Triển Hoài Xuân không thể ngờ rằng, có một ngày hắn sẽ gặp được một người như vậy, nhìn nàng khóc trước mặt mình, hắn cũng cảm thấy lòng mình chua xót theo.
Hắn nghệch ra nhìn A Du, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ nàng khóc lúc trước. Có phải bởi vì hai người càng ngày càng quen thuộc, cho nên cảm xúc từ bực mình như lúc ban đầu nay biến thành không đành lòng, rồi lại biến thành đau lòng như hôm nay?
“Đừng khóc, ai nói không cần cô nữa?” Nàng càng khóc càng dữ dội, Triển Hoài Xuân không rảnh để suy nghĩ vì sao bản thân hắn lại đau lòng, chìa khăn tới.
A Du không nhận, nàng cũng không nghe rõ hắn đang nói điều gì, biết hắn không thích mình khóc, cũng biết mình khóc thành như vậy thì rất mất mặt, nàng kéo chăn, trở mình che thân lại tiếp tục khóc. Chẳng qua là nàng không nhịn được, qua rồi sẽ tốt thôi, chí ít bọn họ không có đuổi nàng ra ngoài, nàng còn có chỗ ở, chỉ cần có chỗ ở, thì sẽ có thể từ từ suy nghĩ được biện pháp.
“Tôi bảo cô đừng khóc nữa!” Triển Hoài Xuân nghe nàng khóc mà tâm phiền ý loạn, bực bội quát.
Bình thường hắn dùng chiêu này có lẽ sẽ dùng được, bây giờ A Du đang vì hắn không cần nàng mà khổ sở, hắn càng hung dữ, nàng càng kiềm không được. Tiếng khóc bất chợt ngưng rồi lại đột nhiên vỡ òa, trái lại càng có vẻ thương tâm hơn.
Triển Hoài Xuân chưa từng phải ứng đối với tình huống thế này bao giờ, chỉ duy có một lần là thấy Tiêu Nhân dỗ muội muội của hắn. Tiêu Xán Xán mới năm tuổi, bị cha mẹ cưng chiều nên tích cách kiêu căng, chỉ hơi không vừa ý sẽ khóc bù lu bù loa lên, đương nhiên cũng có những lúc thương tâm thật sự, sau đó sẽ khóc giống y như A Du lúc này.
Tiêu Nhân làm thế nào để dỗ muội muội của hắn nhỉ?
Ôm, ôm người vào lòng, từng chút từng chút vỗ về lưng nàng.
Nhưng A Du nào phải trẻ con, sao hắn có thể ôm nàng, hắn. . .
Hắn đã ôm nàng rồi mà, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, chỉ cần đừng để truyền ra ngoài, ngoại trừ chuyện ấy, hắn và nàng còn có cái gì không thể làm?
Coi như là dỗ con nít thôi!
Triển Hoài Xuân sải bước đi ra ngoài, đóng cửa phía ngoài thật kỹ, xong nhanh chân quay trở vào. Đứng ở trước giường do dự một chút, Triển Hoài Xuân cởi giầy, trực tiếp vén chăn lên chui vào, đem mình cũng che lại, bên trong tối đen, hắn sẽ thấy tự tại chút ít. Người bên cạnh dừng tiếng khóc, làm như vô cùng kinh ngạc vì động tác của hắn, nhưng rất nhanh lại khóc lên. Triển Hoài Xuân khẩn trương đến hai tay đổ mồ hôi, giờ khắc này hắn quả thật có chút đố kị với A Du, lúc đó sao nàng lại có thể bình tĩnh chui vào ổ chăn của hắn như thế chứ?
“Đừng khóc.” Trấn an người quan trọng hơn, hắn thử thăm dò đưa tay đặt lên bả vai nàng, vỗ nhè nhẹ.
Không có bất kỳ tác dụng, chỉ đổi lại việc nàng dịch người về phía trước, làm tay hắn rớt xuống, rõ ràng cho thấy đang rất tức giận đây.
Nàng giận gì chứ, là nàng đồng ý đến thôn trang, hắn còn đang giận đây. . .
Triển Hoài Xuân ngẩn ra, hắn giận cái gì? Nàng khóc như vậy, rõ ràng là không muốn đi, còn nói hắn không cần nàng, làm như hắn quyết tâm vứt bỏ nàng không bằng.
Ở Mai viên, từ đầu đến cuối hắn đều không nói câu nào với nàng, sao nàng lại hiểu lầm?
