Lương Duyên Trời Định

Chương 11: Chương 11: Rớt




Rừng đào hoang chiếm chừng mười mẫu, không ai biết là người phương nào gieo trồng từ thuở nào, bởi vì quả nhỏ, nên ngoại trừ bọn trẻ nghịch ngợm dưới núi cứ cuối hè sẽ lên đây hái trái cây để chơi, bình thường có rất ít người đến. Các cô nương có lòng muốn đến thì người lớn trong nhà lại lo lắng đường núi khó đi hoặc có kẻ xấu xuất hiện, đều hạn chế các cô nương nhà mình không cho phép họ ra ngoài. Những gia đình ở xa hơn một chút thì lại không biết ở đây có một mỹ cảnh như vậy.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*.

(*Cây đào mơn mởn sum suê, hoa đào nở hồng rực rỡ*. Đây là một câu thơ của bài thơ Đào Yêu, thiên Chu Nam trong Kinh Thi. Đào Yêu là bài thơ khen ngợi vẻ đẹp của người con gái khi lấy chồng, nhà thơ nhìn thấy cây đào rực rỡ và mơn mởn nở rộ trong sắc xuân, bèn liên tưởng đến mỹ mạo của vị tân nương trẻ tuổi)

Triển Hoài Xuân không phải là người học đòi văn vẻ, nhưng tranh thủ lúc rảnh rỗi"" đến ngắm cảnh, hắn vẫn bị cảnh trí rừng đào sum xuê hoa làm cho kinh diễm, thả lòng, chậm rãi đi vào bên trong, muốn đi bên nào liền đi bên ấy, bước chân hoàn toàn dựa theo tâm ý."

A Du như tiểu nha hoàn ngoan ngoãn đi cạnh hắn, thỉnh thoảng bị cành đào ngăn trở không thể đi song song với hắn, nàng liền thối lui đến phía sau, nhân cơ hội len lén nhìn ngắm Triển Hoài Xuân, hoa đào nàng nhìn đã quen, nhưng nhìn mỹ nhân có tóc ngắm hoa lại là lần đầu. Đáng tiếc nữ thí chủ không thích cho nàng nhìn mình, lúc trước nàng nhìn quang minh chính đại đã bị nữ thí chủ nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Mặt trời dần dần lên cao, xuân quang ngày càng lóng lánh, ánh nắng âm ấm chiếu lên trên thân dễ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Kỳ thật hoa đào ở đâu chả giống nhau, Triển Hoài Xuân ngắm nhìn đã mắt rồi bèn dừng chân ngồi xuống một gốc đào gần đấy, tháo ống trúc ngửa đầu uống nước. Bởi vì cổ áo kéo quá cao, nên khi uống nước yết hầu bị cọ cọ khiến hắn không thoải mái, cho nên khi uống nước thì hắn lấy tay kéo cổ áo ra ngoài một chút, sợ bị tiểu ni cô hoài nghi nên không dám cởi ra.

Uống xong, thấy A Du cũng ngồi xuống, lại nghĩ đến nàng rất quen thuộc con đường này, Triển Hoài Xuân bèn dựa vào thân cây hỏi: "Cô thường tới đây ngắm hoa đào?"

A Du gật đầu: "Có đôi khi cùng đi với sư phụ, có khi lại đi cùng với mấy vị sư tỷ, sư tổ cũng có dẫn tôi tới đây."

Triển Hoài Xuân tò mò: "Không phải ni cô nên ở trong am niệm kinh à? Sao mấy người giống như cả ngày chỉ biết du sơn ngoạn thủy không có việc gì làm thế?"

"Có niệm kinh mà, nhưng sư tổ nói bọn tôi thích niệm thì niệm, không thích niệm thì thôi, người không bắt buộc, chỉ cần chúng tôi hoàn tất việc cần làm trong ngày, thì ngày đó muốn làm gì cũng được." A Du vui vẻ giải thích, giọng điệu tỏ ý rất hài lòng với cuộc sống nhàn nhã như vậy.

Triển Hoài Xuân buồn bực nhíu mi, lẽ nào ni cô đều sống khoái hoạt như vậy?

A Du nào đâu biết mối ngổn ngang trong lòng hắn, vừa gom những cánh đào để làm gối đầu, vừa quay đầu hỏi hắn: "Thí chủ có muốn nằm ngủ một lát không? Rất thoải mái đó." Nói xong liền nằm xuống, quay sang nháy mắt với Triển Hoài Xuân.

