Triển phủ.
A Du bị hạ dược, khi mặt trời lên cao vẫn còn đang ngủ, Triển Hoài Xuân thì không sung sướng như nàng, mới sáng sớm đã bị Tiêu Nhân dựng đầu dậy.
"A Du đâu?" Tiêu Nhân đứng trước giường Triển Hoài Xuân, tinh thần phấn chấn nhìn hắn. Tối hôm qua sau khi xuống núi hắn liền đi thẳng về nhà ngủ, Triển Hoài Xuân an bài A Du xong còn phải sai người đưa Thanh Thi đi, đến khuya mới đi ngủ, bởi vậy bây giờ bị Tiêu Nhân đánh thức, hắn liền vung một quyền đánh tới, tính tình thiếu gia hiện rõ mười mươi.
Tiêu Nhân và hắn đánh đấm nhiều năm, hơn nữa lúc đầu cũng cùng hắn học võ hai năm, dù đánh không lại, nhưng né tránh vẫn rất dễ dàng, lanh lẹ thối lui đến cạnh bình phong hỏi: "Rốt cuộc cậu giấu người đi đâu rồi?"
Triển Hoài Xuân ngồi trên giường, nhìn Tiêu Nhân, trong mắt dần dần khôi phục thanh minh: "Cậu tìm cô ấy làm gì?" A Du A Du, gọi nghe thân thiết ghê nhỉ.
"Trêu cô ấy một chút ấy mà, sau đó sẽ cùng cậu đưa cô ấy về nhà." Tiêu Nhân lại đi lên trước hai bước, lắc lư cây quạt nói: "Nói thế nào thì tôi cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô ấy, dù sao cũng phải để cô ấy nhớ kỹ tôi chứ nhỉ?"
Triển Hoài Xuân hừ lạnh, nhà ngươi mà là ân nhân gì chứ, toàn là thiếu gia ta đây nghĩ ra biện pháp.
Lười đấu khẩu với hắn, Triển Hoài Xuân đứng dậy mặc quần áo, đưa khế ước của A Du tới: "Tự xem đi."
Tiêu Nhân chớp chớp mắt, vươn tay nhận lấy, sau khi xem xong ngây ngẩn cả người: "Cha mẹ cô ấy đâu? Tại sao lại là đại bá bán cô ấy?"
Trường An bưng nước tiến vào, Triển Hoài Xuân trước rửa mặt, lau khô xong mới nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tối hôm qua đã phân phó người sớm đi nghe ngóng, lát nữa phỏng chừng sẽ có thể biết tin tức." Trên khế ước bán thân có ghi rõ xuất thân của A Du, rất dễ tìm.
Tiêu Nhân không biết nên nói gì, cùng Triển Hoài Xuân đi ra gian ngoài, Triển Hoài Xuân dùng cơm, hắn ở một bên nhìn, không có việc gì lại hỏi: "Cô ấy còn chưa dậy à?"
"Cô ấy ở sương phòng, tỉnh lại thì hạ nhân sẽ nói cho tôi biết, cậu gấp cái gì?" Triển Hoài Xuân liếc nhìn hắn một cái, không hề nói tiếp.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, người mà Triển Hoài Xuân phái ra ngoài tìm hiểu tin tức đã trở về: "Thiếu gia, nô đã hỏi thăm rõ ràng, cha mẹ của A Du cô nương đã mất, khi còn bé sống cùng với ca ca, năm cô ấy bảy tuổi, đại ca cô ấy cùng người đi ra ngoài làm bảo tiêu mãi vẫn không thấy về, thôn dân đều nói là hắn đã chết, sau đó A Du cô nương luẩn quẩn trong lòng lên núi tự tử, được ni cô trong am Ngọc Tuyền cứu, từ đó xuất gia tại am. Hiện tại nhà của cô ấy là đại bá ở, đại bá cô ấy làm người chanh chua, ở trong thôn có danh tiếng không tốt, trong nhà có hai trai một gái, hai trai đã thành thân, còn nữ thì năm nay cập kê, dường như đang làm mai."