Đầy bụng nghi hoặc, Triển Hoài Xuân thở dài, vươn tay mạnh mẽ kéo người nàng lại. Nàng quật cường không chịu ngoan ngoãn đối mặt với hắn, tính háo thắng của Triển Hoài Xuân cũng vọt lên, xít sát tới ghì người nàng vào trong lòng, tay trái luồn dưới cổ nàng chế trụ gáy nàng, tay phải ấn lấy tấm lưng gầy gò của nàng, bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, có cái gì mà khóc, ai nói không cần cô nữa?”
A Du đang khóc nên căn bản không thể nói chuyện, trốn cũng không xong, nên đành tựa vào ngực hắn thoả thích phát tiết. Rời khỏi núi Ngọc Tuyền, hắn chính là người nàng quen thuộc nhất, hắn đuổi nàng đi nàng phải nghe, hôm nay hắn lại đến đây giả bộ làm người tốt, dù cho biết rõ là hắn giả bộ, A Du cũng không nhịn được dựa sát vào. Người đàn ông này, nàng đã từng ôm, từng thay hắn bịt tai, khi đó hắn như đứa bé sít sao chôn mình trong ngực nàng, hôm nay đến phiên nàng, A Du rốt cuộc đã biết loại mùi vị này là như thế nào, như là có người sẽ che chở nàng. Nàng chủ động ôm lấy eo hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn mà khóc. Sao hắn có thể làm thế, trước đó còn nói muốn dạy nàng cách ăn ngon, đại thiếu gia vừa trở về liền không cần nàng nữa, nàng không có làm gì sai mà. . .
Nước mắt nàng cuộn trào mãnh liệt, ướt nhẹp áo quần hắn, mang sự lành lạnh truyền tới người hắn. Biết nàng cái gì đều nghe không vào, Triển Hoài Xuân không nói nữa, học theo Tiêu Nhân vụng về vỗ vỗ vai nàng, chắc chắn là không thể vỗ từ trên xuống dưới, hắn đổi thành từ trái sang phải, vỗ vỗ hắn đã quên rốt cuộc mình phải làm gì, cằm tựa vào trán nàng, động tác vẫn mềm nhẹ.
Không biết qua bao lâu, người trong ngực chậm rãi yên tĩnh trở lại, từ sự nấc nghẹn không cầm được nay biến thành nhỏ giọng nức nở.
Lúc này Triển Hoài Xuân cũng không còn cảm giác xấu hổ khi ôm nàng như lúc đầu, đương nhiên cũng sẽ không sợ ánh sáng, gạt chăn ra, ngạc nhiên phát giác trời đã tối sầm, trong phòng tối đen tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc nhỏ bé mà yếu ớt của nàng. Như vậy trái lại rất tốt, Triển Hoài Xuân lui về phía sau một chút, lấy khăn giúp nàng lau nước mắt, “Được rồi, cô tốt nhất nói rõ một chút, tôi nói không cần cô lúc nào?”
A Du gối đầu lên cánh tay hắn, ngoan ngoãn mặc hắn giúp mình: “Đại thiếu gia không, không thích tôi, bảo tôi dời đến thôn trang ở, thiếu gia không có đi ra phản đối, nhất định là đồng ý lời của đại thiếu gia.”
Hóa ra nàng nghĩ như vậy.
Lúc này Triển Hoài Xuân đương nhiên sẽ không gạt nàng, nhẹ giọng cười nói: “Đồ ngốc, tôi không đi ra ngoài là do muốn nghe xem cô sẽ lựa chọn như thế nào, đại thiếu gia cho cô nhiều cái tốt như vậy, tôi chỉ muốn biết có phải cô không được lợi gì thì sẽ không hầu hạ tôi hay không, kết quả cô quả nhiên đồng ý dọn đến thôn trang. Cô không biết lúc đó tôi tức giận thế nào đâu, bình thường tôi không tốt với cô sao, cô dĩ nhiên vì cái ăn cái mặc, vì năm lượng bạc mỗi tháng mà không muốn, không muốn hầu hạ tôi?”
Hóa ra hắn không đi ra là vì điều này.
A Du tự trách mình vì đã hiểu lầm hắn, nghe giọng hắn đầy vẻ thương cảm bèn vội vàng biện giải: “Không phải đâu, tôi, tôi cho rằng cậu. . .”
Triển Hoài Xuân cười cắt đứt nàng: “Bây giờ biết tôi không phải là không cần cô nữa chứ gì, còn khóc nữa hay không? Tự dưng khi không khóc phí nước mắt, còn phải bắt tôi dỗ cô, còn ra thể thống gì? Lần sau nếu có nghi vấn gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi, chớ tự mình miên man suy nghĩ, nhớ kỹ chưa?”