Gương mặt tiểu ni cô ửng đỏ, dưới sự phụ trợ của lớp hoa đào bên dưới càng thêm kiều diễm, mà nàng lại chẳng hay chẳng biết, cười đến hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại trời sinh mị hoặc.

Mỹ nhân gối hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt...

Triển Hoài Xuân dời mắt, vì diễm từ toát ra trong đầu mình mà cảm thấy không được tự nhiên, đối phương là một tiểu ni cô mà, sao hắn có thể có ý niệm như vậy? Tức giận trừng liếc A Du, Triển Hoài Xuân xoay người, bắt chước nàng gom những cánh hoa đào lại, sau đó nằm đưa lưng về phía A Du, không muốn nhìn thấy nàng nữa. Có điều như đã nói qua ở trên, phong cảnh ở đây rất đẹp, ánh mặt trời lại ấm áp, đúng là có tác dụng khiến người ta buồn ngủ.

Hắn bày ra dáng vẻ không muốn giao tiếp, A Du hậm hực ngậm miệng, chẳng biết mình lại chọc hắn mất hứng chỗ nào. Nàng nhẹ nhàng xoay người đổi thành nằm thẳng, trên đỉnh đầu là hoa đào phấn bạch, là bầu trời trong xanh, khiến mọi phiền não trong lòng người xem đều biến mất.

Cơn buồn ngủ kéo tới, A Du nhắm mắt lại, dần dà chìm vào giấc ngủ trong tiếng chim hót thanh thúy, nhưng nàng nhớ kỹ sư tổ căn dặn nàng về sớm để ăn cơm, nên ngủ cũng không sâu lắm, lúc tỉnh thì mặt trời đã nghiêng về hướng đông, cách chính ngọ vẫn còn sớm. A Du há miệng đánh ngáp, quay đầu, phát hiện người bên cạnh chẳng biết lúc nào đã nằm hướng mặt về phía nàng, cặp mắt đào hoa nhắm nghiền, dung nhan khi ngủ vừa điềm tĩnh vừa mỹ lệ.

A Du xem đến ngẩn ngơ. Nàng thật sự chưa thấy qua ai đẹp như vậy cả.

Nhìn nhìn, A Du nghĩ tới mấy bức tranh mà nàng đã thấy ở chỗ sư phụ, trong tranh có vẽ rất nhiều mỹ nhân, hầu như trên đầu mỗi người đều cài hoa. A Du không có tóc, nhưng nàng nghĩ cô nương mà cài hoa nhất định nhìn rất xinh đẹp, cho nên thấy người trước mắt ngủ yên, lòng nàng khẽ rục rịch, nhẹ nhàng đứng lên, bẻ một đóa đào trên cành. Một cành đào mảnh khảnh, phía trên là hai đóa hoa tịnh đế nở rộ, nhìn giống như cây trâm thiên nhiên.

A Du rất hài lòng với ánh mắt của mình, nhẹ chân đi tới trước người Triển Hoài Xuân, quỵ ngồi xuống, một tay chống thân, một tay cầm hoa run run cài vào tóc Triển Hoài Xuân. Tóc của hắn rất dày, nên cành cây nhỏ được cài vào rất dễ dàng. Sáp vào, chỉ đẩy nhẹ nhàng một cái, tức khắc ở bên ngoài chỉ còn lộ ra hai đóa hoa đào. Hoa thì trong sắc trắng có thấu ánh phấn, khuôn mặt hắn thì trong trắng lộ ánh hồng, càng góp phần tôn sắc cho nhau. A Du như si như mê nhìn hoa rồi lại ngắm người, nên không phát giác bóng của mình đã phủ lên người Triển Hoài Xuân.

Tuy mắt nhắm nhưng cũng có thể cảm giác được tia sáng, bị nàng che bóng hồi lâu, Triển Hoài Xuân đột nhiên tỉnh ngủ, mở mắt, đập ngay vào mắt là ánh mắt si mê của tiểu ni cô.

"Cô nhìn gì đấy?" Triển Hoài Xuân hết cả buồn ngủ, ngồi thẳng dậy trừng mắt hỏi. Hắn là một đại nam nhân, nên cũng không thích người bên ngoài quá quan tâm dung mạo của mình, nếu có thể, hắn hi vọng mình bớt đẹp một chút, chỉ đẹp hơn Tiêu Nhân một chút là đủ rồi, miễn cho Tiêu Nhân khỏi tự cho mình siêu phàm.

"Đâu, đâu có nhìn gì." A Du chột dạ cúi đầu, biết mình làm sai rồi.