Tất cả đều là Triển Hoài Xuân bảo hắn hỏi thăm, Triển Hoài Xuân gật đầu, bảo hắn đi ra ngoài.
Tiêu Nhân tức giận vỗ bàn: "Tự sát gì chứ hả? Rõ ràng là lão đại bá thừa dịp cô ấy không chỗ nương tựa mới bán cô ấy, người như thế, nếu như chúng ta đưa A Du trở về, cậu có tin là chân trước chúng ta vừa mới đi, chân sau lão đại bá lại dám bán cô ấy nữa không?"
Triển Hoài Xuân tin, vì thế mà hắn phát sầu. Nếu đưa người về đó, thì chính là đưa dê vào miệng cọp, không đưa, một người sống to đùng như nàng, hắn nên an bài thế nào đây?
Tiêu Nhân cũng an tĩnh, lắc lư cây quạt không biết đang suy nghĩ gì.
Triển Hoài Xuân tức giận đẩy hắn: "Là cậu kiên trì muốn cứu cô ấy xuống núi, bây giờ tôi đã mang được người ra, cậu nhanh nhanh mang đi đi."
"Tôi có thể mang đi đâu? Cô ấy là một ni cô, dù cho tôi có muốn thu cô ấy làm nha hoàn cũng không được, mang về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ già đánh cho một trận. Nhưng còn cậu, đừng có luôn miệng nói cứ như cô ấy là người của tôi, cô ấy hầu hạ cậu lâu như vậy, bộ cậu không có chút tình cảm nào à?" Tiêu Nhân buồn bực hỏi.
"Tình cảm quái gì, cô ấy là ni cô, tôi có tình cảm gì với cô ấy chứ?" Triển Hoài Xuân không chút nghĩ ngợi nói ngay.
Tiêu Nhân bất đắc dĩ che trán: "Cậu đừng có nghĩ không đâu, có ai nói là tình cảm nam nữ đâu? A Du tựa như đứa trẻ, cậu không có suy nghĩ muốn chiếu cố cô ấy chút nào sao? Nếu như tôi tiện chiếu cố, tôi nhất định sẽ thu lưu cô ấy, tương lai tìm cho cô ấy một người tốt. Được rồi, dầu sao cậu không có cha mẹ quản thúc, sao không giữ cô ấy ở bên người làm nha hoàn? Tương lai chọn được người thích hợp thì gả cô ấy đi, như thế cũng coi như không thiệt thòi cho cô ấy."
"Cậu nói nghe hay quá nhỉ, cậu đã gặp ai lấy ni cô làm nha hoàn chưa hả?" Triển Hoài Xuân trừng hắn.
"A Du đã hoàn tục rồi, không phải là ni cô nữa, chỉ là tóc còn chưa mọc dài mà thôi." Tiêu Nhân cười nói, thấy dáng vẻ Triển Hoài Xuân còn chưa vui, nói bổ sung: "Quên đi, cậu đã ngại phiền phức như thế, vậy trước cứ để cô ấy làm nha hoàn một năm cho cậu, đợi tóc cô ấy dài ra, tôi mang cô ấy tới nhà tôi, tôi tự mình chọn người giúp cô ấy gả ra ngoài."
"Cậu tìm người cho cô ấy? Muốn sàm sỡ cô ấy chứ gì?" Triển Hoài Xuân nghi ngờ hỏi. Tiểu ni cô có dung mạo xinh đẹp, về sau tóc dài ra còn không biết sẽ như thế nào, xem bộ dạng này của Tiêu Nhân, chẳng lẽ đã sớm động tâm tư?
Tiêu Nhân cười hắn: "Cậu chớ có nói bậy, cha mẹ tôi chỉ có một đứa con trai, mẹ già cũng không cho tôi tùy tiện chạm nha hoàn, cho nên tấm thân đồng tử của tôi vẫn còn đang chờ phu nhân tương lai khai phá, không giống cậu, cha mẹ cậu đâu có quản cậu."
