cây to vươn ra trên đỉnh đầu, A Du không muốn để cho hắn cõng, nhanh trí vươn tay ôm lấy thân cây, hai tay vòng lại ôm thật chặt. Chỉ cần Triển Hoài Xuân buông nàng ra, nàng sẽ nhảy xuống tự đi.

Sau lưng bỗng nhiên có lực cản, Triển Hoài Xuân kinh ngạc quay đầu lại, thấy nàng như con khỉ treo mình trên thân cây, thiếu chút nữa bật cười.

Nàng càng không muốn để cho hắn cõng, hắn càng muốn cõng nàng!

Triển Hoài Xuân lui về phía sau vài bước, để cho nửa người trên của nàng ngồi thẳng, tránh cho nàng sức lực không đủ sẽ ngửa đầu ngã ngược xuống. Đứng vững, hắn nắm chân nàng nói: "Cô thích treo như vậy à? Được thôi, chờ cô chơi đã chúng ta lại đi." Nói xong liền trầm mặc, hơi khom người, mắt nhìn về phía trước.

A Du nhìn ót hắn, không tự chủ được khóc lên.

Nàng có ngốc, cũng biết hắn kiên trì cõng nàng là vì tốt cho nàng.

"Bỏ tôi xuống! Cậu ăn hiếp tôi như vậy, tôi bị thương không phải cậu càng vui sao? Hà tất gì còn phải làm bộ có lòng tốt?" A Du nghẹn ngào, nàng thà rằng hắn vẫn luôn bắt nạt mình, cũng còn tốt hơn là hắn lúc tốt lúc xấu.

"Ai ăn hiếp cô? Ăn hiếp cô thì tôi có lợi gì? Tôi khiến cô sát sinh là vì tốt cho cô, về sau cô sẽ biết." Triển Hoài Xuân tức giận nói.

Nhắc tới sát sinh, A Du cái gì cũng nghe không lọt, trong đầu tất cả đều là thảm trạng của chú chim kia.

Phía sau chỉ có tiếng khóc, Triển Hoài Xuân quay đầu lại nhìn thoáng qua, biết nàng khó chịu, thanh âm không khỏi mềm nhũn: "Được rồi được rồi, sau này sẽ không ép cô làm những việc này nữa. Buông tay đi, tay cô không mỏi nhưng tôi mỏi, thật không biết cô ăn cái gì mà nặng như vậy, sắp thành heo rồi!"

A Du không cảm thấy buồn cười chút nào, càng ôm chặt nhánh cây hơn.

Thấy nói ngon nói ngọt mà nàng cũng không nghe, Triển Hoài Xuân tức lắm, thình lình buông chân nàng ra. Thân thể chợt thả lỏng đung đưa trên không, A Du hét lên một tiếng rơi thẳng xuống dưới, liền bị Triển Hoài Xuân cấp tốc xoay người đúng lúc tiếp được, bế trọn vào lòng. Thân mình nàng nhẹ nhàng không có nặng bao nhiêu, Triển Hoài Xuân trực tiếp khiêng người lên trên vai, cấp tốc chạy về phía am ni cô. A Du nằm trên đầu vai hắn vừa đánh vừa khóc cũng không làm gì được, từ từ cũng lặng lẽ tiếp nhận.

Khi sắp đến am ni cô, A Du nhìn chằm chằm mặt đất, rốt cục mở miệng: "Tôi muốn đi nói cho sư tổ, tôi phạm giới thì sẽ chịu phạt."

"Chỉ cần cô không sợ bị đuổi xuống núi thì cứ đi nói." Triển Hoài Xuân thở nhẹ lấy hơi nói, khiêng người lâu như vậy, hắn cũng mệt mỏi.

"Tôi thành tâm nhận sai, sư tổ sẽ không đuổi tôi đi." A Du có chút không xác định nói.

Triển Hoài Xuân không hé răng. Nàng không biết, dù cho nàng có giết người, mụ tú bà kia cũng sẽ không đuổi nàng đi.

A Du quay đầu, từ khi bị hắn vác trên vai đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn. Sắc mặt hắn hồng hồng, hạt mồ hôi to chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, trượt qua khuôn mặt tuyệt sắc không ai sánh bằng của hắn, rồi hội tụ đến cằm. Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng, nhìn vô cùng mệt mỏi, đó là vì phải cõng nàng.

Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, A Du lặng lẽ khóc, sau cùng đến trước cửa am ni cô thì nàng giãy giụa đi xuống, cúi đầu nói: "Thí chủ, A Du ngu dốt, thực sự không có cách nào hầu hạ thí chủ nữa, nếu thí chủ tiếp tục ở lại trong am, vẫn nên gọi sư tỷ hầu hạ cậu đi." Nói xong chắp một tay hành lễ, xoay người, khập khễnh đi vào.

Thí chủ đối với nàng vừa có tốt vừa có xấu, nàng thực sự không có cách nào hận hắn, nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục hầu hạ hắn.

Đi một đường không hề quay đầu lại, A Du trực tiếp đi đến phòng Tĩnh Từ, quỳ xuống thẳng thắn thành khẩn tội của mình, chỉ là đem việc Triển Hoài Xuân ép nàng ăn thịt đổi thành do nàng ăn vụng, chim cũng là do nàng ngộ sát.

Tĩnh Từ căn bản không trách nàng đã phá giới, thế nhưng thấy tiểu ni cô khóc lóc đau thương, còn luôn miệng cầu bà ta phạt nàng, Tĩnh Từ đành phải là bảo nàng niệm kinh ở Phật đường một đêm. A Du an tâm, ngoan ngoãn rời đi. Tĩnh Từ buồn bực đưa nàng ra cửa, xong rồi bảo Minh Dung xuống núi một chuyến đi mời thầy thuốc, tiếp đó đi đến khách phòng tìm Triển Hoài Xuân hỏi tội, thuận tiện đòi tiền trị thương.

Đáng tiếc cửa khách phòng đóng nghiêm cẩn kín mít, Tĩnh Từ sợ đắc tội Triển Hoài Xuân, nên rốt cuộc cũng không dám xông vào.

Buổi trưa thầy thuốc liền tới, thay A Du băng bó xong liền nói là không sao.

A Du ngoan ngoãn nằm ở trong phòng cho đến chiều tối, sau bữa cơm tối trực tiếp đến Phật đường quỳ, nhìn tượng Phật niệm kinh, cầu Phật tổ khoan thứ.

Bên kia khách phòng, Triển Hoài Xuân không vui mở cửa, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói là không ăn tối, sao cô lại tới?"

Minh An khẩn trương cúi đầu: "Thí chủ, buổi trưa cậu đã không ăn, nếu ngay cả cơm tối cũng không ăn, Minh An lo lắng cậu bị đói."

Triển Hoài Xuân vốn không muốn để cho nàng vào, nghĩ đến nửa ngày vẫn không có tin tức của tiểu ni cô, liền nghiêng người để cho nàng đi vào trong, chờ Minh An dọn xong chén đũa, hắn mới lơ đãng hỏi: "Sư muội của cô? Thỉnh thầy thuốc nhìn rồi chứ?"

"Nhìn rồi, thầy thuốc nói không có gì đáng lo, chỉ là chân sư muội bị thương cần tĩnh dưỡng vài ngày, sợ là không thể tiếp tục hầu hạ thí chủ." Minh An rũ mắt ngoan ngoãn đáp, không có nói chuyện A Du tự nguyện lãnh phạt.

Triển Hoài Xuân không còn lời nào để hỏi, bèn cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn, liền thấy Minh An cũng chuẩn bị ngồi xuống cùng ăn với hắn, hắn cười nhạt, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Về sau cô đưa cơm đến thì đi, không cần ăn cơm với tôi." Không phải tất cả các ni cô đều có thể hợp khẩu vị của hắn như tiểu ni cô.

Minh An sửng sốt, tiếp đó cả khuôn mặt đỏ bừng, cứng đờ thu hồi chân phải đã chạm đến ghế lại, nước trong hốc mắt rơi xuống. Nàng, nàng thực sự không ngờ đối phương lại chướng mắt nàng như vậy.

"Còn chưa cút!" Triển Hoài Xuân đột nhiên quát, trút hết một bụng lửa giận nín nhịn hồi lâu lên người Minh An.

Minh An sợ đến run lập cập, không dám nhìn hắn nữa, bụm mặt chạy ra ngoài, còn chưa chạy đi xa, chợt nghe đằng sau đột nhiên vang lên tiếng xoang xoảng lớn, là người ở bên trong hất chén đũa xuống đất, tiếp theo sau đó là tiếng cửa đóng sập lại.

Phút chốc, tất cả tự tin của Minh An giống như những chén đũa kia, nát đầy đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.