Triển Hoài Xuân căn bản không tin, đứng dậy lạnh lùng nói: Lần sau còn dám nhìn lén, tôi sẽ đánh cô, lần này nói được thì làm được."""

Hắn nói rất nghiêm túc, A Du đột nhiên sợ hãi, nhịn không được hướng mắt liếc liếc đỉnh đầu hắn một cái, nghĩ thầm nếu bị thí chủ phát hiện nàng cài hoa lên đầu hắn, có thể lại càng tức giận hơn không? Nhất định là có, hình như thí chủ rất ghét nàng tự tung tự tác, không bằng nhân lúc hắn không chú ý nàng sẽ lặng lẽ hái xuống? Nhưng thí chủ cao thế này...

Triển Hoài Xuân thấy tiểu ni cô trộm nhìn đầu mình, lòng sinh nghi hoặc, giơ tay lên muốn sờ thử.

A Du lại càng hoảng sợ, nhào qua ôm lấy tay hắn nói: "Thí chủ, đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta mau trở về thôi?"

Triển Hoài Xuân dừng lại, không nói một lời nhìn nàng, thấy nàng chột dạ dời mắt hắn bèn cười nhạt đáp: "Được, bây giờ chúng ta đi về." Nói xong đẩy A Du ra, làm như không có việc gì đi về phía trước, đi hai bước đột nhiên giơ tay lên, thoáng cái lại chạm phải đóa hoa đào. Hắn kéo ra đưa đến trước mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ai kêu cô cài cái này hả?"

Ánh mắt hắn nhìn như muốn ăn thịt người, A Du kìm lòng không đậu lui về phía sau, ấp úng giải thích: "Thí chủ đừng nóng giận, tôi thấy mỹ nhân trong tranh đều thích cài hoa, nên mới hái một đóa cài lên cho cô, thí chủ cài vào nhìn đẹp vô cùng, không tin khi về cô soi gương..."

"Đẹp cái rắm! Tôi đã nói với cô những gì? Bảo cô mọi chuyện đều phải nghe tôi! Lúc này mới có nửa ngày ngắn ngủi, mà cô đã không vâng lời những hai lần, tôi thấy cô ngứa da đúng không? Vậy tôi sẽ oánh cô hai cái cho bớt ngứa!" Triển Hoài Xuân nổi giận mở miệng, nói xong vươn tay túm lấy A Du, rốt cuộc thì hắn đã hiểu, tiểu ni cô nhìn nhát gan nhưng thật ra gan rất lớn, không cho nàng chút dạy dỗ thì nàng sẽ không biết nghe lời!

Thấy hắn hung thần ác sát, A Du sợ hãi xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cầu xin tha thứ: "Thí chủ, tôi không có cố ý mà, tôi cảm thấy cô cài hoa lên sẽ rất đẹp nên mới cài giúp cho cô, cô đã không thích, về sau tôi không làm thế nữa là được, cô tha cho tôi lần này đi!"

Kỳ thực nếu như nàng ngoan ngoãn đứng im, Triển Hoài Xuân có lẽ sẽ đánh vào lòng bàn tay nàng vài cái rồi thôi, nhưng nàng lại chạy, Triển Hoài Xuân giận thật rồi, đương nhiên cũng nảy lên vài phần trêu ghẹo khi thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn của nàng, bởi vậy cố ý hô to đuổi theo: "Ngoan ngoãn đứng ở kia không được nhúc nhích, lại chạy xem tôi xử lý cô thế nào!"

A Du không dám dừng lại, nhanh chân chạy về phía trước, muốn đi tìm sư tổ thay nàng cầu tình, dù cho sư tổ phạt nàng ở hương đường quỳ một đêm cũng còn tốt hơn bị nữ thí chủ đánh một trận. Nhưng chân của nàng có thể dài hơn được sao? Vừa chạy vài chục bước đã bị Triển Hoài Xuân ỷ vào chân dài cấp tốc áp sát, nắm lấy tay. A Du kinh hoàng kêu thét lên, cũng may bình thường nàng cũng hay đùa giỡn với các sư tỷ, nên cũng không có ngây ngốc thúc thủ chịu trói, mà hung hăng giậm chân đạp xuống một cái chân to của Triển Hoài Xuân, đại khái là nghĩ lúc này chạy trối chết là điều quan trọng nhất, nàng một lòng muốn trốn chạy nên không còn dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện như trước. Triển Hoài Xuân không ngờ tới nàng lại mạnh mẽ như vậy, dưới cơn bỡ ngỡ đã thực sự để cho A Du đào thoát.