Triển Hoài Xuân không tiếp lời, cha mẹ mặc kệ, nhưng hắn còn có một đại ca còn nghiêm khắc hơn cha mẹ. Đương nhiên, ở một phương diện nào đó hắn và đại ca rất giống nhau, đại ca không gần nữ sắc, mà hắn cũng không có động tâm với những thô sử nha hoàn này. Về phần phía ngoài, tiểu thư khuê các hắn thấy không nhiều lắm, còn thanh lâu, bởi vì tò mò bên trong rốt cuộc là dạng gì nên hắn và Tiêu Nhân có đến một lần, kết quả còn chưa vào cửa liền bị mùi son phấn nồng nặc trong đó dọa chạy.
Thấy hắn do dự, Tiêu Nhân không nhịn được nói: "Rốt cuộc cậu có thu cô ấy làm nha hoàn không hả? Không muốn thì chúng ta lập tức đưa cô ấy về nhà, giúp cô ấy đoạt lại nhà ở."
Triển Hoài Xuân trầm mặc, dù cho giúp tiểu ni cô giành lại nhà, nhưng nàng đơn thuần lại dễ gạt, đừng nói lão đại bá kia có thể nảy sinh ý xấu gì hay không, chỉ nói đến hàng xóm láng giềng hai bên thôi, ngộ nhỡ bị gã nam nhân bụng dạ khó lường vô liêm sỉ nào đó để mắt tới, vậy nàng...
"Thôi bỏ đi, tôi miễn cưỡng thu cô ấy vậy." Kiếp trước chắc chắn là hắn thiếu nợ nàng.
Tiêu Nhân đã sớm đoán được hắn không đành lòng: "Được, cứ quyết định như vậy đi, chờ tóc cô ấy dài ra, liền để cô ấy làm nha hoàn cho tôi, tôi..."
"Ở đó mà mơ đi!" Triển Hoài Xuân cười nhạo, "Nếu tôi thu lưu cô ấy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, cần cậu giữa đường giả bộ làm người tốt à?" Nói xong nắm lấy khế ước bán thân trên bàn cất vào trong ngực.
Tiêu Nhân trừng mắt: "Cậu giấu khế ước của cô ấy làm gì? Chẳng lẽ còn dự định để cô ấy làm tiểu nha hoàn chân chính cho Triển gia?"
Triển Hoài Xuân cười nhạt: "Không cần cậu quan tâm, dù sao bây giờ cô ấy đã là hạ nhân của Triển gia, cậu ít chỉ trỏ sai bảo tôi đi, còn nói nhảm nữa thì sau này đừng đến."
"Thiếu gia, A Du cô nương đã tỉnh." Tiêu Nhân vừa định mắng hắn, bên ngoài Trường An chợt hồi bẩm.
"Đưa cơm cho cô ấy, bảo cô ấy cơm nước xong tới tìm ta. Còn nữa, cô ấy đã hoàn tục rồi, những người trong nhà ăn cái gì thì cho cô ấy ăn cái đó, không cần đối đãi với cô ấy như ni cô." Triển Hoài Xuân bình tĩnh phân phó.
Trường An lĩnh mệnh đi.
Tiêu Nhân không nói thêm gì nữa, quả thực, không quen không biết, A Du lại được Triển Hoài Xuân cứu ra, Triển Hoài Xuân đối đãi với nàng như nha hoàn cũng là chuyện đương nhiên, bằng không khi đại ca hắn trở về, cũng đâu thể nói trong nhà có nuôi một ni cô?
Hai người bắt đầu đàm luận những chuyện khác, đại khái hai chung trà sau, A Du đi theo sau Trường An bước vào.