Trong khung cảnh mờ tối, mặt mày hắn ôn nhu, thanh âm cũng dịu dàng êm tai, A Du chùi chùi mắt, gật đầu nói: “Biết rồi, tôi. . . á, vậy bây giờ phải làm sao, tôi đã đồng ý với đại thiếu gia là sẽ nghe theo cậu ấy, đại thiếu gia nói sẽ sớm an bài cho tôi đi thôn trang!” Nói đến phân nửa liền nghĩ đến vấn đề này, A Du lòng nóng như lửa đốt, hối hận muốn chết.
Xem nàng gấp đến độ như là đã đánh mất thứ gì đó quý giá nhất, là vì phải rời xa hắn nên khẩn trương, Triển Hoài Xuân nhìn thấy mà thư thái, cố ý ghẹo nàng: “Cô nói bây giờ nên làm gì? Nếu không cô đi thôn trang đi, có nha hoàn hầu hạ cô, có ăn ngon mặc đẹp, lại không cần phải dùng vị thiếu gia tính tình xấu xa như tôi. . .”
“Thiếu gia không hề xấu chút nào!” A Du kìm lòng không đậu nhào phốc vào trong ngực hắn, ôm thật chặt hắn: “Thiếu gia, tôi không muốn đến thôn trang, cậu giúp tôi cầu với đại thiếu gia đi, tôi sẽ cố gắng hầu hạ cậu thật tốt!” Nàng không hiểu vì sao đại thiếu gia lại không thích nàng, nhưng nàng là nha hoàn của Triển Hoài Xuân, chỉ cần Triển Hoài Xuân mở miệng, đại thiếu gia ít nhiều cũng sẽ nghe theo chăng?
Nàng bây giờ là thanh tỉnh, nhào vào lòng hắn đương nhiên sẽ có ý nghĩa khác hẳn, thân mình Triển Hoài Xuân có chút cứng ngắc, muốn đẩy nàng ra, nhưng lại luyến tiếc lãng phí cơ hội tốt như vậy, liền lấy tay che lấy nơi nào đó, mắt nhìn đỉnh giường nói: “Vậy cô nói nghe thử xem, làm sao để hầu hạ tốt cho tôi?” Trong kịch đều là lấy thân báo đáp báo ân tình, không phải là nàng sẽ học theo đấy chứ? Nhưng hắn chắc chắn sẽ không muốn, còn phải giáo huấn nàng một trận, không cho nàng có suy nghĩ biến thái kia nữa.
Làm sao rốt cuộc hầu hạ tốt đây?
A Du cũng nói không nên lời, suy nghĩ một chút nói: “Thiếu gia muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó.”
Triển Hoài Xuân không hài lòng: “Cô là nha hoàn của tôi, vốn nên làm như vậy, đổi cái khác.”
Cái khác. . .
A Du quên hẳn lo lắng, nhìn ngực hắn tập trung suy nghĩ, nhưng vạt áo trước ngực hắn lại ướt một mảnh lớn, A Du nhịn không được sờ sờ, lành lạnh. Bèn vừa rút khăn chà chà giúp hắn, vừa tiếp tục suy nghĩ. Nàng còn biết làm gì nữa nhỉ, thêu túi tiền, hầu hạ hắn thay y phục đều là việc mà nàng phải làm, những thứ khác. . .
“Thiếu gia, về sau trời mà có sấm, tôi sẽ giúp cậu bịt tai, cái này có được tính là hầu hạ tốt không?” A Du ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Triển Hoài Xuân vẫn nhìn nàng, xem nàng như trẻ nhỏ hiếu kỳ sờ bộ ngực hắn rồi lại giúp hắn chùi nước, xem hàng mi của nàng chớp động, sau đó chợt ngẩng đầu, dùng cặp mắt ướt sủng nhìn hắn, trong đấy còn có chờ mong. một cái chớp mắt liền khiến cho Triển Hoài Xuân bỗng nhiên có loại cảm giác như nhặt được báu vật, trên đời này có rất nhiều nha hoàn, nhưng có nha hoàn nhà ai lại đơn thuần, khả ái như nha hoàn nhà hắn không? Khả ái lại đáng thương, khiến hắn không nhịn được muốn ôm chặt nàng rồi làm chút gì đó.
Làm cái gì đây?
Triển Hoài Xuân nhìn chằm chằm đôi mắt còn ướt nước long lanh của nàng, bỗng dưng thấy khát.
“Thiếu gia?” Hắn không nói lời nào, A Du nghi ngờ chớp mắt, khiến giọt lệ châu buông mình rơi xuống.