Thấy nàng ngay cả mũ bị lệch cũng không chú ý mà chỉ nhanh chân bỏ chạy, trong lòng Triển Hoài Xuân xẹp cả cơn tức, chỉ còn có buồn cười, lại đuổi theo: "Còn dám đánh trả? Hôm nay tôi không đánh gãy chân cô không được, nhìn xem cô còn có thể đá người nữa hay không!"

Hắn cố ý hù dọa, nhưng A Du lại triệt triệt để để cho là thật, nên càng liều mạng co giò lên chạy, mắt chỉ lo nhìn chằm chằm cành cây phía trước, nên không để ý vấp phải rễ cây, lảo đảo hai bước rồi nhào người về phía trước, chẳng may dưới đám cỏ hoang phía trước là một sườn dốc, nàng thất kinh không kịp thu chân lại, cơ thể chúi xuống, đổ rạp về phía trước.

Triển Hoài Xuân thất kinh, vội vã vươn tay túm lấy nàng, không ngờ thế ngã của A Du quá mạnh, hắn không kéo được người lên, mà chính mình lại bị lôi xuống theo. Trong cơn hốt hoảng, hắn chỉ kịp ấn gáy tiểu ni cô, kéo người vào trong lòng, một khắc sau đó liền không có cách nào tự hỏi nữa, hai người cùng nhau ngã nhào xuống đất, mất kiểm soát lao mình xuống dưới.

Đầu óc A Du loạn thành một đoàn, lòng mong mỏi dừng lại đi, đừng lăn nữa, nhưng thân nàng cứ 'bình bịch' không ngừng lăn xuống phía dưới, lăn ghê đến nỗi tim gan phèo phổi của nàng lộn tùng phèo cả lên, lăn ghê đến nỗi nàng chỉ có thể ôm thật chặt người cùng lăn với nàng. Người nọ một tay chuyên tâm gắt gao siết eo nàng, một tay vững vàng bảo vệ ót nàng. Giữa tình thế trời đất đảo điên này A Du cũng không biết đây là một loại bảo hộ, nàng chỉ cảm thấy có người cùng lăn với mình, thì cũng không có đáng sợ lắm.

Sườn dốc cũng không dài lắm, hai người rất nhanh đã té xuống đống lá rụng chồng chất quanh năm suốt tháng dưới đáy dốc. Khi dừng lại, bởi vì Triển Hoài Xuân ôm rất chặt, nên A Du không có bị hất ra, mà vững vàng nằm trên người hắn. Một khắc kia hai người dù là ai cũng không cách nào tự hỏi, đều nhắm mắt lại thở dốc, ổn định một lúc mới đồng thời mở mắt ra. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong mắt A Du là một mảnh mờ mịt, Triển Hoài Xuân thì lại gầm lên: "Còn không mau đi xuống!" Hắn đang rất đau, đặc biệt là hai cánh tay che chở nàng, bị hòn đá, sỏi vụn ma sát, cấn đau muốn chết.

A Du giật mình, vội vã lồm cồm bò dậy, nhưng cũng chỉ có thể ngã vào bên cạnh hắn không có khí lực chuyển đi xa hơn. Sống sót sau tai nạn, nàng thực sự nghĩ mà sợ, giơ tay lên khẽ vỗ ngực tự trấn an mình, vỗ xong bỏ tay xuống, không cẩn thận đặt lên trên eo Triển Hoài Xuân. A Du hầu như mới đụng vào liền khẩn trương dời tay xuống đất, sợ bị mắng, kết quả Triển Hoài Xuân nhe răng trợn mắt nhịn đau cũng không phát hiện, mà nàng lại ngoài ý muốn đụng tới một vật, tròn tròn dẹp dẹp, có chút mềm mềm, hoàn toàn không giống như là tảng đá.

A Du chớp mắt nhìn trời, chậm rãi làm mặt khổ, sẽ không phải là phân trâu chứ?

Nàng chậm rãi giơ tay lên, trên tay sạch sẽ, không có gì cả.

A Du thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện một cái bánh bao lớn bị đè ở bên dưới!

A Du khiếp sợ đến nỗi quên mất cái đau trên người, cẩn thận nhặt bánh bao lên, tuy rằng chính giữa bánh bao có điểm đỏ kỳ quái, nhưng quả thật là bánh bao mà, mặt dưới còn rất nóng hổi! A Du mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, nhìn sao cũng thấy nơi đây không giống như có người đã đến qua, mà bên cạnh nàng chỉ có mỗi Triển Hoài Xuân, liền hoang mang hỏi: "Thí chủ, bánh bao này là của cô sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.