Nàng vẫn mặc ni cô bào xám xanh, trên đầu đội mũ ni cô, chân mang một đôi giày vải màu xám tro, bên trong là chiếc vớ màu trắng, nhìn giống như đến hóa duyên. Có lẽ ở đây quá xa lạ, tiểu ni cô rõ ràng câu nệ rất nhiều, mắt to trái nhìn phải xem, khi nhìn thấy bọn họ thì trong mắt chợt lóe lên kinh hỉ, hoang mang hỏi: "Thí chủ, đây là nhà cậu sao? Sao tôi lại ở đây?"
Triển Hoài Xuân nhìn nàng, mở miệng nhắc nhở: "Bây giờ cô đã hoàn tục rồi, không phải là ni cô, cô tên là A Du không phải Minh Tâm, về sau gặp tôi, phải giống như những người khác gọi tôi là thiếu gia, người này họ Tiêu, cô gọi là Tiêu thiếu gia, biết chưa?"
Mặt hắn nghiêm nghị, giống y như lúc mới quen, vênh mặt hất hàm sai khiến, A Du không tự chủ được gật đầu biểu thị đã nghe hiểu, sau đó cái cổ vẫn cúi thấp, mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Nàng vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thí dụ như rõ ràng là nàng đang ngủ ở am ni cô, sao đột nhiên lại tới đây, còn có lúc nào thì nàng có thể trở về nhà, nhưng bây giờ A Du đột nhiên không dám hỏi. Đối phương thiện tâm mới thu lưu nàng, nếu như hắn không giúp, nàng sẽ không biết nhà để về. Tựa như lời sư phụ nói, nàng phải hầu hạ hắn thật tốt , hắn nói gì nàng nghe nấy, cho đến khi có thể trở về nhà.
Nhìn nàng lẻ loi, khẩn trương, bất an đứng ở đằng kia, vừa an tĩnh lại nhu thuận, Tiêu Nhân có chút không đành lòng, khẽ ho nhẹ, dùng ánh mắt ý bảo Triển Hoài Xuân nói nhỏ nhẹ một chút.
Triển Hoài Xuân không để ý tới hắn, đuổi Trường An đi, lúc này mới giải thích với A Du: "Sư phụ cô sợ cô xuống núi thì sẽ thương tâm, dặn tôi thừa lúc cô ngủ thì mang cô xuống núi, nơi này là nhà của tôi, cô an tâm ở đi. Còn nữa, trước khi xuống núi tôi có nghe qua thân thế của cô từ chủ trì, bà ta hoàn toàn không biết gì cả, sáng nay tôi đã phái người đi chung quanh hỏi thăm, tạm thời chưa có tin tức. Cho nên bây giờ cô có hai con đường để chọn, một là rời khỏi nơi này, tự mình đi tìm cha mẹ, hai là lưu lại làm nha hoàn cho tôi, tôi giúp cô chậm rãi hỏi thăm, nếu như vẫn không tìm được, tương lai tôi sẽ giúp cô an bài một mối hôn nhân tốt, bảo đảm cô áo cơm không lo, cô muốn chọn loại nào?"
Hai con đường...
A Du nắn nắn ngón tay, nghiêm túc suy nghĩ.
Đi ra ngoài tìm người, nàng không biết nên đi đâu tìm, nàng cũng không có chỗ ở, không có bạc ăn. Nếu như nàng là ni cô thì còn có thể hoá duyên, nhưng bây giờ nàng không còn là ni cô nữa, nếu cứ đi xin cái ăn thì chính là lừa người ta rồi.
Lưu lại làm nha hoàn?
A Du biết nha hoàn là gì, nàng có nghe sư tỷ nói qua, nha hoàn phải hầu hạ các thiếu gia tiểu thư, hầu hạ tốt sẽ có tiền thưởng, chỉ là...
Nàng ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn về phía Triển Hoài Xuân: "Thí... Thiếu gia, làm nha hoàn thì phải làm gì? Tôi sợ tôi ngốc sẽ làm không tốt."