Triển Hoài Xuân kìm lòng không đậu xít tới, hắn cũng không biết mình muốn làm gì, chính là muốn, muốn. . .
“Rột rột”, bụng ai kia bỗng vang tiếng kháng nghị, A Du ngượng ngùng cúi đầu, Vì vậy cằm Triển Hoài Xuân đụng phải đầu nàng. Nàng còn mang khăn đội đầu, nhưng nàng không có tóc, cái đầu trụi lủi cách làn khăn mỏng va phải đầu Triển Hoài Xuân khiến hắn phát đau. Hắn sửng sốt một chút, rồi bất thình lình ngồi bật dậy, đưa lưng về phía nàng vừa mang giày vừa nói: “Ngồi dậy dọn dẹp đi, tôi bảo phòng bếp bưng cơm đến phòng tôi, cô làm nhanh rồi qua đó.”
“Thiếu gia, cậu còn chưa đồng ý giúp tôi cầu tình đại thiếu gia!” A Du sốt ruột níu lấy cánh tay hắn.
“Tôi không đồng ý với tôi thì sao có thể đồng ý cho cô cùng ăn cơm với tôi?” Triển Hoài Xuân cũng không quay đầu lại nói, nói xong vội vã rời đi.
A Du ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhãn thần mờ mịt nhìn ra cửa, bờ môi từ từ cong lên, thiếu gia, vậy là đồng ý với nàng?
Không cần đi, lại còn có đồ ăn ngon đang chờ, A Du rạo rực vui sướng, vội vàng mang giày rửa mặt, sau đó liền chạy thẳng đến phòng chính, nơi có hai ngọn đèn nhu hòa ấm áp. Nàng vừa bước vào, các tiểu nha hoàn ở nhà bếp liền lục tục mang thức ăn tới. Ba món ăn một món canh, hương khí xông vào mũi.
“Thiếu gia, ra ăn cơm thôi.” A Du bước nhanh đi tới cửa phòng trong, ngó đầu kêu.
Triển Hoài Xuân vừa rửa mặt xong, đang thay y phục, ngực ướt một mảng lớn, dán vào da rất khó chịu. Cách bình phong thấy nàng đầy cửa đi vào, khuôn mặt mông lung nhìn không rõ lắm, Triển Hoài Xuân không tự chủ cười: “Đợi một chút, tôi đang thay quần áo.” Thực sự là không tim không phổi, hắn chỉ đồng ý giúp nàng đi cầu tình, tuy rằng hắn nhất định sẽ làm được, nhưng sao nàng chẳng có vẻ gì là lo lắng? Cứ như vậy tín nhiệm hắn sao? Hay là bị con sâu tham ăn khiến cho quên hết tất cả?
Vừa mới cời quần áo ra, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Triển Hoài Xuân ngạc nhiên ngẩng đầu, A Du đã cầm một bộ áo choàng mới quay lại, cười mở ra cho hắn: “Đây, tôi hầu hạ thiếu gia mặc quần áo.”
Nàng cười tự nhiên vô cùng thân thiết, Triển Hoài Xuân yên lặng xoay qua chỗ khác, khi nàng giúp hắn mặc quần áo thì hắn cúi đầu nhìn bờ ngực lõa lồ của mình, lòng bỗng dưng có chút không thoải mái. Dù cho nàng không biết nam nữ phải cấm kỵ cái này, nhưng bản năng của một cô nương thì hẳn là phải có chứ? Tựa như hắn nhìn nàng quá đáng thương mà thiếu chút nữa quỷ mê thần hồn. . . Nàng nhìn thấy ngực hắn, lẽ nào lại không có chút xíu ý tứ gì?
Là do vóc dáng hắn không hấp dẫn?
Nàng thường hay nhìn mặt hắn mà thừ người, nghĩ đến chắc còn biết cái gì gọi là đẹp mắt, nay nàng đối với ngực hắn lại dửng dưng thờ ơ, chẳng lẽ thực sự là không hợp nàng ý?
Có lòng muốn hỏi nàng một chút, nhưng da mặt Triển Hoài Xuân cũng không có dày đến trình độ đấy, nhìn tiểu nha hoàn cúi đầu thắt đai lưng giúp hắn, Triển Hoài Xuân quyết định sáng mai sẽ dậy thật sớm để luyện võ. Gần đây đại ca không ở nhà, hắn quả thực đã hoang phế hơi lâu, tuy rằng vóc người thoạt nhìn không khác trước, nhưng nếu như hắn tiếp tục kiên trì, chắc sẽ càng rắn chắc hơn?
Đến lúc đó nhất định có thể khiến cho nàng đỏ mặt tới tận mang tai.
Triển Hoài Xuân tràn đầy lòng tin đi dùng cơm, lúc ăn cơm lại bị đôi môi hồng nộn của người đối diện làm mất hồn trong chốc lát.
A Du cúi đầu vui vẻ ăn cơm, cái gì cũng không biết. Lớp thịt mỡ cuốn lá sen tỏa ra loại mùi thơm ngát, béo mà không ngấy, nàng vốn không thích ăn thịt mỡ, lại nhịn không được ăn liền mấy miếng. Giương mắt nhìn Triển Hoài Xuân, hắn cũng ăn thịt mỡ, không giống như trước răn dạy nàng không nên kiêng ăn mà chính hắn thì lại kén cá chọn canh.
“Thiếu gia, tôi múc cho cậu chút canh cá nhé? Canh này uống ngon lắm.” Uống xong một chén canh cá, A Du cười muốn hầu hạ Triển Hoài Xuân.
Triển Hoài Xuân hừ lạnh, mình uống xong rồi mới nhớ tới hắn, nhưng hắn vẫn đưa chén tới, khi trừng nàng thì ánh mắt lại xẹt qua môi nàng.
Bởi vì ăn canh, nơi ấy còn hồng nhuận hơn lúc bình thường, tựa như quả đào chín hấp dẫn người.
Triển Hoài Xuân trực tiếp bưng chén canh lên uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị cũng được, nhưng mà không hề thấy giải khát chút nào.
Triển Hoài Xuân thực sự rất khát, trước khi ngủ thì A Du sẽ giúp hắn rửa chân, bình thường chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng làm cho hắn ngồi không yên, không muốn để cho nàng chạm rồi lại không nỡ đuổi nàng đi. Toàn bộ quá trình chính là một sự giày vò, Triển Hoài Xuân kéo lấy gối đặt lên trên đùi, vừa vò góc gối vừa dặn nàng: “Bao gối có chút dơ, ngày mai cô thay cái mới rồi bảo người giặt đi.”
A Du theo thói quen gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị tiếng động bên trong đánh thức, A Du xoa xoa mắt, phát hiện bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, không khỏi buồn bực ngồi dậy, hôm nay sao thiếu gia lại thức sớm vậy?
Nàng che miệng ngáp rồi đi bưng nước, sau khi vào phòng liền thấy Triển Hoài Xuân mặc áo bào trắng rộng thùng thình đứng ở phía trước cửa sổ, trông rất tuấn dật phi phàm.
“Thiếu gia, cậu mặc bộ này trông thật là đẹp.” A Du chân tâm thật ý khen, “Trước đây sao không thấy cậu mặc?”
“Đây là đồ mặc khi tôi luyện võ.” Triển Hoài Xuân xoay người lại, không nhìn nàng, trên mặt có chút hồng hồng.
A Du bị lời của hắn hấp dẫn, không lưu ý sự khác thường của hắn, vừa giúp hắn xắn tay áo vừa tò mò nói: “Bây giờ thiếu gia muốn đi luyện võ? Tôi có thể cùng đi xem không?”
Nàng cúi đầu, Triển Hoài Xuân nhìn nàng một cái, cười nói: “Được thôi, nhưng tôi đều luyện cùng với đại thiếu gia, cô chắc là muốn đi?”
“Không đi, tôi còn có việc phải làm.” A Du vôi vàng lắc đầu.
Triển Hoài Xuân cười đến càng thoải mái, chút xấu hổ trong lòng bởi vì giấc mộng xuân tối qua cũng tán đi bớt, chỉ là khi xuất phát thì mặt vẫn còn đỏ, đưa lưng phía nàng nói: “Nếu thay áo gối, vậy sẵn tiện cũng thay luôn nệm giường đi, tôi đã cuốn lại buộc chắc rồi, lát nữa cô đưa thẳng đến phòng giặt, đừng đụng chạm lung tung.”
A Du tự nhiên đáp ứng.
Chờ Triển Hoài Xuân đi, nàng đi vào nội thất, khi cúi người ôm một cuộn nệm giường thoạt nhìn rõ ràng rất sạch sẽ thì bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi vị rất kỳ lạ, rất nhạt rất nhạt, không khó ngửi, nhưng cũng không phải là dễ ngửi lắm.
A Du nhíu mày, cúi đầu ngửi ngửi.
Có mùi thế này rồi, khó trách thiếu gia muốn thay cái khác.