"Việc này cô không cần lo lắng, tôi sẽ sai người dạy cô." Xem ra nàng cũng không đến nỗi ngốc, giọng Triển Hoài Xuân có phần nhẹ chút. Trong sân hắn ngoại trừ những nha đầu quét tước giặt quần áo, việc phục vụ gần người đều do Trường An làm, bây giờ hắn dự định để A Du hầu hạ hắn, Trường An chỉ phụ trách bên ngoài, cũng miễn cho nàng ở chung với những tiểu nha hoàn kia bị ức hiếp, hơn nữa, hắn cũng hơi quen với việc được nàng hầu hạ, thỉnh thoảng còn có thể trêu chọc nàng một chút.
Triển Hoài Xuân đột nhiên cảm thấy thu nàng làm nha hoàn cũng không tệ, chỉ là khi đại ca trở về phải phí chút mồm mép giải thích thêm thôi.
Bên kia A Du đã nghĩ xong, thấp giọng nói: "Tôi muốn ở lại làm nha hoàn, đa tạ thiếu gia thu lưu."
Triển Hoài Xuân 'ừ', "Vậy cô sẽ ngủ ở sương phòng tối hôm qua, hôm nay trước hãy làm quen mọi việc trong sân, ngày mai bắt đầu đến hầu hạ tôi."
A Du gật đầu, thấy Triển Hoài Xuân không có dặn dò gì khác, liền đi ra ngoài.
Triển Hoài Xuân lại gọi lão Vương quản gia đến, bảo ông chuẩn bị y phục nha hoàn cho A Du, sau đó để Trường An ở nhà chỉ điểm chuyện về sau A Du nên làm, an bài xong tất cả, hắn cấp tốc cùng Tiêu Nhân ra cửa, ở am ni cô ở lâu như vậy, hắn đã sớm buồn bực đến chết.
Bên này A Du về đến phòng, rất nhanh đã có người tới tìm nàng, là Vương quản gia.
Lão Vương tìm tòi nghiên cứu quan sát A Du, trong lòng rõ ràng nàng nên mặc xiêm y cỡ gì, nói: "Hôm nay cháu cứ nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu từ ngày mai, thiếu gia ở nhà thì cháu ở trong sân hầu hạ, thiếu gia không ở, thì cháu hãy cùng học quy củ với nhóm tiểu nha hoàn mới tới." Hai vị thiếu gia đều không có thiếp thân nha hoàn, lần này rốt cục có một, phải tận tình dạy bảo một chút.
A Du gật đầu đáp ứng, rất là nhu thuận. Lão Vương hài lòng đi, sau một lúc lâu sai người đưa tới hai bộ quần áo, áo hồng quần xanh, chất vải khẳng định không tốt bằng y phục trên người Triển Hoài Xuân, nhưng lại tốt hơn ni cô bào rất nhiều, sờ vào nhẵn nhụi trơn truột.
Có quần áo mới, A Du rất vui, tạm thời quên mất nỗi mờ mịt bàng hoàng, chỉ trốn ở trong phòng thay quần áo. Ống tay áo hơi dài một chút, lát nữa nàng sửa một xíu là được. Thay đồ xong, A Du đi tới bên bàn trang điểm soi gương, gương đồng ở đây to hơn gương trong am ni cô, nhìn thấy người cũng rất rõ ràng. A Du nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi cau đôi mày. Áo hồng nhìn rất đẹp, nhưng phối với quả đầu trơn bóng nhìn sao cũng thấy quái dị. Do dự một lát, A Du đổi lại ni cô bào, mới vừa đổi xong thì Trường An đến gõ cửa, bảo là muốn dẫn nàng đi nhận biết sân của thiếu gia, cũng nói cho nàng biết về sau phải làm gì, A Du nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Việc A Du cần làm kỳ thực rất dễ, sớm tối hầu hạ Triển Hoài Xuân thay y phục rửa mặt chải đầu, một ngày ba bữa do nàng phụ trách hầu hạ, Triển Hoài Xuân đến thư phòng thì nàng phải phô giấy nghiền mực, Triển Hoài Xuân tắm thì nàng phải giúp kỳ lưng dâng y phục, cái việc vặt khác đến lúc cần thì Triển Hoài Xuân sẽ phân phó.
A Du nhất nhất ghi nhớ, lòng thầm cảm khái. Không nghĩ tới thí... nhà của thiếu gia có tiền như vậy, sân của hắn còn lớn hơn am ni cô, cảnh sắc trong sân cũng đẹp mắt, thí dụ như hòn giả sơn kia, A Du từ chưa thấy loại tảng đá kỳ dị như thế này bao giờ. Còn có phòng tắm của thiếu gia, hóa ra thiếu gia không phải ngồi tắm trong thùng gỗ, hắn có một cái ao lớn, còn có thư phòng của thiếu gia, bên trong là từng dãy sách, sách trong đó còn nhiều hơn kinh thi trong am, còn có...
Nói chung, chỉ mới có dạo quanh một vòng mà A Du đã hoa cả mắt.
Cơm tối A Du phải hầu hạ Triển Hoài Xuân, nhưng Triển Hoài Xuân chưa trở về, nàng thiếu một hạng mục phải làm, nên liền đi thẳng tới phòng ăn dùng cơm.
Bên trong còn có bốn nha hoàn tuổi tác xấp xỉ nàng, họ đều mặc áo xanh quần xanh, không giống với nàng.
Họ đều nhìn nàng chằm chằm, A Du có chút sợ người lạ, thấy bốn người họ ngồi vây quanh một cái bàn, một bên khác còn có một cái bàn, trên bàn chỉ bày một bộ chén đũa, liền biết đó là lưu cho nàng. A Du thận trọng đi tới, cúi đầu ăn cơm của mình. Cơm tối là cháo trắng, phối với một mặn hai chay, nhưng thức ăn chay cũng có chất dầu. A Du vẫn không có thói quen ăn mặn, nên chỉ uống cháo.
"Cô tên là A Du sao? Cô không ăn món này hả?" Có một tiểu nha hoàn mặt tròn quay đầu lại hỏi nàng.
A Du lắc đầu, thấy vẻ mặt nàng lộ khát vọng, nàng nhìn bàn của đối phương, phát hiện chỗ bọn họ không có đồ ăn mặn, nhân tiện nói: "Cái này mọi người ăn đi."
Tiểu nha hoàn mặt tròn gọi là Đan Quế, nghe xong lời này đặc biệt cao hứng, cười tạ ơn nàng: "A Du tốt quá." Nói rồi trực tiếp cùng một tiểu nha hoàn tên là Đan Hà bưng chén tới bàn của nàng, vừa ăn vừa nói chuyện với A Du, hỏi nàng làm sao mà quen biết với thiếu gia.
Việc này Trường An đã dặn nàng không nên nói với bất cứ ai, A Du liền dùng cái cớ Trường An đã chuẩn bị sẵn mà nói qua loa cho qua chuyện. Đan Quế Đan Hà hiển nhiên cũng không tin lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều, cười ngăn trọng tâm câu chuyện, giới thiệu tên và tuổi tác của nhau.
Đan Quế bằng tuổi A Du, Đan Hà thì nhỏ hơn một tuổi, hai người phụ trách quét tước phòng ốc sân viện, Bích Chi Bích Đào bên kia phụ trách giặt tẩy.
A Du chào hỏi với bốn người, bốn người đối với nàng rất hòa nhã, A Du rất thỏa mãn, sau khi trở lại phòng liền thở phào một hơi.
Hóa ra làm nha hoàn cũng không cực nhọc lắm.
Sau khi rửa mặt, A Du thay áo ngủ ngồi lên giường, niệm kinh trong chốc lát rồi đi ngủ.
Buổi tối Triển Hoài Xuân trở về, khi rửa chân thì hỏi Trường An cả ngày nay A Du làm những gì, khi biết được nàng ba bữa đều không có ăn đồ mặn, thì hắn bất giác nở nụ cười.
Ngày mai hắn sẽ dạy nàng, hiện tại nàng đã không còn là ni cô nữa.